ZingTruyen.Asia

ZSWW_Yêu chính là như vậy (Edit)

Chương 15

ThanhThanh_1105


"Nhất Bác, cậu kiềm chế một chút đi a." Nhân lúc thời gian nghỉ giữa tiết mục Uông Hàm liền đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, "Chân không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"

"Hàm ca, chân em không có vấn đề gì nghiêm trọng." Vương Nhất Bác có chút xấu hổ cười cười, "Mấy ngày nay không được vận động em cảm thấy tốt hơn nhiều."

"Vậy thì cậu phải chú ý thân thể một chút, không thể nghĩ mình còn trẻ mà gắng sức quá về già dễ lưu lại bệnh." Uông Hàm cầm lấy bình giữ nhiệt, vẻ mặt mang theo chân thành dặn dò cậu em út, "Tiểu Triệu, đi xem những người kia có chuẩn bị trà gừng hay không, vừa rồi Nhất Bảo dầm mưa lâu như vậy coi chừng cậu ấy bị cảm."

Chủ đề ghi hình lần này lừa nhân viên chữa cháy, Vương Nhất Bác là một thiếu niên rất nhiệt huyết nên rất dễ dàng bị tình cảm chi phối, cậu cũng không để ý tới chân mình đang bị thương mà tất cả các hạng mục cậu đều nỗ lực hết sức mình.

Các ca ca tuy lo lắng cho cậu nhưng cũng biết tính tình của sư tử con nên họ cũng không biết làm sao, chỉ có thể ở bên tai cậu mà lải nhải không ngừng bên tai cậu 'Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút', đặc biệt là Đại Trương Vỹ, ban đầu anh nói năng rất lộn xộn, khi nhìn xuống sân khấu anh cảm thấy mình giống như là người mở màn của buổi hòa nhạc, anh liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"Ai ôi em út của chúng ta không thể làm cho người khác không lo lắng là không được." Đại Trương Vỹ đang ngồi uống nửa bình Cocacola, "Vị kia nhà cậu nói chuyện như ông chủ chắc cũng do cậu rèn luyện được?"

Lúc đầu cậu còn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó Vương Nhất Bác cũng không còn cười nửa, cậu im lặng không lên tiếng chỉ cúi đầu nắm chặt lấy hai tay của mình.

"Sao?" Đại Trương Vĩ sững sờ, "Cãi nhau à? Hai ngươi còn có thể đường đường chính chính cãi nhau hay sao?"

Ngày bình thường Vương Nhất Bác cùng Đại Trương Vĩ cũng có quan hệ thân thiết. Cậu biết Đại lão sự tuy bên ngoài không chín chắn nhưng nội tâm rất sâu sắc, đối với mọi chuyện có thể nhìn thấu triệt để, có thể tìm ra được điểm chung để người khác vui vẻ, nói ra cũng có hứng thú, Vương Nhất Bác thường lấy những vấn đề đó đê kể cho Tiêu Chiến nghe khiến cho đối phương cười rất vui vẻ.

Tiêu Chiến cao hứng, Vương Nhất Bác cũng liền cao hứng. Cho nên trong lúc làm việc Vương Nhất Bác như một cái đuôi nhỏ dính lấy Đại Trương Vỹ, cậu cũng chưa từng giấu diếm anh bất cứ chuyện gì.

Trong trí nhớ của Đại Trương Vỹ thì đôi tình nhân này rất ân ân ái ai không có nghi ngờ gì, anh nhớ đến bộ dáng của Vương Nhất Bác lần đầu nhìn thấy Tiêu Chiến là hai mắt rất sáng chứ không phải bộ dạng cúi đầu ủ rũ như bây giờ. Người nhạy cảm như anh thì cảm thấy trạng thái của cậu vô cùng không thích hợp.

Suy nghĩ một chút anh cũng cảm thấy rất là kỳ quái, ba ngày nay Vương Nhất Bác không nhắc đến Tiêu Chiến khi trò chuyện cùng anh.

"Cho nên. . ." Đại Trương Vĩ tiến đến bên cạnh Tiền Phong nói nhỏ nửa ngày, " Tôi thấy nếu buổi tối chúng ta không có chuyện gì làm thì cùng nhau đi ăn một bữa đi, để cho em út nhà chúng ta trở nên vui vẻ hơn."

"Được."

Thế nên các anh với tư cách là ca ca tốt của Vương Nhất Bác, khi buổi ghi hình vừa kết thúc thì Tiền Phong liền hét lớn để tất cả mọi người cùng nhau đi chỗ quán ăn hai con ếch.

Món canh bỏ đầy ớt đỏ đang sôi sùng sục, Tiền Phong cùng Đại Trương Vỹ mỗi người ngồi một bên cạnh Vương Nhất Bác, một bên choàng vai cậu, bên còn lại gắp thức ăn cho cậu không ngừng. Vương Nhất Bác vô thức muốn chụp hình gửi cho Tiêu Chiến, nhưng cậu nghĩ đối phương mấy ngày nay không để ý đến mình nên thôi.

Tâm tình cậu lập tức chìm xuống tận đáy vực, lại không muốn các ca ca phiền lòng, Vương Nhất Bác đem điện thoại nhét lại trong túi ao, cậu cúi đầu lặng lẽ ăn hết đồ ăn được chất đầy trong chén.

"Đúng, ăn nhiều một chút, bạc đãi cái gì cũng được nhưng không thể bạc đãi dạ dày của chính mình." Tiền Phong đem điện thoại của Vương Nhất Bác lấy đi, "Đêm nay anh giúp cậu giữ lấy điện thoại nha."

"Dạ được."

Vương Nhất Bác gắp một miếng thịt vịt, rất cay, nếu Tiêu Chiến có ở đây nhất định sẽ dùng đũa cướp đi miếng thịt đang rất cay kia.

Thật ra Vương Nhất Bác trước kia không thích bị ràng buộc, nếu có người ở bên tai cậu lãi nhãi không cho làm cái này, không cho làm cái kia thì cậu nhất định sẽ cho đối phương vào danh sách đen.

Chỉ có Tiêu Chiến lải nhải bên tai cậu đặc biệt hưởng thụ, thậm chí khi nghe anh lải nhải liền cảm thấy rất vui vẻ.

Bởi vì Hàm ca đã từng nói, người ta là để ý mình mới có thể quan tâm tới mình a, thế là Vương Nhất Bác càng thêm vui vẻ. Nhìn xem, anh cũng là người được tiểu bằng hữu rất yêu nha.

Nhưng bây giờ cũng không ai quản cậu.

Vương Nhất Bác gắp một miếng cải trắng rất cay cho vào miệng, cậu lấy cớ lau mồ hôi liền dụi dụi hai mắt.

Thật là quá cay, cậu cảm thấy ruột gan của mình nóng đến hoảng sợ.

Kết quả của buông thả chính là sau khi bữa tiệc kết thúc thì sau đó có người ôm bồn cầu suốt cả đêm.

Dạ dày của Vương Nhất Bác vốn rất yếu, thế là tình hình hiện tại càng thêm nghiêm trọng một chút. Các ca ca đều đã uống thuốc nên tình hình không tệ lắm, còn cậu thì vẫn chạy vào nhà vệ sinh không ngừng.

"Tiền Phong, tất cả đều tại cậu, tại sao lại chọn quán cơm Trùng Khánh." Uông Hàm nhìn Vương Nhất Bác bị giày vò mà chạy tới chạy lui, sau khi trở lại phòng nghỉ liền mang theo bộ dạng ỉu xìu nằm bẹp dí một góc ở ghế sô pha anh không biết làm sao liền hướng Tiền Phong trút giận.

"Đúng là như vậy a, toàn bộ đều là đồ ăn của Trùng Khánh, cậu không biết Nhất Bác không hợp với đồ ăn của Trùng Khánh hay sao." Đại Trương Vĩ rót một ly nước ấm đưa cho Vương Nhất Bác, "Uống chút nước có thể đỡ hơn một chút."

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Uống vô lại càng muốn nôn."

"Nghiêm trọng như vậy, cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."

"Đúng đúng đúng, anh đi nói một tiếng với đạo diễn." Uông Hàm cũng giục cậu nhanh chóng đến bệnh viện, nhân tiện anh cũng đi ra ngoài tìm đạo diễn thương lượng.

Vương Nhất Bác lo lắng sức khỏe của mình không tốt sẽ ảnh hưởng đến ghi hình nên cậu cũng đồng ý đi bệnh viện.

Cũng không có nghĩ đến vừa mới đi đến cửa bệnh viện, liền đã thấy được # Fan hâm mộ trả vé Ngày Ngày Tiến Lên # được treo cao trên hotsearch .

"Lấy thuốc xong chúng ta liền trở về đi." Vương Nhất Bác mở điện thoại lên, cậu đại khái cũng hiểu được chương trình ghi hình bị trì hoãn nên fan hâm mộ nghĩ rằng số ghi hình này không có cậu, thế nên mọi người ở trong sân khấu có chút mất kiềm chế, mặc dù các thành viên còn lại phản ứng rất nhanh xuất hiện ở sân khấu để trấn an người hâm mộ nhưng họ vẫn không tránh được những lời nói đáng sợ, cậu vẫn muốn xuất hiện ở chương trình còn hơn là các ca ca của mình bị làm cho rối trí.

"Thế nhưng mà cậu chủ, cậu. . ."

Vương Nhất Bác đem vẻ mặt lạnh lùng nhìn trợ lý làm cho cô đem nửa câu còn lại nói không được trọn vẹn, cô vẫn là bất đắc dĩ đi lấy thuốc cho cậu, trong lòng thầm cầu nguyện cho Tiêu Chiến sớm nguôi giận chứ với tình trạng hiện tại của cậu chủ mình cô nhìn có chút sợ hãi.

Vương Nhất Bác quay trở lại là điều xảy ra ngoài ý muốn đối với các ca ca, mấy anh đều nghĩ cậu làm sao có thể nhanh quay lại như vậy, suy nghĩ một hồi có thể là do hotsearch vừa rồi, sau đó các ca ca lại lo cho tình hình sức khỏe của cậu, mặc dù các anh rất đau lòng nhưng không biết làm sao chỉ có thể thông báo cho tổ tiết mục chuẩn bị để ghi hình.

Khi hoàn thành bước nhảy cuối cùng cũng là lúc cậu không còn sức lực. Mặc dù thuốc giảm đau đã áp chế được một phần nào của cơn đau nhưng cơn buồn nôn thỉnh thoảng vẫn kéo đến, cũng may lúc này vẫn có thể ngồi ghi hình, Vương Nhất Bác lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay của mình cũng không tính là gian nan.

"Buổi tối liền phải bay đến Hàng Châu a?" Sau khi buổi ghi hình kết thúc, lúc Vương Nhất Bác đang thu dọn túi của mình thì Uông Hàm sờ lấy ót của cậu, trong đáy mắt tràn ngập sự yêu thương, "Đến nơi nhớ nghỉ sớm một chút."

"Ừm, được, cám ơn Hàm ca."

Vương Nhất Bác đối với lịch trình không có kẽ hở đã sớm thành thói quen, cậu đeo khẩu trang lên đi theo trợ lý cùng vệ sĩ đi lên xe.

Đường đi không được bằng phẳng nên khi đến khách sạn đã là rạng sáng, bởi vì dạ dày khó chịu nên ở trên máy bay Vương Nhất Bác nghỉ ngơi không được tốt, cậu ráng lấy tinh thần để chống đỡ mà vượt qua ánh mắt của fan tư sinh mà một đường đi thẳng đến khách sạn, thậm chí là cậu không còn sức để nhìn các nàng một cái, cậu chỉ cảm thấy những tiếng hét kia quá ồn ào làm cho đầu của cậu choáng váng.

"Cậu chủ, đây là thẻ phòng của cậu, tôi ở phòng cuối cùng ở đằng kia."

"Ừm."

Vương Nhất Bác cúi đầu nhận lấy thẻ phòng, điện thoại được cậu gắn tai nghe đến hết pin cho nên cậu rất dễ dàng nghe được âm thanh tĩnh mịch vang lên ở cuối hành lang.

"Cuối cùng em cũng trở về rồi."

Vương Nhất Bác kinh ngạc người ngồi xổm ở trước cửa phòng hướng về phía cậu cười đến híp cả mắt lại, cậu khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ giống như xác nhận là người ở trước mặt mình hiện tại có phải ảo giác hay không.

Trợ lý đã trở về phòng, xem ra là cô đã sớm biết người này sẽ tới nhưng lại không nói cho cậu biết. Vương Nhất Bác cười cười, lại bày ra vẻ không vui, " Xem ra em phải đổi trợ lý khác rồi."

"Là em đã từng nói với cô ấy, lịch trình của em thì anh có quyền được biết." Tiêu Chiến phát giác, hơi hơi nheo mắt lại, "Anh cảm thấy không phải là em đang giận lây sang cô ấy luôn đó chứ."

Dạ dày lại bắt đầu co rút khiến cậu đau đớn, Vương Nhất Bác hơi hơi cúi người, thân thể khó chịu nên sự phiền muộn trong lòng càng tăng nên cậu có chút khó chịu mà mở lời.

"Không phải anh cũng nói cái kia là đã từng không phải hay sao."

Câu này làm Tiêu Chiến triệt để thu hồi nụ cười, ngồi xổm lâu quá nên khi đứng lên anh liền chà chà hai chân, anh nhìn thấy hotsearch cũng vì lo lắng mà tâm tình trở nên căng thẳng giống như bị người khác nhấn chìm xuống nước.

Anh mở rộng bước chân đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, thuận tiện đem túi xách vẫn xách ở trên tay ném vào bên cạnh chân của cậu.

"Em không cần trách cô ấy, là anh sai. Vương lão sư yên tâm, sau này anh sẽ không tự mình đa tình như vậy nữa."

Người kia rời đi không có chút nào lưu luyến. Thang máy đinh một tiếng, rất nhanh đã truyền đến âm thanh dẫn đến cuối hành lang.

Vương Nhất Bác ngồi xuống đem cái kia túi mở ra, là một bình sữa bò còn ấm.

Hiện tại đang là giữa mùa đông nên bên trong thân bình vẫn còn chút hơi ấm, cũng có thể nói là chủ nhân của nó trong mấy tiếng đồng hồ chờ cậu trở về đều là ôm ở trong ngực sợ bình sữa sẽ bị lạnh đi.

Cậu liền xoay người chạy xuống lầu mà không hề có nửa giây do dự.

Nhưng khi cậu xuống dưới lầu thì xung quanh đã không còn một bóng người quen thuộc, ở đây hiện tại gió lạnh đến thấu xương nên fan tư sinh không thể ngồi chờ, không gian vừa trống trải lại vừa lạnh tanh.

Vương Nhất Bác lúc này mới phản ứng, vừa rồi cậu đã làm cho Tiêu Chiến tức giận nên anh bỏ đi rồi.

Câu nói sau cùng của Tiêu Chiến không ngừng vang lên bên tai cậu, trong giọng nói của anh mang theo sự thất vọng với cậu đến cực hạn. Cho nên lần này là cậu triệt để đánh mất anh rồi. Dù sao đi nữa sẽ không có ai thích một tiểu bằng hữu vừa tùy hứng lại vừa cố tình gây sự.

Suy nghĩ như vậy cùng với tiếng kêu của côn trùng làm cho cảm giác sợ hãi trong lòng cậu lại dâng lên.

Chân đau đến mức có chút đứng không vững, thế là Vương Nhất Bác lặng lẽ ngồi xuống ở ven đường. Cậu không biết mình đang mong đợi cái gì, chỉ là cậu không muốn trở về trên lầu trong căn phòng tối đen như mực không có một ai, cậu lại càng không muốn chấp nhận sự thật là tự tay cậu đã chặt đứt nguồn sáng vốn có ở nơi đó.

"Vị tiên sinh này, tại nơi này có Pokeball sao?"

Bỗng nhiên trên đầu truyền tới một thanh âm quen thuộc, quá quen thuộc, đến mức tốc độ ngẩng đầu của Vương Nhất Bác khiến đối phương lo lắng là cậu có bị trật cổ hay không.

"Anh. . ."

Một chai sữa bò còn rất nóng đến bốc hơi được đưa đến trước mặt cậu.

"Em đừng hiểu lầm, anh không phải đợi em. Chỉ là anh đột nhiên nhớ tới trước kia anh đã đáp ứng yêu cầu của em,chỉ cần anh đếm tới ba thì em nói xin lỗi thì anh liền tha thứ, bây giờ anh đếm tới 2.14 15926, em.... Có muốn nói lời xin lỗi với anh hay không?"

Người kia còn mang theo sữa, lời nói có chút khí thế hào hùng.

Nơi cổ họng giống như là bị cái gì nghẹn lại, muốn mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào, thế là Vương Nhất Bác liều mạng gật đầu, "Chiến ca, thật xin lỗi. . ."

Cậu lúc này như là một con thuyền nhỏ đang trôi trên sóng to gió lớn mấy ngày cuối cùng cũng được dừng ở bến cảng an toàn. Tiểu bằng hữu không nhịn được lo lắng cùng hoảng sợ mấy ngày nay nên hiện tại cậu rất ủy khuất nên liền nhào tới trong ngực người lớn hơn khóc thật lớn.

"Này. . ." Tiêu Chiến nhanh tay lấy nón đội lên cho cậu, cũng may là khách sạn này không có nhiều người, nếu không với cảnh tượng Vương Nhất Bác nắm lấy quần áo anh khóc thê thảm như vậy nhìn qua thì Tiêu Chiến anh giống như người ngược đãi trẻ em ngay cả bảo an nhìn thấy cũng sẽ bị kinh động mà chạy tới.

Tiêu Chiến không biết làm sao, anh rất giận liền khom lưng đem người còn đang khóc ôm lấy nhanh chân đi về hướng thang máy.

Tiêu Chiến cũng không biết Vương Nhất Bác ở đâu ra nhiều ủy khuất như vậy, mắt nhìn thấy áo khoác mình vừa mua đều bị thấm ướt, đây là loại vải không thể dính nước nên anh thấy cậu như vậy lại đặc biệt phát sầu.

"Buông tay, anh lấy thẻ phòng."

"Không buông. . ."

Tiêu Chiến liếc mắt, lại lười cùng cậu nói nhảm, nhẹ buông tay liền đem người buông xuống thuận tiện lấy thẻ phòng từ trong túi áo ra để quét mở cửa phòng. Mặc dù anh không có cam lòng để Vương Nhất Bác té thật nhưng vẫn là bị tiểu bằng hữu đem dọa cho cậu bị giật mình.

"Đi vào a." Tiêu Chiến đi vào trong phòng trước, ôm lấy tay nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác còn ngồi xổm ở cửa chưa lấy lại được tinh thần.

Nhìn đối phương quật cường giữ vững được ba giây, vẫn là cảm thấy sợ, kéo lấy khung cửa đứng lên, chậm rãi di chuyển vào phòng lại muốn ngã vào trên người mình.

"Này! Vương Nhất Bác, em giả vờ bị ngã thật chuyên nghiệp a?" Tiêu Chiến giơ tay lên, "Tránh ra."

"Em khó chịu. . ." Tiêu Chiến không nghĩ người trong ngực nói đùa, chỉ thấy cơ thể cậu mềm nhũn treo trên người Tiêu Chiến nửa ngày không đứng dậy nổi.

"Chỗ nào khó chịu?" Trong lòng Tiêu Chiến nhói lên một cái, lúc này anh mới nhớ ra lí do mà đêm hôm khuya khoắt anh lại tới đây, "Đau dạ dày? Hay là chân đau?"

"Cả hai đều đau. . ." Vương Nhất Bác ngược lại thật sự là không có cùng anh ầm ĩ, vừa rồi ở ngoài gió lạnh bây giờ cả người đều không còn khí lực, cánh tay đang nắm lấy tay Tiêu Chiến dần dần buông ra, miễn cưỡng liền muốn trượt đến trên mặt đất.

Tiêu Chiến không nói hai lời liền đem người ôm đến trên giường, lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa này không biết lại lên cơn sốt lúc  nào.

"Em đợi anh một chút, anh đi lấy thuốc cho em."

"Đừng đi. . ."

"Anh không đi." Tiêu Chiến mở vali hành lý của Vương Nhất Bác ra, anh cảm thấy vô cùng may mắn khi chính mình lần trước nhét gói thuốc vào cho cậu, " Trước tiên dán miếng hạ sốt đã."

Vương Nhất Bác nghe lời anh ngoan ngoãn nằm nghỉ, hai má sữa vốn trắng nõn bây giờ bị sốt làm cho hai má nóng đến hồng lên, trong mắt còn đọng nước tùy thời đều có thể rơi xuống.

"Người nên ủy khuất nên là anh mới đúng, nhưng giờ thế nào người bị ủy khuất lại là em, em thấy anh nói đúng không?" Tiêu Chiến thở dài đem cổ chân bị thương của cậu dùng bàn tay ủ nóng rồi dán cao dán lên, "Anh nói em có một câu thôi, em có cần bướng bỉnh đến vậy không?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác mím lại, mang theo giọng sữa thút thít nói, " Là tại anh không để ý tới em...."

Tiêu Chiến lúng túng đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác, "Ai cho em cúp điện thoại của anh."

Quả thực cưỡng từ đoạt lý. . . Vương Nhất Bác cắn môi một cái, trong lòng càng thêm ủy khuất, "Xin lỗi."

Trước đây Tiêu Chiến dù nhiều lần bị cho là vô lại nhưng anh vẫn rất thích trêu chọc Vương Nhất Bác, nói cậu có làn da trắng như mỹ nhân, rất có khí chất. Vì thế tiểu bằng hữu có chút không cao hứng, với tư cách là coolguy cậu không thích người khác nói mình xinh đẹp.

Thế nhưng ở trong lòng của Tiêu Chiến thì đứa nhỏ này giống như đồ sứ, có lúc lại như báu vật có giá trị liên thành, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Mà ngày thường tiểu bằng hữu lại thích chơi trò chơi vận động mạnh sẽ khó tránh được bị thương, Tiêu Chiến mặc dù không can ngăn nhưng đến cùng anh vẫn sẽ đau lòng.

Nhìn tiểu bằng hữu bởi vì phát sốt mà ánh mắt đều mê mang, Tiêu Chiến cố gắng lắm mới đắp được cho cậu cái chăn, sau đó anh đem cổ chân của cậu để lên chân mình đem dầu nóng đổ ra bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp gần nửa ngày anh mới nói: " Anh chính là rất giận em, ngày thường nói rất nhiều chuyện linh tinh với anh, nhưng khi em bị bệnh, bị thương đến khi lên hotsearch anh mới được biết."

Ngày Tết đang đến nên lo lắng sẽ càng nhiều, Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.

Kỳ thật lúc Tiêu Chiến không cười thì rất đáng sợ, Vương Nhất Bác đem nửa gương mặt giấu trong chăn, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì lớn, lúc em quay phim không cẩn thận bị đập trúng thôi."

"Đập đến mức nào mới có thể sưng thành như thế? Bên trong bị tụ huyết em biết hay không? Anh còn nghe nói hôm qua mọi người đi quay chương trình ở ngoại cảnh đúng hay không? Anh nhìn thấy video của fan hâm mộ phát trên Weibo."

"Không có chuyện gì, em cũng chỉ là nhìn. . ."

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy lập tức bốc hỏa, anh thật sự không chịu được khi tiểu bằng hữu không quan tâm đến bản thân mình như vậy.

Vương Nhất Bác khẽ run rẩy, lời muốn nói ta lập tức im bặt. Cậu nào biết Tiêu Chiến hung dữ ra sao, trước kia lúc theo đuổi Tiêu Chiến cậu tự ngược bản thân ăn ớt cay làm cho Tiêu Chiến cảm thấy yêu được một chút, thỉnh thoảng cậu cũng có thể ăn được cay, chỉ là một quả ớt nhỏ thôi. Thỉnh thoảng cũng có lúc tính tình cậu trở nên bướng bỉnh, chỉ cần cậu nhẹ giọng dỗ dành thì tâm trạng Tiêu Chiến sẽ lập tức tốt lên.

Tiêu Chiến trừng mắt liếc cậu một cái, cũng không nói chuyện, anh xoay người rời đi.

Động tác này của anh tựa như đang vào mùa đông đã giá rét vì lạnh mà còn có tuyết lở, Vương Nhất Bác thật sự cho rằng anh muốn đi cho nên cậu quýnh quáng trực tiếp nhảy xuống giường muốn ngăn cản anh lại, nhưng khi chân vừa chạm đất thì cổ chân lập tức hiện lên một trận đau nhói.

Lần này Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt xoay người cất bước đến đỡ lấy cậu.

Tiểu bằng hữu quật cường bị ngã một trăm linh một lần về sau rốt cuộc cũng rơi vào một lồng ngực vững chắc cũng một cái ôm ấm áp.

"Vương Nhất Bác, phiền em thông cảm một chút, trái tim của người già như anh không chịu nổi khi bị em dọa như vậy a."

Tiêu Chiến nhanh chóng đem người nhét gọn gàng vào trong chăn chỉ thiếu điều lấy thêm sợi dây trói cậu lại mà thôi. Lúc này Vương Nhất Bác bày ra bộ dáng rất ngoan ngoãn mà đưa tay câu lấy cổ của anh.

Vương Nhất Bác chợt phát hiện từ khi quen biết Tiêu Chiến hơn một năm nay cậu thấy mình như trở thành một người khác, lúc trước cậu không phải chưa từng bị bệnh, vết thương lớn nhỏ nào cậu cũng đã từng gặp qua, nếu như cậu thật sự không chịu đựng được nữa thì đến bệnh viện truyền nước liền cảm thấy tốt hơn. Như thế nào mà cậu ở trong mắt Tiêu Chiến giống như trở thành một người đến một cái nhấc tay cũng không thể, một chút khổ cực cũng không chịu được, đau một chút liền không thể chịu nổi.

Đều do Tiêu Chiến đối với cậu quá tốt, chính mình cũng sắp bị chiều hư.

Vương Nhất Bác xoa xoa chóp mũi, không muốn nhớ lại chút nào lúc Tiêu Chiến tùy tiện ôm túi đồ ăn vặt nằm trên ghế salon, mẫu khoai tây chiên rơi vụng trên mặt đất cũng không để ý, giống như một người cà lơ phất phơ sai bảo mình làm cái này, làm cái kia.

Mọi việc chạy không thoát khỏi một cái cam tâm tình nguyện mà thôi.

Lúc Tiêu Chiến cầm viên thuốc quay đầu lại liền nhìn thấy Vương Nhất Bác giống như cây măng, tay khoát lên sau đầu cười đến xuất thần.

Anh nhướng mày, người này như thế nào một chút khóc rồi một chút cười, không phải là sốt đến phát ngốc rồi chứ.

"Đang mơ đẹp cái gì đây? Mau đem thuốc uống vào." Tiêu Chiến nghiêm túc đem thuốc đưa cho Vương Nhất Bác, tiểu bằng hữu cầm lấy ly nước trong tay anh còn có chút nóng, cậu không nhìn cách hướng dẫn liền tùy tiện mở ra ba viên thuốc chuẩn bị uống, anh nhanh chóng ngăn cậu lại, " Này... Cái kia chỉ cần uống một viên, cái này uống hai viên, không lẽ điều này em cũng không biết sao."

Không còn cách nào khác, Tiêu Chiến vẫn là phải đem mấy loại thuốc phối hợp tốt rồi đem tới đút cho cún con ngoan ngoãn đang mở miệng chờ anh đút vào sau đó đưa đến cho cậu uống hết một ly nước ấm.

"Cũng không biết là ai, ngày ngày lải nhãi bên tai anh mấy trăm lần là phải ăn no, phải mặc ấm, đi ra ngoài phải nhìn thời tiết, trời mưa phải mang theo dù che mưa, nhiệt độ giảm xuống phải mặc thêm quần áo. Kết quả là ngay chính mình thuốc cảm mạo cũng không biết uống?"

Tiểu bằng hữu của anh đã dùng hết toàn lực yêu anh nên cậu không học được cách yêu thương chính mình, cậu muốn liều mạng chèo chống tất cả để cho anh một ánh nắng tươi sáng ở trên bầu trời.

Tiểu bằng hữu bị giáo huấn không dám tùy tiện nói chuyện, cổ họng bị ngứa cũng không dám ho phát ra âm thanh, cậu nhịn đến khuôn mặt đỏ bừng, cậu núp ở trong chăn chỉ đưa ra đôi mắt long lanh cẩn thận nhìn về phía Tiêu Chiến từng li từng tí.

"Được rồi." Tiêu Chiến nhận thua, "Anh biết em đang giận anh về chuyện anh giấu em anh đi xem mắt, em cũng biết là anh tức giận liền cậy mạnh đến bản thân ngã bệnh mà cũng không nói với anh một tiếng, cái này có giống chiến tranh lạnh hay không? Nhưng mấy ngày nay anh đoán chừng em cũng biết chiến tranh lạnh có tư vị gì, sau này còn dám không?"

Vương Nhất Bác cắn môi, cái này ca ca cũng quá phúc hắc. Xác nhận qua anh là thần, cậu là người thường nên không chọc nổi anh.

"Chúng ta đây hòa, chuyện lần này đều bỏ qua đi."

Vương Nhất Bác hít hít mũi nhanh chóng gật đầu.

Nhưng Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy giống như việc này mình nên làm nhiều hơn là mình nói.

Anh ngày thường bận rộn công việc, khó có được chuyến về Trùng Khánh, suốt ngày có hẹn gặp gỡ với bạn bè suốt ba năm chưa gặp nên có chút không để ý đến Vương Nhất Bác, mỗi lần cậu gọi điện thoại tới cho mình thì cũng chỉ trò chuyện hai câu rồi cúp máy, cũng khó trách được tiểu bằng hữu sẽ ủy khuất.

Nhẹ nhàng xoa xoa đầu cún con, Tiêu Chiến đem điện thoại từ trong túi lấy ra đưa cho câu, "Những đối tượng muốn hẹn hò một người anh cũng không có thêm, những thông tin giới thiệu khác anh cũng xem như không thấy. Anh cũng là bị ép đến mức không biết làm sao, dù sao trong đầu anh luôn là hình ảnh của tiểu bằng hữu bá đạo đang ríu rít xòe đuôi, thật sự không thể để ý thêm ai nữa. Bạn bè Wechat của anh đều là bằng hữu cùng đồng nghiệp, mật khẩu là sinh nhật em, em nhìn anh không vừa mắt liền xóa đi a, anh đi tắm trước."

Vương Nhất Bác cầm lấy điện thoại ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cậu được cầm lấy điện thoại của Tiêu Chiến.

Trước kia luôn là Tiêu Chiến giả vờ uy hiếp muốn chơi điện thoại di động của cậu, Vương Nhất Bác trong lòng thẳng thắn vô tư nên cũng chưa từng từ chối qua, dù sao vân tay cùng mật mã đều là Tiêu Chiến, để anh nhìn cũng không sao.

Cậu không tin liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến để xác nhận, được đối phương trả lời đột ngột bằng cách đặt lên môi cậu một nụ hôn sau đó cậu mới vui vẻ điền mật khẩu vào.

Dòng chữ mở khóa thành công được hiện ra, trong lòng cậu liền vui vẻ như được bắn pháo hoa.

Hình nền điện thoại của Tiêu Chiến là ảnh chân dung lần đầu tiên cậu gửi cho anh.

Wechat duy nhất của Tiêu Chiến là " Bảo bảo nhà anh"

Weibo Tiêu Chiến. . .

Tiêu Chiến sau khi tắm liền thoải mái lau tóc, anh mang theo hơi ấm nửa nằm nửa ngồi trên giường đem tiểu bằng hữu ôm vào lòng.

"Tên lừa đảo." Vương Nhất Bác nhìn anh đi tới liền tìm tư thế thoải mái tựa vào trong ngực anh, "Không phải anh nói anh không chơi Weibo hay sao?"

"Em tin là anh thật sự không chơi."

"Cái này là mấy trăm cái phát ngẫu nhiên? Còn sẽ tự động @ em?"

"Còn không phải bởi vì siêu thoại của em thường được nhận thưởng còn được nâng cấp, anh không phát chút lời làm sao nâng cấp a."

"Vậy anh tìm những chữ kia như thế nào để có nghĩa đây?"

"Trộm a."

Vương Nhất Bác không nói, rất khó để có thể nhìn thấy qua người cường tráng như Tiêu Chiến cảm lại không biết xấu hổ.

Cậu lặng lẽ lấy ra điện thoại di động của mình đăng nhập Weibo, tự động thêm Tiêu Chiến thành đối tượng đặc biệt chú ý, giống như cậu lấy được bảo tàng trân quý chỉ thuộc về mình liền hài lòng liếm môi một cái, cậu ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi dưới môi anh một cái, trong mắt cậu như có hàng ngàn ánh sao lấp lánh như dãi Ngân Hà. .

"Chiến ca, dẫn em về nhà a."

"Được" Tiêu Chiến nhéo nhéo má sữa của cậu, "Sang năm cùng anh về nhà ăn tết."

"Cái kia chúng ta ngoéo tay." Vương Nhất Bác đưa tay ra, " Em cũng sẽ tiếp tục cố gắng, anh không thể dễ dàng buông tha em a. . ."

Tiêu Chiến khẽ giật mình, nghe được lời khẳng định của cậu anh cảm thấy trái tim mình bị đâm đến đau nhức.

Nội tâm của tiểu bằng hữu vượt qua tuổi trưởng thành của cậu quá nhiều. Tiêu Chiến tự cho là anh giấu rất tốt những chuyện ở tương lai chắc chắn không phải lo lắng, trong mắt của anh luôn nhìn thấy nụ cười của Vương Nhất Bác, nụ cười ngọt ngào của cậu nói cho anh biết, em sẽ theo đuổi anh, anh phải chờ em.

Có thể giờ phút này để cậu nói ra câu này rất khó khăn, cậu cũng sợ hãi sự lựa chọn của Tiêu Chiến trong tương lai thì cậu sẽ là người bị loại bỏ trước tiên.

Tiểu bằng hữu đem một khỏa chân tâm khắc tên Tiêu Chiến đưa đến trước mặt anh, cậu thu lại cánh, giấu đi phần trưởng thành. Nhưng vẫn sợ hãi nếu thiếu một phân sẽ để cho Tiêu Chiến cảm thấy cậu không thể bảo vệ anh, một phần cậu lại mất đi tuổi thơ, thế là cậu lặng lẽ lớn lên, sự chất phát của cậu vĩnh viễn được bảo lưu lại.

"Vương Nhất Bác, anh sẽ không thể gặp được ai đối tốt với anh hơn em." Tiêu Chiến đem cậu siết chặt vào trong ngực gắt gao ôm lấy cậu, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Xin lỗi..."

Tiêu Chiến còn chưa nói hết lời Vương Nhất Bác đã hiểu, nhẹ nhàng đem cằm đặt trên vai của anh, "Không sao a, tương lai của chúng ta còn dài.Tiêu Chiến, em cũng tha thứ cho anh."

08/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia