ZingTruyen.Asia

Y Thủ Che Thiên - Mộ Anh Lạc

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 123+124

luongthuong99

Chương 123: Buổi Đấu Giá

Ích Hàn thấy tầm mắt Mộ Chỉ Ly rất hứng thú nhìn một chỗ, không khỏi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, "Mộ Ly, ngươi đang nhìn cái gì thế?"
Mộ Chỉ Ly nghe vậy mỉm cười, "Không có gì, nhìn thấy một người bạn tốt thôi." Trừ bỏ Hàn Như Liệt ở ngoài, Mộ Dật Thần rõ ràng đã ở trong đó, Thiên nhi thì không có đến đây. Hai người bọn họ làm sao có thể đại diện Thiên Âm môn đến Tuyệt Tình cốc? Thực tại có chút kỳ quái.
Thời gian nàng ở Thiên Âm môn nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói thế nào cũng có hiểu biết nhất định. Muốn đi ra ngoài lịch lãm, trừ bỏ cần thực lực ngoài ra còn cần cả tư lịch nữa, chẳng lẽ hai người bọn họ hiện nay ở Thiên Âm môn đã đạt được địa vị khá cao rồi sao?
"Nơi đó hình như là đệ tử Thiên Âm môn?" Ích Hàn cũng nhận thức một nam tử trong đó, cho nên nhanh chóng nhận ra thân phận bọn họ.
Mộ Chỉ Ly gật đầu, "Đúng vậy"
Ích Hàn không nói gì thêm, trong lòng cũng đoán được đại khái, trong hàng đệ tử Thiên Âm môn có bạn tốt của Mộ Chỉ Ly, như vậy chứng minh trước kia Mộ Chỉ Ly chính là đệ tử Thiên Âm môn!
Mặc dù hắn không phải là đệ tử môn phái, nhưng đối với nội tình môn phái cũng có hiểu biết một chút. Mộ Chỉ Ly tuổi trẻ như vậy, ở trong môn phái nhất định là người mới, thường người mới không có cơ hội nhận thức Tu luyện giả của môn phái khác, duy nhất chỉ có thể nhận thức đó là đệ tử bổn phái, cho nên......
Lúc trước mặc dù đã nhiều lần phỏng đoán Mộ Chỉ Ly là đệ tử môn phái nào, không nghĩ tới lại là Thiên Âm môn. Thiên Âm môn là môn phái chính đạo đệ nhất không thể phủ nhận thực lực rất mạnh, nhưng vì sao Mộ Chỉ Ly mà bị đuổi ra Thiên Âm môn, thật sự làm cho người ta hoài nghi.
Mộ Chỉ Ly liếc qua thì thấy ánh mắt Ích Hàn chưa kịp che dấu vẻ suy tư, cười nhạt nói: "Ngươi thắc mắc vì sao ta bị đuổi ra khỏi Thiên Âm môn?" Nếu lúc trước đối với Ích Hàn còn một chút băn khoăn..., giờ phút này cũng không còn lo lắng nữa. Nếu Ích Quỳ cùng một chỗ với Hàn Mặc, như vậy chính mình và Tuyệt Tình cốc coi như có một chút quan hệ.
Ích Hàn giật mình nhìn đôi mắt sâu như u đầm chỉ có một tia bằng phẳng, đang lo lắng thì giờ đã không còn, nói: "Mộ Ly, theo lý thuyết nhân tài như ngươi sẽ không bị Thiên Âm môn đuổi ra mới phải."
Mộ Chỉ Ly cười cười, thản ngôn nói: "Không có gì là không thể, ta ở Thiên Âm môn mới chỉ một năm, cũng đã ở mỏ tinh thạch làm qua thợ đào mỏ, sở dĩ bị đuổi ra Thiên Âm môn là vì ta giết một người." Đối nàng mà nói, việc này không coi là gì, nói cho cùng nàng cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.
Trong mắt Ích Hàn hiện lên vẻ kinh ngạc, nói vậy người bị Mộ Chỉ Ly giết hẳn không phải là người bình thường, nếu không cũng sẽ không bị đuổi ra môn phái. Nhưng biết rõ kết quả như thế còn dám động thủ, phần can đảm này cũng không phải là người bình thường có thể có, phong cách hành sự của huynh đệ mình thật đúng hợp khẩu vị của hắn.
"Thôi, ngốc trong môn phái sao bằng ở bên ngoài tiêu diêu tự tại." Một tay Ích Hàn vỗ lên vai Mộ Chỉ Ly, dùng phương thức này an ủi Mộ Chỉ Ly.
Nhận thấy dụng ý của Ích Hàn, trong lòng Mộ Chỉ Ly có một trận ấm áp, nói: "Ta Mộ Ly cả đời thích tiêu dao, Tán tu thì Tán tu, chỉ cần có thực lực, ai có thể làm gì được ta?"
"Nói hay, ha ha." Ích Hàn cười sang sảng.
Không lâu sau, một vị nữ tử quần áo đỏ đứng trên đài cao, ánh sáng sáng ngời chiếu vào trên người nàng, nháy mắt nàng trở thành tiêu điểm ở toàn bộ đại sảnh bán đấu giá. Khi vị nữ tử xuất hiện, tiếng huyên náo trong khoảnh khắc an tĩnh lại, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng.
Nữ tử mặc một bộ quần áo thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm tinh xảo quý giá, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nở rộ nụ cười mị hoặc, song ánh mắt nàng trong lúc lơ đãng lưu chuyển tinh quang sắc bén làm cho người ta không dám khinh thường.
"Để các vị đợi lâu, lần này đấu giá sư của buổi đấu giá này là ta — Kiều Nhã. Phẩm chất buổi đấu giá của Tuyệt Tình cốc tuyệt sẽ không làm mọi người thất vọng, hiện tại, ta tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu!" Giọng nói mềm nhẹ mà quyến rũ từ trong miệng nữ tử truyền ra, nhìn bộ dáng xinh đẹp kia mọi người như thấy cảnh đẹp ý vui. Bất luận khi nào, nữ tử xinh đẹp vẫn luôn được hoan nghênh.
Ngay sau đó, lại nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu đỏ khác vặn vẹo thắt lưng từ sau màn chậm rãi đi ra, hấp dẫn tầm mắt nhiều nam tử.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly cười nhẹ, "Tuyệt Tình cốc thật nhiều thủ đoạn, hương diễm một màn thế này hấp dẫn không ít nam tử đến à." Tham gia nhiều buổi đấu giá rồi, duy chỉ có lần này là khác.
"Kiều Nhã là kim bài đấu giá sư Tuyệt Tình cốc, có nàng ra tay, thường thường giá thành giao cũng có thể cao hơn vài phần. Đánh cược ngàn vàng để được nụ cười của mỹ nhân, điểm này nói vậy ngươi so với ai khác càng hiểu rõ." Ích Hàn cười nhạt, hiển nhiên đang nói Mộ Chỉ Ly vì Thiên nhi vung tiền như rác.
"Ta xem chủ ý này hẳn là ngươi nghĩ ra đi?" Mộ Chỉ Ly trêu đùa.
"Sao ngươi biết?" Ích Hàn ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cười ha ha, "Lúc trước ta tự nhiên nghĩ ra ý này, thử một lần phát hiện hiệu quả vô cùng tốt nên về sau vẫn kéo dài."
Mộ Chỉ Ly cười nhạt không nói, tâm tư Ích Hàn liếc mắt một cái có thể nhìn ra được. Tầm mắt lại nhìn hai bóng dáng quen thuộc ngồi phía dưới, chỉ thấy hai người không ngừng bàn luận với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn xem chung quanh.
"Tiếp theo, vật phẩm đấu giá thứ nhất là một Quy kiền giáp, Quy kiền giáp này do một vị chế giáp sư ngũ phẩm tạo ra, có thể ngăn cản năm lần công kích trí mạng, đáng được lựa chọn khi xuất môn ra ngoài, giá khởi điểm 20 vạn tinh thạch thượng phẩm, mọi người không nên bỏ lỡ." Kiều Nhã đánh ra một cái mị nhãn, dưới đài lại thêm mấy phần tiếng thở dốc.
"30 vạn!"
"40 vạn!"
......
Một tiếng áp đảo một tiếng, nhất thời tiếng gọi giá trong đại sảnh vang dội ra, Mộ Chỉ Ly lẳng lặng ngồi nghe một tràng tiếng gọi giá ùn ùn kéo đến, giống như trước trong mắt chưa từng có nửa điểm ba động.

Trong nhà có Hàn Như Liệt là Chế giáp sư, những áo giáp này căn bản không thể hấp dẫn ánh mắt của nàng, lại nói về những thứ bán đấu giá trong các buổi đấu giá quả thực đều rất đáng tiền, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly mà nói chân chính cần cũng không nhiều lắm, bởi vì trụ sở bí mật bọn họ đều có Dược sư, Chế giáp sư thậm chí cả Luyện khí sư, kể từ đó, tương lai tự cấp tự túc cũng không là vấn đề.
Ích Hàn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly không chút nào động tâm trong lòng cũng không ngoài ý muốn, mặc dù đến bây giờ cũng chưa thấy Mộ Chỉ Ly ra tay, nhưng hắn cũng biết người này có được không ít đồ.
Một vật lại một vật phẩm đấu giá không ngừng mở ra, thế nhưng hai người Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn giống như là người ngoài cuộc, ai cũng chưa từng mở miệng gọi giá đồ vật này nọ. Đáng nhắc tới là tất cả vật phẩm đấu giá đều được bán ra với giá cực cao, không có bảo bối nào mà không đấu giá ra được, tuy chất lượng bảo bối vô cùng tốt nhưng thủ đoạn bán đấu giá của Kiều Nhã có thể nói là cao thủ.
Qua hồi lâu, Ích Hàn rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng, "Mộ Ly, nhiều bảo bối như vậy mà ngươi cũng không động tâm chút nào sao?" Trong này một chút bảo bối ngay cả hắn cũng nhịn không được động tâm, Mộ Chỉ Ly từ đầu tới đuôi đều không có toát ra vẻ mặt gì.
Mộ Chỉ Ly nghe vậy cười quay đầu, "Không phải là không động tâm, chẳng qua là nhìn cái gì cần nhất thôi."
Ích Hàn lầm bầm mấy câu, nhìn phía Mộ Chỉ Ly có thể lấy 200 vạn tinh thạch thượng phẩm mua một bộ trang sức cũng biết Mộ Chỉ Ly xuất thân không nhỏ, sở dĩ không mua chính là mấy thứ này không đáng nhìn.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn mua bảo bối gì sao?" Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, lần này nàng tới buổi đấu giá chủ yếu là xem đan dược của mình có thể bán ra được với giá bao nhiêu, nếu như có dược liệu nào coi trọng cũng sẽ mua lấy, về phần những thứ khác cũng không trọng yếu.
"Trên cơ bản ta không cần gì cả, nếu như cần thì trước khi buổi đấu giá bắt đầu ta đã mua rồi, nhưng ta thật sự muốn có Bồ Đề đan của ngươi." Ích Hàn nghiêm mặt nói, "Thế mà ngươi lại quên mất huynh đệ ta à, ta cũng sẽ không ra giá thấp để mua nó đâu."
"Nói tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm, đều là huynh đệ, những thứ này sao có thể dùng để so sánh." Mộ Chỉ Ly cười nhạt nói, dù sao nàng cũng có đầy đủ dược liệu nên sau này luyện chế ra Bồ Đề đan cũng không có khó khăn, chẳng qua là ban đầu chỉ luyện chế được một viên đã mang ra bán trong buổi đấu giá.
Đêm qua lúc nàng trở về, thời gian đã không còn sớm, nàng ở trụ sở bí mật luyện chế vài lần mới có thể thành công cho nên trên tay cũng chỉ có duy nhất một viên đan dược.
Ích Hàn cười nhạt cũng không nói chuyện, rất nhiều chuyện trong lòng hắn đều nhớ rõ ràng.
"Kế tiếp vật phẩm đấu giá là một gốc cây dược thảo, tên là Tử đan sâm, tin tưởng những vị Dược sư ở đây đều biết giá trị của nó. Tử đan sâm chính là thành phần của rất nhiều đan dược, ngày thường cũng ít khi thấy được, mà gốc cây Tử đan sâm này đã được ngàn năm tuổi, hiệu quả tự nhiên không cần nhiều lời, giá khởi điểm là 30 vạn tinh thạch thượng phẩm, mọi người bắt đầu gọi giá!" Kiều Nhã cười nói, khuôn mặt tinh xảo kia từ đầu tới cuối đều tràn đầy nụ cười xinh đẹp.
"50 vạn!"
"60 vạn!"
"80 vạn!"
Mộ Chỉ Ly nghe tiếng gọi giá, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, xem ra ở đây số lượng Dược sư cũng không ít a. Nếu như không phải dược sư, giá cao như thế quả quyết sẽ không mua lấy. Tử đan sâm ngàn năm đúng là khó gặp, đối với nàng mà nói mua hay không mua cũng không thành vấn đề, cùng lắm thời gian trồng ở dược điền trụ sở bí mật lâu hơn một chút thôi.
"150 vạn!" Một giọng nói hùng hồn mà trầm thấp truyền ra.
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, giọng nói này nàng cũng không xa lạ, hôm qua nàng vừa mới cùng người này gặp mặt. Tầm mắt đảo qua, Mộ Chỉ Ly phát hiện hai bóng người màu đen phía dưới, chỗ ngồi cùng với thân thể của hai người giống như cùng tấm màn đen dung hòa làm một, nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, Mộ Chỉ Ly cũng không nhận ra.
Ngay sau đó, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi giương lên độ cong, "200 vạn!"
Nghe giọng nói Mộ Chỉ Ly, mọi người đều nhìn về phía sau chỗ phòng khách quý trên cao kia, tốc độ tăng giá cũng thật là nhanh, không biết là vị Tu luyện giả giàu có nào.
Chân mày Phó Dịch Hùng không thể phát hiện nhíu một chút, một chút bình tĩnh trong con ngươi hiện lên vẻ nghi hoặc, giọng nói này làm sao nghe có chút quen thuộc? Chẳng lẽ người trẻ tuổi gặp ngày hôm qua không có chuyện gì? Vừa mới nghĩ đến, Phó Dịch Hùng nhanh chóng lắc đầu, hắn đã hạ độc, đối phương làm sao có thể bình yên vô sự, có thể là giọng nói tương tự thôi.
"250 vạn!" Phó Dịch Hùng lại nói, Tử đan sâm ngàn năm cũng là dược liệu hắn tìm kiếm lâu rồi, tuy ngày thường nhìn thấy Tử đan sâm nhiều lắm, nhưng ngàn năm ít lại càng ít.

Chương 124: Tàn Đồ

Mộ Chỉ Ly nhìn Phó Dịch Hùng phía dưới, ánh mắt trắng đen rõ ràng, xẹt qua vẻ trào phúng mát lạnh. Gia thế Phó Dịch Hùng thật đúng không phải giàu bình thường a, hôm qua mới lấy ra 500 vạn, hôm nay kêu giá 250 vạn cơ hồ không có một chút do dự, nói vậy trăm ngàn đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
"251 vạn!" Môi mỏng khẽ vung lên, giọng nói nhàn nhạt thanh nhã truyền vào trong tai mọi người.
Ánh mắt Phó Dịch Hùng bình tĩnh không gợn sóng hiện lên một tia tức giận, phương thức kêu giá của đối phương có ý khiêu khích hắn, chẳng lẽ đối phương là địch nhân nên cố ý nhằm vào mình?
"260 vạn!" Hừ lạnh một tiếng, tầm mắt trở nên lạnh như băng, đợi buổi đấu giá kết thúc, hắn cũng muốn xem một chút đến tột cùng là người nào dám khiêu khích Phó Dịch Hùng hắn!
"261 vạn!" Mộ Chỉ Ly tiện đà nói, độ cong khóe môi vẫn sáng lạn như cũ.
"270 vạn!"
"271 vạn!"
Dù tính nhẫn nại của Phó Dịch Hùng rất tốt, bị đối phương liên tiếp khiêu khích như vậy cũng bạo hỏa, "300 vạn!" Trong giọng nói xen lẫn ẩn nhẫn tức giận, tuyệt đại đa số mọi người đều có thể nghe được.
Không biết Phó Dịch Hùng và nam tử phòng khách quý mâu thuẫn đến mức độ nào, thế nhưng đối phương cố ý nâng giá lên như thế, mà giá tiền cũng nâng lên rất cao, nói vậy người trong phòng khách quý cũng không đem số tiền này để vào mắt đi.
Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, nụ cười ở khóe miệng nhiều hơn một phần yêu dã, cũng không lên tiếng nữa. Mức giá này đã đến cực hạn của Phó Dịch Hùng, nếu ra giá nữa thì chính mình phải nhận lấy Tử đan sâm ngàn năm này rồi.
Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần nhìn phòng khách quý phía sau như có điều suy nghĩ, mặc dù giọng nói này có chút biến hóa, nhưng bọn họ vẫn có thể đoán được đây là giọng của Chỉ Ly.
Khuôn mặt yêu nghiệt tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, tà khí xinh đẹp, Ly nhi của hắn vẫn như vậy không buông tha bất kì người nào đắc tội nàng, chẳng qua không biết người nọ đến tột cùng đã làm gì.
Tìm được chỗ ngồi của Mộ Chỉ Ly rồi, Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cũng yên lòng, chuyên tâm nhìn buổi đấu giá hơn, lúc trước vẫn luôn lo lắng không yên, dù sao buổi đấu giá thế này nhất định Chỉ Ly sẽ tới.
Thấy phòng khách quý không gọi giá tiếp, Kiều Nhã vội nói: "Gốc cây Tử đan sâm ngàn năm với giá ba trăm vạn được vị tiền bối này mua được, giá 300 vạn mà tiền bối không chút nào để ý, thật sự làm cho người ta bội phục!"
Ở đây ai cũng biết sở dĩ Phó Dịch Hùng dùng giá đắt như vậy để mua đều do người ở phòng khách quý cả, nếu không cũng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy, quả thật coi tiền như rác. Kèm theo những lời này của Kiều Nhã khiến cho sắc mặt Phó Dịch Hùng cũng dễ nhìn mấy phần, nhàn nhạt gật đầu sau đó liền tựa vào ghế ngồi lần nữa dung nhập vào trong bóng tối.
"Mộ Ly, ngươi và Phó Dịch Hùng từng có xung đột hả?" Ích Hàn không khỏi hỏi, vừa rồi bản lĩnh kêu giá của Mộ Chỉ Ly rất có kỹ xảo, làm cho Phó Dịch Hùng cũng đành ngậm bồ hòn.
"Cho là vậy đi" Mộ Chỉ Ly nhíu mày nói: "Ích Hàn, ngươi biết hắn là ai à?"
"Hắn là Độc sư Quỳnh Hải cốc — Phó Dịch Hùng, tuy nói danh tiếng đứng đầu của hắn là Độc sư, nhưng thật luyện đan của hắn cũng rất cao siêu, Dược sư bình thường căn bản không thể so sánh. Ban đầu bệnh của Ích Quỳ cũng đã từng mời hắn đến xem, ở Bồng Lai tụ người dám đắc tội hắn cũng không nhiều lắm, chỉ cần thấy một tay độc thuật xuất thần nhập hóa của hắn thôi đã làm người ta không rét mà run rồi." Trong giọng nói mang theo nhiều lo lắng, đắc tội Độc sư không phải là hành động sáng suốt.
Mộ Chỉ Ly âm thầm gật đầu, quả nhiên đúng như nàng đoán, Phó Dịch Hùng là y độc song sư, hơn nữa nghiên cứu sâu đậm, nếu không cũng sẽ không nhận ra hoa Thanh Anh.
"Quỳnh Hải cốc là nơi nào?" Mộ Chỉ Ly nghi vấn nói, lúc trước nàng chưa từng nghe về Quỳnh Hải cốc.
"Sự tồn tại của Quỳnh Hải cốc và Tuyệt Tình cốc chúng ta tương tự nhau, chẳng qua Quỳnh Hải cốc là nơi tụ tập của nhiều Dược sư và Độc sư, ngày thường người đến Quỳnh Hải cốc rất nhiều, dĩ nhiên trên cơ bản đều là những người cần y."
Mày Mộ Chỉ Ly cau lại nói: "Nói như thế, Quỳnh Hải cốc đối với đa số mọi người ở Bồng Lai tụ đều có ân tình?"

Ích Hàn lắc đầu "Cũng không phải như ngươi nghĩ, trên thực tế Quỳnh Hải cốc là nơi vơ vét của cải, phí cứu trị một người đều cực cao, nếu như nộp không đủ, có chết ở Quỳnh Hải cốc cũng không ai để ý, nói ra Quỳnh Hải cốc mới thật sự là nơi máu lạnh. Tu luyện giả ở Bồng Lai tụ cũng không có ấn tượng tốt gì với bọn họ, chẳng qua là ai cũng không biết ngày nào đó mình lại có việc cầu đến cho nên người bình thường sẽ không đi đắc tội bọn họ."
Ánh mắt lạnh như băng hiện lên một chút châm chọc "Khó trách Phó Dịch Hùng có tiền như vậy, 1000 vạn tinh thạch thượng phẩm cũng không để vào mắt."

"Sao hắn để vào mắt 100 vạn này, lúc trước ta mời hắn tới đây giúp xem bệnh cho Ích Quỳ giá tiền còn hơn thế nữa, cuối cùng hắn cũng không chữa hết bệnh Ích Quỳ mà tiền thì vẫn lấy đầy đủ." Khuôn mặt anh tuấn của Ích Hàn tràn đầy vẻ khinh bỉ, hiển nhiên chuyện lúc trước làm cho hắn không có chút ấn tượng tốt nào với Phó Dịch Hùng.
"Quỳnh Hải cốc cũng thật nhiều thủ đoạn, với phương thức vơ vét của cải như thế, nói vậy tuyệt đại đa số Dược sư hoặc Độc sư đều bị bọn họ chiêu dụ đi." Mộ Chỉ Ly thầm than, phương thức này không khác gì lũng đoạn thị trường, kiếm tiền như vậy đúng là không sao đếm hết.
"Nhưng làm sao ngươi lại có mâu thuẫn với Phó Dịch Hùng? Hắn không phải là người dễ trêu chọc, nếu không nghiêm trọng, nhịn một chút là được mà." Ích Hàn lo lắng nói, cũng không phải e ngại gì Phó Dịch Hùng, chẳng qua là cứng đối cứng với một tên Độc sư thực sự không có lợi.
"Nếu không phải ta cũng có hiểu biết một chút về độc thuật, hôm qua bị hắn hạ độc đã hóa thành một khối thi thể rồi." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt tự nhiên, nhưng lời nói ra lại khiến cho Ích Hàn kinh hãi.
"Tại sao hắn muốn hạ độc ngươi?"
"Hôm qua ta ở quầy hàng nhỏ mua được một gốc dược liệu, đúng thứ mà hắn cần nên hắn ta tìm đến Tuyệt Tình lâu. Hắn trả tiền có độc cho ta, nên hôm nay hắn nghĩ rằng ta đã chết."
"Phó Dịch Hùng thật đúng là hèn hạ, không có thâm cừu đại hận gì cũng hạ độc." Hắn ở Bồng Lai tụ nhiều năm như vậy, đối với thanh danh của Phó Dịch Hùng cũng có hiểu biết, phàm là Phó Dịch Hùng hạ độc, đối phương không có khả năng sống sót, mà Mộ Ly trước mắt là người đầu tiên có thể.
"Thôi, hắn chỉ biết một chút y thuật và độc thuật thôi, có gì phải sợ, cùng lắm thì đấu với hắn một trận!" Mộ Chỉ Ly cười ngạo nghễ, mang theo ngạo thị quần hùng, cuồng vọng và tự tin. Trên phương diện y độc thuật nàng thật đúng là chưa từng sợ ai!
Ích Hàn giật mình, ngay sau đó nghĩ đến chứng bệnh mà Phó Dịch Hùng cũng không thể chữa khỏi đến tay Mộ Chỉ Ly cũng dễ như trở bàn tay, rốt cuộc ai mạnh ai yếu đã rõ, Mộ Chỉ Ly không e ngại Phó Dịch Hùng cũng là điều bình thường.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một vật phẩm đấu giá được đưa ra khiến cho Mộ Chỉ Ly chú ý. Đó là một tờ mưu đồ cực kỳ cổ xưa, giấy dai đã biến sắc, nhưng hình vẽ trên mưu đồ vẫn rõ ràng như cũ, mọi người nhìn mưu đồ đã muốn mục nát, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mộ Chỉ Ly cũng không xa lạ gì đối với tàn đồ* (*: bản đồ mục nát), lúc trước nàng từng lấy được một phần tàn đồ, phần tàn đồ kia nàng từng nghiên cứu qua, chẳng qua là nhìn tới nhìn lui cũng đều không hiểu trên đó vẽ gì, đã bị nàng đặt sang một bên, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy lần nữa.
Tàn đồ này lại thấy ở buổi đấu giá, cũng thật kỳ lạ, hôm nay nàng đã ý thức được việc nếu tập hợp đủ bốn phần tàn đồ chắc chắn sẽ chỉ ra phương hướng nơi cất giấu gì đó, vật này tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
"Do không biết được giá trị rõ ràng của tàn đồ nên cũng không có giá khởi điểm, mọi người có hứng thú thì mua về, tương lai không chừng trở thành bản đồ chỉ đến bảo tàng cũng nên." Kiều Nhã trêu đùa, nghe được tiếng cười sáng rỡ mà thanh thúy kia làm tinh thần mọi người chấn động, giống như thật sự sẽ có loại khả năng này xảy ra.
"10 vạn!" Một nam tử dẫn đầu ra giá nói, cũng không phải vì phần tàn đồ mà là vì Kiều Nhã. Mỹ nhân như thế cũng không thể làm cho nàng bị lưu lại vật phẩm đấu giá.
Kiều Nhã hướng tới nam tử xinh đẹp cười một tiếng, nhất thời mặt nam tử giống như là đánh ra huyết gà, dùng 10 vạn tinh thạch thượng phẩm có thể có được một tiếng cười của Kiều Nhã đã muốn có lời rồi.
Lúc này, Tống Nghi Kiệt kinh ngạc nhìn tàn đồ kia nói: "Sư phụ, mấy năm trước không phải chúng ta cũng có được một phần tàn đồ sao?"
Lúc trước Phó Dịch Hùng chém giết một vị Tu luyện giả, từ túi càn khôn của hắn chiếm được một phần tàn đồ, lúc ấy bọn họ cũng nghiên cứu hồi lâu, chẳng qua là một phần tư tàn đồ căn bản là nhìn không ra nửa điểm manh mối, sau này cũng chưa từng thấy qua phần tàn đồ nào nữa, không nghĩ đến hôm nay trong buổi đấu giá lại nhìn thấy.

Phó Dịch Hùng liếc mắt Tống Nghi Kiệt một cái, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút, ở đây có nhiều người như vậy không biết chừng có người hiểu về tàn đồ. Bất luận như thế nào, hắn nhất định phải lấy cho được phần tàn đồ này.
Hàn Như Liệt nhìn phần tàn đồ kia, trong lòng cũng có chút hiểu được, đối với tàn đồ hắn cũng có ấn tượng, tầm mắt không khỏi nhìn về phía sau, trầm tư chốc lát nhưng vẫn chưa ra giá, chắc chắn Chỉ Ly cũng phải bắt lấy nó.
Cuối cùng, giá tiền của phần tàn đồ dừng ở 30 vạn mà không có người kêu giá thêm, người kêu giá đa phần đều không biết giá trị tàn đồ, mà chỉ vì muốn giành tiếng cười của Kiều Nhã thôi, giá cao thế này đã không dễ dàng gì, điều này chứng minh ý tưởng của Ích Hàn thật hiệu quả.
Đôi mắt Mộ Chỉ Ly híp lại, tầm mắt sắc bén quét qua mọi người ở đại sảnh, không biết ở đây nhiều người như vậy có ai hiểu được giá trị phần tàn đồ này không. Thấy phía dưới một hồi lâu cũng không có người mở miệng, tâm Mộ Chỉ Ly mới dần dần thả lỏng, xem ra cũng không có người khác biết được phần tàn đồ này.
Đồng dạng tâm tư của Phó Dịch Hùng cũng nghĩ như vậy, đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị ra giá, một giọng nói quen thuộc lần nữa vang vọng lên, "50 vạn!"
Tầm mắt Mộ Chỉ Ly bỗng nhiên dừng ở trên một bóng người màu đen, lại là Phó Dịch Hùng! Phó Dịch Hùng dĩ nhiên không có khả năng là vì giành được tiếng cười của Kiều Nhã, như vậy chỉ có một nguyên nhân, hắn biết được phần tàn đồ này!

Nói như thế, hôm nay một hồi đấu giá nàng đã biết được tung tích hai phần tàn đồ, một phần ở buổi đấu giá này, còn Phó Dịch Hùng giữ một phần, một khi lấy đến tay, nàng sẽ có được ba phần tàn đồ! Trong lúc tâm tư lưu chuyển, nàng cảm thấy may mắn là mình không lên tiếng trước.
Khóe miệng buộc vòng quanh nụ cười ưu nhã, giọng nói nhàn nhạt thanh nhã lần nữa truyền ra, "51 vạn!"
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, Phó Dịch Hùng đột nhiên quay đầu, khuôn mặt bình tĩnh kia khó có thể che dấu tức giận, vẻ ngoan lệ ẩn tàng hiện lên ở đáy mắt, bất luận người này là người phương nào, đợi cho buổi đấu giá chấm dứt hắn nhất định phải chém giết!
Hắn Phó Dịch Hùng kể từ khi tạo nên danh tiếng đến nay không có người nào dám khiêu khích hắn, bởi vì tất cả những người khiêu khích hắn đã trở thành một khối thi thể! Mà người ở phòng khách quý cũng sẽ không thoát được.
Tống Nghi Kiệt không tự chủ nhíu mày nói: "Sư phụ, người này thật sự không biết tốt xấu!"
Phó Dịch Hùng hừ lạnh một tiếng, "Rất nhanh hắn sẽ không còn khả năng kiêu ngạo như vậy nữa." Lời tuy như thế, nhưng tiếng gọi giá cũng không chậm chút nào, "100 vạn!"
"101 vạn!" Mộ Chỉ Ly cơ hồ theo sát Phó Dịch Hùng lên tiếng.
Tầm mắt mọi người tự do qua lại giữa Phó Dịch Hùng và người ở phòng khách quý, thầm nghĩ hai người này thật đúng là thích phân cao thấp, nói vậy công tử ở phòng khách quý cố ý làm cho Phó Dịch Hùng ra giá cao, nâng giá một vạn rồi một vạn làm cho người ta ai cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lúc này, mọi người đã dần dần đem lực chú ý từ tàn đồ dời đến trên hai người này, xem ra, hai người này kêu giá mục đích không phải vì tàn đồ mà chỉ là tranh giành để chọc tức nhau.
Trên mặt cũng như tâm tình Kiều Nhã đều rạng rỡ ý cười, kêu giá như vậy làm cho nàng rất vui vẻ, như thế, thành tích bán đấu giá hôm nay không thể nghi ngờ tăng lên một bậc!
Thời điểm đấu giá lên đến 200 vạn, Mộ Chỉ Ly cũng không tiếp tục kêu giá nữa. Đã như vậy cứ để cho Phó Dịch Hùng mua được phần tàn đồ này đi, rồi sau đó nàng đoạt lại trong tay Phó Dịch Hùng cả hai phần tàn đồ mà không phải tốn một xu!
Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Phó Dịch Hùng, lấy 200 vạn tinh thạch thượng phẩm đi mua một tờ tàn đồ không hề có tác dụng, thật đúng là lần đầu phát sinh chuyện tình thế này, quả nhiên Phó Dịch Hùng coi tiền như rác.
Song, Phó Dịch Hùng đối với tầm mắt của mọi người cũng không thèm để ý, đối với hắn lấy 200 vạn tinh thạch thượng phẩm mua phần tàn đồ này cũng không đáng bao nhiêu, chẳng qua là người ở phòng khách quý đã khơi mào cơn tức của hắn! chẳng những hắn phải độc chết đối phương, còn muốn đem thi thể đối phương treo lên nơi này, để cho mọi người biết được đắc tội với hắn phải trả giá đại giới!
"Phó Dịch Hùng sợ là bị ngươi chọc tức phát điên." Ích Hàn cười nói, Phó Dịch Hùng luôn luôn cuồng vọng tự đại, trước đây ít có người dám... như vậy đắc tội hắn, hôm nay Mộ Chỉ Ly liên tiếp khiêu khích, hắn nhất định là rất tức giận.
Mộ Chỉ Ly cười nhạt, cũng không thèm để ý chút nào. "Tức giận thì thế nào, ngay từ hôm qua hắn đã làm ta tức giận không thôi, thử xem một chút rốt cuộc là độc thuật của hắn mạnh hay là của ta cao siêu hơn!" Trong ánh mắt sắc bén xẹt qua vẻ cuồng ngạo tự tin, kể từ khi nàng xuyên qua, chỉ có tỷ thí qua y thuật hoặc tỷ thí về thực lực, duy chỉ có độc thuật là chưa từng tỷ thí với ai, để cho nàng lãnh giáo một phen xem độc thuật của Độc sư Quỳnh Hải cốc đến tột cùng là như thế nào!
Song, trong toàn bộ đại đường đấu giá ai cũng không phát hiện ra điều khác thường, tầm mắt hai gã hắc y rơi trên người Phó Dịch Hùng, trong mắt lóe ra sát ý lạnh như băng.
"Lấy một phần tàn đồ ra bán đấu giá quả nhiên là một ý kiến hay! Qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng đạt được tàn đồ khác, không nghĩ tới qua một phen đấu giá lại tìm thấy! Phó Dịch Hùng nhất định có một ... phần tàn đồ khác, nếu không tuyệt đối sẽ không tìm cách mua bằng được!" Một giọng nói lạnh như băng chậm rãi truyền ra.
"Trước tiên đem tin tức này bẩm báo trở về, hai ngày này Phó Dịch Hùng cũng sẽ không rời đi Bồng Lai tụ, hắn là một gã Độc sư, muốn hạ thủ nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước!" Trong ánh mắt lạnh băng của nam tử kia lóe ra ánh sáng cơ trí.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia