ZingTruyen.Asia

Y Thủ Che Thiên - Mộ Anh Lạc

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 105+106

luongthuong99

Chương 105: Phái Linh Nguyệt

Nhìn thuyền của Thiên Âm Môn, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ giảo hoạt.Nhìn lại phía sau, Tịch Như Cận đang bị Huyết nhân hạt đuổi đến sứt đầu mẻ trán, không đường chạy trốn dáng vẻ cùng với phong độ hoàn toàn khác biệt so với ngày thường.

Một lát sau, Mộ Chỉ Ly đã ngồi trên thuyền của Thiên Âm Môn, thuyền chậm rãi di chuyển về phía trước, nụ cười trên khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly cũng càng trở nên tươi đẹp.

Tâm tình Tịch Như Cận lúc này cực kỳ phức tạp, Huyết nhân hạt phía sau giống như là bị điên, những người khác đều làm như không thấy, chỉ đi theo phía sau hắn, dường như cho rằng hắn là mục tiêu.

Khi tránh né, trong lòng của hắn cũng không ngừng suy nghĩ nguyên nhân.Chẳng lẽ lão giả Vô Bi biết trong một năm này hắn vẫn trông coi chỗ này mà cực kỳ giận dữ, cho nên sai khiến những Huyết nhân hạt này để đối phó mình? Khi ý nghĩ này nảy sinh, Tịch Như Cận càng cảm thấy đúng là như thế.Ở trong Huyết Sắc Địa Ngục này, cũng chỉ có lão giả Vô Bi mới có thể chỉ huy những Huyết nhân hạt này.

Nghĩ tới đây, Tịch Như Cận nhanh chóng chạy tới bên bờ, hắn phải rời khỏi nơi này, nếu không rời đi, lửa giận của lão giả Vô Bi nhất định bộc phát trên người hắn, như vậy mạng nhỏ cuả hắn thật sự mất rồi. Thừa cơ hội này nhanh chóng rời đi cũng tốt, sẽ không cần tiếp tục ở lại chỗ này.

Song, thời điểm Tịch Như Cận đi tới bên bờ, thì thấy đến thuyền của hắn đã phiêu đãng ở phương xa, hiện tại chỉ có thể thấy được một bóng mờ! Tịch Như Cận ngẩn ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn phía sau Huyết nhân hạt vẫn đuổi theo mình như cũ, hắn không khỏi tức giận quát: "Người nào lại đoạt thuyền của Thiên Âm Môn ta!"

Rầm rầm rầm!

Đội ngũ Huyết nhân hạt phía sau chưa từng dừng lại bước chân, không còn cách nào Tịch Như Cận chỉ có thể trốn vào trong vùng đại dương mênh mông đỏ như máu, bơi tới những thuyền của người khác. Nếu không phải xung quanh Huyết Sắc Địa Ngục không cách nào phi hành, thì hắn cũng không trở lên chật vật như thế!

Đợi sau khi Huyết nhân hạt tản đi, Tịch Như Cận nhìn phương xa kia đã sớm không thấy thuyền bè, hung ác nói: "Bọn đạo chích đấy, nếu là bị ta biết được là người phương nào, nhất định khiến ngươi chịu không nổi!"

Mộ Chỉ Ly nằm ở trên boong thuyền, nhìn sương mù màu đỏ máu dày đặc giữa không trung, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Cuối cùng thì nàng sắp đi đến Bồng Lai tụ , cũng may sư phụ cho nàng bản đồ, nếu không muốn tìm được Bồng Lai tụ cũng không dễ dàng. Điều khiển thuyền, Mộ Chỉ Ly phiêu bạt trên biển lớn mênh mông, Bồng Lai bí cảnh phạm vi phần lớn cũng là nước biển, mà môn phái chẳng qua là một ít hòn đảo ở giữa biển.

Từ từ, trong không khí màu đỏ càng thưa thớt, trong nước biển màu đỏ cũng đã biến mất toàn bộ, thay vào đó là màu xanh sâu thẳm.

Mộ Chỉ Ly đã có thể thấy bầu trời xanh thăm thẳm nơi xa, cùng với ánh mặt trời đã lâu không thấy kia. Cuối cùng, sau khi để thuyền rời khỏi phạm vi của Huyết sắc Địa Ngục, Mộ Chỉ Ly thấy tất cả đều quen thuộc.

Màu vàng kim của ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào trên người Mộ Chỉ Ly, ấm áp mà khoan khoái. Ánh sáng màu vàng hiện ra trên biển rộng xanh thẳm, bọt sóng vỗ đá ngầm, hải âu đang bay là là trên bầu trời . Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly chân chính thưởng thức đại dương, trong gió biển có xen lẫn một chút mùi tanh, có mùi vị tự do.

Mộ Chỉ Ly hít một hơi thật sâu, cảm khái nói: " Cảm giác tự do —— thật tốt !"Kể từ khi nàng bắt đầu đi lên một đường tu luyện, trừ thời gian mình lịch lãm ra, những lúc khác dường như đều trải qua ở trong môn phái, không thể tùy tâm sở dục.Bây giờ rời đi Thiên Âm Môn, ngược lại là cái gì cố kỵ cũng không có.

"Khanh khách" một trận tiếng cười như chuông bạc truyền đến, Xảo Xảo không biết lúc nào chạy tới trên mặt biển, thân thể của nàng lơ lửng ở giữa không trung, hai cái chân nhỏ đặt ở trong nước biển, thỉnh thoảng lại cười.Tuấn Tuấn cùng Tiểu ác ma cũng cách Xảo Xảo không xa, ba người này hẳn là ở chỗ này tạo ra trận chiến nước, rất vui sướng.

Mộ Chỉ Ly từ trong trụ sở bí mật gọi tới một gã Tu Luyện Giả đi ra ngoài điều khiển thuyền, mà nàng tu luyện ở trên boong thuyền. Từ nơi này đến Bồng Lai tụ cũng cần ba tháng , trong khoảng thời gian này nàng cũng không thể lãng phí, dù sao tăng thêm một phần thực lực cũng là tốt.

Hàn Như Liệt thỉnh thoảng sẽ đến nơi này cùng với Mộ Chỉ Ly, giờ đây Hàn Như Liệt tu luyện càng thêm nghiêm túc bởi vì Chỉ Ly muốn một mình đi đến Bồng Lai tụ , mà hắn từ trong miệng đệ tử môn phái biết được Bồng Lai tụ mặc dù cực kỳ náo nhiệt, nhưng là Tán Tu ở nơi đó cũng dễ dàng bị bắt nạt nhất, hắn nhất định phải cố gắng tăng lên tu vi của bản thân mới được.

Lúc này, trên bong thuyền, một gã tuấn mỹ nam tử ngồi ngay ngắn ở trên boong tàu. Một bộ áo dài màu xanh trúc bên trên thêu bức tranh hoa sen, ba nghìn tóc đen dùng mũ ngọc buộc lên, tướng mạo tuấn tú vô cùng. Hai tròng mắt hắn khép hờ, lông mi thật dài như cây quạt khẽ rung rung, da thịt lại phảng phất trong suốt như ngọc.

Lúc này, phía trước một gã nam tử mặc áo đen vóc người to chậm rãi đi tới, mặt lộ vẻ cung kính, "Thủ lĩnh, dường như phía trước đảo cũng có không ít người ở bên bờ, đối diện chúng ta vẫy tay ra hiệu bảo dừng lại, không biết thủ lĩnh dự tính như thế nào?"

Nghe vậy, nam tử kia mới chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt giống như giếng cổ sâu thẳm, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia chần chờ."Phía trước là môn phái nào?"

"Hẳn là phái Linh Nguyệt." Trì Dự bình tĩnh chậm rãi nói.Nam tử đứng dậy, nhìn mọi người bên bờ cách đó không xa, khẽ nhíu mày, "Đi qua đi."

Nếu như thay đổi hướng rời đi, nhất định sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi, đến lúc đó có thể gặp không phải phiền toái bình thường.

"Dạ, thủ lĩnh!"Nam tử lĩnh mệnh, lập tức lái thuyền hướng bên bờ đi tới.

Nam tử tuấn mỹ này không phải là ai khác, đúng là Mộ Chỉ Ly! Nàng một thân một mình đi đến Bồng Lai bí cảnh, mang suy nghĩ mọi sự cẩn thận, quyết định dịch dung thành nam tử. Kể từ đó, ít nhất sẽ không bị một chút quấy rầy vô cớ.

Mộ Chỉ Ly nhìn về phía trước, từ trên bản đồ thoạt nhìn nơi này đúng là phái Linh Nguyệt. Nàng đã trôi dạt trên biển được một tháng, dọc theo con đường này cũng đi qua không ít môn phái, tuyệt đại đa số vận khí của bọn hắn đều tốt, trực tiếp đi qua. Trong đó cũng có bị môn phái khác ngăn lại, nhưng chẳng qua là tùy ý hỏi thăm một phen, xác định cùng bọn họ không có gì sau đó liền để nàng rời đi.

Dù sao mỗi môn phái đều cực kỳ cẩn thận, thuyền bè đi qua đây cũng sẽ dò hỏi một chút. Nếu là trên thuyền là đệ tử của một môn phái lớn, mọi người biết được bọn họ đi đến Bồng Lai tụ lịch lãm cũng là bình thường, nhưng trên thuyền Mộ Chỉ Ly này chỉ có hai người nói chuyện phiếm, tự nhiên làm cho lòng người hoài nghi lo lắng.

"Thuyền kia sang bên dừng lại!" Một giọng nữ thanh thúy truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly bây giờ vừa nhìn mới phát hiện đứng bên bờ thế nhưng toàn bộ đều là cô gái, không có một nam tử nào. Đệ tử của phái Linh Nguyệt toàn bộ đều là nữ tử, trong tất cả các môn phái ở Bồng Lai bí cảnh coi như là một môn phái có chút kì lạ.

Phái Linh Nguyệt thuộc về môn phái chính đạo, ở trong tất cả các môn phái thực lực cũng không tính là hàng ngũ đứng đầu, nhưng phát triển tương đối tốt. Ai cũng biết, trong Bồng Lai bí cảnh Tu Luyện Giả lấy nam tử chiếm đa số, nữ tu luyện tương đối ít, mà nữ Tu Luyện Giả xinh đẹp đã ít lại càng ít hơn.

Một trong những điều kiện thu nhận môn đồ của phái Linh Nguyệt chính là tướng mạo đẹp, cho nên trong Bồng Lai bí cảnh đại đa số nữ tu luyện xinh đẹp đều nhắm tới phái Linh Nguyệt. Hầu như nam đệ tử của tất cả môn phái lúc đi ra ngoài lịch lãm muốn gặp phải nhất chính là đệ tử phái Linh Nguyệt. Kể từ đó, phái Linh Nguyệt có thể có địa vị như vậy cũng là bình thường.

Thuyền ở bên bờ ngừng lại, Mộ Chỉ Ly nhìn trên bờ toàn là cô gái yểu điệu, bọn họ lấy lụa mỏng che mặt, thấy không rõ bộ dáng thật sự, nhưng thân thể mỹ lệ cùng với gương mặt hơi thần bí càng làm cho người hiếu kỳ không dứt.

"Đây không phải là thuyền của Thiên Âm Môn sao?Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"Một nữ tử kinh ngạc nói, hiển nhiên biết dấu hiệu của Thiên Âm Môn.

"Không biết, thí luyện Huyết Sắc Địa Ngục đã sớm kết thúc, làm sao cái thuyền này mới tới đây, thật là kỳ quái." Một nữ tử bên cạnh chậm rãi nói.

Lúc này, nữ tử cầm đầu là một cô gái mặc quần áo màu vàng nhạt cao giọng nói: "Trên thuyền là người phương nào? Tại sao lại lái thuyền của Thiên Âm Môn?Mau xuống đây!"

Nghe câu hỏi, Mộ Chỉ Ly và Trì Dự cùng nhau đi xuống, "Tại hạ là đệ tử Thiên Âm Môn —— Mộ Ly, bái kiến chư vị nữ đệ tử phái Linh Nguyệt." Trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy nụ cười thanh tú, giọng nói tinh khiết mà vang dội.

Đám người Cam Thuần Nhi nhìn thấy trên thuyền bè thế nhưng đi xuống là một nam tử anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, vốn là trên mặt hơi nghi ngờ giờ đây đều tỏa sáng một vòng hào quang, nhất thời thái độ cũng biến hóa mấy phần.

"Hóa ra là Mộ công tử, chẳng qua là vì sao Thiên Âm Môn chỉ có hai người các ngươi?"Cam Thuần Nhi nghi ngờ hỏi.

"Tại hạ là từ Huyết Sắc Địa Ngục đến đây, bởi vì chuyện môn phái, một năm trước hai người chúng ta cùng với Tịch trưởng lão đi Huyết Sắc Địa Ngục, hôm nay Tịch trưởng lão để cho ta trở về thông báo."Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, bờ môi tràn đầy nụ cười, ngay cả ánh mặt trời kia cũng che dấu không được.

"Thì ra là như vậy, bọn ta chẳng qua là nghi ngờ tại sao lại ở chỗ này xuất hiện thuyền Thiên Âm Môn. Không dám quấy rầy Mộ công tử, ngươi hãy đi đi a. Cam Thuần Nhi cười nói, một đôi mắt ướt không ngừng đánh giá Mộ Chỉ Ly, nam tử anh tuấn bực này quả là hiếm thấy.

"Tại hạ tình cờ đi qua, lại ở nơi này nhìn thấy bên bờ biển mấy vị tiên nữ, giật nảy mình, sao sẽ là quấy rầy?"Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt cười.

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói..., mấy cô gái có mặt ở đây tâm thần run lên, các nàng một mực ở phái Linh Nguyệt tu luyện, nhiều năm qua đều chưa từng thấy nam tử. Hôm nay nghe được một gã anh tuấn nam tử khích lệ , đương nhiên trong lòng rất cao hứng.

"Mộ công tử quá khen." ánh mắt Cam Tuần Nhi trong suốt mà sáng ngời, giống như được nước biển rửa qua, sạch sẽ thông suốt.

"Ta nên rời đi trước rồi, chư vị hữu duyên hẹn gặp lại." Mộ Chỉ Ly nói, xoay người liền chuẩn bị cùng Trì Dự rời đi. Lúc này, một trận gió biển đột nhiên thổi qua, một cái khăn che mặt tung bay qua trước mặt Mộ Chỉ Ly, bàn tay trắng nõn củaMộ Chỉ Ly nhấc lên lấy được cái khăn che mặt. Nhìn cái khăn che mặt màu trắng trong tay, Mộ Chỉ Ly có chút nghi ngờ, chậm rãi quay đầu đi, hỏi: "Cô nương, cái khăn che mặt của ngươi bị rớt."

Lúc này, Cam Thuần Nhi cũng rất kinh sợ, lập tức lấy tay bưng kín gương mặt, bối rối không dứt. Mặc dù tốc độ Cam Thuần Nhi rất nhanh, nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng ấy.

Đây là một cô gái có khuôn mặt trong suốt như nước, dưới lông mi hình lá liễu dài và nhỏ là một đôi mắt ướt, tựa như biển cả trong suốt, hiện ra ánh sáng trong trẻo, liếc một cái thì có thể nhìn thấy đáy mắt.

Mấy cô gái bên cạnh trên mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng, cô gái áo hồng phấn nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nhận lấy khăn tay trong tay Mộ Chỉ Ly vội vàng đưa cho Cam Thuần Nhi. Cam Thuần Nhi vừa buộc lên cái khăn che mặt, vừa cuống quít nói: "Mộ công tử, thừa dịp hiện tại ngươi mau rời đi !"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có phản bác, cười nói: "Tại hạ bây giờ rời đi." Song, ngay tại thời điểm Mộ Chỉ Ly mở rộng bước chân, một đạo âm thanh uy nghiêm kèm theo áp bách truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly,."Ở đâu ra tiểu tử thúi! Dừng lại cho ta!"

Mộ Chỉ Ly nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một bà lão ước chừng sáu mươi tuổi đi tới, trên khuôn mặt của bà hiện đầy tức giận, căm phẫn nói: "Ngươi mới vừa rồi là không phải là bắt được khăn che mặt của Thuần Nhi, thấy được hình dáng của Thuần Nhi ?"

Nhìn thấy Triệu trưởng lão đột nhiên xuất hiện, Cam Thuần Nhi có chút kinh hoảng, nhanh chóng giải thích: "Triệu trưởng lão, ngài đã hiểu lầm, cũng không có phát sinh chuyện như vậy!"

Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cái khăn che mặt của ngươi ở trong tay của hắn, ngươi còn dám nói không có? Ngươi đã quên môn quy của phái Linh Nguyệt ta rồi phải không ? Hay là nam tử này là nhân tình của ngươi, thời điểm hẹn hò đúng lúc bị ta nhìn thấy?"

Nghe lời nói hùng hổ dọa người của Triệu trưởng lão, sắc mặt Cam Thuần Nhi càng thêm tái nhợt, chẳng qua là không ngừng mà nói tiếp: "Chuyện không phải như Triệu trưởng lão nói như vậy, hết thảy chẳng qua chỉ là hiểu lầm."

Những nữ đệ tử khác cũng rối rít lên tiếng nói: "Triệu trưởng lão, ngươi hiểu lầm. Chúng ta thấy có thuyền bè đi qua, cho nên hỏi thăm một chút."

Triệu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi còn dám thông đồng nói láo? Mới vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy tay của tên tiểu tử thúi này cầm cái khăn che mặt, các ngươi cho là ta là người mù phải không !"

Sau một khắc, Triệu Xuân Anh liếc nhìn Mộ Chỉ Ly trước mặt, nói: "Giỏi cho ngươi tên đăng đồ tử, dám phạm đến trên đầu phái Linh Nguyệt ta , xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!"

Vừa dứt lời, Thiên Lực trong cơ thể Triệu Xuân Anh liền đột nhiên bay ra, Thiên Lực mênh mông bắt đầu khởi động , khí tức của bà cũng là không chút nào giấu diếm bộc phát ra .

Nhìn thấy một màn này, Cam Thuần Nhi lập tức vọt tới trước mặt Triệu Xuân Anh, nói: "Triệu trưởng lão, đúng là người hiểu lầm! Là cái khăn che mặt của ta không cẩn thận bị gió thổi bay, Mộ công tử chẳng qua là đem trả lại cho ta thôi." Kèm theo lời nói của Cam thuần Nhi, Triệu Xuân Anh liền tát Cam Thuần Nhi một cái, "Ngươi là đồ đệ tử không biết cảm thấy thẹn! Gió làm sao có thể thổi khăn che mặt của ngươi xuống được?Tại sao khăn che mặt của bọn họ không rơi, chỉ có cái khăn che mặt của ngươi rơi xuống? Một mình ngươi xuân tâm nhộn nhạo, hôm nay ngươi phạm vào môn quy, xem ta xử trí ngươi như thế nào!"

Trên mặt Cam Thuần Nhi hiện lên vẻ lo lắng, một đôi mắt ướt không ngừng ở trên người Mộ Chỉ Ly cùng với Triệu trưởng lão liếc nhìn, đôi lông mày nhíu chặt, hốc mắt ửng hồng chọc người thương tiếc. Những nữ đệ tử khác mặc dù cũng có lòng hỗ trợ, tuy nhiên không biết bắt đầu giúp từ đâu.

Mộ Chỉ Ly nhìn Triệu Xuân Anh trước mặt, trong lòng hiện lên lửa giận. Mặc dù nàng không biết môn quy trong lời nói của Triệu Xuân Anh là cái gì, nhưng bà ta nói như thế cũng thực sự quá độc đoán!

"Triệu trưởng lão, ngươi phán đoán như thế không khỏi quá mức võ đoán, tất cả chỉ là một hiểu lầm."Mộ Chỉ Ly không khỏi giải thích.

Triệu Xuân Anh hừ lạnh một tiếng, "Ta sống nhiều năm như vậy, hạng người gì mà chưa từng thấy, ta không dễ dàng bị lừa gạt như vậy!Môn quy của phái ta, nếu bị nam tử thấy hình dáng, nam tử kia nhất định phải chết. Ngươi nên cùng ta trở về chờ chịu chết đi!"

Nghe lời Triệu Xuân Anh nói..., mấy cô gái trên mặt đều là hiện lên vẻ rất lo lắng. Các nàng thế nào cũng không nghĩ đến chẳng qua là hỏi thăm một phen, thế nhưng có thể gây ra tai họa như thế!

Triệu Xuân Anh một tay hướng Mộ Chỉ Ly chộp tới , Trì Dự trước tiên liền chắn trước mặt Mộ Chỉ Ly, tuy hắn cố gắng phản kháng, nhưng cũng không phải là đối thủ của Triệu Xuân Anh. Cho nên chỉ mới một chiêu liền bị Triệu Xuân Anh bắt được.

Thực lựcTriệu Xuân Anh đã vượt qua Hóa Thân cảnh, đạt đến Xuất Khiếu cảnh.Thực lực như vậy thì Mộ Chỉ Ly cũng không có đủ khả năng ứng phó, cho nên chỉ có thể để choTriệu Xuân Anh bắt đi.

Trong địa lao.

Mộ Chỉ Ly vàTrì Dự bị giam ở bên trong, xương bả vai của Trì Dự xuất hiện năm lỗ máu, nhiễm đỏ quần áo của hắn. Mộ Chỉ Ly nhìn thấy chung quanh không có ai sau đó liền bắt đầu giúp Trì Dự chữa thương.

"Thủ lĩnh, ta tự mình làm cho thuận tiện, điểm ấy tổn thương không có gì đáng ngại."Trì Dự vội vàng lên tiếng nói.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khoát tay nói: "Không có chuyện gì, thương thế kia tự mình cũng xử lý không tốt, để ta làm đi." Đối với Trì Dự có thể cản ở trước mặt của mình trước tiên, trong lòng của nàng cũng có chút vui mừng .Chẳng qua là Triệu Xuân Anh hạ thủ đúng là ngoan độc, một chiêu đã làm cho Trì Dự bị thương thành như vậy. Nếu như tay này sâu hơn mấy phần, muốn chữa khỏi có thể không dễ dàng. Nàng biết thực lực Triệu Xuân Anh cũng không phải là nàng có thể chống lại , cho nên cũng không chống cự quá nhiều, mà là thuận theo đi vào đây.

Sau khi đi vào tìm cơ hội rời đi nữa cũng không muộn, huống chi mặc dù bên ngoài nàng không thể đối phó Triệu Xuân anh, vụng trộm dùng chút ít thủ đoạn cũng có thể để cho Triệu Xuân Anh không dễ chịu.

Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly giúp Trì Dự trị liệu tốt thương thế, Trì Dự cũng tức giận nói: "Lão thái bà kia tuyệt đối là cả đời cũng không có người thích, cho nên mới biến thái như vậy!" Nói xong, Trì dự mới ý thức tới thủ lĩnh ở bên cạnh cũng là một cô gái, nhất thời có chút lúng túng.

Nhìn bộ dáng Trì Dự lúng túng , Mộ Chỉ Ly không khỏi cười ra tiếng, "Ta cũng nghĩ như vậy." Trì Dự ngẩn ra, không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly cũng sẽ nói như vậy, nhất thời hắc hắc nở nụ cười.

Mộ Chỉ Ly thở dài, " Ngược lại chúng ta không quan trọng, nhưng mà Thuần Nhi cô nương lại bị liên lụy, không biết sẽ có việc gì không." Nàng không phải là không nghĩ tới nói cho bọn họ biết mình là nữ tử, nhưng nàng không biết Thiên Âm Môn có đem tin tức của nàng nói ra hay không.Một khi môn phái khác biết được nàng chính là người Thiên Âm Môn loại bỏ, muốn đi có thể sẽ không dễ dàng. Cho nên sau khi liên tục do dự nàngvẫn chưa nói ra điểm này.

"Chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ta cũng không có bị giết, Thuần Nhi cô nương có lẽ tốt hơn mới phải." Trì Dự tự đánh giá nói.

Sắc trời dần dần biến thành đen, hai người Mộ Chỉ Ly và Trì Dự sống ở trong địa lao, trong địa lao âm u mà ươn ướt, kỳ quái chính là chung quanh cũng không có những người khác, trong địa lao lớn như thế cũng chỉ có hai người bọn họ. Mộ Chỉ Ly còn lại là không ngừng suy nghĩ nên từ nơi này rời đi như thế nào, lan can này không biết là làm bằng vật liệu gì chế tạo mà thành, kiên cố vô cùng, muốn tách ra thực sự quá khó khăn.

Đang lúc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên nghe được nơi cửa chính truyền đến một đạo tiếng vang, tầm mắt lập tức chuyển hướng nơi cửa chính, tâm thần cũng là âm thầm cảnh giác lên.Trì Dự cũng đứng lên, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, chẳng lẽ là Triệu Xuân Anh tới, muốn tại đây buổi tối hành hình?

Chương 106: Chạy trốn

Lúc một màu vàng nhạt xuất hiện ở trong tầm mắt thì hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cam Thuần Nhi ló đầu ra, trái phải dò xét qua một lần, sau khi phát hiện trong địa lao cũng không có tồn tại những người khác lúc này mới đi đến. Nàng bước nhanh chạy đến trước chỗ giam hai người Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt tuyết trắng mang theo một chút đỏ ửng sau khi chạy vội, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ khẩn trương .

"Triệu trưởng lão bị Chưởng môn gọi đi, Mộ công tử, thừa dịp hiện tại các ngươi nhanh đi đi." Cam Thuần Nhi nói gấp.

"Một mình ngươi tới sao?" Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi, trong đôi mắt mang theo chút lo lắng.

"Phương Nhụy Nhi các nàng ở bên ngoài canh chừng rồi, Triệu trưởng lão có lẽ một lúc nữa mới có thể trở lại.Hiện tại nhanh chóng rời đi, bỏ qua cơ hội này, cũng không có cơ hội nữa." Cam Thuần Nhi vội nói, vừa lấy ra cái chìa khóa mở cửa lao.

Cửa lao mở ra, hai người Mộ Chỉ Ly và Trì Dự cũng đi ra, "Chúng ta đi rồi, vậy ngươi thì thế nào?" Mộ Chỉ Ly lo lắng nói, Thuần Nhi cô nương này tâm địa vô cùng tốt, nàng không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến nàng ấy.

Nghe vậy, Cam Thuần Nhi khẽ mỉm cười, "Ta không sao, các ngươi đi trước đi, ta đến lúc đó lại nghĩ cách sau."

Cho dù Cam Thuần Nhi ngụy trang vô cùng tốt, Mộ Chỉ Ly vẫn thấy được vẻ buồn rầu trong đáy mắt nàng. Triệu Xuân Anh vừa nhìn cũng biết không phải là người rộng lượng, một khi phát hiện nàng rời đi, nhất định sẽ suy đoán có liên quan đến đám người Cam Thuần Nhi, đến lúc đó các nàng ấy không tránh được bị trừng phạt.

Mộ Chỉ Ly đi theo phía sau Cam Thuần Nhi, chạy một mạch ra bên ngoài. Bọn người Cam thuần Nhi hiển nhiên trước khi đến cũng đã tìm hiểu xung quanh địa lao rõ ràng, cho nên một đường cũng cực kỳ khéo léo tránh khỏi người trông coi địa lao.

Bóng đêm là phương tiện che giấu tốt nhất cho bọn họ, mặc dù bọn họ tiểu tâm dực dực (* cẩn thận từng li từng tí), nhưng thời điểm rời đi môn phái vẫn không có cách nào trốn tránh đi. Làm cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc hơn là Cam Thuần Nhi rõ ràng quen biết cùng người cai ngục kia ,người cai ngục kia ắt giúp đỡ Cam Thuần Nhi thả bọn họ rời đi.

Bên bờ biển. Mộ Chỉ Ly lần nữa đứng ở chỗ xuống thuyền, gió biển đêm thổi ở trên người, mang đến chút mát mẻ.

Thuyền ở trước mặt của Mộ Chỉ Ly chính là cái thuyền của nàng, nàng rõ ràng nhớ được lúc bị Triệu Xuân Anh bắt lại, thuyền đã bị Triệu Xuân Anh chuyển đi.

Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Cam Thuần Nhi , xem ra sau khi nàng bị bắt vào địa lao, Cam Thuần Nhi một mực vì chuyện của nàng mà chạy đôn chạy đáo. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, không để ý đến bản thân mình, ở nơi tình người nhạt nhẽo như Bồng Lai bí cảnh, người đơn thuần như vậy bây giờ thật hiếm thấy.

"Mộ công tử, các ngươi nhanh đi đi.Hôm nay bởi vì ta mới có thể xảy ra chuyện như vậy, thật là xin lỗi." giọng nói của Cam Thuần Nhi mềm nhẹ mà trong suốt, trong mắt mang theo một chút áy náy.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói: "Chuyện hôm nay là ta liên lụy đến Thuần Nhi cô nương rồi, Triệu trưởng lão nếu biết hai người chúng ta rời đi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thuần Nhi cô nương, nếu không, ngươi hãy đi cùng với chúng ta, thế nào?"

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói..., khuôn mặt Cam Thuần Nhi dưới khăn che mặt hiện lên đỏ bừng, trong con ngươi phản chiếu bóng hình Mộ Chỉ Ly, cưỡng chế rung động trong lòng, dịu dàng nói: "Đa tạ ý tốt của Mộ công tử, ta không thể rời đi lúc này. Một khi ta rời đi, bọn người Nhụy nhi nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nếu có duyên, ngày sau nhất định có thể gặp lại nhau."

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến hóa, nhiều năm qua nàng chưa bao giờ cảm thấy thẹn với người nào, nhưng nhìn Cam Thuần Nhi trước mặt cũng chỉ vừa mới quen biết, trong lòng của nàng lại hiện lên vẻ áy náy.

Nếu như nàng cứ như vậy rời đi, Cam Thuần Nhi sẽ bị lâm vào tình cảnh như thế nào, nàng quả thực không dám nghĩ tới. Để cho một cô gái thiện lương như vậy vì mình gánh chịu hậu quả, nàng quả thực làm không được.

"Mộ công tử, ngươi nhanh một chút đi đi. Triệu trưởng lão cũng sắp trở về rồi, nếu như ngươi không đi, vậy liền uổng phí một phen tâm ý của Thuần Nhi." Đứng một bên Nhụy nhi nhìn thấy không khỏi lên tiếng nói.

"Mộ công tử, đi nhanh đi." Cam Thuần Nhi lên tiếng nói.

Mộ Chỉ Ly nhìn thoáng qua Phương Nhụy Nhi, lại nhìn Cam Thuần Nhi một chút, do dự một lát sau đó hướng Trì Dự bên cạnh khoát tay chặn lại, hai người liền bước nhanh đi tới thuyền.

Trong khoảnh khắc Mộ Chỉ Ly bước lên thuyền, giọng nói quen thuộc mà chói tai lần nữa truyền vào trong tai mọi người: "Đươc! các ngươi là một đám ăn cây táo, rào cây sung! Đều đứng lại đó cho ta!"

Sau khi từ chỗ chưởng môn trở về Triệu Xuân Anh liền đi đến địa lao trước, đợi sau khi bà nhìn thấy trong địa lao không có một bóng người, lập tức giận dữ.

Cam Thuần Nhi còn một mực nói nam tử kia chỉ là hôm nay quen biết sơ thôi, quen biết sơ mà giúp đỡ hắn chạy trốn? Bà mới không tin như vậy! Nam tử kia nhất định là tình nhân của Cam Thuần Nhi, cái đồ lẳng lơ, luôn luôn ở trong môn phái tu luyện vẫn có thể thông đồng với đệ tử của môn phái khác, thực là ghê tởm! Hôm nay bà nhất định phải giết chết Cam Thuần Nhi và tình nhân của nó! Đỡ làm nhục môn phong!

Quả nhiên, thời điểm Triệu Xuân Anh đi tới bên bờ biển đúng lúc nhìn thấy hai người Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, thân hình vừa động chính là xuất hiện ở trước mặt đám người Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, thân hình của nàng cứ thế mà bị hút xuống tới! Thiên Lực trong cơ thể bạo động, trong lúc sơ hở cơ thể cuộn một đấm hung hăng đánh úp về phía Triệu Xuân Anh!

Phanh!

Nắm đấm đụng vào nhau, truyền ra một đạo âm thanh bùng nổ.Mộ Chỉ Ly lui về phía sau mấy bước, mặc dù một chiêu này không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với Triệu Xuân Anh, nhưng ít ra thoát khỏi sự khống chế của bà ta.

"Trì Dự" cũng cuống quít chạy tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, lúc này trên khuôn mặt của"Trì dự" bao phủ một khăn lụa màu đen, làm cho người ta không nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

Lúc vừa nghe thấy tiếng của Triệu Xuân Anh trong nháy mắt Mộ Chỉ Ly đã mang Trì Dự về bên trong trụ sở bí mật, mà lúc này "Trì Dự" đứng ở bên cạnh nàng thật ra là Sở lê Hiên!

Nàng biết được một khi Triệu Xuân Anh đuổi theo nhất định muốn lấy mạng nàng. Thực lực cách biệt to lớn như vậy nàng muốn ứng phó cũng không dễ dàng, nếu không phải lo lắng những việc khác, nàng cũng muốn liều mạng thử một lần. Nhưng bây giờ nàng nhất định phải bảo đảm chắc chắn giết chết Triệu Xuân Anh, như vậy sẽ không liên lụy đến đám người Cam Thuần Nhi.

"Muốn thừa dịp ta không có ở đây trốn đi?Tính toán thật tốt a!" Triệu Xuân Anh cười lạnh nói, đôi mắt giống như độc xà ngó chừng đám người Cam Thuần Nhi cùng với Phương Nhụy Nhi, " Cánh các ngươi đủ cứng cáp rồi, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám làm trái! Hai tên phản đồ!"

Vừa dứt lời, một chưởng của Triệu Xuân Anh liền đánh tới cái ót của Cam Thuần Nhi ! Hẳn là muốn một chiêu trực tiếp giết Cam Thuần Nhi!

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly rùng mình, phiêu miểu thân pháp thi triển đến cực hạn, chợt lao tới!

Oanh!

Cam Thuần Nhi đã nhắm mắt lại, Triệu trưởng lão giận tím mặt như thế, nàng sợ là sống không quá tối nay. Thời điểm nghĩ cách cứu Mộ Ly công tử thì trong lòng nàng đã có ý định nhận lấy tất cả.Cho dù phải trả giá lớn như vậy, nàng cũng không hối hận.

Đau nhức trong dự liệu cũng không có truyền đến, Cam Thuần Nhi chậm rãi mở mắt ra, lại thấy đến thân ảnh màu xanh chắn trước mặt nàng, mà bàn tay hắn với tay của Triệu trưởng lão đang oanh kích nhau.

Sau khi Mộ Chỉ Ly đón đỡ một chưởng của Triệu Xuân Anh, nàng rõ ràng nghe được tay phải của mình truyền đến một tiếng nứt xương. Thực lực Xuất Khiếu cảnh quả thật không thể so với bình thường, đối phó trở nên rất khó khăn.

"Mộ công tử, ngươi không sao chứ!" Cam Thuần Nhi nhìn thấy tay phải của Mộ Chỉ Ly kia trở nên đỏ bừng, khẩn trương hỏi.

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, nói: "Ta không sao." Triệu Xuân Anh nhìn vẻ mặt của hai người Mộ Chỉ Ly và Cam Thuần Nhi, trong mắt lửa giận giống như hai ngọn lửa bùng lên không ngừng.

Bà cũng đã từng có người yêu mến, nhưng người nọ chỉ đem bà làm thành trò cười, chưa bao giờ từng dịu dàng với bà. Từ đó về sau, bà hận tất cả nam tử trong thiên hạ, bà quyết không cho phép Tu Luyện Giả dưới quyền của nàng cùng nam Tu Luyện Giả khác phát sinh bất cứ quan hệ nào! Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đối xử với Cam Thuần Nhi như vậy, trong lòng của bà lại càng oán giận.

"Ngươi tiện nhân kia! Hôm nay ta muốn đưa ngươi và tên gian phu này cùng nhau vào Địa Ngục, sẽ làm cho các ngươi làm một đôi uyên ương bỏ mạng!" Sau một khắc, Triệu Xuân Anh lại sử dụng một chiêu mang theo quyền phong mạnh mẽ hung hăng đánh úp về phía Mộ Chỉ Ly!

Mộ Chỉ Ly đẩy Cam Thuần Nhi ra phía sau, vừa sải bước ra, Thiên Lực ba động đột nhiên mạnh mẽ từ trong cơ thể từ Mộ Chỉ Ly dữ dội tuôn ra, trong mắt xẹt qua vẻ ngoan tuyệt, sau đó một quyền mạnh mẽ xuất hiện! âm thanh xé gió trầm thấp mãnh liệt đột ngột vang lên.

"Hừ, chẳng qua là Hóa Thân cảnh sơ kì mà cũng dám cùng ta so chiêu, thật không biết là lấy dũng khí từ đâu!" Triệu Xuân Anh lạnh lùng nói, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác.

"Vậy cũng tốt hơn so với ngươi lão ni cô không nói đạo lí!" Mộ Chỉ Ly không chút lưu tình phản kích nói, đối với ác nhân như vậy, nàng thực sự không cần lưu lại mặt mũi gì.

Theo lời của Mộ Chỉ Ly vừa nói ra, sắc mặt Triệu Xuân Anh đột nhiên biến đổi, vốn là khuôn mặt bình tĩnhgiờ lại hiện lên một nụ cười dữ tợn, "Xem ta xé nát cái mồm của ngươi không!"

Hai đạo thân ảnh nhanh chóng giao chiến với nhau, tiếng của từng đạo quyền cước tiếp xúc không ngừng truyền đến! Sau một khắc, Sở lê Hiên cũng gia nhập chiến cuộc, ba đạo thân ảnh ở giữa không chiến đấu kịch liệt, tốc độ cực nhanh khiến cho mọi người giống như thấy ba vòi rồng, không ngừng mà trên không trung xoay tròn, đối với tình huống bên trong cũng nhìn không rõ lắm!

Cam Thuần Nhi lui về phía sau mấy bước, nhìn thân ảnh giao chiến ở chung một chỗ với Triệu trưởng lão trên không trung kia, trong mắt hiện đầy vẻ lo lắng, trái tim không nhịn được mà nhảy lên.

"Nhụy nhi, muội nói bọn họ có thể đối phó được Triệu trưởng lão sao?Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cam Thuần Nhi liếc nhìn Phương Nhụy Nhi bên cạnh nói.

Tầm mắt Phương Nhụy Nhi cũng là rơi vào trên người ba đạo thân ảnh trên không trung kia, "Thực lực đệ tử của Thiên Âm Môn quả nhiên bất phàm. Thuần Nhi, việc chúng ta làm đã bị Triệu trưởng lão phát hiện, cho dù chúng ta giải thích như thế nào, Triệu trưởng lão cũng tuyệt đối không thể nào tin tưởng chúng ta. Một khi bà ta còn sống thì chúng ta đều phải chết!"

Nghe lời Phương Nhụy Nhi nói..., thân hình Cam Thuần Nhi chấn động, không khỏi lui về phía sau một bước, "Nhụy Nhi! ý của muội là. . . . . ."

"Chuyện hôm nay Triệu trưởng lão chắc hẳn cũng chưa có nói ra đi, nếu không sẽ không có khả năng là một mình bà ta tới bắt chúng ta, mà là tất cả mọi người trong môn phái tới. Đã như vậy, không bằng chúng ta cùng với Mộ công tử giết Triệu trưởng lão! Kể từ đó, chuyện gì cũng không có rồi!" Trong mắt Phương Nhụy Nhi lóe ra ánh sáng trí tuệ , nhìn thân ảnh Triệu trưởng lão trong không trung, trong lòng xẹt qua vẻ ngoan tuyệt.

Cam Thuần Nhi có chút hoảng hốt, nàng ở trong môn phái tu luyện đã mấy năm. Mặc dù Triệu trưởng lão đối với các nàng không thể nói là tốt, nhưng chung sống lâu như vậy, từ trước đến nay nàng vẫn cho rằng Triệu trưởng lão tốt.

Phương Nhụy Nhi nhìn vẻ mặt cam thuần Nhi đã đoán được suy nghĩ của nàng ấy, nói: "Cũng là chỉ có Thuần Nhi tỷ thiện lương như vậy mới cảm thấy Triệu trưởng lão tốt, chúng ta ai mà chẳng hận chết Triệu trưởng lão? Tỷ phải hiểu rõ, hoặc là Triệu trưởng lão chết, hoặc là bốn người người chúng ta phải chết!"

Giữa không trung, hai người Mộ Chỉ Ly và Sở lê Hiên hợp tác đối phó Triệu Xuân Anh, thực lực của Sở lê Hiên ở nơi này trong vòng một năm cũng tăng lên không ít, trong lúc nhất thời hai người bắt đầu hợp tác thật cũng chưa từng rơi vào hạ phong.

Triệu Xuân Anh âm thầm kinh hãi, bà thật đúng là đánh giá thấp hai tên tiểu tử này. Bất luận là lực chiến đấu hay là tu vi, cũng có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi, song, càng là như thế,bà càng muốn giết hai người bọn họ đi!

Lấy thực lực hai người như vậy, chắc hẳn địa vị ở trong Thiên Âm Môn cũng không thấp, một khi để cho bọn họ chạy trốn, Thiên Âm Môn hỏi tới, bà cũng chiếm không được chỗ tốt!

Hai tay Mộ Chỉ Ly đã trở nên đỏ bừng, thân thể cũng không khỏi bị đả thương một chút. Thực lực Xuất Khiếu cảnh không phải mạnh bình thường, Hóa Thân cảnh khó mà vượt qua.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly hướng Sở lê Hiên làm một cái dấu hiệu, Sở Lê Hiên lập tức ngầm hiểu, công kích về phía Triệu Xuân Anh cũng càng ngày càng nhiều.

Một loáng sau, ngân châm trong tay Mộ Chỉ Ly bất ngờ bắn ra, ngân châm chuẩn bị đều là dài và màu đen, cho dù lấy tu vi của bọn họ bây giờ, môt khi bị ngân châm này đâm vào trong cơ thể, cũng sẽ chết!

Triệu Xuân Anh nhìn động tác lúc này của Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng hiện lên dự cảm xấu. Hai tay liên tiếp đánh ra hơn mười quyền đem Sở lê Hiên đánh bay ra ngoài! Thân hình vừa động, Triệu Xuân Anh nhanh nhẹn tránh thoát ngân châm mà Mộ Chỉ Ly chuẩn bị, "Thay vì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại như vậy, chẳng thà biết điều một chút nhận lấy cái chết! Ta còn có thể làm cho các ngươi chết thoải mái!"

"Muốn chết cũng là ngươi chết!" Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, nếu không phải không muốn đem chuyện của căn cứ bí mật tiết lộ ra, nàng liền trực tiếp gọi tất cả Tu Luyện Giả bên trong đi ra ngoài, Triệu Xuân Anh nhất định lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục!

Lúc này, Phương Nhụy Nhi cũng là đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, mặt lộ vẻ kiên định, "Ta cũng đến đối phó bà ta!"

Nghe Phương Nhụy Nhi nói..., Mộ Chỉ Ly một trận kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng là gật đầu, Phương Nhụy Nhi này cũng là người thông minh! Cam Thuần Nhi như cũ vẫn do dự, xuất thủ với trưởng lão, đây cũng là phản bội a!

Nhìn thấy hàng động của Phương Nhụy Nhi thì sắc mặt của Triệu Xuân anh càng hiện lên vẻ dữ tợn, tức giận nói: "Phương Nhụy Nhi, Cam Thuần Nhi, hai người tiện nhân các ngươi! Các ngươi bốn người hôm nay đều phải chết!"

Nghe vậy, Cam Thuần Nhi nhìn một chút Mộ Chỉ Ly, lại nhìn một chút Triệu Xuân Anh, sau một khắc cũng đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, "Ta cũng tới cùng mọi người!"

Nhìn Cam Thuần Nhi trên khuôn mặt lộ ra vẻ kiên định , khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên vẻ nụ cười, "Nghĩ thông suốt?"

Cam Thuần Nhi gật đầu thật mạnh, "Lúc trước là ta thiếu quyết đoán rồi!" Vốn là nàng cho rằng làm như vậy trong lòng của nàng sẽ rất không thoải mái, nhưng đợi đến lúc sau khi nàng nói ra, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhàng!

Nhìn cái thân ảnh màu xanh bên cạnh kia, nàng đã cảm thấy trong thân thể tràn đầy lực lượng! Nàng bây giờ giữ lấy tánh mạng bằng bất cứ giá nào, không phải vì cái gì khác, chỉ hy vọng tương lai vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh này!

Cuồng cuộn Thiên Lực chấn động từ trong cơ thể Triệu Xuân Anh bắt đầu trào ra, nhìn bằng mắt thường có thể thấy từng đạo thiên lực rung động khuếch tán ra từ xung quanh bà ta, không gian của vùng trời ở nơi này bị ảnh hưởng bởi lực lượng này mà cũng trở nên càng thêm âm trầm.

Áp lực gần như làm cho nước biển màu đen không ngừng cọ xát bờ biển, âm thanh nước biển đang cuồn cuộn vang dội bên tai vang dội mọi người, trong lúc này trong lòng mọi người đang lan tràn ra một cổ gió thổi mưa giông nặng nề trước cơn bão.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, bước một bước, liền bước lên trên hư không ! Gió biển thổi lướt nhẹ qua, tay áo tung bay. Một loáng sau, ba người Sở lê Hiên, Phương Nhụy Nhi, Cam Thuần Nhi cũng đứng ở bên cạnh của nàng.

Năm người cứ ở trên không trung giằng co như vậy, trong tấm màn đen, thân hình đám người Mộ Chỉ Ly mang theo một tia kiên quyết.

Vù!

Kiếm Vị Ương phút chốc xuất hiện ở trong tay Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly nắm thật chặt tay cầm kiếm, hơi thở cũng đột nhiên bay lên.

Khí thế Triệu Xuân Anh nhanh chóng lan tràn mà phát động , uy áp mạnh mẽ kia ngưng tụ thành thực chất, hướng đám người Mộ Chỉ Ly hung hăng áp bách! Thân hình Mộ Chỉ Ly vừa động, tay cầm kiếm Vị Ương đâm mạnh vào uy áp kia!

Ánh sáng màu xanh lóe lên, áp chế uy áp kia cũng bị một kiếm của Mộ Chỉ Ly miễn cưỡng đâm thủng! Mười mấy bước khoảng cách cơ hồ nháy mắt liền tới, thế công Triệu Xuân Anh cũng trong khoảnh khắc bao vây Mộ Chỉ Ly, năm đạo thân hình giống như lần lượt thay đổi ở chung một chỗ, Thiên Lực hùng hồn chạm vào nhau , bộc phát ra âm thanh trầm đục.

"Ha ha" một đạo tiếng cười rét lạnh từ giữa không trung truyền ra, Triệu Xuân Anh cười nhạo nói: "Ta liền cho các ngươi biết thực lực Xuất Khiếu cảnh cũng không phải các ngươi nhiều người có thể chống cự !"

Triệu Xuân Anh vừa nói xong, tốc độ tấn công của bà ta đột nhiên tăng nhanh, lập tức hai tiếng "Phụt phụt" truyền đến, chợt hai đạo thân ảnh bất ngờ ra xa.

Hai người Phương Nhụy Nhi và Cam Thuần Nhi tạo lên một đường vòng cung không kiểm soát được bay về phía nơi xa. Phương Nhụy Nhi nặng nề té trên mặt đất, một ngụm máu tươi không khỏi phun ra. Cam Thuần Nhi còn lại là bị đánh vào trong biển rộng, chỉ nghe nghe thấy một trận bọt sóng, cũng không nhìn thấy thân hình của nàng ấy.

Thấy thế, tâm Mộ Chỉ Ly căng thẳng , nhìn biển rộng xanh thẳm kia, trong đầu của nàng đột nhiên càng thêm sáng tỏ. Lực lượng Không gian, thuộc tính Không gian, khống chế Không gian, phương pháp nàng không ngừng thử nghiệm trong một năm thời gian này dường như rõ ràng trong nháy mắt.

Mênh mông Thiên Lực gần như điên cuồng mà từ trong cơ thể nàng xông ra, nàng đem lực lượng Không gian quanh quẩn ở trên tay phải của nàng! Nhưng lại ngưng nửa khắc không hề cử động, Sở lê Hiên nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, Mộ Chỉ Ly đang làm cái gì đấy?

Sau khi Triệu Xuân Anh nhìn thấy Cam Thuần Nhi bị đánh bay vào biển rộng, lại bỏ lại hai người Mộ Chỉ Ly, ngược lại đuổi theo Cam Thuần Nhi, nhất định muốn lấy tánh mạng của nàng ta!

Sở lê Hiên cuống quít đuổi theo, không biết làm thế nào, Triệu Xuân Anh vốn là hành động trước so với hắn, mà tốc độ của hắn cũng không theo kịp Triệu Xuân Anh, cho nên ở thời điểm Triệu Xuân Anh tới, hắn vẫn còn đang ở nơi xa!

Bàn tay Triệu Xuân anh nhấc lên, Cam Thuần Nhi liền bị nàng giữ ở trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười thị huyết dữ tợn, "Tiện nhân, đi chết đi!"

Cam Thuần Nhi nhìn Triệu Xuân Anh trước mặt, tầm mắt không khỏi chuyển hướng thân ảnh màu xanh phía xa, xem ra. . . . . . Chúng ta chỉ có thể tạm biệt hẹn gặp lại ở kiếp sau!

"Thuần Nhi!" Phương Nhụy Nhi tê tâm liệt phế hô, trong mắt hiện đầy vẻ hoảng sợ!

Cam Thuần Nhi muốn nhận mệnh nhắm mắt lại, nhưng khi nhìn thân ảnh cao ngất màu xanh kia, trong lòng của nàng hiện lên vẻ rất không cam lòng. Nàng thật không cam lòng cứ như vậy chết đi, lần đầu tiên, trong lòng của nàng biết nhung nhớ!

"Thuần Nhi cô nương!" Sở Lê Hiên lên tiếng hô, trong mắt xẹt qua vẻ không đành lòng!

Đôi mắt Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhìn lên, trong mắt trong suốt hiện ra vẻ sát ý rét lạnh, bàn tay nàng đột nhiên thò ra!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia