ZingTruyen.Asia

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 861 - 870

Linhh1811

Chương 861: Diệt Hạ gia (ba)

Edit: kaylee

Lục Trầm điên cuồng cười phá lên, nghĩ đến những năm gần đây mình trả giá, trái tim của y lập tức giống như bị kiến cắn, đau không cách nào tự kềm chế.

Sắc mặt của Hạ Minh nháy mắt thay đổi, ngay cả tay bóp cổ Thu Na cũng không tự chủ được buông lỏng ra, ánh mắt tràn ngập sát khí chuyển về phía Lục Trầm.

Hạ lão gia tử quả thật là bị y hạ độc hại chết! Chuyện này ngay cả mẫu tử Tuyết nhi cũng không biết, vì sao y lại rõ ràng như thế?

"Ha ha, ngươi nhất định tò mò làm sao ta có thể biết chuyện này?" Lục Trầm cười lạnh một tiếng: "Nếu ta không có một chút nhược điểm nơi tay, ta có thể bảo hổ lột da lâu như thế? Hạ Minh, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chuyện ngươi giết Hạ lão gia tử ta đây lập tức công bố khắp thiên hạ! Làm cho mọi người thấy rõ khuôn mặt xấu xa của Hạ Minh ngươi, đây là cái giá Hạ gia các ngươi lừa ta nhiều năm như vậy!"

Lục Trầm tuyệt không tin, Hạ Minh không biết chuyện Hạ Sơ Tuyết cũng không phải là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp.

Chuyện Thu Na cho y mang nón xanh, khả năng y không biết, nếu không mà nói cũng sẽ không thể yêu thương một tư sinh nữ (con gái riêng) như thế, nhưng mà, chủ nhân chân chính của Thượng Cổ Thần Tháp, Hạ Minh là khẳng định biết!

Cho nên, chỉ cần nghĩ đến mấy người Hạ gia liên hợp lại lừa gạt y, Lục Trầm lập tức tức phát cuồng!

Nếu không phải vì âm mưu này, nói không chừng y sớm cưới Hạ Nhược Vân, lấy thiên phú của Hạ Nhược Vân đột phá đến Võ Đế chỉ là chuyện sớm muộn.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng lực lượng mạnh mẽ hung hăng đánh vào trên người Hạ Minh, làm cho thân mình y lui về sau mấy bước, l.q.đ đang lúc y tức giận ngẩng đầu, một giọng nói thanh lãnh truyền đến từ trên đỉnh đầu của y.

"Lão gia tử Hạ gia, là ngươi giết?"

Trong nháy mắt Hạ Minh ngẩng đầu, lập tức chạm vào trong một đôi con ngươi thanh lãnh.

Con ngươi kia quá mức thanh lãnh, lạnh đến không có một chút cảm tình, trên người nữ tử bao phủ vô cùng vô tận sát khí, sát ý kia làm cho trái tim của y đều không tự chủ được hoảng loạn cả lên.

"Ha ha ha!"

Đột nhiên, y nở nụ cười, tiếng cười kia vang lên ở trong đại đường huyên náo, có vẻ đặc biệt khiếp người.

"Nếu các ngươi đều đã biết việc này, vậy hôm nay tất cả mọi người không cách nào rời đi."

Y chậm rãi đứng lên từ trên đất, một chút tươi cười lạnh lẽo xuất hiện ở khóe môi y: "Chỉ cần các ngươi đều chết, hôm nay mặc kệ nơi này đã xảy ra chuyện gì, đều sẽ không có người truyền ra, mà Hạ Minh ta, như trước là chân quân tử bình bình thản thản kia!"

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người cho rằng Hạ Minh này là bị tức điên rồi.

Phải biết rằng, Y thánh và Kim Đế đều là cường giả cảnh giới Võ Đế, chỉ bằng y, như thế nào đối kháng hai người kia.

"Ha ha ha!" Bạch Trung Thiên điên cuồng cười hai tiếng, trào phúng hỏi: "Hiện tại ta đây muốn nhìn xem, ngươi dùng phương pháp gì làm chúng ta đều chết ở chỗ này."

"Bạch Trung Thiên, những năm gần đây, ngươi luôn luôn tìm phiền toái cho Hạ gia chúng ta, cho nên người đầu tiên ta không bỏ qua chính là ngươi!" Một chút sát ý chợt lóe lên trong mắt Hạ Minh, đột nhiên, y la lớn với bầu trời: "Chu Tước đại nhân, xin ngài giúp ta diệt những người này!"

Chu Tước?

Cố Nhược Vân ngây ra một lúc, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy một tiếng thét dài truyền xuống từ trên bầu trời, âm thanh kia giống như vạn mã phi nhanh nghiền áp mà qua, một số người thực lực thấp trực tiếp không thở nổi.

"Ai là Cố Nhược Vân? Lăn ra đây cho bản đại nhân!"

Rống!

Theo tiếng gầm giận dữ này truyền đến, đột nhiên một ngọn lửa hạ xuống từ trên bầu trời, ‘phanh’ một tiếng trực tiếp đánh vào đại đường.

Đó là một con hỏa điểu khổng lồ, cả người thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, một đôi cánh ‘phành phạch’ như như gió, lqđ đôi mắt sắc bén đảo qua mọi người ở đây, mang theo hương vị từ trên cao nhìn xuống.



Chương 862: Diệt Hạ gia (bốn)

Edit: kaylee

"Chu Tước? Nếu ta không có nghe sai mà nói, có vẻ Hạ Minh gọi nó là Chu Tước? Chẳng lẽ nó chính là thần điểu Chu Tước trong truyền thuyết?"

"Chu Tước này là một trong bốn đại Thần Thú, nghe nói nhiều năm trước đã biến mất, llqqđđ tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Rốt cục Hạ gia này dẫm phải cái vận **** gì có thể có được Thần Thú Chu Tước? Khó trách y dám không biết sợ như vậy."

Chu Tước ‘hừ hừ’, hiển nhiên xem thường đối với những thảo luận của nhân loại đó.

"Ta hỏi lại một lần, ai là Cố Nhược Vân?"

Sau khi câu nói thứ hai của Chu Tước vang lên, Hạ Minh vui vẻ vui vẻ vội vàng tiêu sái đi qua, cúi đầu khom lưng nói: "Chu Tước đại nhân, vị kia chính là Cố Nhược Vân, cũng là người ngài muốn tìm!"

Bá!

Nháy mắt, ánh mắt của Chu Tước nhìn về phía Cố Nhược Vân, con ngươi giống như ngọn lửa thiêu đốt tức giận.

"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Tốt, tốt lắm, vậy ngươi chịu chết đi!"

Trong chớp mắt, Chu Tước vung cánh, ngọn lửa giống như có thể thiêu đốt hết tất cả vạn vật thiên hạ hội tụ ở trước mặt nó, mang theo hơi thở khiếp người.

"Cẩn thận!"

Kim Đế thấp giọng quát một tiếng, vội vàng lắc mình đến trước mặt Cố Nhược Vân, con ngươi ngưng trọng nhìn chăm chú vào Chu Tước đang tức giận kia.

Y thánh nhưng lại không chút lo lắng, có thượng cổ Phượng Hoàng Tử Tà ở bên người nha đầu kia, một con Chu Tước nho nhỏ căn bản là không gây thương tổn được nàng.

Dù sao giữa Thần Thú và thượng cổ Thần Thú, có thể nói là khoảng cách vô cùng to lớn, chỉ bằng huyết mạch áp chế đã không cách nào đột phá!

"Trì, ngươi đang làm gì?"

Đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ truyền đến từ trước mặt Cố Nhược Vân, sau khi thấy bóng dáng che ở trước mặt Cố Nhược Vân kia, Chu Tước sửng sốt một chút, ngay sau đó lửa giận lớn hơn nữa phun ra từ trên thân thể, quát lớn: "Ngươi tránh ra!"

"Chu Tước, ngươi dừng tay!" Sắc mặt Vân Dao đại biến, khuôn mặt vốn tao nhã lạnh xuống theo lời nói của Chu Tước: "Nếu ngươi không dừng tay, thì giết ta trước, lại động nàng!"

Mọi người không rõ nhìn hoàng y nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân này, hiển nhiên không biết rốt cục Chu Tước và nàng có quan hệ như thế nào, nhưng mà có vẻ thực lực của nữ tử này không cường đại bằng Chu Tước, lại như thế nào có thể ngăn cản được Chu Tước?

"Nhân loại đáng giận!"

Nghe nói như thế, Chu Tước càng thêm tức giận: "Tiểu tử Hạ Minh này nói không sai, ngươi cũng chỉ coi Linh Thú là tấm chắn, có bản lĩnh đi ra chiến một trận với bản đại nhân! Chỉ biết dùng Linh Thú ngăn cản nguy hiểm thay ngươi, ngươi tính là cường giả gì?"

Linh Thú?

Mọi người trong đại đường hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ nữ tử tao nhã xinh đẹp này cũng là một con Linh Thú?

Mà nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của Vân Dao, trong lòng Hạ Minh dần dần dâng lên một loại cảm giác không tốt, lại ngay cả chính y cũng không biết rốt cục loại cảm giác này là từ đâu mà đến.

"Tấm chắn?" Vân Dao sửng sốt một chút, cau chặt mày: "Ngươi đang nói cái gì? Tấm chắn gì? Chu Tước, bằng hữu chúng ta không có gặp mặt nhiều năm như vậy, thế nào tính tình của ngươi càng ngày càng nóng nảy? Ngay cả chủ nhân của ta cũng đòi thương hại, nàng không chỉ là chủ nhân của ta, còn là ân nhân cứu mạng của ta."

Chu Tước ‘hừ’ một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân được Vân Dao bảo vệ ở sau người, giọng điệu không tốt nói: "Ngươi đừng gạt ta, ngươi chính là bị nữ tử này uy hiếp! Hạ Minh đã nói với ta, diễn/đ@n\lêquý'đôn y tận mắt thấy nữ tử này ngược đãi đánh đập ngươi, còn bắt Thanh Long uy hiếp ngươi phục tùng mệnh lệnh của nàng, hơn nữa còn dùng thân thể của ngươi ngăn cản công kích vì nàng, y nhìn không được tới khuyên nữ tử này một chút, kết quả đã kết thù hận với nàng! Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta sẽ cứu ra ngươi và Thanh Long, ta cảm thấy Hạ Minh người này ngược lại không tệ, dù sao y không cho rằng Linh Thú chúng ta chính là tấm chắn của nhân loại."



Chương 863: Diệt Hạ gia (năm)

Edit: kaylee

Xoát xoát xoát!

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Hạ Minh, trong mắt đều hàm chứa đùa cợt và hèn mọn.

Người này thật đúng là chó không đổi được ăn ****, bất luận ở nơi nào cũng thích đâm thọc xúi giục! Thậm chí ngay cả Tiểu Chu Tước đơn thuần như vậy cũng lừa, còn nói ra loại lời nói cảm tính Linh Thú không phải là tấm chắn của nhân loại này? Một kẻ ngay cả nữ nhi cũng có thể giết hại, sẽ vì Linh Thú không hề có quan hệ với y mà sinh ra tâm đồng tình?

Y cho rằng thế nhân đều dễ lừa gạt như thế hay sao?

Trong lúc nhất thời đầu óc của Hạ Minh không có phản ứng kịp.

Lời này của Chu Tước đại nhân là có ý tứ gì?

Hoàng y nữ tử tao nhã này bị Cố Nhược Vân ngược đãi đánh đập? Nhưng lúc đó y và Chu Tước đại nhân nói rõ ràng là Bạch Hổ Vân Dao mà.

Đợi chút?

Bạch Hổ Vân Dao?

Bá!

Sắc mặt của Hạ Minh nháy mắt tái nhợt vô sắc, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.

"Trì, ngươi nói ai bị bắt đi cơ?"

Đột nhiên, một luồng sáng màu xanh xuất ra từ trong thân thể của Cố Nhược Vân, dừng ở trước mặt mọi người.

Dáng vẻ của nam tử kia vô cùng anh tuấn, mặt mày như kiếm, hai mắt như ưng, trong mỗi một cử động đều có khí thế của Vương giả. Mà theo sát sau đó còn có một lão giả râu tóc bạc trắng, l^q'đ nhưng mà trên mặt lão giả kia không có một chút nếp nhăn, nếu loại bỏ chòm râu này, tất nhiên có thể trở thành một thiếu niên tuấn mỹ.

Hốc mắt Chu Tước đã ươn ướt, thân mình nó dần dần thu nhỏ lại ở dưới ngọn lửa kia, rất nhanh ngọn lửa kia đã tán đi, một tiểu bất điểm (*) xuất hiện ở trước mặt mọi người.
(*) tiểu bất điểm: chỉ đứa bé rất nhỏ

Ở thời điểm không có nhìn thấy hình người của Chu Tước, bọn họ đều cho rằng nó sống mái không phân biệt (không rõ trai gái), nhưng hôm nay trông thấy trên mặt cũng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.

Chu Tước cuồng nộ táo bạo, khí phách lăng vân kia, vậy mà lại là một….... Tiểu la lị (lolita)?

Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn cắn một ngụm, trong đôi con ngươi màu đỏ hình ngọn lửa hàm chứa nước mắt, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn chăm chú vào ba người trước mặt.

"Lão đại, Linh Tiêu, các ngươi đều ở đây? Ô ô, ta nhớ các ngươi muốn chết."

Nói xong lời này, tiểu la lị kia lập tức nhanh chóng chạy tới phía đám người Thanh Long, dáng vẻ mặt đầy nước mắt làm cho người ta hoàn toàn quên nàng vừa rồi uy phong lẫm lẫm.

"Lão đại, Vân Dao, Linh Tiêu, ta tìm ba người các ngươi tìm thật khổ, còn có thật nhiều nhân loại muốn bắt ta, cho nên sau này ta gặp Hạ Minh thì đi với y, y đáp ứng giúp ta tìm các ngươi, không nghĩ tới các ngươi thật sự đến đây."

Trì lau nước mắt trên mặt, còn không quên hung tợn trừng Cố Nhược Vân.

"Lão đại, có phải nữ tử này bắt nạt các ngươi hay không? Ngươi yên tâm, thực lực của ta sớm đã khôi phục một nửa, hiện tại ta sẽ báo thù rửa hận cho các ngươi!"

"Trì!" Sắc mặt Thiên Khung trầm xuống, lớn tiếng quát lớn nói: "Không được vô lễ với chủ nhân! Là ai nói với ngươi chủ nhân bắt ta uy hiếp Vân Dao?"

Trong con ngươi giống như lửa kia của Trì kia mang theo vẻ nghi hoặc, vẫn là chi tiết chỉ về phía Hạ Minh trắng bệch mặt.

"Là y nói, y nói y tận mắt thấy tất cả những chuyện này, y còn nói nữ tử này đã từng phát ngôn bừa bãi, Linh Thú vốn chính là tấm chắn dùng để ngăn cản kẻ địch nguy hiểm! Ta chỉ là muốn cứu các ngươi mà thôi."

Trì bĩu môi, chính là bởi vì nhân loại đều có loại suy nghĩ này, nàng mới có thể chán ghét nhân loại như thế.

"Hạ Minh," Ánh mắt lãnh liệt như hàn băng lợi kiếm của Thiên Khung dừng ở trên người Hạ Minh, y ngẩng đầu, llêqquýđđôn từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi chẳng những ba lần bốn lượt nói xấu chủ nhân của ta, hiện giờ càng làm cho đồng bạn của ta hiểu lầm chủ nhân, nếu không giết ngươi, thật sự tổn hại uy phong của bốn Thần Thú chúng ta! Cho dù thực lực hiện giờ của ta còn không có hoàn toàn khôi phục, nhưng giết ngươi, vẫn là dư dả!"



Chương 864: Diệt Hạ gia (sáu)

Edit: kaylee

Thân mình Hạ Minh nhịn không được lui về phía sau hai bước, có chút tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại.

Ban đầu cho rằng, chiếm được Thần Thú Chu Tước, đã đủ làm cho y tự hào, nhưng hôm nay lại thật không ngờ, trong tay Cố Nhược Vân lại có được ba trong bốn đại Thần Thú, chỉ bằng điểm này, ở toàn bộ đại lục đều không người theo kịp!

"Lão đại," Trong lúc nhất thời Trì suy nghĩ không ra mọi chuyện, có chút nghi hoặc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Khung: "Vừa rồi ngươi nói lời kia là có ý tứ gì? Y nói xấu nữ tử này? Đây là có chuyện gì?"

"Trì," Vân Dao lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: "Qua nhiều năm như vậy, tính cách của ngươi vẫn như thế, quá mức đơn thuần, người khác nói cái gì đều tin cái đó? Chủ nhân chưa từng thương hại chúng ta, hơn nữa mệnh của tất cả chúng ta đều là chủ nhân cứu, cho dù có một ngày vì nàng mà chết, cũng là chúng ta cam tâm tình nguyện, không bị nàng bức bách."

Ầm!

Lần này Chu Tước hoàn toàn nổi giận rồi!

Nhân loại đáng chết này, cũng dám lừa nàng, còn hại nàng hiểu lầm ân nhân cứu mạng của các đồng bạn?

"Hạ Minh, tiểu tử thối ngươi, ngươi dám lừa bổn cô nương! ! !" Trì cắn chặt răng, ngọn lửa trong đôi mắt thiêu đốt càng nồng đậm, giống như là muốn phun ra: "Ngươi đã dám làm như thế, lee~lqđ thì nhất định phải có giác ngộ thừa nhận cái giá phải trả! Bổn cô nương đường đường là một trong bốn thú, lại bị loại tiểu nhân ngươi lừa! Nếu không phải vì ngươi, bổn cô nương cũng sẽ không thể thiếu chút ngộ thương người, ngươi đi tìm chết cho ta!"

Rầm rầm rầm!

Vô cùng vô tận lửa lớn tràn ngập đất trời thổi quét tới phía Hạ Minh, sợ tới mức Hạ Minh trực tiếp tiểu ra quần, sắc mặt trắng bệch vô sắc.

"Chậm đã!"

Sắc mặt Thiên Khung trầm xuống, nói: "Trước đừng giết y, người này nên giao cho chủ nhân xử lý."

Trong lòng Trì thật không cam tâm tình nguyện, phất phất tay đã thu lại ngọn lửa thiêu đốt hừng hực kia, chu phấn môi đáng yêu nhìn về phía ba đồng bạn phía sau.

"Hừ, không để ta giết thì ta sẽ không giết, dù sao giết y còn ô uế tay của ta, nhưng mà lão đại, tuy rằng nhân loại này có ân cứu mạng đối với các ngươi, các ngươi cũng không cần luôn luôn đi theo nàng, Linh Thú chúng ta theo đuổi tự do, vì sao phải chịu hạn chế? Hơn nữa thực lực của nhân loại này còn không ra gì cả."

Khi nói lời này, Trì liếc về phía Cố Nhược Vân, ở trong nhân loại thiên phú của nữ nhân này quả thật không tệ, nhưng mà đối với nàng mà nói, chỉ cần đánh không lại nàng đều là không đáng nhắc tới!

"Trì!" Sắc mặt Vân Dao thay đổi, bởi vì nàng đã nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Tử Tà vẫn luôn đứng ở bên người Cố Nhược Vân kia trầm xuống, vội vàng quát lớn một tiếng: "Nàng là chủ nhân của chúng ta, từ ngày khế ước với nàng, chúng ta đã thề bảo vệ sự an toàn của nàng, cho nên ngươi cũng chuẩn bị một chút khế ước với nàng đi."

"Cái gì?"

Trì ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin vào tai của mình.

"Vân Dao, ngươi bảo ta khế ước với nhân loại?"

Vân Dao gật gật đầu: "Chúng ta đã đi theo nàng, cho nên nếu ngươi muốn tiếp tục ở cùng chúng ta mà nói, cũng chỉ có thể khế ước với nàng, nếu không từ đây về sau đồng bạn chúng ta phải chia lìa."

Đồng bạn chia lìa?

Này sao được? Nàng tìm lâu như vậy mới tìm được bọn họ, như thế nào nguyện ý lại cùng bọn họ tách ra?

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia của Trì đỏ lên, biểu cảm ủy ủy khuất khuất vô cùng chọc người Trìu mến, nàng nhìn Vân Dao, lqđ dè dặt cẩn trọng hỏi một câu: "Ta không khế ước được không? Ta mới không cần thành công cụ chiến đấu của nhân loại, tuy rằng nàng ta cứu các ngươi, nhưng mà khẳng định là vì muốn các ngươi chiến đấu vì nàng."

Không thể không nói, một câu nói này Trì nhưng là nói chuyện thực xảy ra.



Chương 865: Diệt Hạ gia (bảy)

Edit: kaylee

Nguyên nhân lúc đầu Cố Nhược Vân cứu ba thú, chính là muốn cho các nàng chiến đấu vì nàng, điểm này, lee~lqđ trong lòng ba thú cũng biết rõ ràng. Nhưng mà tiếp xúc nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã sinh ra tin cậy thật sâu đối với Cố Nhược Vân, hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì gặp được nàng.

Trên mặt Cố Nhược Vân vẫn luôn mang theo tươi cười nhợt nhạt, con ngươi thanh lãnh mỉm cười nhìn chăm chú vào tiểu la lị trước mặt, nàng tin tưởng, chuyện này Vân Dao bọn họ sẽ giúp nàng xử lý tốt.

"Đủ!"

Mắt thấy Vân Dao còn muốn tiếp tục khuyên bảo Chu Tước, chỉ thoáng chốc khuôn mặt đáng yêu kia của Tiểu Tử Tà đã trầm xuống, lqđ con ngươi màu tím kiêu căng liếc về phía tiểu la lị, dùng giọng điệu không ai bì nổi nói: "Cho ngươi một lựa chọn, khế ước với nàng, hay là cút?"

Tiểu Tử Tà vốn định nói là khế ước với nàng hay là chết? Nhưng mà nghĩ đến tốt xấu gì Chu Tước cũng có quan hệ chặt chẽ với mấy thú Bạch Hổ, như vậy không tốt lắm, thế này mới thay đổi một từ.

"Ngươi......" Trì tức giận rồi, vừa định tức giận, lại ở trong nháy mắt nhìn đến Tiểu Tử Tà lạp tức sững sờ ở tại chỗ.

Ban đầu mọi người cho rằng tính tình Chu Tước này táo bạo như thế, bị người quát lớn như vậy khẳng định sẽ phát cuồng, kết quả bọn họ lại thấy được……. Sợ hãi ở trên mặt của nàng?

Không sai, quả thật là sợ hãi!

Thật giống như Tiểu Tử Tà chỉ cao hơn nàng một cái đầu kia là quái vật gì đó.

"Làm sao có thể là hắn? Vân Dao, vì sao biến thái này lại ở nơi này?" Trì thiếu chút nhảy dựng lên, sắc mặt cực kì hoảng sợ, thân mình nho nhỏ kia càng là nhịn không được run lên.

Nàng vốn đang kiêu ngạo cuồng vọng, ở dưới ánh mắt của Tiểu Tử Tà vậy mà dần dần dịu ngoan xuống, cũng không dám nhiều lời một chữ nữa.

Vân Dao cười khổ một tiếng: "Đây là nguyên nhân ta không muốn để cho ngươi nhiều lời, để tránh trêu chọc hắn, đúng rồi, ta đã quên nói một câu với ngươi, người này cũng là khế ước thú của chủ nhân."

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở đây trừ bỏ Bạch Trung Thiên sớm biết thân phận của Tiểu Tử Tà ra đều ngây ngẩn cả người, cho dù là nhân vật trấn định như Kim Đế, cũng không khỏi sợ run một chút.

Linh Thú?

Tiểu gia hỏa này vậy mà cũng là Linh Thú? Thậm chí ngay cả một trong bốn Thần Thú như Chu Tước cũng kiêng kị hắn như thế?

Vậy rốt cục hắn là loại nhân vật nào?

Hạ Minh hơi hơi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng.

Khó trách, khó trách lúc trước Y thánh Bạch Trung Thiên nói ra lời như vậy, thì ra lai lịch của tiểu nam này hài vậy mà không đơn giản như thế. Buồn cười lúc trước y còn tưởng rằng hắn chỉ là một tiểu hài tử trong gia đình bình thường, muốn dùng mấy chục Kim tệ mua tới làm lễ vật cho Linh nhi.

Một nhân vật có thể làm Chu Tước sợ hãi, đừng nói mấy chục Kim tệ, cho dù là dùng một quốc gia cũng không đổi được.

Cho tới bây giờ, Hạ Minh mới hiểu rõ rốt cục mình trêu chọc đến dạng nhân vật gì.

Nhưng hối hận có tác dụng sao? Có một số việc đã làm, lại hối hận cũng không cách nào cứu chữa!

... .....

Lúc này, ngoài hoàng thành Lưu Phong quốc, một bóng dáng màu đỏ dừng ở phía trên tường thành, hai tay hắn chắp sau lưng mà đứng, lúc khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc nhìn về phía trước, thì nâng lên một chút tươi cười.

"Vân Nhi, rất nhanh vi phụ có thể nhìn thấy con, lần trước bởi vì không rõ ràng thân phận của con cho nên bỏ lỡ con, lần này, bất luận như thế nào, ta cũng không thể lại để con rời đi!"

Ở nửa tháng trước, người Hồng Liên Lĩnh đã điều tra được phương hướng Cố Nhược Vân đi, vì vậy sau khi hắn xử lý xong một chuyện ở trong Lĩnh địa thì vội vội vàng vàng chạy đến, hi vọng hắn đến còn không tính trễ, l.q.đ nha đầu kia còn không rời đi chỗ này.

Nghĩ vậy, hồng y nam tử không lại chần chờ, giống như một mũi tên màu đỏ lập tức bắn xuống từ trên tường thành, hắn tùy tay túm một quan binh, mở ra bức họa cầm trong tay, nhíu mày kiếm, hỏi: "Ngươi có từng thấy người trên bức họa này không?"



Chương 866: Diệt Hạ gia (tám)

Edit: kaylee

Quan binh kia hiển nhiên bị dọa sợ, run run rẩy rẩy nói: "Gặp…... Gặp qua."

"Hả? Vậy ngươi nói với ta, hiện tại nàng ở chỗ nào bên trong hoàng thành?"

"Đây…..... Đây là lần trước ta đi khách điếm Tường Phúc ăn cơm, nhìn thấy cô nương trên bức họa này cùng với tiểu thư Hạ gia Hạ Sơ Tuyết nổi lên tranh cãi, có vẻ nàng sẽ ở trong khách điếm kia."

Ở dưới uy áp mãnh liệt của Hồng Liên Lĩnh chủ, sau khi người nọ thật vất vả nói hoàn chỉnh hết đoạn lời nói này, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng màu đỏ bên cạnh kia giống như một tia sáng lập tức xông ra ngoài, rất nhanh đã biến mất ở trong mắt hắn.

Đương nhiên, hồng y nam tử còn không biết hiện tại Cố Nhược Vân đã đi tham gia hôn lễ của Hạ Sơ Tuyết, tự nhiên không có tìm được tưởng người hắn muốn tìm ở trong khách điếm.

... .......

Hạ gia.

Con ngươi thanh lãnh của Cố Nhược Vân dừng ở phía trên khuôn mặt trắng bệch của Hạ Minh, sát khí vờn quanh trên người, lạnh lùng nói: "Hạ Minh, năm đó ngươi giết hại lão gia tử Hạ gia và Hạ Nhược Vân, lêêquyýđônn có thể tưởng tượng được sẽ có một ngày này? Hôm nay ta tới nơi này, là vì báo thù rửa hận cho Hạ Nhược Vân! Chỉ là ta lại thật không ngờ, ngươi chẳng những giết nữ nhi của mình, ngay cả phụ thân đã nuôi lớn ngươi cũng không có buông tha! Hơn nữa dựa theo loại tình thế này xem xét, con nối dòng khác của Hạ gia ngoài ý muốn tử vong, cũng tất thoát không khỏi quan hệ với ngươi."

Nhân khẩu Hạ gia vốn không phải rất thưa thớt, Hạ lão gia tử trừ bỏ Hạ Minh ra, còn có nhi nữ (con trai con gái) khác, nhưng mà, trừ bỏ nữ nhi gả xa ra, những người khác không có ngoại lệ tất cả đều ngoài ý muốn tử vong!

Nếu ngay cả phụ thân của mình Hạ Minh cũng giết hại, vậy lại có lý do gì buông tha cho huynh đệ của mình?

"Ha ha."

Hạ Minh cười cười, từ trên đất đứng lên, y cười lạnh nhìn Hạ Nhược Vân: "Cho dù là ta làm lại như thế nào? Lúc trước những người đó tranh đoạt vị trí thiếu chủ Hạ gia với ta, vốn là đáng chết!"

Hít!

Nghe được lời này của Hạ Minh, tất cả mọi người ở đây nhịn không được hít một khẩu khí lạnh.

Hạ Minh này giết huynh hại phụ, quả nhiên là tội trạng nào cũng phạm vào! Bọn họ rất khó tưởng tượng, trên đời lại có người có thể nhẫn tâm đến trình độ này.

"Ầm!"

Bỗng nhiên, một tiếng vang vô cùng chấn động truyền đến từ ngoài cửa, Cố Nhược Vân khẽ cau mày, phân phó Vân Dao coi chừng người Hạ gia, nàng lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là, sau khi trông thấy hai người giao chiến ở trong đình viện Hạ gia, nàng lập tức trợn tròn mắt ngay tại chỗ.

"Tiểu Dạ, chàng đang làm gì? Còn có, nghĩa phụ, sao người lại tới đây?"

Cố Nhược Vân có chút buồn bực, thế nào hai người này lại đánh lên ở Hạ gia?

"Tỷ."

Hạ Lâm Ngọc liếc mắt một cái lập tức thấy được Cố Nhược Vân, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh đi đến bên người tỷ tỷ nhà mình.

"Ngọc nhi, đây là có chuyện gì?"

Mày Cố Nhược Vân càng nhăn càng chặt, hỏi Hạ Lâm Ngọc ở bên cạnh.

"Đệ cũng không rõ," Hạ Lâm Ngọc sờ sờ mũi: "Đệ vừa cùng Thiên Bắc đại ca chạy tới nơi này, nam nhân này đã cầm bức họa của tỷ tỷ xuất hiện, hơn nữa còn đang tìm hiểu tin tức của tỷ, Thiên Bắc đại ca đã coi hắn là kẻ gây rối, sau đó lập tức đánh lên, vì thế đánh đánh, đã đánh tới Hạ gia, tỷ, người mau ngăn cản bọn họ đi."

Cố Nhược Vân ngây ngốc, sững sờ nhìn hai bóng dáng màu đỏ giao chiến ở trên hư không, trong lúc nhất thời không thể phục hồi thần.

Trong mắt của nàng, tiểu Dạ đã sống nhiều năm như vậy, nghĩa phụ cũng là cường giả danh chấn đại lục, khi nào thì tính tình của hai người này đều trở nên táo bạo như thế? Chỉ vì một bức họa hai người bọn họ đã đánh nhau?

Thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi rõ ràng?

Nhưng mà Hồng Liên Lĩnh chủ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn tìm hiểu tin tức của nàng, điểm ấy nhưng là làm cho Cố Nhược Vân rất là ngoài ý muốn, chẳng lẽ Hồng Liên Lĩnh đã xảy ra chuyện gì?




Chương 867: Diệt Hạ gia (chín)

Edit: kaylee

Mắt thấy hai người đánh càng túi bụi, rốt cục Cố Nhược Vân cũng phục hồi tinh thần lại, cau mày nói: "Hai người các người tất cả đều dừng tay cho ta."

Ở trong nháy mắt dứt lời, hai người trong hư không đều thật nghe lời dừng tay, chỉ là hai người vẫn nhìn nhau không vừa mắt, ai cũng không cam lòng rơi lại phía sau!

"Tiểu Dạ."

Cố Nhược Vân có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Làm sao chàng trở nên vọng động như vậy?"

Thiên Bắc Dạ nhìn hồng y nam tử, cuối cùng vẫn hạ xuống từ trong hư không, đứng ở bên người Cố Nhược Vân, vẻ mặt ủy khuất nói: "Vân Nhi, l^q'đ trong tay hắn có bức họa của nàng, khẳng định có ý đồ bất lương đối với nàng! Ta chỉ muốn đoạt lấy bức họa kia mà thôi, hắn không cho ta, chúng ta lập tức đánh lên."

Không sai!

Theo Thiên Bắc Dạ, khẳng định là người kia có ý đồ gây rối, nếu không mà nói vì sao trong tay hắn lại có được bức họa của Cố Nhược Vân? Hơn nữa còn khắp nơi hỏi thăm tin tức của nàng.

Này không phải là có ý đồ bất lương thì là cái gì?

Giờ phút này, hồng y nam tử lại không còn để ý tới Thiên Bắc Dạ, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Trong mắt kia có kích động, còn có vui sướng, nhưng càng nhiều hơn chính là áy náy.... .....

Nhiều năm như vậy, từ sau khi nàng sinh ra, mình đã không có một ngày làm bạn bên nàng.

Thế cho nên có một ngày nàng xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn cũng không nhận ra nha đầu này chính là nữ nhi hắn tâm tâm niệm niệm.

Hồng y nam tử há miệng thở dốc, nhưng dù có thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.

Nhưng mà, đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân, không dời đi được.

Thiên Bắc Dạ nhíu mày, bước về phía trước hai bước chắn ở trước mặt Cố Nhược Vân, cũng vừa đúng chặn tầm mắt của hồng y nam tử.

"Tiểu tử thối! Mau cút ngay cho ta!" Hồng y nam tử tức giận rồi, tiểu tử thối này vậy mà dám dính lấy nữ nhi bảo bối nhà mình, lại còn muốn cướp đi bức họa của nữ nhi bảo bối từ trong tay hắn?

Hắn đây đặt người làm phụ thân như mình ở chỗ nào?

Thật hiển nhiên, Thiên Bắc Dạ còn không biết mình đã đắc tội nhạc phụ đại nhân tương lai, dù sao vừa rồi ánh mắt Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn Cố Nhược Vân quá mức ****, hoàn toàn là hình tượng dáng vẻ khinh, khó trách Thiên Bắc Dạ sẽ đối địch với hắn như thế.

"Tiểu Dạ, đây là nghĩa phụ của ta."

Trên trán Cố Nhược Vân xuất hiện ba đường hắc tuyến, bất đắc dĩ nói một tiếng.

Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ mới tránh ra, lại vẫn không hề rời đi Cố Nhược Vân một bước, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hồng y nam tử.

Hồng Liên Lĩnh chủ thiếu chút bị tức điên rồi.

Tiểu tử thối này có ý tứ gì? Vậy mà lại cảnh giác hắn như vậy? Chẳng lẽ hắn còn có thể bắt cóc nha đầu kia chạy đi hay sao?

Đợi chút!

Mình là phụ thân của nha đầu kia, cho dù bắt cóc lại thế nào? Chẳng lẽ hắn lại không thể cướp đi nữ nhi nhà mình?

"Ha ha ha, không biết Hồng Liên Lĩnh chủ quang lâm Lưu Phong quốc nho nhỏ ta đây là vì chuyện gì?"

Lại đúng vào lúc này, một tiếng cười bỗng nhiên truyền ra từ trong hư không, rồi một bóng dáng màu vàng sáng dần dần hiện ra, rơi vào trong mắt mọi người.

Từ khi hồng y nam tử xuất hiện ở trong Lưu Phong quốc, Cao đế đã phát hiện, huống chi hắn còn uy hiếp một quan binh thủ thành, lqđ muốn không bị biết cũng không có khả năng! Nhưng làm cho Cao đế kinh ngạc là, Hồng Liên Lĩnh chủ này chạy thật xa tới nơi này lại chỉ vì tìm một nữ nhân?

Thậm chí vì nữ nhân kia, cầm một bức họa hỏi thăm chung quanh?

Nghĩ đến đây, Cao đế khẽ nheo mắt, nhìn về phía hồng y nam tử trước mặt Cố Nhược Vân, ánh mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.



Chương 868: Diệt Hạ gia (mười)

Edit: kaylee

"Là Cao đế, Cao đế bệ hạ Lưu Phong quốc vậy mà xuất hiện, hơn nữa các ngươi có nghe hay không, lqđ hắn vậy mà xưng hô hồng y nam tử này là Hồng Liên Lĩnh chủ? Chẳng lẽ hắn ta chính là đệ nhất cường giả danh chấn đại lục kia?"

Đệ nhất cường giả theo như lời trong miệng người này, đương nhiên không phải đệ nhất cường giả Đông Nhạc đại lục, mà là nhân vật đứng đầu trong các Võ Đế.

Nói cách khác, chỉ cần không có tới cảnh giới Võ Thánh, là không người có thể đánh bại Hồng Liên Lĩnh chủ.

"Không biết rốt cục cô nương này có thân phận gì, có vẻ quan hệ của Kim Đế và nàng không bình thường, Y thánh lại là sư phụ của nàng, ngay cả Hồng Liên Lĩnh chủ cũng là nghĩa phụ của nàng, đại nhân vật trên đại lục này, trừ bỏ Võ Thánh thần bí kia ra, còn có nàng không biết sao? Huống chi có vẻ nam tử tóc bạc bên người nàng này có thể chiến ngang tay với Hồng Liên Lĩnh chủ."

Nghĩa phụ?

Cao đế có chút kinh ngạc, Hồng Liên Lĩnh chủ này, lại là nghĩa phụ của nha đầu kia? Xem ra thân phận của nàng cường đại thật không phải người bình thường có thể đoán được.

Sắc mặt của hồng y nam tử có chút không vui, nghĩa phụ cái gì? Lão tử rõ ràng chính là phụ thân của nàng!

Chỉ là hắn không cách nào nói ra chuyện này ở trước mặt mọi người, nếu không mà nói truyền đến trong tai những lão bất tử Đệ Nhất thành, chẳng phải là liên lụy nữ nhi bảo bối của hắn? Dù sao cho dù những lão gia hỏa kia đã biết Vân Nhi đi tới mảnh đại lục này, lại còn không biết rốt cục nàng ở nơi nào.

"Vân Nhi, người này là ai?" Hồng y nam tử híp mắt, bắn ra một tia sáng nguy hiểm, bằng nhãn lực của hắn liếc mắt một cái lập tức có thể thấy được quan hệ của nam nhân này và nữ nhi nhà mình không bình thường, lee~lqđ nhưng mà, vừa rồi người này vậy mà lại muốn cướp đi bức họa của hắn, còn ra tay với hắn!

Bằng vào điểm này, hắn muốn cưới nữ nhi bảo bối nhà mình, thì không có dễ dàng như vậy.

"Khụ khụ," Cố Nhược Vân xấu hổ ho khan hai tiếng: "Nghĩa phụ, người có thể ở bên ngoài chờ ta một chút trước hay không, ta có một số việc phải xử lí, chờ xử lý xong lại nói với người! Còn có, tiểu Dạ, chàng giúp ta trông chừng! Ta và Ngọc nhi có một số lời nói muốn một mình nói với người Hạ gia."

Thiên Bắc Dạ gật gật đầu, hắn biết kế tiếp Cố Nhược Vân muốn nói gì.

Đơn giản chính là thân phận chân chính của mình mà thôi, nhưng mà chuyện này trừ bỏ người Hạ gia sắp chết ra, những người khác không cần thiết biết. Nếu không vạn nhất chuyện đoạt xác trùng sinh lớn như thế truyền bá ra ngoài, gây ra cũng không phải chỉ một chút chấn động.

Đối với quyết định của Cố Nhược Vân, những người khác đều không có ý kiến gì, nhưng mà, trái tim của Hồng Liên Lĩnh chủ lại bể thành mảnh vụn, sắc mặt ai oán nhìn Cố Nhược Vân.

"Vân Nhi, ta chạy thật xa tới tìm con, con lại cự ta ở ngoài cửa?"

Rất thương tâm!

Nữ nhi trưởng thành, quả nhiên còn có bí mật của mình, có một số việc vậy mà không thể cho hắn biết.

Cố Nhược Vân nhún vai: "Trường hợp kế tiếp có chút huyết tinh, cho nên muốn để các người đều lảng tránh một chút."

Bất luận như thế nào, Hồng Liên Lĩnh chủ cũng chém giết với người nhiều năm như vậy, trường hợp huyết tinh nào chưa từng thấy? Sau khi biết Cố Nhược Vân cũng không phải có bí mật giấu diếm hắn, trong lòng hắn mới vừa nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Ta đây ở nơi con nghỉ lại chờ con."

Kỳ thực, Hồng Liên Lĩnh chủ không biết là, Cố Nhược Vân bảo bọn họ rời đi, quả thật có một việc không thể bị bất luận kẻ nào biết.

Đó chính là, thân phận nàng thân là Hạ Nhược Vân này!

Bí mật này, theo Hạ gia diệt vong, cũng sẽ bị nàng giấu ở trong bụng cả đời!

"Ngọc nhi, đi thôi," Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên một tia sáng sắc bén, không tiếng động nở nụ cười: "Kẻ thù năm đó thương hại đệ, hôm nay, ta để đệ có cơ hội nợ máu trả bằng máu cho bọn họ!"



Chương 869: Diệt Hạ gia (mười một)

Edit: kaylee

Đại đường Hạ gia, Hạ Minh nhìn hai người đi từ ngoài cửa vào, trên mặt bất giác tràn ngập vẻ tuyệt vọng, y chẳng thể nghĩ tới, mình anh minh một đời, lại ngã quỵ trong tay một tiểu nha đầu.

"Cố cô nương."

Lục Trầm lảo đảo đi về phía Cố Nhược Vân, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối ở trước mặt của nàng, khóc lóc nức nở nói: "Cố cô nương, l.q.đ năm đó ta cũng bị nhóm người Hạ gia này lừa bịp, mới làm ra chuyện heo chó không bằng như thế, hiện tại ta đã hối hận, cầu ngươi nể tình ta đã biết sai mà tha thứ cho ta lần này."

Cố Nhược Vân lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Lục Trầm quỳ gối ở trước mặt mình, mặt không biểu cảm nói: "Hối hận? Lục Trầm, ngươi làm nhiều chuyện sai như vậy, một câu hối hận có thể cứu vãn hay sao?"

"Cố cô nương, mọi người đã chết, tục ngữ nói oan oan tương báo đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi không thể lấy ơn báo oán? Phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?"

Nghe thấy lời nói kia, Lục Trầm ngẩng đầu, lòng đầy căm phẫn nói.

Nếu người không biết thấy được tình cảnh này, phỏng chừng sẽ cho rằng Cố Nhược Vân là ác ôn tội ác tày trời nào đó, đang ức hiếp lương dân.

"Lấy ơn báo oán?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Năm đó ngươi dựa vào sự tín nhiệm của Hạ Nhược Vân đối với ngươi, không tiếc tách rời cơ thể sống của Hạ Lâm Ngọc! Vào lúc ấy ngươi có nương tay một chút nào không? Lục Trầm, không biết ngươi còn nhớ được câu nói Hạ Nhược Vân nói ở thời điểm nhảy vực kia hay không, nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ làm các ngươi nợ, máu, trả, máu!"

Bốn chữ giống như một cây búa tạ, hung hăng dừng ở trong lòng Lục Trầm.

Trong nháy mắt, bóng dáng kiên quyết của thiếu nữ bỗng nhiên lại xuất hiện ở trong trí óc của y, làm trái tim y đều nhịn không được run lên.

"Ngươi…….... Làm sao ngươi biết?"

Vì sao nàng lại biết rõ ràng câu nói cuối cùng trước khi chết năm đó của Hạ Nhược Vân như thế? Hơn nữa ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.

"Thế nào ta lại không biết?" Cố Nhược Vân cúi đầu nở nụ cười: "Bởi vì, ta đã trở lại!"

Bởi vì, ta đã trở lại ——

Ầm!

Bước chân của Lục Trầm hướng lui về sau mấy bước, đặt mông ngã ở trên đất, vẻ mặt không thể tin nhìn khuôn mặt cười yếu ớt kia, không tự chủ được, tươi cười của nữ tử trước mắt dung hợp với thiếu nữ trong trí nhớ, giống như chính là nhất thể.

Giờ này khắc này, sắc mặt phụ nữ (cha và con gái) Hạ Minh cũng vô cùng khó coi, mặt xám như tro tàn cũng không gì hơn cái này, bất luận năng lực thừa nhận của bọn họ mạnh mẽ như thế nào, cũng bị câu nói này của Cố Nhược Vân trực tiếp đánh choáng váng.

"Ngươi nói lời này có ý tứ gì?" Hạ Sơ Tuyết thật vất vả mới phục hồi tinh thần, sắc mặt tái nhợt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi là nói, l^q'đ ngươi là Hạ Nhược Vân? Chuyện này không có khả năng! Hạ Nhược Vân đã chết! Trước không nói có loại chuyện đầu thai chuyển thế này hay không, cho dù thực sự, tuổi này của ngươi cũng hoàn toàn không phù hợp!"

Hạ Nhược Vân mới chết sáu năm, cho dù luân hồi, hiện giờ cũng chỉ có sáu tuổi, làm sao nàng có thể sẽ là Hạ Nhược Vân?

Nàng nhất định là cố ý hù dọa mình!

Không sai, nhất định là như vậy!

"Hạ Minh," Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc lại mở mắt, tầm mắt dừng ở trên người Hạ Minh: "Các ngươi biết không, trong sáu năm này, ta luôn luôn sống ở bên trong thù hận, lúc nào ta cũng khắc ghi phải tìm các ngươi báo thù! Bất luận các ngươi đối đãi với ta như thế nào, ta cũng có thể nhịn, nhưng mà ta không nghĩ tới các ngươi lại phát rồ như vậy! Ngay cả thê tử và phụ thân nhi nữ của mình cũng có thể giết hại, nhưng mà thế nào các ngươi cũng không thể nghĩ đến, ta sẽ đoạt xác trùng sinh, dùng thân phận của người khác sống tiếp!"



Chương 870: Diệt Hạ gia (mười hai)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp kia rơi vào trong tai Hạ Minh, làm tâm của y nháy mắt trở nên vô cùng sợ hãi.

Khó trách…….. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, y có một cảm giác loại rất kỳ quái.

Khó trách nàng lại biết rõ ràng chuyện năm đó như thế.

Thì ra nàng vậy mà chính là Hạ Nhược Vân!

"Ngọc nhi."

Cố Nhược Vân chậm rãi mở miệng, giọng nói kia vang lên ở trong đại đường, giống như tiếng sấm đánh, lại làm cho trái tim của mọi người bị chấn động một chút.

Vừa rồi, nàng xưng hô thiếu niên này là gì?

Ngọc nhi?

Chẳng lẽ hắn là Hạ Lâm Ngọc?

Sắc mặt Hạ Minh xám trắng, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, y chẳng thể nghĩ tới Hạ Nhược Vân sẽ về đến nơi đây, hơn nữa ngay cả Hạ Lâm Ngọc cũng còn sống!

"Ngọc nhi, năm đó Lục Trầm đối đãi với đệ như thế nào, hiện tại đệ có thể trả lại y gấp bội!" Cố Nhược Vân khẽ giương mắt lên: "Chỗ này ta có đủ đan dược, lqđ cho dù làm cho y chỉ còn lại một giọt máu, ta cũng có thể cứu sống y, cho nên đệ muốn ngược đãi y thế nào thì có thể ngược đãi thế đó!"

Trong sáu năm này, sống ở bên trong thù hận đâu chỉ là Cố Nhược Vân?

Hạ Lâm Ngọc cũng như thế!

Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, đau đớn tê tâm liệt phế khi kiếp trước phải trơ mắt nhìn tay chân của mình bị chém đứt, nhưng càng làm cho hắn đau lòng là ánh mắt tan nát cõi lòng mà tuyệt vọng kia của tỷ tỷ, ánh mắt kia luôn luôn khắc vào trong đầu của hắn, làm cho hắn không xóa đi được.

"Ngọc nhi, ngươi là Ngọc nhi?" Lục Trầm há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra âm thanh khó khăn: "Ngọc nhi, nể tình ta đã từng chăn sóc ngươi, ngươi tha ta đi, ta thật sự không muốn chết!"

Con ngươi của Hạ Lâm Ngọc đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Lục Trầm, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có biểu cảm gì, giọng nói thanh thúy mang theo hận ý thấu xương, chậm rãi vang lên trong đại đường trống trải này.

"Tỷ tỷ đã thấy mẫu thân chết, ngươi còn giết chết ta ở trước mặt của nàng! Lục Trầm, ngươi nói xem làm sao ta có thể buông tha cho ngươi? Kẻ nào làm cho tỷ tỷ rơi lệ, ta đều sẽ không bỏ qua!" Hạ Lâm Ngọc cười lạnh một tiếng, đột nhiên chuyển mắt nhìn Hạ Minh, mặt không biểu cảm nói: "Hạ Minh, không phải ngươi từng ghét bỏ ta là phế vật sao? Ngươi còn nói huyết mạch của ngươi chỉ có một mình Hạ Sơ Tuyết, ta chỉ là một trói buộc mà thôi! Nhưng mà thật đáng tiếc, Hạ Sơ Tuyết cũng không phải thân sinh của ngươi, cho nên ngươi nhất định đoạn tử tuyệt tôn!"

Thân mình Hạ Minh nhẹ nhàng run lên, hơi hơi nhắm hai mắt lại, thế nào y cũng thật không ngờ, nữ nhi mình yêu thương nhiều năm như vậy lại là tư sinh tử (con riêng) của người khác.

Hiện tại chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tâm của y lập tức giống như đau không cách nào tự kềm chế giống như đao cắt, càng là hận không thể bóp chết tiện nữ nhân Thu Na kia!

"Đoạn tử tuyệt tôn, ha ha," Hạ Minh nở nụ cười, tiếng cười kia mang theo vô tận thê lương và đau đớn, y quay đầu nhìn về phía Hạ Lâm Ngọc, nói: "Không nghĩ tới Hạ Minh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vậy mà trở thành hai bàn tay trắng, ta vì một tư sinh nữ mà hại chết thân cốt nhục của ta! Ngọc nhi, Vân Nhi, ta biết trong lòng các ngươi có hận đối với ta, llêqquýđđônn nhưng mà năm đó ta cũng là bị lời nói dối của người kia lừa gạt, huống chi huyết mạch tương liên, bất luận như thế nào ta cũng là phụ thân của các ngươi, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thể thay đổi, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn làm ra chuyện giết cha?"

Hạ Lâm Ngọc nhíu chặt mày thanh tú lại, lại vào lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, mang theo cười lạnh.

"Giết cha? Không phải chính ngươi đã từng làm loại chuyện này sao?" Cố Nhược Vân cười cười, nụ cười kia cũng không đến đáy mắt, trong con ngươi đen thanh lãnh của nàng nhiễm sự lạnh lẽo sắc bén nhàn nhạt: "Cho nên, ta cũng không để ý làm chuyện ra giống như ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia