ZingTruyen.Asia

Xin chào ! Thị trưởng Đại nhân . (Hoàn )

Chương 71: Xen vào việc của người khác

4everngoc

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 71

Chương 71: Xen vào việc của người khác

Đám người ở giữa cũng chú ý thấy người lạ tới gần, chẳng qua chưa kịp phản ứng, gáy của một tên đồng lõa đã bị vật cứng đập mạnh, mấy tên khác không kịp đề phòng, chỉ có thể lùi xuống theo bản năng, nhìn chàng trai thanh tú đối diện với vẻ mặt chưa hết bàng hoàng.

Trên mặt cậu phủ kín nỗi phẫn nộ đáng sợ, ánh mắt rét lạnh tựa hồ khiến người ta run rẩy hơn cả khí trời lạnh giá xung quanh, bàn tay trắng trẻo nắm một ống tuýp gỉ sét, và đang lạnh lùng nhìn tới đây.

"Mày... Mày là ai? Tao khuyên mày khôn hồn đừng xen vào việc của người khác!" Một gã cầm đầu tiến lên, ấp úng nói.

Tề Ninh nhếch miệng cười, không trả lời, chỉ đi qua kéo Tề Hạ dưới đất lên ôm vào lòng, đoạn chĩa thẳng ống tuýp vào mấy thằng trông như du côn cắc ké đối diện, "Ai sai bọn mày đến?" Giọng nói lạnh lẽo tột độ, khiến tuyết trắng chưa tan bốn phía càng trở nên rét mướt.

"Tao không hiểu mày đang nói gì!" Trong mắt gã vừa lên tiếng thoáng xẹt tia bất an, nhưng vẫn mạnh mồm.

"Cái thứ không biết phải trái, ngay cả bạn bè của Tạ Đông tao mà cũng dám chọc!" Gọi điện thoại xong, Tạ Đông đi đến cạnh Tề Ninh, khóe miệng vẽ ra nụ cười nguy hiểm. Lũ du côn đối diện vừa nghe tên Tạ Đông thì hoảng sợ ra mặt, lăn lộn trong thành phố này có thể không biết thị trưởng Âu Dương, song Tạ Đông lại là môn bắt buộc trước khi nhập hội. Vì vậy, dù bọn chúng chưa từng gặp Tạ Đông bao giờ, nhưng thấy vẻ hung dữ trên mặt người đang nói chuyện thì cũng gần như tin hoàn toàn.

Thân thể trong lòng đang run cầm cập không ngừng, Tề Ninh phủ áo khoác của mình lên người Tề Hạ, hai tay ôm lấy em gái, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Tiểu Hạ, đừng sợ, anh hai tới rồi."

Dường như nghe thấy giọng cậu, cảm xúc lẫn thân thể của Tề Hạ chậm rãi bình tĩnh lại, chỉ vùi trong lòng anh hai không nói gì.

"Khai mau, ai sai tụi bay đến?" Tạ Đông đập đập ống tuýp lên bàn tay, lười biếng nhìn mấy thằng trước mặt, thong thả hỏi.

"Anh Đông, bọn em có mắt như mù, không biết con bé kia là bạn anh, bọn em biết sai rồi, xin đại nhân anh rộng lượng tha cho bọn em."

Gã vừa nói xong, liền thấy thân hình Tạ Đông lóe lên, bên phe đối phương lập tức vang lên tiếng gào thảm thiết, chưa đầy ba phút sau, năm sáu thằng đều bị tẩn cho nằm gục trên đất lạnh, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Tạ Đông đến trước mặt gã cầm đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay túm tóc gã, tay kia thì thọc ống tuýp vào miệng gã, "Nếu không thành thật khai báo, ống tuýp này vô cùng sẵn lòng được hôn cổ họng mày đấy." Hắn cất giọng rất nhẹ, gã đang nằm sấp trên đất cũng vô thức run rẩy, cố sức lắc đầu phát ra tiếng ưm ưm, tới giờ vẫn chưa chịu khai.

Ống tuýp chầm chậm vào sâu thêm một cm, gã nọ mới thực sự tin chàng trai anh tuấn đối diện sẽ giết mình, thế là chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu. Tạ Đông vừa lòng nhìn gã, đoạn rút ống tuýp ra.

"Là... Là một người tên Lý Lượng... sai bọn em đến, hắn nói..." Gã nọ chợt ngừng lại, Tạ Đông liếc Tề Ninh một cái, "Nói tiếp."

"Hắn nói, cứ làm con bé kia mất trinh rồi đổ cho thằng khác là được, hắn cho em 10 vạn, bảo là chỉ cần làm tốt thì sau này trả thêm 10 vạn nữa." Gã nọ bị nét mặt của Tạ Đông dọa sợ run lẩy bẩy, cái gì cũng khai tuốt tuột.

Tề Hạ lại bắt đầu run rẩy, Tề Ninh ôm chặt em gái, trong mắt bỗng chứa đầy tuyết lạnh.

Tề Ninh định chờ chuẩn bị xong hết thảy mới tính toán từng món nợ một, ai ngờ đối phương có vẻ còn gấp gáp hơn cậu.

"Còn ai nữa?" Tạ Đông vỗ vỗ mặt gã nọ, hỏi.

Gã lắc đầu, "Em không biết, hắn toàn gửi tiền qua ngân hàng, em mới gặp hắn đúng một lần." Vẻ mặt gã không giống nói dối, Tạ Đông không hỏi tiếp nữa mà đứng dậy tới gần Tề Ninh, "Lý Lượng chắc vẫn còn ở Kiến Ninh."

Tề Ninh gật đầu, "Phái người tìm hắn đi."

"Biết rồi."

Lúc này, tiếng thắng gấp vang lên, Tề Ninh và Tạ Đông nhất tề quay đầu, liền thấy Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn cùng chạy tới, sau lưng họ có cả Bạch Vũ và Phương Giản. Bốn người liếc mắt thấy ngay mấy kẻ đang co quắp dưới đất, Âu Dương Duệ sải bước đến kiểm tra Tề Ninh từ đầu đến chân một lần, xác nhận không bị thương chỗ nào mới mở miệng hỏi: "Sao lại thế này?"

Tạ Đông đang tính trả lời, Tề Ninh đã nói trước: "Không việc gì, chỉ là một đám du côn thất học vô công rỗi nghề thôi, Tiểu Hạ bị dọa, em muốn đưa nó về nhà trước."

Âu Dương Duệ hiển nhiên đồng ý, cởi áo khoác trên người phủ thêm cho Tề Ninh, xong mới bảo mấy người Tiêu Ngôn: "Kiểm tra xem đám này có vấn đề gì không, nếu có thì kêu Bạch Vũ dẫn về, không có cũng đưa đi cải tạo vài ngày." Sau đó mang anh em Tề gia đi.

Mãi khi xe Âu Dương Duệ đi xa, Tiêu Ngôn mới chau mày hỏi: "Sao lũ này lại tìm Tiểu Hạ?"

"Lý Lượng làm."

Sắc mặt Tiêu Ngôn cứng lại, chưa kịp lên tiếng, Bạch Vũ và Phương Giản đã nhìn ra manh mối ngay tắp lự, "Có chuyện gì chúng tôi chưa biết à?"

Tiêu Ngôn quay lại nhìn hai người, có chút do dự, Tạ Đông bên cạnh thấy vậy liền bảo: "A Ninh nói tìm dịp nào kể cho Bạch Vũ với Phương Giản nghe luôn."

"Chuyện gì?" Bạch Vũ lập tức hỏi.

Tiêu Ngôn không đáp, chỉ nhìn nhìn Tạ Đông rồi nói: "Đêm nay luôn đi, nhắn Tề Ninh đến đây."

Tề Hạ bị dọa sợ, trên đường đi chẳng mở miệng nói một câu, Tề Ninh đau lòng cô bé nên cũng chỉ ôm chứ không dụ cô lên tiếng. Dọc đường chẳng ai nói câu nào, không khí hết sức nặng nề. Khi xe chạy đến trước cổng tứ hợp viện, Âu Dương Duệ xuống xe, nhận Tề Hạ từ tay Tề Ninh rồi nhanh chóng vào nhà, Tề Ninh đi theo phía sau, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Âu Dương Duệ gọi vài tiếng cậu mới hoàn hồn, "Tiểu Hạ ngủ chưa?"

"Ừ, sao đám người đó lại dẫn Tiểu Hạ đến chỗ ấy?" Âu Dương Duệ nhẹ nhàng khép cửa phòng Tề Hạ lại, kéo Tề Ninh ra ngoài.

Tề Ninh ngây ra một thoáng, lập tức đáp: "Chắc Tiểu Hạ trùng hợp đi ngang qua đó rồi gặp tụi nó."

Âu Dương Duệ nhìn cậu một lát, không truy hỏi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia