ZingTruyen.Asia

Xin Chao Thi Truong Dai Nhan Hoan

Xin chào thị trưởng đại nhân | 69

Chương 69: Âu Dương Hiền

Cho nên, ngày ấy khi có người tận mắt chứng kiến ngài thị trưởng luôn nghiêm túc chính trực, hành xử thận trọng bế một chàng trai thanh tú tầm 20 tuổi, ai nấy không khỏi hoảng hồn đến rớt cằm.

Chỉ mình Tiêu Nhiên đứng trong góc cười trộm.

Ái tình đúng là thứ khiến con người ta phát rồ mà.

Tuy Âu Dương Duệ hết mực cẩn thận, đến tối Tề Ninh vẫn phát sốt.

Nhiệt độ không cao lắm, Âu Dương Duệ lại lo sốt vó, vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới đây. Bác sĩ xốc chăn muốn xem vết thương của Tề Ninh, nhưng bị thị trưởng đại nhân ngăn cản ngay tắp lự, "Bác sĩ Lưu, vết thương có cần kiểm tra không?"

Người được gọi là bác sĩ Lưu mỉm cười, "Không xem thì sao tôi biết anh rốt cuộc có chăm sóc người ta đàng hoàng không?"

Tề Ninh khẽ liếc mắt đánh giá người đàn ông mặc thường phục màu lam nhạt trước mặt, tuổi rất trẻ, xấp xỉ Tạ Đông là cùng, mặt mày phổ thông, chỉ khi cười lên mới thấy rạng rỡ, người này khiến cậu không kiềm được mà nhớ tới Phương Giản.

Đương ngẩn người, chăn lại bị nhấc lên, Tề Ninh đưa tay cản, Âu Dương Duệ đè chăn xuống còn lẹ hơn cậu, bảo với bác sĩ Lưu, "Dĩ Thần, nếu Thanh Diễm biết cậu từng nhìn thân thể người khác, cậu nói cậu ta sẽ nghĩ gì nào?"

Lưu Dĩ Thần nghe thế, tay đang nắm chăn liền buông ra, cười nói: "Tôi đi viết đơn thuốc, thuốc uống với thuốc bôi luôn." Nói xong thì quay lưng ra khỏi phòng ngủ.

Âu Dương Duệ vỗ vỗ tay Tề Ninh, đi theo ra.

Không lâu sau, Âu Dương Duệ đã đẩy cửa vào, trên tay bưng cái khay.

Tề Ninh uống thuốc ngay trên tay Âu Dương Duệ, đoạn anh đột nhiên nhấc chăn lên, "Dĩ Thần nói vết thương cần bôi thuốc, bằng không sẽ nhiễm trùng."

Dù rằng vô cùng xấu hổ, Tề Ninh vẫn cắn răng đồng ý.

Đằng nào cả chuyện ấy cũng làm rồi, mai mốt còn tiếp tục làm nữa, bị Âu Dương Duệ thấy cũng chẳng sao đâu nhỉ.

Đang suy nghĩ miên man, một cảm giác mát lạnh truyền tới từ phía sau, toàn thân Tề Ninh căng cứng, rồi cậu nghe tiếng cười trầm thấp của người nọ: "Vết thương của em chưa khỏi, anh sẽ kiềm chế mà."

Tề Ninh muốn lườm anh một cái, khổ nỗi đang nằm sấp trên giường, muốn lật người lại cũng không có sức, chỉ đành từ bỏ.

Cậu từng đến nhà Âu Dương Duệ một lần, lần đầu tiên tỉnh lại trên giường, lần thứ hai vẫn trên giường, cậu với Âu Dương Duệ đúng là có duyên ghê.

"Em muốn hỏi cái này." Thấy Âu Dương Duệ bưng cháo trắng vào phòng, Tề Ninh nhìn anh rồi chậm rãi mở miệng.

Âu Dương Duệ gật đầu, đến ngồi xuống chiếc ghế sát giường, "Em hỏi đi."

"Anh... thích em từ lúc nào?" Vấn đề này nghẹn suốt từ sáng tới giờ, Tề Ninh sắp bị nỗi khao khát muốn biết đáp án làm ngộp đến điên rồi.

Âu Dương Duệ sửng sốt, không nói lời nào mà lập tức cúi xuống hôn đôi môi duyên dáng kia.

Nghi vấn trong đầu Tề Ninh thoắt cái đã chìm vào nụ hôn dịu dàng cuồng nhiệt.

Có lẽ Âu Dương Duệ vẫn chưa sẵn sàng cho cậu biết, vậy chờ thời gian tiết lộ đi, rốt cuộc người này thích cậu từ bao giờ, mà bản thân cậu có thứ gì đáng để anh yêu.

Một giây trước khi khép mắt lại, Tề Ninh mơ hồ nghĩ vậy.

Sau khi bình tĩnh lại, Tề Ninh mới sực nhớ cậu chỉ chăm chăm muốn đến chỗ Âu Dương Duệ mà quên luôn xin phép nhà trường, vừa nói với Âu Dương Duệ xong, anh đã điềm nhiên đáp: "Anh gọi điện cho chủ nhiệm lớp em rồi, em bị bệnh, cần nghỉ ngơi nửa tháng."

Tề Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu quả thực đã xem nhẹ năng lực của thị trưởng đại nhân.

Bọn họ có nửa tháng để thân mật, mật ngọt và tình yêu giữa đôi tình nhân được thời gian từ từ đồng hóa, phảng phất ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên ngọt lịm, ngài thị trưởng luôn luôn tận tụy cũng thường xuyên đi trễ về sớm. Điều này khuấy động một cơn lốc bất bình thường trong cả Tòa thị chính, mọi người đều đoán già đoán non không biết thị trưởng đại nhân bị bệnh hay sao, chỉ mình Tiêu Nhiên biết trước nên vẫn tươi cười trước mặt mọi người, thầm nghĩ nếu anh ba muốn kết hôn thì cô nên tặng cái gì.

Phòng khách nhà Âu Dương Duệ rất rộng, trải thảm lông dê nhập khẩu từ châu Âu, ngồi thoải mái cực kỳ, sáng vừa thức dậy là Tề Ninh ngồi luôn trên thảm, đọc sách nghe nhạc, thỉnh thoảng chán quá thì xem TV, tuy đôi khi Âu Dương Duệ không ở nhà, cậu vẫn cảm thấy thỏa mãn. Tề Ninh không ngừng hỏi chính mình, giả sử kiếp này cậu không chạy thẳng đến Lam Tình cứu Tề Hạ, vậy chẳng phải lại đi lướt qua Âu Dương Duệ, chẳng phải lại giết lầm Lý Phong vì tuyệt vọng và phẫn nộ sao, liệu Âu Dương Duệ có liều lĩnh vì cậu như kiếp trước không?

Mọi chuyện đều do Trần Bách Nhiên một tay tạo thành, nếu không phải vì ham muốn cá nhân của ông ta, Tề Hạ sẽ không chết thảm, cậu sẽ không ngồi tù, Âu Dương Duệ cũng không cần cầu xin một cách uất ức như thế.

Trần Bách Nhiên, kiểm sát trưởng kiếp này liệu có ấp ủ dục vọng và tình cảm cực đoan với Âu Dương Duệ không.

Mặc kệ có hay không, nợ nần kiếp trước cậu cũng phải đòi lại toàn bộ!

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Âu Dương Duệ bị gã cầm thú áo mũ chỉnh tề đè dưới thân, cậu vô thức siết chặt nắm đấm, đĩa CD trong tay cũng bể theo. Mãi khi ngoài cửa truyền đến tiếng gì đó rơi xuống sàn, Tề Ninh mới thoát khỏi dòng cảm xúc.

Âu Dương Duệ đã sải bước tới gần, nhìn bàn tay bị đĩa CD cắt của cậu mà nhíu mày.

"Đau không? Đợi anh lấy hộp cứu thương." Âu Dương Duệ đứng dậy muốn đi, người đang ngồi lại đột nhiên chồm lên ôm anh, ôm chặt như thể dồn toàn bộ sức lực.

"Âu Dương Duệ," Tề Ninh ôm ghì anh, mùi hương thảo nhàn nhạt trên người đối phương vấn vít trong cánh mũi, khiến giọng Tề Ninh cũng mềm đi hẳn, "Hình như anh còn nợ em một câu thì phải?"

Âu Dương Duệ ôm lại cậu, môi vẽ ra nụ cười dịu dàng thâm tình, sau đó thốt ra câu ấy một cách nhẹ nhàng mà kiên định.

Anh yêu em.

Ba chữ ngắn ngủi vang lên trong gian phòng yên tĩnh, tựa chú chim tước liên tục cất cao tiếng hót phấn chấn trên bầu trời, vang vọng mãi không dứt.

Người trong lòng chậm rãi toét miệng, nở nụ cười hạnh phúc và vui sướng.

Ngài thị trưởng cũng chầm chậm cười thành tiếng, tiếng cười của hai người chan chứa tình yêu và mật ngọt, phủ trùm cả ăn phòng như chocolate không ngừng tỏa hương nồng nàn.

Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua như bay, chớp mắt đã đến ngày cuối của kỳ nghỉ.

Vết thương phía sau của Tề Ninh đã khỏi hẳn, bởi ngày mai lại phải chia xa nên hai người làm đến quên hết trời trăng như thể tận thế sắp ập xuống trong phòng.

Phương thức làm tình này khiến cả hai đều sung sướng, tuy chỉ là lần gần gũi thứ hai, song chỉ số phù hợp đã cao muốn phá kỷ lục.

Tình cảm nồng nàn dâng thẳng từ đáy lòng, rồi hóa thành sự đáp lại càng thêm nhiệt tình của cơ thể.

Gian phòng yên ắng, hai thân thể trên giường đan vào nhau, quấn quýt khăng khít, ánh trăng ngoài cửa sổ ngượng ngùng rọi vào, chiếu sáng cả phòng.

Tề Ninh về nhà một chuyến trước khi lên máy bay, Tề Hạ vẫn đang ở trường, Âu Dương Duệ đậu xe trước cổng rồi vào nhà cùng Tề Ninh.

Cây đại thụ trong tứ hợp viện đã mọc lá xum xuê, giọt nắng nhảy nhót giữa những tán lá, lộng lẫy chẳng khác nào tinh linh trong rừng.

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn cây, cười hỏi: "Em nhớ mỗi lần các anh đến đây đều ngắm cái cây này, nó mang ý nghĩa gì đặc biệt à?"

Bầu không khí yên ả như màn đêm vắng lặng, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót, Âu Dương Duệ ôm cậu từ phía sau, đáp bằng giọng mềm nhẹ: "Cây này do ông ngoại trồng tặng bà ngoại anh, ông từng bảo với bà ngoại rằng nếu có một ngày, linh hồn ông tan biến, thân xác thối rữa, cây sẽ sống thay ông và vĩnh viễn bảo vệ bà, nó đã hơn trăm tuổi rồi."

Tề Ninh nhìn cành lá um tùm trên đỉnh đầu, chợt nói: "Nếu một ngày em chết đi, em cũng sẽ nhờ nó bảo vệ anh."

Âu Dương Duệ vội che miệng cậu, cất giọng khẩn trương: "Có chết cũng là anh chết trước."

Tề Ninh cúi đầu cười, sau đó quay lại khóa kín cái miệng vẫn muốn nói tiếp của anh, môi lưỡi gắn bó chặt chẽ, chỉ còn tia nắng nhỏ vụn và ánh sáng đầy tràn tản mát khắp nơi nơi.

Nửa tháng nghỉ khiến bài vở tụt hậu một bước, Tề Ninh về trường thì bắt đầu gặm sách ngày đêm.

Hồi trước liều mạng học tập đại khái là vì tương lai và tiền đồ, hiện tại đã có thêm hàm ý khác.

Cậu thực sự quá vô danh và im hơi lặng tiếng, thế nên mới cảm thấy giữa mình với Âu Dương Duệ tồn tại khoảng cách.

Vì vậy cậu cần một danh hiệu hoặc thân phận để đến gần anh hơn, danh chính ngôn thuận.

Thời gian như cát mịn trong đồng hồ cát, luôn chảy xuống cực nhanh trong khoảng thời gian đặc biệt, mùa đông Bắc Kinh lạnh cắt da cắt thịt, dẫu đã mặc áo lông dày cộm và quấn khăn quàng kín kẽ, vẫn có thể cảm giác được gió luồn vào quần áo, phả thẳng lên da thịt.

Cái cảm giác khô hanh làm người ta khó chịu che phủ bầu trời, mãi chẳng chịu tan.

Căn nhà ba mẹ để lại rốt cuộc vẫn bị nhét vào diện quy hoạch của chính phủ, chính phủ trả tiền đền bù rất hậu hĩnh, Tề Ninh cố ý về một chuyến vào ngày nhà bị phá bỏ, im lặng đứng nhìn từ xa với ánh mắt hoài niệm mà kiên định.

Đây là căn nhà cậu và Tề Hạ từng sống nương tựa lẫn nhau, thứ duy nhất ba mẹ để lại.

Nay, đã sắp bay xa theo làn gió.

Cũng không buồn bã lắm, chủ yếu vẫn là quyến luyến và nhung nhớ thôi.

Có lẽ, những sự vật xưa cũ này sẽ bị rất nhiều người lãng quên, nhưng chung quy vẫn có người nhớ rõ vẻ lộng lẫy một thời của chúng.

Thời điểm Tề Ninh sắp bước qua tuổi 21 thì nghênh đón một vị khách không mời.

Người kia mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vừa người, ngồi thẳng tắp đối diện cậu, dù đã lớn tuổi, song ánh mắt vẫn giữ nguyên nét đẹp và sự quyết đoán của thuở thanh xuân, gương mặt giống Âu Dương Duệ ba phần dường như chỉ có một biểu cảm. Tề Ninh lẳng lặng đón nhận ánh mắt dò xét của đối phương, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Tiếng đàn piano du dương thong thả lưu chuyển trong quán cà phê an tĩnh, khiến bầu khí trở nên ngọt ngào và nhàn nhã không sao tả xiết.

"Cậu là Tề Ninh đúng không?" Người đối diện dùng giọng điệu không lịch sự cho lắm phá vỡ sự yên bình hiếm thấy này.

Tề Ninh khẽ nhếch môi, "Trước khi đến đây hẳn Âu Dương tiên sinh phải điều tra rồi chứ nhỉ? Cần chi phải hỏi nữa." Bỗng nhớ đến kiếp trước, người này vì lợi ích bản thân mà đuổi Âu Dương Duệ khỏi nhà, trong lòng Tề Ninh bùng lên nỗi căm hận khó tả thành lời, dẫn đến ngữ khí cũng chứa đầy gai nhọn, đâm người ta phát đau.

Mặt Âu Dương Hiền lóe lên tia phẫn nộ, cố gắng ngăn chặn lửa giận sắp bộc phát, "Bao nhiêu tiền cậu mới bằng lòng chia tay nó? Năm trăm vạn đủ không?"

Cà phê trước mặt cả hai đang bốc khói nóng hổi, trông như tấm màn lụa ngăn cách ngay giữa, cõi lòng Tề Ninh thoáng đau nhói, lập tức cười đáp: "Âu Dương tiên sinh thật hào phóng, hóa ra Âu Dương Duệ trong lòng ông chỉ đáng giá năm trăm vạn, chậc chậc, đúng là rẻ mạt."

"Cậu!" Âu Dương Hiền trừng cậu, ra chiều muốn ăn thịt Tề Ninh.

Kết quả điều tra chỉ cho biết thằng nhóc quấn lấy con ông là sinh viên Bắc Đại, chứ có nói nó nhanh mồm nhanh miệng cỡ này đâu.

"Bất kể thế nào, cậu cũng phải rời xa nó, cậu và nó ở bên nhau không lợi lộc gì với hai đứa cả." Đầu óc chỉ xoay một vòng, chủ nhân nhà Âu Dương đã cải biến sách lược.

Tề Ninh nhấp một ngụm cà phê được rang trên than hồng, thầm thấy buồn cười.

*cà phê được rang trên bếp than sẽ thơm ngon hơn rang trên bếp gas hay điện, vì hạt cà phê sẽ chín từ từ, đều và thấu nhất

Bất quá là sợ thanh danh của Âu Dương Duệ bị cậu phá hủy rồi biến cả nhà Âu Dương thành trò cười thôi mà, vậy mà cũng tìm được lý do đến là đường hoàng, "Âu Dương tiên sinh lo lắng thái quá rồi, chúng tôi rất ổn."

Âu Dương Hiền nhìn khuôn mặt chẳng màng danh lợi của cậu trai đối diện, mãi sau mới nói: "Nếu cậu thật lòng thương nó thì nên buông tha cho nó, nó là thị trưởng một thành phố, nếu chuyện ở chung với đàn ông mà truyền ra ngoài, sự nghiệp chính trị cũng tan nát, tôi nghĩ cậu cũng không muốn chứng kiến hậu quả ấy đúng không."

Nếu là mấy tháng trước, Tề Ninh nghe vậy chắc sẽ dao động, nhưng giờ đã nhìn thấy Âu Dương Duệ trả giá vì mình đến nhường nào ở kiếp trước, tim cậu đã đắp nên một bức tường thật dày, vô luận vũ khí gì cũng đừng hòng chọc thủng.

"Âu Dương tiên sinh, tôi không mong mỏi ông sẽ chúc phúc chúng tôi, nhưng vẫn hi vọng ông lựa chọn đứng nhìn, tôi biết ông có hàng tá thủ đoạn ép tôi biến mất hoặc rời khỏi cuộc đời anh ấy, nên vô cùng cám ơn ông đã chọn ngồi trước mặt tôi. Nhưng, tôi cũng xin thưa với ông rằng, trừ phi tôi chết, nếu không đừng ai nuôi ý định bắt tôi chia tay anh ấy." Cậu vừa nói vừa nhếch môi, dù ăn nói khách khí, nhưng giọng nói lẫn ngữ khí lại hết sức quyết liệt. Âu Dương Hiền thoáng sửng sốt, bảo: "Cậu là chàng trai ưu tú, sau khi tốt nghiệp Bắc Đại sẽ có tiền đồ tươi sáng chờ sẵn, trên đời không chấp nhận việc hai người đàn ông yêu nhau, cho nên..."

"Âu Dương tiên sinh," Tề Ninh chợt lên tiếng cắt ngang lời ông, "Chúng tôi yêu nhau không cần bất kỳ ai chấp nhận, bọn họ chẳng là gì với chúng tôi cả. Với tôi mà nói, chỉ cần có anh ấy ở bên là đủ mãn nguyện rồi, ông cũng từng yêu người khác, hẳn ông phải hiểu rõ cảm giác này hơn ai hết, không phải sao?"

Âu Dương Hiền bị câu hỏi của cậu làm ngẩn ngơ cả buổi, há miệng rồi lại chẳng thốt nên lời.

Tề Ninh nhìn vẻ mặt ông, lục túi lấy ra thứ gì đó đặt lên bàn, đồng thời đứng dậy nói với người đối diện: "Mặc dù việc Âu Dương Duệ theo chính khiến ông rất bất mãn, nhưng trong lòng anh ấy vẫn tôn kính ông, băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh, nếu muốn nửa đời còn lại được sống thanh thản dễ chịu, xin hãy học cách tha thứ và bao dung."

*băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh: chuyện gì cũng có nguyên nhân sâu xa, không phải ngày một ngày hai là tạo thành

Đi được hai bước, cậu trai thanh tú bỗng ngoái đầu nhìn người đàn ông trung niên vẫn ngồi yên tại chỗ, "Còn nữa, nếu không muốn khoảng cách giữa hai cha con càng xa hơn, xin đừng cho anh ấy biết chúng ta đã gặp mặt, Âu Dương tiên sinh, tạm biệt."

Vốn tưởng chỉ là đứa nhóc không rành thế sự, nào biết lại giỏi bảo vệ bản thân đến thế, xem ra ông đã coi thường chàng thanh niên Tề Ninh này rồi.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh dần dần đi xa, Âu Dương Hiền thở dài, thu hồi tầm mắt.

Trên mặt bàn sạch sẽ, một chiếc khuy măng sét lẳng lặng nằm im, nắng ấm ngày đông rọi vào từ cửa sổ, khuy măng sét phản chiếu ánh sáng rực rỡ sáng ngời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia