ZingTruyen.Asia

Xin Chao Thi Truong Dai Nhan Hoan

Xin chào thị trưởng đại nhân | 68

Chương 68

Bốn cánh môi quấn quýt thân mật, lưỡi và lưỡi cuốn lấy nhau khắng khít đến nỗi không thể chia lìa.

Cơ thể trẻ trung mềm dẻo của Tề Ninh ngã xuống sofa, người đàn ông phía trên đè lên người cậu như dã thú đói khát, gần gũi tới mức cảm nhận rõ cả tiếng tim đập và hít thở của nhau. Môi Âu Dương Duệ trượt một mạch từ cổ xuống, lưu luyến quên đường về trên xương quai xanh của cậu trai bên dưới, nụ hôn khiến cả hai trở nên gấp gáp, Tề Ninh ôm đầu anh, chạm đến mái tóc đen mềm mại, nỗi bất an nơi đáy lòng mới lặng lẽ lắng xuống phần nào.

"Thực sự có thể chứ?" Thị trưởng đại nhân ngậm hai điểm đỏ trên người cậu, sau đó chậm rãi nâng người lên hỏi.

Tề Ninh thấy ánh mắt lo lắng của anh thì nở nụ cười, đoạn vươn tay kéo anh xuống, chủ động dâng lên nụ hôn nóng bỏng nhằm biểu lộ lòng quyết tâm của mình.

Nụ hôn kịch liệt từ từ nóng lên trong căn phòng im ắng, quần áo cả hai nhanh chóng rơi ra từng món, nằm rải rác khắp xung quanh sofa. Vẻ mặt thị trưởng đại nhân không còn ôn hòa như nước nữa, mà thay bằng ham muốn xâm lược khôn cùng. Tề Ninh mỉm cười nhìn anh, đẩy người đàn ông phía trên xuống sofa.

Tia nắng xuyên qua khe hở rèm cửa hôn lên cơ thể trần trụi của hai người, Âu Dương Duệ nhìn thân thể trắng trẻo của cậu, phía dưới đã có phản ứng.

Tề Ninh cười liếc anh một cái, đột nhiên phủ đầu xuống.

Chàng thị trưởng luôn luôn trầm tĩnh liền thay đổi sắc mặt, muốn kéo người đang vùi giữa chân mình lên, nhưng bị cậu ngăn lại, dục vọng được khoang miệng ấm áp bao trọn, khiến người ta khoan khoái dạt dào như đang dạo bước trên mây. Tuy động tác vụng về của cậu làm anh hơi khó chịu, trong lòng lại ngọt ngào không thôi.

Đây là Tề Ninh của anh, một mình anh.

Tề Ninh hiển nhiên xem nhẹ sức bền của thị trưởng đại nhân, cằm mình sắp trật khớp tới nơi mà cao trào trong tưởng tượng vẫn chưa đến, cậu ngước mắt lên, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người phía trên. Dẫu cái liếc mắt chỉ là vô tâm, nhưng rơi vào mắt Âu Dương Duệ lại mang hàm nghĩa khác, anh chỉ cảm thấy phiến tình khôn xiết, khoái cảm đang vất vả dằn nén suýt đạt tới đỉnh điểm. Ngài thị trưởng quyết định thật nhanh, kéo người đang chôn giữa chân mình lên, môi lưỡi cấp tốc áp sát.

Mùi tanh nhàn nhạt thoảng trong nụ hôn triền miên ngập tràn khoang miệng hai người, Tề Ninh bị hôn đến khó thở, chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống lần nữa.

Ngón tay mang theo nốt chai mỏng lướt qua làn da mịn màng, cơn run rẩy lan khắp cơ thể như nấm mọc.

Tề Ninh cắn môi, cố ngăn tiếng rên muốn buột khỏi miệng, bàn tay anh không ngừng đốt lửa trên người, cậu cũng có thể cảm giác được dục vọng dưới thân đang từ từ dựng thẳng.

Rốt cuộc, ngón tay trượt xuống giữa đùi.

Toàn thân Tề Ninh căng cứng theo phản xạ có điều kiện, ngay tiếp theo lại như nghĩ đến điều gì mà dần dần thả lỏng.

Tay Âu Dương Duệ dừng tại đùi trong mềm mịn, nhìn cậu hỏi: "Anh hỏi lần cuối cùng, em chắc chắn là được chứ?"

Tề Ninh cắn răng đáp: "Muốn anh làm thôi sao mà rách việc thế nhỉ, không làm thì dẹp đi!" Ngay cả ngữ khí cũng bất giác trở nên bá đạo, nghe câu trả lời này, thị trưởng đại nhân không chần chừ nữa, cười luồn tay vào.

Ưm.

Cảm giác bị dị vật xâm nhập cũng chẳng dễ chịu gì, rất kỳ cục, nhưng trái tim lại như được thứ gì đó lấp đầy, căng căng, có chút khó chịu.

"Đau thì kêu lên đi." Âu Dương Duệ cúi xuống hôn hôn mũi cậu, nhẹ giọng nói.

Tề Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng thả lỏng thân thể, dưới sự nỗ lực không ngừng của hai người, trận giường chiếu đến trễ này rốt cuộc sắp tiến vào giai đoạn làm thật.

Ngón tay thon dài của thị trưởng ra vào nội bích ấm áp, tiếng thở dốc vang vọng khắp không gian an tĩnh. Bỗng, anh dừng tay lại, Tề Ninh nghi hoặc mở mắt ra, thấy người phía trên đứng dậy đi về phía bàn làm việc, thân hình cao gầy trần trụi, cơ bắp liên tục dao động theo bước đi hiện rõ trước mắt. Tề Ninh nhoẻn cười, Trần Bách Nhiên nói đúng, cậu may mắn nhường nào mới có thể độc hưởng tình yêu một lòng một dạ của anh chứ.

Chả mấy chốc người nọ đã quay về, cầm trong tay một tuýp gì đó giông giống kem bôi.

"Đây là kem dưỡng da tay Tiểu Nhiên để ở đây chiều qua, bảo là sang mùa rồi, nên chú ý bôi kem dưỡng." Âu Dương Duệ giơ giơ cái chai trong tay, cười nói dịu dàng.

Tề Ninh sực nhớ tới nụ cười bí hiểm trên mặt Tiêu Nhiên, bỗng dưng vỡ lẽ.

Hóa ra mấy người kia đều đang cống hiến vì "tính" phúc của thị trưởng đại nhân.

Âu Dương Duệ cẩn thận bôi thật nhiều kem vào chỗ kia, sau khi xác nhận sẽ không làm Tề Ninh bị thương quá nặng mới thong thả xách súng ra trận.

Đành rằng ký ức kiếp trước vẫn khắc sâu, song với Tề Ninh mà nói, đây mới là lần đầu tiên đúng nghĩa. Thị trưởng đại nhân cũng lần đầu nếm thử, hơn nữa lần đầu tiến vào cơ thể một chàng trai, thành thử hơi khó với anh, mồ hôi bất giác rơi xuống, hợp thành dòng tại nơi hai người giao hợp.

Ha.

Rốt cuộc, bước đầu tiên cũng hoàn thành trọn vẹn.

Đau đớn khiến thần kinh trở nên nhạy cảm, Tề Ninh gồng mình ôm lưng thị trưởng đại nhân, cảm giác đau rát phía sau khiến cậu chỉ muốn mắng chửi, song khi Âu Dương Duệ chuẩn bị rút ra ngoài, cậu lại dồn sức lôi anh về.

Âu Dương Duệ dừng thật lâu trong người cậu, rồi mới thong thả chuyển động.

Khoái cảm một khi bị khơi mào, muốn ngăn chặn còn khó hơn lên trời.

Va chạm kịch liệt, hôn mút nóng bỏng, rên rỉ nhiệt tình, khoái cảm mãnh liệt.

Hai người quấn lấy nhau, đáp lại và rên rỉ một cách mạnh mẽ mà đắm say, phảng phất đang đặt mình giữa lòng đại dương, nước biển mềm mại chảy khắp da thịt tựa đôi tình nhân đang ôm hôn, vành tai tóc mai chạm nhau. Tề Ninh đã mất khả năng suy nghĩ, chỉ muốn mặc sức kêu thành tiếng, giải phóng tất thảy sung sướng và sảng khoái trong lòng, khoái cảm sau đau đớn khiến cậu gần như đánh mất lý trí, hệt như chú chim đang nhảy nhót vui thích, không cách nào ngừng lại.

Âu Dương Duệ nhìn mi mắt thỏa mãn của cậu, càng ra sức cử động thắt lưng, giờ khắc này chính là dung hợp và gắn bó hoàn toàn.

Không có bất kỳ sự vật nào ngăn cách, cứ vậy ôm lấy nhau thật chặt.

Có người nói, khi ta yêu một người đến cực hạn, chỉ có thể dùng tình dục để biểu lộ.

Giây phút này, đây là câu khắc họa chân thật nhất.

Tề Ninh chậm rãi nâng chân vòng lấy thắt lưng gầy mà mạnh mẽ của anh, thị trưởng đại nhân phủ bên trên, vào sâu ra nông, sofa rộng rãi phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt vì động tác cuồng bạo của chủ nhân, tiếng rên rỉ vang khắp gian phòng tĩnh lặng, lửa dục nóng cháy phảng phất bùng lên tận trời cao, hừng hực mãi không tắt.

Đây là một lần ngọt ngào chờ đợi đã lâu, không ai muốn dừng lại, chỉ muốn yêu mãi không thôi, trọn đời chẳng buông tay.

Ánh nắng đã dần nghiêng, rèm cửa sổ được cẩn thận kéo ra một nửa, ghế sofa trong bóng râm có một cậu trai đang say giấc, thị trưởng đại nhân đang phê duyệt giấy tờ trên bàn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía sofa, vào lần nhìn thứ 893, sofa rốt cuộc có động tĩnh.

Ngài thị trưởng vội vàng đứng dậy đi qua, bảo đảm người ta vừa mở mắt là có thể thấy mình.

Tề Ninh tỉnh khỏi cơn mơ màng, mở mắt liền bắt gặp thị trưởng đại nhân anh tuấn dịu dàng, cậu quả quyết vòng tay ôm cổ anh, nói bằng giọng ngái ngủ: "Âu Dương Duệ, từ nay anh là của em."

Âu Dương Duệ cười xoa lưng cậu, kéo người ta vào lòng mình, "Ừ, anh là của em."

"Một mình em!"

"Ừ, một mình em."

Cơ thể thật khô mát, quần áo rơi tán loạn cũng được dọn sạch, Tề Ninh cúi xuống dòm bộ đồ trên người, vẫn là bộ ban đầu.

"Lúc em ngủ anh tắm cho em xong rồi." Âu Dương Duệ nhìn đỉnh đầu cậu, dịu dàng nói.

Tề Ninh gật đầu, nhìn cửa phòng khép hờ trong góc, thầm nghĩ chắc đó là toilet nhỉ.

Cậu thực tình mệt chết được, không ngờ Âu Dương Duệ tắm cho cũng chẳng tỉnh.

Cái bụng bị bỏ đói từ tối qua kêu réo không đúng lúc, Tề Ninh ảo não nhíu mày, liền nghe anh cất giọng hàm chứa ý cười: "Để anh dẫn em đi ăn cái gì, đi được không?"

Tề Ninh giật giật người, tình trạng không tới nỗi tệ như mình tưởng, dù hơi đau nhưng vẫn chịu được.

"Không việc gì." Cậu vừa nói vừa toan bước xuống, lại bị Âu Dương Duệ ngăn cản.

Trước ánh mắt khó hiểu của Tề Ninh, người nọ đột nhiên bế cậu lên một cách nhẹ nhàng, Tề Ninh vung vẫy chân, "Mau thả em xuống, lỡ bị ai thấy thì không tốt đâu."

Âu Dương Duệ cười, "Anh bế em họ bất cẩn ngã bị thương chân đi khám, ai dám ý kiến?"

Tề Ninh kiềm không được phải ngửa đầu cười, người càng nghiêm túc, khi đùa giỡn lại càng khiến người ta khó lòng tưởng tượng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia