ZingTruyen.Asia

Xin chào ! Thị trưởng Đại nhân . (Hoàn )

Chương 63: Kiếp trước (4)

4everngoc

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 63

Chương 63: Kiếp trước (4)

Khiến người ta cảm thấy kỳ quặc là trong cả sự kiện, ngoại trừ Tề Ninh bị xử tội, Lý Phong tử vong, thì không liên lụy đến bất kỳ người hay vật nào nữa, tất thảy cứ như đã được định sẵn, để rồi vùi sâu vào bụi bặm theo ngày Tề Ninh bị tuyên án.

Tuy Tề Ninh đã chịu phạt, nhà họ Lý vẫn không định buông tha.

Cái chết của Lý Phong khiến hai ông bà Lý gia chịu cú sốc quá lớn, họ chỉ muốn lôi hung thủ ra thiên đao vạn quả.

Thân là anh em bà con, Âu Dương Duệ hiển nhiên là đối tượng đầu tiên mà Lý gia tìm tới, trong phòng khách trang hoàng xa hoa, Âu Dương Duệ lẳng lặng ngồi tại ghế thấp.

Ngồi trên sofa bằng da thật trước mặt là cha của Lý Phong – chủ nhân nhà họ Lý, ông nhìn chàng trai trẻ xuất chúng đang rất được chú ý hiện nay, chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Duệ, Phong nhi đi rồi, người chết không thể sống lại, nhưng kẻ tổn thương nó vẫn chưa chết, con hãy lôi thằng ấy tới trước mặt cậu, cậu muốn đích thân xử lý."

Lý Duệ Nghiêm nói không lớn, âm thanh vang vọng trong phòng khách im ắng, tiêu điều không sao tả xiết.

Âu Dương Duệ trầm ngâm giây lát, bấy giờ mới thong thả đáp: "Người nọ đã chịu hình phạt rồi, với chức vụ của con chỉ e bất lực."

"Nó bị giam tại thành phố Kiến Ninh của con mà con lại bảo không giúp được, Tiểu Duệ, con với Phong nhi lớn lên bên nhau từ nhỏ, chẳng lẽ con định cứ vậy trơ mắt nhìn nó chết oan uổng sao?" Ánh mắt Lý Duệ Nghiêm hơi trầm xuống, giọng điệu có chút kịch liệt.

"Thưa cậu, con thực sự không giúp được." Âu Dương Duệ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ông ta, đáp bằng giọng không kiêu ngạo không tự ti.

Lý Duệ Nghiêm bất mãn, nhưng cũng không nói gì nữa.

Vừa ra khỏi cổng lớn nhà họ Lý, Âu Dương Duệ liền gọi cho Bạch Vũ, "Hôm nay Tề Ninh vào tù rồi, cậu chuẩn bị đi."

Bạch Vũ trầm mặc một thoáng, mệt mỏi đáp: "Anh Duệ, vô dụng thôi."

Trái tim bất giác run lên, "Có ý gì?"

"Viện Kiểm sát đã nhúng tay vào chuyện này, người của chúng ta căn bản không xâm nhập được, huống chi bây giờ còn có người nhà họ Lý chặn đường, Tề Ninh... sợ rằng phải chịu chút đau khổ." Bạch Vũ cất giọng rất nhẹ, phảng phất gió thổi qua sẽ bay đi mất. Âu Dương Duệ nghe xong từng chữ một, chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng.

Đa số những kẻ bị tống vào tù đều là cùng hung cực ác, người như Tề Ninh vào đó chỉ còn con đường chết.

Nếu hôm nay không lo lót xong xuôi, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều.

Tay cầm di động của Âu Dương Duệ có chút không nắm nổi nữa, ngẩn ngơ hồi lâu mới hoàn hồn, "Ai trong Viện Kiểm sát phụ trách chuyện này?"

"Hình như là một người tên Mạc Nguyên."

Âu Dương Duệ đáp lời rồi cúp máy.

Anh lên xe, ngồi yên trên ghế, lâu thật lâu không mở máy xe.

Anh cứ mải mê ngắm tấm ảnh trong ví, trời xanh mây trắng làm nền, thiếu niên trong ảnh mặc đồng phục xanh nước biển đứng tại sân thể dục trường, cậu cười đến là vui vẻ, nụ cười chói sáng rực rỡ tựa muôn ngàn bụi sao lấp lánh, mang theo ma lực khiến người ta quên đi hết thảy.

Tề Ninh, Tề Ninh.

Ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ vuốt khuôn mặt cậu trai trong ảnh, trong mắt toát ánh sáng mang tên thâm tình.

Trong phòng VIP của club tư nhân, vài người đàn ông đang ngồi trên sofa, không ai nói chuyện, bầu không khí nặng nề và áp lực.

"Nhờ chú Trần giúp đi." Phương Giản chợt lên tiếng, những người khác nâng mắt nhìn hắn.

Trước ánh mắt mọi người, Phương Giản bình tĩnh phân tích: "Viện Kiểm sát nhúng tay vào chuyện này hơn nửa là âm mưu của Lý gia, hai tôn đại phật nhà họ Lý ra trận, Viện Kiểm sát không đời nào ngồi yên không quan tâm. Chú Trần là viện trưởng Viện Kiểm sát, chúng ta thuật lại tình huống của Tề Ninh cho chú ấy nghe, tôi nghĩ dù chú Trần không thể tẩy sạch tội cho Tề Ninh, ít nhất cũng giúp cậu ấy sống an ổn trong tù."

Bạch Vũ gật đầu, phụ họa: "Giờ chỉ còn biện pháp này thôi."

Tạ Đông luôn bị vây trong trạng thái tiêu cực, lúc này mới vực được chút tinh thần, "Chú Trần kia ở đâu? Giờ chúng ta đi nhờ ông ta luôn đi."

"Thực ra mấy hôm trước anh với Duệ từng đi rồi, nhưng trợ lý bảo ông ấy đang tham dự một hội nghị chuyên đề học thuật ở nước ngoài, tạm thời chưa về được." Tiêu Ngôn nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhẹ giọng nói. Tạ Đông chỉ cảm thấy ngọn lửa vừa dấy lên trong lòng lại tắt ngóm.

Bạch Vũ nhìn Tiêu Ngôn, nhíu mày, "Cậu với Duệ có việc gạt bọn tôi." Ngữ khí kiên định khiến Tiêu Ngôn không cách nào phản bác, thở dài, "Vốn Duệ không cho tôi nói, nhưng chúng ta làm anh em bao năm nay, cũng chẳng việc gì phải giấu giếm." Nói tới đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ, "Tôi với Duệ bị đuổi khỏi nhà."

Nhóm người nháy mắt sững sờ tại chỗ, lát sau Tạ Đông run rẩy hỏi: "Là... là ý gì?"

Tạ Đông vươn tay vuốt tóc hắn, cười nhẹ rồi bảo: "Vì Duệ tỏ thái độ không muốn giao Tề Ninh ra, Lý gia tạo áp lực quá dữ dội, người kia không muốn lợi ích của mình bị tổn hại, quyết định bỏ xe giữ tướng. Anh từ nhỏ đã là vật trang trí nên ra sao cũng không quan trọng, chỉ là Duệ... Xưa nay anh ấy luôn như trăng sáng được tinh tú vây quanh, cộng thêm chuyện Tề Ninh, anh lo anh ấy sẽ không chống đỡ nổi."

*xe, tướng: quân cờ trên bàn cờ tướng

Người kia dĩ nhiên là chủ nhân nhà Âu Dương, cha của Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn — Âu Dương Hiền.

"Vậy mẹ anh ta đâu? Thấy con mình rơi vào hoàn cảnh này, bà ấy đáng lẽ phải đứng ra chứ?" Tạ Đông vội hỏi, hắn luôn xem Âu Dương Duệ là người đầu tiên có thể cứu Tề Ninh, nay niềm hi vọng cứ thế tan biến không báo trước, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.

Tiêu Ngôn lắc đầu, "Mẹ hai đã cố hết sức rồi, ngặt nỗi bà người đơn thế bạc, con gái gả ra ngoài như chén nước hắt đi, bà không còn sức ảnh hưởng với Lý gia nữa."

Tiếp theo lại là một hồi trầm mặc.

Bạch Vũ và Phương Giản chỉ kinh ngạc lúc đầu, sau thì hoàn toàn bình tĩnh, như thể không quá bất ngờ trước sự phát triển của tình thế, chỉ là hai người cùng chau mày, không hề nghĩ ra phương án giải quyết việc trước mắt.

"Bạch Vũ, cậu với Phương Giản cũng gặp phiền toái đúng không?" Tiêu Ngôn đột nhiên nhìn hai người đối diện, tuy rằng là câu hỏi, nhưng lại mang ý khẳng định tuyệt đối.

Nghe vậy, Phương Giản gật đầu, "Gần đây việc làm ăn của Sở Sự vụ đang xuống dốc không phanh, có kẻ âm thầm động tay động chân, còn có người viết thư nặc danh tố cáo sinh hoạt cá nhân của Bạch Vũ thiếu đứng đắn, thích đàn ông, hiện tại cấp trên đang tra rõ mọi chuyện."

"Ha ha, coi bộ lần này chúng ta hai mặt thụ địch rồi." Tiêu Ngôn nở nụ cười biếng nhác, nốc một hơi hết ly rượu.

Tạ Đông lo lắng nhìn hắn, xem ra đối phương đến có chuẩn bị, muốn đập tan mấy nhân tài đắc lực bên cạnh Âu Dương Duệ, chiêu này thật quá độc ác!

"Duệ đâu?" Tiêu Ngôn chợt hỏi.

Bạch Vũ lắc đầu, "Tôi mất liên lạc với anh ấy một ngày rồi."

Nghe vậy, Tiêu Ngôn tức khắc đứng bật dậy, lao thẳng ra ngoài, suýt nữa đụng trúng Âu Dương Duệ tại cửa, Âu Dương Duệ đỡ lấy hắn, cười nói: "Lớn đầu rồi sao còn hấp ta hấp tấp thế hả."

"Anh đi đâu?" Tiêu Ngôn kéo Âu Dương Duệ vào phòng, mở miệng hỏi ngay, giọng điệu khẩn trương khôn xiết.

Ánh mắt Âu Dương Duệ lóe sáng, lập tức cười đáp: "Đi đây đi đó thôi, giờ anh về rồi còn gì?" Trước nay anh luôn nghiêm túc, nụ cười gần như chưa từng xuất hiện trên mặt, giờ cười ôn hòa như vậy lại khiến người ta thoải mái vui sướng như gió xuân lướt qua.

Tiêu Ngôn còn muốn nói tiếp, lại thấy mấy người Bạch Vũ đang nhìn hai người đầy khó hiểu, thế là đành ngậm miệng, ngồi một bên hậm hực.

"Các cậu đói bụng rồi đúng không, ăn cơm đi, anh mời." Âu Dương Duệ nhìn sắc trời bên ngoài, mở miệng nói.

Bạch Vũ bảo Tạ Đông và Phương Giản đi trước, mình với Tiêu Ngôn ở lại, Âu Dương Duệ thấy cửa khép lại lần nữa, bèn nhìn Bạch Vũ: "Sao vậy?"

"Anh Duệ, anh đi đâu? Có chuyện gì gạt em?" Bạch Vũ hỏi liền hai vấn đề, ép sát không lùi.

Âu Dương Duệ vẫn cười, thản nhiên đáp: "Hôm qua anh với Tiểu Kỳ xuống các cấp cơ sở, di động hết pin nên không gọi cho các cậu được, anh không gạt gì cậu hết, thật mà."

Bạch Vũ nhếch môi, rốt cuộc không hỏi nữa.

Tiêu Ngôn nhìn anh một cái, quay mặt đi chẳng thèm nhắc lại.

Bọn họ đều biết Âu Dương Duệ đang nói dối, song không có biện pháp chọc thủng lời nói dối sứt sẹo ấy.

"Anh biết các cậu đang thầm trách Tề Ninh tùy hứng, nhưng nếu Tề Ninh không đi tự thú, vậy cậu ấy không còn là Tề Ninh trong lòng anh nữa, kỳ thực cứu Tề Ninh chỉ là chuyện của mình anh, nhưng anh vẫn rất vui khi có các cậu bên cạnh, Tề Ninh mà biết nhất định cũng cao hứng chẳng kém. Địa vị của cậu ấy trong lòng anh hẳn các cậu biết rõ hơn ai hết, nên đừng hỏi lại nữa, có một số việc từ từ các cậu sẽ hiểu." Âu Dương Duệ thở dài một tiếng, bước qua ôm ghì hai người, dồn hết sức lực toàn thân siết người ta đến phát đau. Tiêu Ngôn và Bạch Vũ đều không lên tiếng, đưa tay ôm lại anh, ba người ôm chặt lấy nhau như một khối trọn vẹn không thể tách rời, không thể chia cách.

Nhóm người ăn xong đều tự lái xe đi, xe phóng vun vút như bay, Tạ Đông chuyển sang nhìn người đàn ông đang cầm lái bên cạnh, "Sao hôm nay anh lại lo lắng việc Âu Dương Duệ đi đâu như vậy? Hai người có chuyện gì gạt bọn tôi đúng không?"

Tay Tiêu Ngôn thoáng khựng lại, sắc mặt hơi khó coi, nhưng hắn khôi phục rất nhanh, cười nói: "Giờ tình hình bên ngoài đang căng thẳng, Lý gia muốn đối phó anh ấy chỉ là chuyện dễ như bỡn, anh sợ anh ấy gặp chuyện không may."

Tạ Đông nhìn nhìn hắn, hỏi tiếp: "Anh ta nghĩ ra cách cứu A Ninh rồi đúng không?"

"Sao lại nói vậy?"

"Hôm nay từ đầu tới đuôi Âu Dương Duệ không hề nhắc đến A Ninh, với mức độ quan tâm anh ta dành cho A Ninh, chuyện này rất không bình thường, biện pháp đó khó lắm chứ gì?" Tạ Đông lại nhìn sang người bên cạnh, phát hiện Tiêu Ngôn đang lạnh mặt.

"Anh sao thế?"

Tiêu Ngôn lắc đầu, đậu xe bên vệ đường, đột nhiên chồm qua ôm Tạ Đông, "Khoảng thời gian này em phải đi theo anh, em ở một mình anh không yên tâm."

Lần này Tạ Đông ngoan ngoãn không phản đối, bởi Tiêu Ngôn nói đúng, nếu những kẻ ấy đã xuống tay với mấy người Bạch Vũ, vậy mình thân là bạn tốt từ nhỏ của A Ninh, đối phương hiển nhiên cũng không bỏ qua.

Với tư cách cơ quan kiểm sát tối cao, Viện Kiểm sát Trung ương là bộ máy quan trọng nhất của cả quốc gia, tòa nhà đồ sộ yên lặng đứng sừng sững trên quốc thổ, sư tử đá canh giữ trước cổng, khí thế khoáng đạt, huy chương đại diện cho quốc gia gắn kiên cố trên tòa nhà, nhìn từ xa đã khiến người ta sinh lòng kính nể.

Âu Dương Duệ bước vào cổng lớn, băng qua vô số văn phòng quen thuộc, cuối cùng đi tới trước cửa phòng viện trưởng trên tầng cao nhất.

"Âu Dương tiên sinh, kiểm sát trưởng đi nước ngoài giao lưu học thuật rồi, anh..."

Trợ lý chưa nói xong, cửa phòng viện trưởng đã bật mở, một người đàn ông trung niên cười cười đứng sau cửa, cất giọng ôn hòa: "Tiểu Lý, cậu đi làm việc đi." Bấy giờ trợ lý mới quay lưng đi, Trần Bách Nhiên mời Âu Dương Duệ vào phòng, "Sao bữa nay Tiểu Duệ lại có thời gian rảnh tới đây vậy?"

"Thưa thầy, tôi đến xin thầy hỗ trợ." Âu Dương Duệ đứng giữa phòng, trực tiếp vào đề.

Trần Bách Nhiên thoáng dừng động tác rót trà, tiếp theo lại khôi phục nụ cười, "Em nói đi."

"Chắc thầy biết chuyện Tề Ninh đúng không, tôi muốn cứu cậu ấy." Âu Dương Duệ nhìn người trung niên tuấn tú trước mắt, nhấn mạnh từng chữ.

Trần Bách Nhiên đặt tách trà đẹp đẽ trước mặt anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Duệ, tôi luôn chờ em nói lời này đấy." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta vẫn nhìn tách trà trên tay, ngữ khí thong dung, chẳng mảy may gợn sóng.

Ánh mắt Âu Dương Duệ lóe sáng, không nói gì.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày em đến tìm tôi vì một kẻ vô danh như vậy." Trần Bách Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không còn nét hiền hòa ban đầu nữa, mà âm trầm như đêm tối.

"Không, thưa thầy, tôi đang cầu xin thầy." Âu Dương Duệ nhìn ông ta, thản nhiên nói.

Khuôn mặt tuấn tú của kiểm sát trưởng phủ kín phẫn uất và không cam lòng, ông ta gào lên: "Cầu xin tôi? Không ngờ em lại cầu xin tôi vì một kẻ như vậy? Nó có gì tốt? Tôi thua kém nó chỗ nào? Em nói đi!"

Âu Dương Duệ dằn nén nỗi đau và bất đắc dĩ xuống đáy lòng, ánh mắt vẫn trấn tĩnh như cũ, "Trong mắt tôi, cậu ấy cái gì cũng tốt."

.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia