ZingTruyen.Asia

Xin chào ! Thị trưởng Đại nhân . (Hoàn )

Chương 53: Chuồn chuồn

4everngoc

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 53

Chương 53: Chuồn chuồn

Tề Ninh lẳng lặng đứng bên cạnh xe, mắt nhìn thẳng vào tấm biển lâu đời nọ, hai tay vô thức siết thành nắm đấm, móng tay mỏng khảm vào thịt mà dường như không hề phát giác.

Trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh khi chết của Tề Hạ mười năm trước, nỗi thống khổ, bất lực và tuyệt vọng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hóa thành vũ khí sắc bén nhất đâm mạnh vào lòng Tề Ninh.

Hồi ức và hiện thực đan xen, Tề Ninh cảm thấy thân thể đang bị một vật vô hình kéo xuống, bốn phía bị hắc ám cắn nuốt, cái cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng khi bắt không được thứ gì cứ xoay quanh trái tim.

Bỗng, trên người ấm áp.

"Lạnh không?" Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của người nọ truyền đến, vực sâu khổng lồ trong lòng tựa hồ được hơi ấm xua tan, Tề Ninh phục hồi tinh thần, hai mắt lại trở nên sáng tỏ, cậu cười lắc đầu, khuôn mặt thanh tú thoáng đỏ lên.

"A Ninh, nhanh lên!" Giọng Tạ Đông vang lên từ cách đây không xa, Tề Ninh đáp một tiếng rồi theo Âu Dương Duệ vào trong.

Trong quán bar, tiếng người huyên náo, trên sân khấu lớn hình tròn có hai cô nàng xinh đẹp đang nhảy múa, cơ thể linh hoạt như rắn, uyển chuyển mềm dẻo, bộ đồ bó màu đen bao lấy thân hình gợi cảm, đã có không ít đàn ông hô hào ầm ĩ.

Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng khoái chí, Tề Ninh bị tiếng cười xung quanh lây nhiễm, tâm trạng mới tuột dốc cũng dần phấn chấn hơn.

Âu Dương Duệ ôm chặt lấy cậu, lặng lẽ giúp cậu ngăn cách đám đông chen chúc, Tề Ninh rúc trong lòng anh, chỉ cảm thấy tất thảy huyên náo bốn phía đều trở nên khả ái, bởi lẽ lúc này người nọ đang ở ngay bên cạnh, đưa tay là có thể chạm đến.

"Nói chớ, có phải thị trưởng chiều A Ninh nhà chúng ta quá không?" Tạ Đông ôm một ly rượu, cười trêu ghẹo.

Bốn người họ đã lên trước chiếm ghế được ông chủ giữ sẵn tại lầu hai, ba ghế sofa dài vây quanh một bàn thủy tinh thấp bé, bên trên bày nhiều loại trái cây và rượu, Phương Giản vẫn vùi trong lòng Bạch Vũ, lười biếng nói: "Cậu hâm mộ hay ghen ăn tức ở hả?"

"Tôi hâm mộ ghen tị hận ~~~~~" Tạ Đông nhét mấy hạt hạnh nhân vào miệng, nhìn thị trưởng đại nhân dưới lầu đang cố gắng ôm Tề Ninh đi lên.

"Cục cưng, chả lẽ anh đối với em không tốt sao?" Hắn vừa nói xong, thân mình đã bị Tiêu Ngôn ôm lấy, kề má hắn cất giọng tủi thân, biểu cảm khiến Phương Giản nhịn không được phải làm bộ muốn ói.

Tạ Đông liếc xéo Tiêu Ngôn, "Anh coi thị trưởng người ta dịu dàng chu đáo biết bao nhiêu, ai như anh, hừ!"

Tiêu Ngôn nhìn theo ánh mắt hắn chốc lát, cười đáp: "Anh với Duệ đúng là hơi khác nhau, nhưng từ nay anh sẽ thương em gấp bội!" Chẳng biết có phải ảo giác không, cứ cảm thấy chủ tịch Tiêu đặc biệt nhấn mạnh từ 'thương'.

Lát sau, Tề Ninh và Âu Dương Duệ rốt cuộc thoát khỏi đám đông chật như nêm để lên lầu hai.

Bạch Vũ thấy hai người đi tới, vội chu đáo đưa thức uống, Tề Ninh nhận lấy rồi uống luôn ngụm to, ban nãy đúng là chen muốn rớt nửa cái mạng của cậu, hồi trước sao không phát hiện thành phố này đông người dữ vậy chứ!

Âu Dương Duệ vỗ lưng giúp cậu, lại chẳng quan tâm bản thân có khát không, chỉ đôi mắt là sáng sáng tối tối, bên trong lưu động sóng ngầm mãnh liệt.

"Sắp sang năm mới rồi." Phương Giản cảm thán.

"Đúng vậy, năm nay trôi qua thiệt mẹ nó chậm!" Tạ Đông hung hăng nói tục, Tiêu Ngôn chỉ nheo mắt nhìn hắn một cái, hắn đã lập tức dựng thẳng đầu.

Bạch Vũ cười chọc: "Chủ tịch Tiêu, gia giáo nghiêm phết nhỉ."

"Như nhau thôi." Tiêu Ngôn trả lời, ngoài cười nhưng trong không cười.

Tề Ninh làm như không nghe thấy đối chọi gay gắt trong đối thoại của hai người, cậu và Âu Dương Duệ ngồi tại góc khuất rủ rỉ với nhau, tuy hoàn cảnh xung quanh ồn ào, nhưng chẳng rõ có phải do vị trí không, mà chỗ họ yên tĩnh hơn khá nhiều.

"Không biết vũ vương năm nay là ai ta?" Tạ Đông dựa vào sofa, một tay khoác lên vai Tiêu Ngôn, mắt đã có chút mông lung.

Tề Ninh nghe thấy giọng hắn hơi bất thường, bèn quay sang nhìn, quả nhiên thấy hai má Tạ Đông đã đỏ ửng.

"Chắc mẩm là người đẹp tóc dài kia rồi, mặt xinh dáng ngon, hơn nữa kỹ thuật cũng khá." Phương Giản còn bưng ly rượu, đầu óc mơ màng.

Tạ Đông nhìn Phương Giản, xì một tiếng, "Giỏi bằng tôi không?"

Phương Giản lười biếng liếc hắn một cái, bĩu môi: "Giỏi hơn cậu là chắc, coi cái bộ lông đỏ của cậu đi, tôi chướng mắt nó lâu lắm rồi."

Vì thế, Tạ Đông tóc đỏ xù lông rồi.

Thấy Tạ Đông và Phương Giản cất bước có chút xiêu xẹo xuống lầu, Tề Ninh muốn ngăn cản, nhưng bị Âu Dương Duệ giữ lại, "Giờ chúng ta cứ im lặng thưởng thức là được rồi." Nói đoạn, nhìn thoáng qua Bạch Vũ đang vô cùng bình tĩnh và Tiêu Ngôn rõ ràng đang hóng kịch vui, Tề Ninh lập tức hiểu ý, ngay sau đó lại thầm bực bội thay Tạ Đông và Phương Giản, Tiêu Ngôn không phải thứ tốt thì thôi đi, sao cả Bạch Vũ cũng hư hỏng chẳng kém!

Biết rõ Tạ Đông với Phương Giản đã ngấm men say, có lẽ còn chả biết bản thân đang làm gì, vậy mà họ chẳng những không ngăn cản, còn ra vẻ chờ mong, Tề Ninh nghĩ mà vừa buồn cười vừa tức.

Đàn ông ấy mà, đúng là không phải thứ gì tốt.

Âu Dương Duệ đột nhiên nắm tay cậu, ghé tai cậu cười khẽ: "Tuy thường ngày Tạ Đông với Phương Giản luôn ra vẻ tùy tiện, nhưng công khai nhảy múa như vầy vẫn là lần đầu tiên, em coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Bạch Vũ và Tiêu Ngôn đi, hai đứa nó chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi."

Nếu Âu Dương Duệ đã nói thế, Tề Ninh chỉ đành thu hồi tâm trạng và tập trung nhìn sân khấu.

Hai người Tạ Đông và Phương Giản vừa đến gần sân khấu, DJ tức khắc tiến lên mời cả hai lên, cười toe toét nói: "Xem ra đêm nay chúng ta nhất định high lật trời rồi! Lần này lên khiêu chiến là hai anh đẹp giai, chẳng hay hai anh muốn pk với ai?"

Phương Giản thình lình giật mất micro của DJ, cười đáp: "Tôi muốn pk với lông đỏ!"

Lông đỏ?!

Mọi người nghi hoặc hai giây, lập tức hiểu lông đỏ là chỉ ai, thế là tiếng hét nổi lên tứ phía, đinh tai nhức óc.

"Tôi muốn pk với lông đen!" Không cam lòng yếu thế, Tạ Đông cũng cướp micro từ tay Phương Giản rồi gào lên, khán giả bên dưới càng thêm hào hứng. DJ bị đoạt quyền nói chỉ kịp lấy lại micro tại giây cuối cùng, mới vội vàng hô được câu "music" đã bị Phương Giản đạp xuống.

Tiếng nhạc rock heavy metal quanh quẩn tại mỗi ngóc ngách của quán bar, ngọn đèn nhiều màu trên đầu không ngừng biến đổi sắc thái, lướt qua từng khuôn mặt tươi cười, và trên sân khấu hình tròn, hai chàng đẹp trai đang nhảy múa hăng say.

Dưới ánh đèn lập lòe, chàng trai tóc đỏ trở nên mê hoặc đến chói mắt, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ chẳng kém, giày thể thao màu đen liên tục biến ảo bước nhảy trên sân khấu bóng loáng, thân hình thon gầy xoay tròn theo bước chân giữa tiếng nhạc sôi động.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia