ZingTruyen.Asia

Xin Chao Thi Truong Dai Nhan Hoan

Xin chào thị trưởng đại nhân | 52

Chương 52: Ký ức

Trong không gian xe ấm áp ngập tràn hạnh phúc và mật ngọt thuộc về đôi lứa, trời thấm thoát đã tối, Âu Dương Duệ ôm người vào lòng, chỉ muốn cứ vậy chìm vào giấc ngủ.

"Tề Ninh, có câu này anh vẫn chưa nói đúng không?" Đôi mắt đen láy của thị trưởng đại nhân chan chứa tình cảm da diết, bờ môi mỏng tạo thành độ cong đẹp đẽ, giọng nói êm tai cất lên khe khẽ trong xe.

"Vâng?"

Thiếu niên cất giọng rầu rĩ mang theo chút ngái ngủ.

Âu Dương Duệ cúi đầu hôn lên má cậu, dịu dàng thổ lộ: "Anh yêu em."

Dường như lâu lắm rồi không cảm thấy thỏa mãn như bây giờ, chỉ cần người trong lòng còn ở đây, chẳng thứ gì trên thế giới có thể khiến anh hoảng hốt hay lo sợ.

Mãi không nghe thấy tiếng đáp, anh bèn cúi đầu, thấy hai mắt thiếu niên đã nhẹ nhàng khép lại, nét mặt vô cùng an nhiên.

Vậy mà ngủ rồi.

Âu Dương Duệ cười cười bất đắc dĩ, đưa tay chọc chọc cái mũi thẳng thanh tú kia, đúng là khờ mà, lại bỏ lỡ lời thổ lộ quan trọng như vậy.

Tề Ninh thức dậy thì vẫn ở trong xe, cửa sổ xe đóng kín, nhà cửa bên ngoài nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, cậu quay sang thấy người đàn ông bên cạnh đang lái xe với vẻ mặt nghiêm túc, nghe thấy tiếng động mới nhìn cậu, "Thức rồi à?"

"Vâng, em ngủ lâu chưa?" Tề Ninh dụi dụi mắt, cảm giác vừa rồi đã ngủ rất lâu, giống như chưa bao giờ ngủ an ổn như vậy.

Âu Dương Duệ cười, dành ra một tay giúp cậu chỉnh lại tóc tai rối bời bên má, nói: "Không lâu lắm, Tiêu Ngôn đặt phòng ở Thấm Viên Xuân rồi, giờ mình qua đó."

"Không về ăn hả? Ba mẹ Tạ Đông chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm."

"Ngày mai ăn cũng không muộn, Bạch Vũ với Phương Giản cũng ở đó."

"Nhà Bạch Vũ với Phương Giản không phải đều ở Bắc Kinh sao?" Tề Ninh kinh ngạc hỏi.

Âu Dương Duệ gật gật đầu, cất giọng vui vẻ: "Ba năm trước Bạch Vũ công khai."

Tề Ninh nghe mà kinh hãi, thời này tuy rằng đã phát triển, nhưng muốn tháo gỡ nút thắt trong tư tưởng để ngang nhiên thừa nhận xu hướng tình dục của mình vẫn cần dũng khí cực lớn, cậu không khỏi sinh lòng kính nể với Bạch Vũ dám dứt khoát công khai, quả nhiên người làm cảnh sát đều khá can đảm, ngay tiếp theo lại phục hồi tinh thần, hỏi: "Phương Giản thì sao?"

Âu Dương Duệ cười khẽ, đưa tay xoa xoa má cậu, "Bạch Vũ quyết định công khai hơn nửa là vì Phương Giản, hai gia đình luôn qua lại rất thân thiết, ai ngờ con cháu lại thành ra vậy đâu. Người lớn hai nhà đến bây giờ vẫn chưa thể tha thứ, nên Bạch Vũ và Phương Giản đã ba năm không về nhà."

Tề Ninh trầm mặc.

Những điều mà cậu vẫn tưởng rằng trông quá mức tốt đẹp, phía sau lại ẩn giấu biết bao đau khổ và bất đắc dĩ. Đồng thời, cậu cũng nhớ tới vẻ mặt Tạ Đông khi nhắc đến chuyện công khai, cam chịu mà tha thiết xiết bao, Tạ Đông như vậy tựa hồ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cậu. Tình yêu thật khó lường, tình yêu giữa hai người đàn ông càng vất vả gian nan.

Nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, ngoài kia tuyết phủ trắng xóa, tôn lên đốm sáng li ti nơi đáy mắt, Tề Ninh thầm thở dài, mai này cậu và Âu Dương Duệ sẽ thế nào đây? Phải chăng cũng long trời lở đất giống Bạch Vũ và Phương Giản rồi mới có thể kết thúc? Hay, từ đây thành người dưng chốn thiên nhai.

*thiên nhai: chân trời xa xăm

Tuy Âu Dương Duệ không hề có tình cảm với cái nhà kia, nhưng còn một lão phu nhân ở đó mà, Âu Dương Duệ nhất định rất thương mẹ mình, nếu sự xuất hiện của cậu phá vỡ sự an yên và bình thản của hai mẹ con, vậy...

"Đang nghĩ gì thế?" Người nọ đột nhiên cất giọng, kéo Tề Ninh đang thất thần trở về.

Cậu ngồi thẳng dậy, kéo lên áo khoác màu đen sắp trượt xuống, hỏi: "Anh đưa áo cho em thế này, bộ anh không lạnh hả?"

Âu Dương Duệ vẫn cười: "Trong xe có điều hòa, không sao."

Áo khoác trong lòng còn vương hương vị của ai kia, Tề Ninh vô thức bật cười, bỗng quay sang nhìn anh, "Hồi chiều anh tính nói gì với em ấy nhỉ? Em ngủ nên không nghe."

Nghe vậy, tay cầm vô lăng của Âu Dương Duệ thoáng khựng lại, lập tức cười đáp: "Không có gì."

"Thật không?" Tề Ninh nhìn sườn mặt của anh, ánh mắt sáng ngời như tinh tú trên bầu trời đêm, rực rỡ đến chói lòa.

"... Thật." Thị trưởng đại nhân đáp bằng giọng khó mà nghe rõ, rồi không nói tiếp nữa.

Tề Ninh vẫn cười, nụ cười sung sướng mà chân thật, cậu thình lình sáp qua hôn lên sườn mặt tuấn tú của người nọ một cái, sau đó ngồi về vị trí cũ như không có gì xảy ra. Thị trưởng đại nhân ngơ ngác mãi mới hồi phục tinh thần, môi mỏng tạo thành đường cong quyến rũ, nụ cười vui vẻ chiếm trọn khuôn mặt đẹp đẽ.

Lúc sắp tới nơi, Tề Ninh vẫn có chút không yên tâm, bèn gọi điện về nhà Tạ Đông, giọng Tề Hạ nghe không ra cảm xúc gì, chỉ dặn cậu về sớm. Tề Ninh bảo Tề Hạ tới đây với họ, nhưng cô bé vẫn cương quyết không đi.

Màn hình đen của điện thoại phản chiếu sắc mặt lo lắng và lông mày xoắn xuýt của Tề Ninh.

"Sao vậy?" Âu Dương Duệ thấy cậu như thế, vội hỏi.

Tề Ninh lắc đầu, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cảm thấy lòng hơi loạn.

Thấm Viên Xuân tọa lạc tại khu vực hoàng kim ở trung tâm, hệ thống món ăn phong phú tới nỗi chỉ nhìn đã không thể không ca ngợi, song mỗi món đều ngon đến mức người ta muốn nuốt cả lưỡi, vì thế giá cũng mắc muốn líu lưỡi. Trước đây Tề Ninh chỉ từng nghe nói, thực sự vào ăn cũng mới một lần thôi.

Cơm tất niên, đại đa số người lựa chọn tự nấu ở nhà, nhưng vẫn có số ít người thích ăn ngoài.

Khi Âu Dương Duệ và Tề Ninh đến nơi, bãi đậu xe trước cổng Thấm Viên Xuân đã có không ít xe.

Chớm đi đến cổng, di động của Âu Dương Duệ đã đổ chuông, anh nhìn nhìn, xong cười bảo: "Tiêu Ngôn đang hối đấy." Đoạn dẫn Tề Ninh đi thang máy lên lầu ba. Trong phòng VIP, Tiêu Ngôn và Tạ Đông, Bạch Vũ và Phương Giản đều đã an vị, Âu Dương Duệ dẫn người vào, đưa tay khép cửa phòng.

"A Ninh, các cậu đi đâu vậy? Sao trễ thế này mới đến?" Tạ Đông đứng bật dậy khỏi ghế, có chút khẩn trương.

Tề Ninh không hiểu lắm, ngơ một hồi mới đáp: "Trên đường đông người quá nên bọn em lên núi."

"Ồ — núi nha –" Phương Giản hệt như con mèo thích chôm đồ, cười đến là đói đòn. Tề Ninh hiển nhiên hiểu ý hắn, cười hờ hững chứ không giải thích, khiến Phương Giản càng đắc ý, tiếp tục nói: "Tiểu Ninh Tử, kỹ thuật của anh Duệ nhà chúng tôi thế nào?"

Phụt...

Tạ Đông đang uống trà chưa kịp nuốt, phun ra toàn bộ, ho sù sụ không ngừng.

Tiêu Ngôn vội vàng vỗ lưng cho người yêu, tiện thể lườm tên đầu sỏ một cái, "Bạch Vũ, cậu làm ơn dắt người nhà mình về đi!"

"Thực ra tôi cũng muốn biết." Bạch Vũ ngắm nghía tách trà, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ trêu ghẹo.

Tề Ninh hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ Bạch Vũ còn có một mặt này, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

"Gọi đồ ăn chưa?" Âu Dương Duệ chợt lên tiếng, cắt ngang mấy người còn muốn tiếp tục đề tài.

"Chưa đâu, đợi bọn anh tới mà." Bạch Vũ nhẹ giọng đáp, mắt nhìn về phía Tề Ninh, Tề Ninh ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: "Vậy gọi món đi, chắc Tạ Đông với Phương Giản đói bụng rồi."

"Ây da, vẫn là Tiểu Ninh Tử tốt nhất, biết tôi sắp chết đói luôn!" Phương Giản lập tức kêu lên, xong bị Bạch Vũ lườm một cái, chỉ thấy Bạch Vũ sầm mặt, dáng vẻ dịu dàng triệt để biến mất, "Cái miệng này của em chừng nào mới chịu sửa? Gần sang năm mới rồi mà toàn nói điềm gở!"

Phương Giản ngoan ngoãn ngậm miệng, lén le lưỡi tại nơi Bạch Vũ không nhìn thấy.

Tề Ninh cười lắc đầu, cảm thán tình cảm của Bạch Vũ quá đỗi sâu nặng, Bạch Vũ là cảnh sát, tất nhiên đã quen nhìn cảnh sống chết, nên mới khẩn trương trước mỗi lời nói và hành động của Phương Giản đến vậy, giả sử ngày nào đó Phương Giản thực sự gặp chuyện không hay, sợ rằng Bạch Vũ cũng sống không nổi.

Bữa cơm tất niên kết thúc cũng là dấu hiệu năm cũ qua năm mới đến, mọi người lại sắp mở màn một năm phấn đấu và cố gắng.

Bọn trẻ nỗ lực học tập nhằm đạt được thành tích tốt nhất.

Người lớn cố gắng làm việc nhằm đạt được công trạng tốt nhất.

Người không làm việc đàng hoàng thì phấn đấu giành thêm tư cách không làm việc đàng hoàng.

Tóm lại, năm mới, mọi người lại sắp bắt đầu bận rộn lu bù.

Sáu người ăn tối xong, Tiêu Ngôn muốn đi tăng hai, Phương Giản và Tạ Đông dĩ nhiên giơ hai tay tán thành, Bạch Vũ theo ý Phương Giản, Âu Dương Duệ thì cúi đầu hỏi Tề Ninh: "Nếu mệt thì mình về nhé."

Tề Ninh lắc đầu, "Chả mấy khi mọi người vui vẻ thế này, về trễ chút cũng không sao, Tiểu Hạ ở nhà Tạ Đông em rất yên tâm."

Vì vậy, Âu Dương Duệ nắm tay cậu đi theo nhóm người đã đứng lên xuất phát.

Bởi trên đường quá đông xe, họ không muốn góp thêm phiền toái cho tình hình giao thông, nên chọn ngồi xe việt dã của Bạch Vũ.

"Sắp sang năm mới nên đâu đâu cũng toàn người là người!" Tạ Đông dựa vào lòng Tiêu Ngôn, cất giọng phàn nàn.

Tiêu Ngôn chỉ lấy tay chải vuốt sợi tóc đỏ của hắn, cười đến là dịu dàng. Tề Ninh và Âu Dương Duệ ngồi phía sau, thấy rõ vầng sáng nhạt chứa chan hạnh phúc bên khóe miệng Tiêu Ngôn, Tề Ninh rốt cuộc cũng an lòng.

Ngày trước luôn lo lắng dạng công tử nhà giàu như Tiêu Ngôn chỉ chơi bời cho vui thôi, nhưng sau vụ việc này, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ sự thật. Từng chứng kiến mẹ đẻ bị giết, cách Tiêu Ngôn đối đãi với tình cảm có lẽ sẽ còn chân thành hơn người thường, một khi thật lòng sẽ không định thu hồi, chẳng qua không hiểu sao Tạ Đông lại may mắn thế chứ, ngay lần đầu đã nhặt được báu vật.

"Chúng ta đi đâu?" Phương Giản cắn ngón tay, quay lại hỏi Tiêu Ngôn.

Tiêu Ngôn nhướng mày, lia mắt ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Đến rồi."

Cách đây không xa có một khu đất trống thường dùng làm bãi đậu xe, hiện tại đã chứa đầy xe, đủ loại kiểu dáng, đâu đâu cũng thấy, chỉ có lối đi dẫn đến cổng là thông thoáng, thảm đỏ trải dài từ cổng tới tận con đường cái sạch sẽ. Cổng đóng chặt, chỉ mấy chùm đèn trên đỉnh là lập lòe ánh sáng, rọi lên tấm biển đã khá lâu đời, hai chữ rồng bay phượng múa xuất hiện trước mắt — Lam Tình.

Ngày ấy mười năm trước, chính tại đây, Tề Hạ chết.

Mặt đất ẩm ướt âm u của con hẻm phía sau, không khí lạnh giá đông cứng, nặng trĩu sau cơn mưa, tất thảy hiện rõ mồn một trước mắt như mới phát sinh ngày hôm qua.

Em gái yêu dấu của cậu nằm xụi lơ tại đó, hơi thở mong manh.

Cậu nhớ rõ cơ thể Tề Hạ chậm rãi lạnh đi trong lòng mình, cho đến khi cứng ngắc, chỉ bàn tay nhỏ tái nhợt vẫn nằm yên trong lòng bàn tay cậu.

Không quên được ký ức ấy.

Dẫu đau thương đã nhạt phai, nhưng vẫn không cách nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia