ZingTruyen.Asia

Xin Chao Thi Truong Dai Nhan Hoan

Xin chào thị trưởng đại nhân | 49

Chương 49: Tết

Xe dừng trước cổng tứ hợp viện quen thuộc, trên cổng có dấu vết tróc sơn, chỉ là mấy cây to trước cổng đã rụng sạch lá, nom khá tịch mịch. Tề Ninh đỡ Tạ Đông xuống xe, xách túi hành lý gọn nhẹ của mình, "Hôm nay cám ơn anh tới đón bọn tôi." Mạc Kỳ cũng xuống xe, đang đứng bên kia nhìn cậu.

"Học trưởng bảo tôi đến."

Tề Ninh nhướng mày, "Âu Dương Duệ biết chưa?"

Mạc Kỳ cúi đầu, lát sau mới chậm rãi đáp: "Không biết."

"Trước khi tôi xuất hiện, anh có rất nhiều cơ hội thổ lộ với anh ấy, cũng có cơ hội rất lớn giành được anh ấy, nhưng hiện tại, anh không còn cơ hội nữa rồi." Tề Ninh đứng tại chỗ cười nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ. Mạc Kỳ nhìn nụ cười trên mặt cậu, chợt cười theo, "Chỉ cần học trưởng còn sống trên đời, chúng ta vẫn có thể cạnh tranh công bằng."

"Được, tôi đợi." Thiếu niên khẽ mở khóe môi, nhẹ giọng nói.

Dưới ánh nắng mong manh ngày đông, giọng nói của cậu có vẻ trong trẻo mà sáng sủa, phảng phất thủy tinh bất ngờ vỡ vụn, giòn vang mà lưu loát.

Mạc Kỳ từ chối khéo lời mời vào nhà uống trà của Tề Ninh, lập tức lái xe đi. Tề Ninh nhìn theo xe hắn đi xa, rồi mới dìu Tạ Đông vào nhà. Vì cuối tuần nào Tề Hạ cũng về nên nhà cửa rất sạch sẽ, Tạ Đông vừa vào đã chui tọt vô phòng Tề Ninh, ban nãy ở trên xe cứ mơ mơ màng màng, hình như nghe A Ninh nói chuyện với ai đó, cụ thể nói cái gì thì không rõ, lúc này chỉ muốn đánh một giấc thôi.

Tề Ninh đứng trong phòng khách nhìn căn nhà đã lâu không gặp, trái tim lơ lửng tựa hồ cũng lắng lại.

Mấy tháng không gặp, Tề Hạ dường như càng đẹp hơn, khuôn mặt xinh xắn ngập tràn vui sướng, mới đẩy cửa ra đã thấy người đứng dưới tàng đại thụ trong sân chính là anh hai mình hằng mong nhớ, lập tức chẳng quan tâm gì nữa mà vọt qua ngay.

Tề Ninh đón được cô bé chạy như bay tới chỗ mình, đoạn ôm chặt vào lòng.

"Anh hai, sao anh về mà không nói với em tiếng nào? Em muốn đi đón anh nha!" Tề Hạ nắm vai áo anh mình, cất giọng mừng rỡ.

Tề Ninh cười cưng chiều, xoa xoa tóc cô bé, "Mấy tháng không gặp, Tiểu Hạ nhà ta lại đẹp hơn rồi."

Nghe vậy, Tề Hạ cười khanh khách trong lòng cậu, ánh dương lười nhác rọi lên mặt cô, trông đẹp đến ngỡ ngàng. Tề Ninh thầm thở dài trong lòng, đôi khi xinh đẹp cũng là một cái tội, chỉ hi vọng Tiểu Hạ của cậu có thể bình an lớn lên, đừng trải qua bất kỳ thống khổ và tuyệt vọng nào nữa.

Vì anh hai đã về, thành thử bữa trưa sau đó phong phú vô cùng, Tạ Đông được mùi thức ăn cứu tỉnh, hắn dụi đôi mắt ngái ngủ bước ra phòng khách, thấy món ăn đã bày kín bàn cơm, "Vẫn là em gái tốt, biết anh về nên chuẩn bị nhiều món ngon như vầy, quả không uổng công anh Đông thương em mà!"

Tề Hạ đang xếp đũa, vừa thấy hắn liền bĩu môi: "Em chỉ muốn hoan nghênh anh hai về thôi nghen! Anh nói mà không biết ngại hả, sáng nay em dậy phát hiện anh với anh Tiêu Ngôn chạy đâu mất dạng, còn tưởng hai anh đi làm gì rồi chớ!"

Tề Ninh đang bê chén ra, nghe vậy thì thoáng khựng lại giây lát, dòm lướt qua Tạ Đông đang ngồi bên bàn, Tạ Đông lập tức hiểu ý, thừa dịp Tề Hạ vào bếp lấy muỗng, ghé tai Tề Ninh nói: "Yên tâm đi, năng lực thừa nhận của em cậu mạnh lắm, biết chuyện của anh với Tiêu Ngôn thì không có phản ứng tiêu cực gì hết, còn mừng nữa kìa."

Tề Ninh nghi hoặc nhìn hắn, "Thật không?"

"Vớ vẩn, không tin hỏi con bé đi, hơn nữa cậu với Âu Dương Duệ cũng đâu thể giấu giếm nó cả đời."

Tề Ninh toan nói chuyện tiếp thì thấy Tề Hạ đi ra, đành ngừng đề tài, ba người hiển nhiên ăn không hết nguyên bàn đồ ăn, vậy nên Tạ Đông quyết định ở lại ăn tối luôn, với cái cớ rất chi hay ho là: không nên lãng phí lương thực.

Mấy ngày kế tiếp, hai anh em đều bận chuẩn bị đồ Tết, Tết Âm lịch của người Trung Quốc luôn khá truyền thống mà trọn vẹn vị Tết, nên lúc ra khỏi siêu thị, trong tay Tề Ninh đã có thêm hai túi to, Tề Hạ giành xách phụ nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Hai anh em vừa nói vừa cười về đến nhà, Tề Hạ cũng bắt tay chuẩn bị món ăn ngày Tết ngay, như cá chiên xù, bánh trôi, thịt viên... Đủ thứ linh tinh cộng lại cũng hơn mười món. Tề Ninh thì viết câu đối xuân trong phòng khách, cậu viết rất đẹp, ngón tay thon dài cầm bút lông quét quét mấy phát đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Chữ viết đẹp đấy."

Tề Ninh đang đứng trước cổng dán câu đối xuân, thì sau lưng bỗng vang lên giọng một đàn ông.

Cậu quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đang đứng phía sau cậu, mặt tràn đầy ý cười.

"Xin hỏi chú là..."

Người đàn ông trung niên mỉm cười, hai má hiện lên lúm đồng tiền quyến rũ, "Tôi tìm Tiểu Duệ, nó có đây không?"

Tề Ninh tập trung tinh thần, cẩn thận đánh giá người trước mắt, tuổi trên dưới bốn mươi, nếu không phải đôi mắt đong đầy gió sương, mọi người sẽ càng cảm thấy ông ta trẻ hơn. Trên người ông ta không có đồ vật quá xa xỉ, chỉ là âu phục bình thường, giày da bình thường, cách nói năng bình thường, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác đặc biệt.

"Ngại quá, chắc chú tìm lộn chỗ rồi, ở đây không có ai tên Tiểu Duệ." Tề Ninh lễ phép cười đáp, lại cảm thấy cái tên Tiểu Duệ nghe kiểu gì cũng thấy quái quái.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, lập tức hỏi: "Vậy có ai tên Âu Dương Duệ không?"

Tề Ninh thầm chấn động, không rõ tại sao ông ta tìm được chỗ này, song vẫn ra chiều khách khí: "Âu Dương Duệ là bạn tôi, nhưng anh ấy không sống ở đây, xin hỏi chú là gì của anh ấy?"

"Tôi tên Trần Bách Nhiên, là thầy của Tiểu Duệ, lần này tôi đến đây công tác nên cố ý tới thăm nó, nó chuyển nhà rồi à?"

Trần Bách Nhiên, Trần Bách Nhiên.

Chẳng phải là Viện trưởng Viện Kiểm sát danh tiếng lẫy lừng trong miệng Bạch Nhị ư? Với cả, chuyển nhà cái gì? Âu Dương Duệ vốn chưa từng ở đây mà!

Tề Ninh phục hồi tinh thần, hỏi: "Hồi trước anh ấy từng ở đây sao?"

"Đây là nhà cũ của ông ngoại Tiểu Duệ, vì không nỡ bán đi nên cứ giữ lại, nó đến Kiến Ninh nhậm chức thì sống ở đây." Trần Bách Nhiên mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc thường thấy ở Viện trưởng Viện Kiểm sát, "Tiểu Duệ bán nhà cho cậu à?"

Tề Ninh thấy đầu óc hơi loạn, nhà này rõ ràng là Tạ Đông nhờ người mua, rõ ràng Tạ Đông nói gia đình chủ cũ đã xuất ngoại, cớ sao... lại biến thành nhà Âu Dương Duệ?

"Trần tiên sinh, bên ngoài lạnh lắm, hay chú vào nhà trước đi, giờ chắc Âu Dương Duệ vẫn đang ở Bắc Kinh, nhà này... bán cho tôi rồi." Bấy giờ Tề Ninh mới phát hiện mình để người ta đứng ngoài nãy giờ, áo hai người còn vương hơi nước mỏng.

Có lẽ biết thiếu niên đối diện là bạn Âu Dương Duệ, Trần Bách Nhiên cũng không khách sáo mà đồng ý vào nhà.

Tề Hạ đang chiên cá, nghe tiếng người trò chuyện ngoài phòng khách liền cầm xẻng ra xem, chỉ thấy một chú trung niên đẹp trai đang ngồi trên sofa nhà mình, anh hai thì đang rót trà mời người ta, "Anh hai." Tề Hạ nhịn không được phải gọi một tiếng, chú đẹp trai trên sofa lập tức quay sang, thấy cô bé thì cười càng tươi. Tề Ninh nhìn thoáng qua em gái, cười giới thiệu với khách quý: "Đây là Tề Hạ em tôi." Sau lại nói với Tề Hạ: "Tiểu Hạ, chào chú Trần đi."

"Chào chú Trần ạ." Tề Hạ cất giọng chào ngọt lịm, khiến Trần Bách Nhiên vui vẻ cười rộ lên, "Giờ trẻ con lễ phép được vậy ngày càng hiếm đấy."

Tề Ninh cười ngồi xuống đối diện ông ta, hỏi: "Trần tiên sinh có gọi điện cho Âu Dương Duệ trước khi đến đây không?"

"Không, nghĩ lâu rồi không gặp nên định cho chúng nó một bất ngờ." Trần Bách Nhiên cất giọng cười sang sảng, lộn xộn mà vui tai như hạt châu rơi xuống khay ngọc. Tề Ninh im lặng nhìn ông ta, người đàn ông này tạo cho cậu cảm giác tươi mát, trong sạch tựa hoa sen, thân ở chốn ô uế mà vẫn giữ được sự thuần khiết.

Người này hoàn toàn không giống một cán bộ lão luyện nhiều năm quát tháo trong chính giới, không giống một tẹo nào.

"Chúng nó?" Cậu bắt được từ mấu chốt trong lời nói.

Trần Bách Nhiên nhấp một ngụm trà nóng, "Đúng vậy, chắc cậu biết Tiêu Ngôn và Bạch Vũ đúng không, cả Phương Giản nữa, chúng nó đều lớn lên từ nhỏ với Tiểu Duệ, tình cảm tốt lắm. Hồi trước vừa nghe nói Tiểu Duệ muốn tới Kiến Ninh nhậm chức, đứa nào cũng tranh nhau chạy theo, cuối cùng lại tụ một chỗ hết."

Tề Ninh gật đầu, chợt nhớ mấy người Tiêu Ngôn và Bạch Vũ thường ngắm cây đại thụ trong sân rất lâu, lại vô cùng quen thuộc với căn nhà này, hóa ra đều có nguyên nhân cả.

Tài nấu nướng của Tề Hạ chiếm được lời khen nhiệt liệt của Viện trưởng Viện Kiểm sát Trung ương, Tề Hạ hiển nhiên cao hứng lắm, từ đầu tới cuối liên tục gắp đồ ăn cho chú đẹp trai. Tề Ninh thấy khuôn mặt vui vẻ của cô thì chỉ cười khẽ chứ không ngăn cản, khi cậu và Tề Hạ mất đi ba mẹ, cũng đồng nghĩa mất đi toàn bộ người thân, nên phải chăng Tề Hạ luôn khát vọng một trưởng bối thuần túy. Cậu và Tề Hạ xấp xỉ tuổi nhau, thành thử sự chênh lệch tâm hồn ấy giờ mới chính thức lộ rõ.

"Hóa ra Tiểu Hạ học ở Đức Xuyên à, trường đó tốt lắm, nhớ chăm chỉ nhé." Thói quen ăn cơm của Trần Bách Nhiên giống hệt Âu Dương Duệ, bất kể động tác hay cử chỉ đều tương tự nhau quá đỗi, Tề Ninh nhìn ông ta đặt đũa ngay ngắn cạnh cái chén rỗng, trong lòng bỗng dâng trào cảm giác quái dị, lại chẳng tài nào nói rõ.

"Con biết mà, đúng rồi, chú Trần là thầy của anh Âu Dương đúng không, chú dạy ảnh cái gì vậy ạ?" Tề Hạ dừng đũa, nhìn Trần Bách Nhiên với vẻ mặt chờ mong.

"Chú là thầy kinh tế học của Tiểu Duệ, Tiểu Duệ là học sinh rất thông minh nên chú đặc biệt quý mến nó." Trần Bách Nhiên cười nhẹ nhàng, ánh sáng trong mắt như nắng tháng sáu, rực rỡ đến chói mắt. Tề Ninh thoáng dời mắt đi, nhìn người đàn ông cười ôn hòa kia, cảm giác khó chịu trong lòng càng thêm mãnh liệt, có lẽ là không quen Âu Dương Duệ được ai khác thích ngoài mình, thành thử mới phản cảm như thế.

Cậu khẽ lắc đầu, thầm cười nhạo ham muốn độc chiếm đáng sợ của mình.

Trần Bách Nhiên cáo từ rời đi trong sự lưu luyến của Tề Hạ, Tề Ninh đứng trước cổng nhìn ông ta bước lên chiếc xe sang trọng, biển số xe xxxx của Bắc Kinh.

Cậu khẽ nhíu mày, bên tai lại vang lên giọng em gái: "Anh hai, anh biết chú đó là ai không?"

Tề Ninh không đáp, vẫn đang mải nghĩ chuyện vừa rồi, Trần Bách Nhiên quả nhiên định làm Âu Dương Duệ bất ngờ, cứ nhìn vị trí đậu xe tương đối xa là suy ra được. Có điều, một thầy giáo lại muốn khiến học sinh bất ngờ, nghĩ thế nào cũng thấy quái đản.

"Một đứa lớp em có ba làm việc cho chính phủ, nó từng mang ảnh quan chức cao cấp trong chính phủ cho tụi em coi, chú đẹp trai hồi nãy cũng có mặt trong ảnh đó. Anh hai, anh có thấy anh em mình hên ơi là hên không? Nghe đồn chú ấy là Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao đó, chả biết có thiệt không nữa."

Viện trưởng Viện Kiểm sát.

Âu Dương Duệ, sao anh quen toàn nhân vật đáng gờm gì đâu không vậy!

Tết Âm lịch đang gấp rút đến gần, ngày nào Tề Hạ cũng chạy tới chạy lui như cô bướm với tâm trạng hồ hởi. Tề Ninh ngắm khuôn mặt cười ngọt ngào của cô bé, cõi lòng cũng cao hứng theo. Cậu nhớ mười năm trước sau khi ba mẹ qua đời, rất ít thấy Tề Hạ cười tươi tắn như bây giờ, tựa như pha lê đẹp nhất trần đời, lộng lẫy chói sáng.

Hai người Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn vẫn chưa về, tối hàng ngày trừ gọi điện chúc ngủ ngon, còn lại Âu Dương Duệ không hề nhắc đến sự việc ở Bắc Kinh, Tề Ninh cũng không hỏi, hai người ôm điện thoại nói đông nói tây, tán gẫu mấy chuyện vụn vặt chẳng đâu vào đâu mà vẫn vui vẻ vô cùng.

Sáng 30 Tết, Tạ Đông lái xe đến nhà họ Tề, Tề Hạ chạy ra mở cổng liền thấy một con gấu tóc đỏ đang đứng trước nhà mình, nếu không nhờ khuôn mặt quen thuộc kia, cô nhất định sẽ cầm lòng chẳng đậu mà đóng cổng luôn.

"Em gái, mau kêu anh hai em lên xe đi, bữa nay tới nhà anh ăn cơm." Tạ Đông chậm chạp nói xong, liền hắt xì mấy cái liền, coi bộ bệnh không nhẹ.

—–

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia