ZingTruyen.Asia

Xin chào ! Thị trưởng Đại nhân . (Hoàn )

Chương 35: Đậu đỏ

4everngoc

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 35

Chương 35: Đậu đỏ

Sau khi trả lại tấm vé tàu kia, hôm sau Bạch Vũ liền mang vé mới đến, lần này là vé máy bay.

Tề Ninh tất nhiên không chịu nhận, Bạch Vũ lại đưa vé cho Tề Hạ, "Tiểu Hạ, cầm vé hộ anh hai em đi."

Tề Hạ cũng chẳng băn khoăn lắm như Tề Ninh, cô vốn đã lo lắng cho thân thể anh hai, tuy ngồi tàu chỉ mất bảy tám tiếng, nhưng trên tàu đông đúc như vậy, chen qua chen lại lỡ làm rách vết thương thì gay to. Nên thấy sư phụ cầm vé máy bay tới đây, Tề Hạ hớn hở nhận ngay.

"Vé máy bay này bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh." Tề Ninh thấy chuyện đã hết đường xoay chuyển, đành lùi xuống lựa chọn thứ hai.

Bạch Vũ lắc đầu, "Đây là chính phủ thưởng cho cậu."

"Thưởng?" Tề Hạ tò mò sáp lại gần.

"Lần này Tề Ninh hóa giải một mâu thuẫn không cần thiết, lại giúp mẹ con Ngô Việt Cương gỡ oan, thị trưởng Âu Dương đặc biệt khen thưởng." Bạch Vũ vừa nói vừa cười nhàn nhạt, Tề Ninh lại thoáng ngẩn ngơ, nếu không phát sinh vụ cướp ngân hàng, có lẽ cậu sẽ vẫn cảm thấy Bạch Vũ là người hiền hòa vô hại. Song bộ cảnh phục chỉn chu và huy hiệu cảnh sát trên vai lần nữa chứng minh người đàn ông trước mắt không hề đơn giản như thế.

"Tiểu Hạ, đi rót cho sư phụ em ly trà, nhớ phải lạnh." Tề Ninh chợt nói, Tề Hạ le lưỡi với sư phụ, vào bếp.

Bạch Vũ nhìn bóng lưng cô bé khuất sau cửa mới quay lại nhìn Tề Ninh, "Cậu sai Tiểu Hạ đi là vì có chuyện muốn nói với tôi à?"

"Chắc anh với Âu Dương Duệ biết nhau lâu rồi đúng không?" Tề Ninh ngồi đối diện Bạch Vũ, mỗi ngày Tề Hạ đều thay băng đúng giờ cho cậu, nên vết thương trên tay trái cũng chậm rãi khép miệng, sắc mặt cậu cũng ngày càng hồng hào, khi nói chuyện có vẻ đạm nhạt mà bình tĩnh, bộc lộ sự chín chắn và kín đáo cực kỳ không hợp tuổi.

Bạch Vũ vẫn cười nhẹ, đáp khẽ: "Tôi biết anh Duệ từ năm 11 tuổi."

Tề Ninh hơi kinh ngạc, ngón tay nắm hờ vào nhau, mãi sau mới lên tiếng: "Người nổ súng là ai?"

Cậu nói thẳng thắn và ngắn gọn như thế khiến tim Bạch Vũ khẽ đập loạn, rồi lại cười ôn hòa, "Chỉ là một tay mới thôi, do quá căng thẳng nên bất cẩn bóp cò, tôi xử phạt cậu ta rồi, tôi rất xin lỗi vì khiến cậu bị thương, cam đoan về sau sẽ không phát sinh chuyện tương tự nữa."

Tề Ninh im lặng lắng nghe, bỗng nhớ tới Âu Dương Duệ, người nọ cũng thề chắc nịch rằng sẽ không khiến cậu bị thương nữa, nhưng để được vậy thì rốt cuộc phải âm thầm trả giá bao nhiêu cố gắng, ngay cả bản thân cậu cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Bạch Vũ, anh đang nói dối." Tề Ninh hoàn hồn, điềm tĩnh nhìn người đàn ông đối diện.

Bạch Vũ kinh ngạc đến quên đáp lời, chỉ nghe giọng nói trong trẻo mang theo sự khẳng định khó lòng xem nhẹ của thiếu niên nhẹ nhàng truyền đến: "Tuy lúc ấy rất cấp bách, nhưng tôi vẫn cảm giác được mục tiêu của đối phương là mình, chắc chắn nếu những kẻ đó muốn giết thì tôi đã sớm chết rồi. Cho nên, họ không muốn giết tôi, chỉ muốn dạy tôi một bài học, hoặc muốn thông qua tôi để nhắc nhở và ám chỉ ai đó. Mấy người mặc thường phục đứng canh ở bệnh viện là cấp dưới của anh đúng không, anh nghĩ sẽ có kẻ đến hại tôi hay người đối phương muốn đối phó kỳ thực là Âu Dương Duệ?"

Nét mặt cậu quá đỗi bình tĩnh, ánh mắt lại trong suốt, Bạch Vũ ngẩn ra cả buổi chẳng thốt nên lời.

Biểu cảm trên mặt Tề Ninh khi nói chuyện khiến Bạch Vũ khiếp sợ không thôi, khác biệt quá xa với thiếu niên đơn thuần trong trí nhớ của anh ta, một sự quyết đoán và thẳng thắn hoàn toàn, phảng phất một người đứng trước cơn động đất bụi đất mịt mù vẫn có thể không đổi sắc mặt, điềm nhiên đối diện sóng cuộn bão gầm.

Thật lâu sau, trong không gian tĩnh lặng mới vang lên giọng nói trầm trầm của Bạch Vũ: "Xin lỗi, giờ tôi chưa thể cho cậu biết, nhưng cậu đi Bắc Kinh một mình nhất định phải cẩn thận trong mọi chuyện."

Tề Ninh thấy Bạch Vũ ra chiều nghiêm trọng thì không gặng hỏi nữa, chỉ gật đầu đồng ý.

Trong lòng cậu chung quy đã đoán được phần nào, có kẻ muốn đối phó Âu Dương Duệ, lại chọn xuống tay từ cậu.

Phải chăng bọn chúng đánh giá quá cao địa vị của cậu trong lòng Âu Dương Duệ rồi?

"Liệu Âu Dương Duệ có gặp nguy hiểm không?" Sự kiện Âu Dương Duệ chết trong thư phòng nhà mình lại hiện lên, cõi lòng Tề Ninh căng thẳng, vội vàng hỏi.

"Tôi sẽ không để anh ấy gặp chuyện." Bạch Vũ đáp ngay, giọng điệu tràn ngập tự tin và bình thản làm Tề Ninh thoáng yên tâm, "Vậy tốt rồi, anh ấy là người tốt, không nên... Không nên bị mưu hại." Cậu tính nói không nên chết sớm, nhưng lại sợ Bạch Vũ nghe ra điều gì. Bạch Vũ cũng chẳng để ý, chỉ nhíu mày không biết đang nghĩ gì.

Di động của Bạch Vũ bỗng đổ chuông, anh ta móc ra xem, vẻ nặng trĩu trên mặt lập tức được ánh nắng xua tan, nở rộ hào quang chói mắt. Tề Ninh nhìn anh ta vừa nhận điện thoại vừa bước ra cửa, "Anh đang ở ngoài, em ở đâu? Còn ở văn phòng à? Chờ anh đến rước nhé, ừ." Nhất định là người đầu kia nói câu gì buồn cười lắm, nên ngay sau đó Bạch Vũ mới nở nụ cười lóa mắt, rực rỡ đến vậy.

Tề Ninh vẫn ngồi trên sofa, nhìn sườn mặt phấn chấn của Bạch Vũ khi nói chuyện điện thoại.

Bạch Vũ xuất sắc nhường ấy kia mà, vì vậy anh ta có quyền yêu và được yêu, đồng thời đạt được tư cách nắm giữ hạnh phúc.

Chỉ là không biết, người đầu kia là ai, phải may mắn cỡ nào mới nhận được tình yêu say đắm mà trọn vẹn của Bạch Vũ.

Bạch Vũ ngắt máy rồi quay lại nhìn Tề Ninh, chưa kịp lên tiếng đã nghe Tề Ninh mở miệng trước: "Anh bận việc thì đi đi, tôi báo lại với Tiểu Hạ cho, không nên để người ta đợi."

Ám chỉ trong nửa câu sau khiến Bạch Vũ phải ghé mắt, ngay tiếp theo lại bảo: "Tề Ninh, tôi cảm thấy cậu căn bản không phải Tề Ninh."

Nội tâm Tề Ninh chấn động, trên mặt vẫn giữ nụ cười tự nhiên: "Sao lại nói vậy?"

"Tôi nghe nói Tề Ninh thông minh, giỏi giang, đơn thuần, nhưng cảm giác cậu mang đến cho tôi rất xa lạ, đứng trước mặt cậu như thể không có cách biệt tuổi tác, cậu không phải 17 tuổi, mà thuộc cùng thế hệ với chúng tôi. Biểu hiện bình tĩnh và chín chắn của cậu khiến tôi cảm thấy cậu không phải Tề Ninh tôi biết." Nét mặt Bạch Vũ hết sức chân thành, hoàn toàn không giống đang trêu chọc. Tề Ninh không khỏi mỉm cười, "Tôi có thể xem như anh đang khen không?"

"Đương nhiên."

Tề Ninh tiễn Bạch Vũ ra cổng, lúc Bạch Vũ mở cửa xe, giọng Tề Ninh chợt vang lên sau lưng: "Bạch Vũ, chớ quên lời anh nói hôm nay."

Bạch Vũ nghi hoặc quay đầu lại, thấy khuôn mặt điềm nhiên của thiếu niên, không bộc lộ nhiều cảm xúc, chỉ có sự thành thật, nghiêm túc và trang nghiêm. Giờ này mặt trời đã ngả về Tây, bốn phía chỉ còn ánh hồng ban chiều tản mát, chiếu lên bức tường loang lổ. Thiếu niên yên tĩnh đứng trước cánh cổng gỗ lim tróc sơn, nhàn nhạt nhìn Bạch Vũ.

Thấy vẻ ngờ ngợ trong mắt anh ta, thiếu niên thản nhiên bảo: "Anh nói sẽ không để Âu Dương Duệ gặp chuyện."

"Ừ, tuyệt đối không."

Bạch Vũ thấy cõi lòng như bị điều gì đó chạm đến, hời hời hợt hợt, lại đặc biệt khó chịu.

Mấy ngày kế tiếp Âu Dương Duệ không xuất hiện nữa, Tề Ninh đại khái cũng chẳng tài nào ra cửa, bèn ôm đống báo Tề Hạ tìm cho để đọc. Tề Hạ thấy mặt mày anh hai nghiêm túc, liền sáp qua, "Anh hai, có phải mai mốt anh tính theo chính trị không?"

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn cô bé, "Sao tự dưng hỏi vậy?"

"Thì nè, anh toàn coi tin thời sự không." Tề Hạ chỉ chỉ tờ báo trong tay cậu, cất giọng đương nhiên.

Tề Ninh à một tiếng, đặt báo sang một bên, kéo em gái ra khỏi phòng, "Ra xem Tiểu Hạ nhà ta lại nấu món gì ngon nào?" Băng gạc trên tay cậu đã tháo, vết thương cũng đang từ từ kết vảy, tay áo vừa đủ che khuất vết sẹo khá dữ tợn, làn da lộ bên ngoài thì vẫn trắng trẻo mịn màng.

"Chè đậu đỏ hạt sen, ồ, ngon à nha." Tề Ninh nghe mùi đậu đỏ, liền đắm chìm vào hương thơm.

Tề Hạ đỡ cậu ngồi xuống ghế, "Ngày mai anh hai phải đi Bắc Kinh rồi, lại thêm vài tháng không gặp nhau, nên hôm nay em gái đặc biệt làm nhiều món để đưa tiễn anh hai đó."

"Anh sẽ thường xuyên về thăm em, em ở đây phải cẩn thận, cuối tuần nhất định phải đợi Tạ Đông tới đón mới được đi, nhớ chưa?" Tuy rằng đã nói tận trăm lần, song Tề Ninh vẫn không yên lòng mà phải lặp lại lần nữa. Tề Hạ hiểu tấm lòng của anh hai, chỉ cười gật đầu chứ không phản bác.

Tay nghề của Tề Hạ tăng tiến vùn vụt, dưới sự chỉ dạy của Bạch Vũ, cô ngày càng có phong thái đầu bếp, nấu ăn ngon đến nỗi người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia