ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 672: ĐI VỀ PHÍA NAM

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 672: ĐI VỀ PHÍA NAM

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Yểu Trường Thiên vừa nói lai lịch của Tân Đình Hầu, Ân Hậu và Thiên Tôn đều có chút dở khóc dở cười —— làm nửa ngày, thì ra căn nguyên ở chỗ này, Hạ Vãn Phong người này ngựa mất móng trước mèo mất chân trước, tuy nói dù có Tân Đình Hầu hay không, đều không ảnh hưởng Bạch Quỷ Vương Bắc Phạt... Nhưng nhiều ít vẫn là đẩy cây đuốc cho thời buổi loạn lạc về sau, thật sự là đánh khắp mọi mặt!

Chỉ có điều lúc này, mọi người lại gặp được một vấn đề khó giải quyết, Yêu Vương bên kia làm sao bây giờ?

Buổi sáng "ta có một bạn..." của Yêu Vương còn không khởi đầu đã bị bọn nhỏ cắt đứt, lúc này lại muốn để hắn tiếp tục nói, vậy không phải cần tìm cơ hội dỗ dành hắn à?

Tất cả mọi người nhìn phía Thiên Tôn và Ân Hậu, nhiệm vụ gian khổ này, không bằng...

Thiên Tôn và Ân Hậu cùng lúc lắc đầu —— mới không muốn! Yêu nghiệt kia không thể đắc ý lên trời, bọn ta không cần để ý như vậy, quản hắn voi lớn voi nhỏ hay là voi yêu dấu gì đó... Dù sao không phải là voi của chúng ta!

Mọi người thở dài, lại quay sang nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngược lại nghĩ rất thoáng, từ sau vụ án lần trước dỗ dỗ sư công ngay hôm đó thì phá án, Triển Chiêu tỉnh ngộ, quyết định noi gương theo Tiểu Tứ Tử.

Nghĩ đến nơi đây, Triển Chiêu đưa tay kéo cánh tay Tiểu Tứ Tử, ý tứ kia —— hai ta lên đi!

Tiểu đoàn tử ngủ no rồi lại ăn no tâm tình đang tốt, vung tay nhỏ lên biểu thị —— không phải dỗ Yêu Yêu sao, chút lòng thành thôi mà!

Chỉ có điều không đợi được Yêu Vương, đã chờ tới bồ câu đưa tin của quân doanh.

Bồ câu đưa tin mập mạp rơi xuống vai Hỏa Phượng, lại vươn chân về phía Trâu Lương.

Trâu Lương đưa tay tháo thùng thư xuống, mở ra nhìn, là hồi âm của Hạ Nhất Hàng.

Lão Hạ nói hắn phái người đi Thánh Điện sơn truyền lời, chỉ có điều các thánh tăng nói, hai vị đại sư Chỉ Kiến và Chỉ Văn mấy ngày trước cùng nhau khởi hành tới Giang Nam, bảo là muốn đi Thanh Manh đảo.

Mọi người suy nghĩ một chút, vậy cũng khá tốt, dứt khoát gặp Giang Nam đi.

Kết quả, Bao đại nhân ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi tuần.

Lần này mục tiêu của mọi người rõ ràng, chạy thẳng tới Giang Nam, trạm thứ nhất Hãm Không đảo.

Đội tàu đi tuần bắt đầu tập kết ở bến tàu kênh đào, còn có vài đội thuyền và thuyền hoa đi theo, đều bắt đầu vận chuyển hành lý.

Bao đại nhân phái người thông báo cho Thái sư, để Hoa phu nhân thu dọn bọc hành lý, do Thái sư tự mình đưa đến Khai Phong phủ, cùng ở với Bao phu nhân.

Thái sư còn gọi Bàng Dục tới để hắn chăm sóc mẹ nhỏ thật tốt.

Thái sư nhìn thật là rất để ý, trịnh trọng nói cảm ơn Bao đại nhân, khiến cho Tướng gia còn có chút không thích ứng.

Công việc Khai Phong liền do Thái úy, Thái sư và Bát Vương tạm thi hành thay mặt.

Bao đại nhân ngược lại không lo lắng, bây giờ trong triều nhân tài đông đúc, không nói tới Thái úy Dã Vong Ưu văn võ đều mạnh mẽ, Phương Tĩnh Tiếu và Lư Nguyệt Lam cũng một mình đảm đương một phía. Trong triều những tham quan ô lại kia đều bị Triển hộ vệ bắt hết không còn một mống, bây giờ đều là những nhân tài đẹp trai trẻ tuổi thánh thượng mới cất nhắc, một đội đều tài giỏi, hắn đi tuần cũng tương đối yên tâm.

Triệu Phổ lần này xuôi nam mang Trâu Lương và Lê Yên, Trâu Lương dẫn ba nghìn thuỷ quân, Lê Yên cũng mang một nghìn người.

Long Kiều Quảng và Âu Dương đều đóng giữ ở Khai Phong thành.

Đội ngũ đi tuần quy mô vẫn lớn như trước.

Bao đại nhân mang năm trăm nha dịch Khai Phong phủ, Long Đồ Án quyển mang mấy rương.

Bạch Ngọc Đường dứt khoát mở đội tàu Hãm Không đảo ra, mấy lão gia tử một thuyền, long hổ báo một thuyền, hắn và Triển Chiêu một thuyền, quà tặng mang cho các ca ca tẩu tẩu Hãm Không đảo một thuyền...

Lâm Dạ Hỏa cũng mở đội tàu Hỏa Phượng Đường đi ra, đường chủ Hỏa Phượng Đường mấy năm này cũng không nhàn rỗi, số lượng thuyền long hà đang lớn mạnh.

Hỏa Phượng quang mInh chính đại chứa một thuyền quần áo, lần này hắn còn giúp Trâu Lương mang theo Tắc Tiếu.

Tắc Tiếu mang đại thù đến báo, cũng không có chính sự gì thì còn dư lại mang Dạ Minh du ngoạn núi non sông nước, Trâu Lương muốn mang hắn ra ngoài đi dạo một chút, có cơ hội đi xem Quỳnh gia Cổ Bộ phương Bắc, gặp mặt người nhà.

Túc Thanh cũng bị Lâm Dạ Hỏa mang theo, có vẻ như là chơi kéo búa bao thua, bị xua đuổi tới hầu hạ đường chủ nhà mình du ngoạn núi non sông nước.

Học sinh Thái Học viện nghỉ, cũng mở mấy chiếc thuyền.

Tạ Viêm và Vương Lân đều có thuyền, lần này Triệu Lan nhõng nhẽo cứng rắn chèo kéo, Triệu Trinh cuối cùng nhả ra, để cho nàng với bạn cùng trường đi ra khỏi cửa cho có chút kinh nghiệm, cho nên Qua Thanh cũng theo tới.

Lê Yên mang không ít nữ binh ra, vừa lúc có thể phụ trách an toàn cho Triệu Lan.

Trong đội tàu trùng trùng điệp điệp, còn có một chiếc thuyền hoa tinh xảo, thuyền thoạt nhìn rất mới.

Đây là thuyền của Tiểu Tứ Tử... Không sai, đoàn tử mua chiếc thuyền.

Nói đầu năm Mãn Ký tính tiền, Mãn Mộ Hoa phái người đưa phần thu nhập năm ngoái của hắn tới cho Tiểu Tứ Tử.

Trước đó trong một lần đi tuần, Tiểu Tứ Tử ở phủ Hàng Châu, phủ Kim Hoa và phủ Thiệu Hưng đều chọn chỗ ở, mở cửa hàng phân nhánh của Mãn Ký, còn dựa theo khẩu vị của địa phương, cho không ít ý kiến.

Mãn Mộ Hoa một năm này kiếm là chậu đầy bát đầy, bên trong này cũng có không ít là nhờ công lao của Tiểu Tứ Tử, dựa theo tỉ lệ ước hẹn trước đó chia xong cho Tiểu Tứ Tử, còn cho một bao tiền lì xì thật to.

Tiểu Tứ Tử cầm một xấp ngân phiếu cũng không biết muốn nên làm gì, đi gõ cánh cửa phòng Ngũ Gia.

Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử thả một xấp ngân phiếu ở trên bàn, đưa mắt đếm đếm, đã chia tiền làm bốn phần.

Ngũ Gia chỉ phần thứ nhất nói, "Mua phòng."

Phần thứ hai, "Bỏ vào tam đại tiễn trang Khai Phong một phần lấy lời."

Phần thứ ba, "Ném vào chút sản nghiệp, để Bạch Phúc đề cử mấy cái cho nhóc."

Một phần cuối cùng, "Để chơi đi, có cái gì muốn mua không?"

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra tới muốn mua gì.

Ngũ Gia đề nghị, "Không bằng mua chiếc thuyền đi."

Tiểu Tứ Tử cảm thấy đề nghị này ngược lại rất không tệ, có thuyền rồi, cha bé và Cửu Cửu đi ra ngoài chơi cũng không cần ngồi thuyền quan phiền phức nữa, tùy thời tùy chỗ đều có thể bơi hồ, Tiểu Lương Tử bọn họ còn có các bạn bè đá cầu thân thiết cũng có thể cùng nhau lên thuyền tụ họp, đi nơi khác khám bệnh cũng rất tiện.

Cứ như vậy, Tiểu Tứ Tử mua chiếc thuyền.

Thuyền mới mấy ngày hôm trước mới vừa đưa đến, Tiểu Tứ Tử kéo tay cha bé bày tỏ —— cha sau này ra ngoài cũng không cần phiền có thể không thể mang cái gì, bây giờ đều có thể mang! Trong khoang thuyền còn có một căn phòng chuyên môn dùng để chứa cổ trùng!

Công Tôn đứng bên bến tàu há miệng nửa ngày không đóng lại được... Nhi tử hắn! Tuổi mới tới hàng đơn vị đã mua phòng mua đất còn mua thuyền!

Cửu Vương gia chắp tay sau lưng vui mừng gật đầu —— có thể nghỉ hưu sớm hưởng phúc của con trai... Mới vừa nói cái gì buồng nhỏ trên tàu nuôi cổ trùng thì phải? Kéo Bạch lão ngũ lên thuyền đi! Hai ngày sau, chuẩn bị sắp xếp.

Triệu Trinh tự mình ra cung tới tiễn Khai Phong phủ phủ đi tuần... Một đường đưa đón, từ cửa cung đưa đến Khai Phong phủ lại đưa đến bến tàu.

Nam Cung cứ sợ hắn thừa dịp mọi người không chú ý len lén chuồn mất lên thuyền đi mất.

Trên bến tàu vang lên ba tiếng pháo, đội tàu khởi hành.

Triệu Trinh đứng ở trên bờ vẫy tay với các ái khanh đi xa, "Nhất định phải tìm gia quyến của voi yêu trẫm trở về! Các ái khanh thuận buồm xuôi gió! Các ái khanh nhớ kỹ viết thư cho trẫm..." Nam Cung bất đắc dĩ nhìn Triệu Trinh, đột nhiên phát hiện hoàng bào của Hoàng thượng hình như hơi sáng lên... Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời mọc.

Hôm nay sáng sớm lúc đầu thời tiết âm u, đỉnh đầu còn có mây đen, vốn cho rằng muốn mưa.

Kết quả không biết làm sao, sau khi đội tàu mọi người Khai Phong lái đi, mây đen vậy mà cũng bay đi theo, phía trên thành Khai Phong trời trong xanh nghìn dặm, ánh nắng tươi sáng.

Nam Cung nhìn chăm chú vào đội tàu càng đi càng xa... Chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.

...

Đội tàu bình ổn chạy trên mặt sông kênh đào rộng rãi.

Trong thuyền hoa của các lão gia tử tụ tập không ít người.

Yêu Vương nhìn Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử mỗi người kéo một bên tay mình, lắc đầu —— hừ! Lần trước nói với các ngươi các ngươi còn hoài nghi ta không tốt với các ngươi! Cái loại tức giận không dỗ được đâu!

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau, vậy mà vô dụng á? Thế thì gia tăng độ mạnh yếu!

Yêu Vương nhìn hai người treo ở hai bên ra sức làm nũng, trên vai, Tiểu Bạch Long cũng học dáng vẻ của Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, dựa vào Yêu Vương cọ mặt.

Khóe miệng Yêu Vương cười cũng sắp không khống chế nổi.

Lúc này lạu nghe mấy lão gia tử ở một bên nói mát.

"Ai nha, hắn kỳ thực cũng không nhất định sẽ biết."

"Đúng đó, có lẽ bản thân cũng không nhớ rõ."

...

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, vừa dùng đại pháp làm nũng, vừa phép khích tướng, cảm giác có cửa...

Quả nhiên, Yêu Vương chống đỡ không nổi, ngồi xuống bên cạnh bàn, "Ngày hôm nay để cho các ngươi biết, cái gì gọi là nhà có một lão giống như có một bảo!"

Mọi người vừa nhìn liền biết đã trúng chiêu, đều cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống.

Yêu Vương hắng giọng, "Ta có một người bạn..."

Tất cả mọi người gật đầu —— ừm! Muốn nghe cái này.

"Hắn có một người bạn." Yêu Vương mở miệng liền nói, "Thân thích của bạn của bạn của thân thích của bạn của bạn hắn..."

Mọi người yên lặng nhìn lão gia tử —— người tự nghe thử xem, người nói cái này giống lời thật không?

"Chậc." Yêu Vương chỉ Tiểu Tứ Tử bên cạnh hai tay chống cằm, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn cho mấy người bọn họ xem —— thấy không? Nghe ta kể chuyện xưa nên có loại biểu tình này!

Tất cả mọi người bất đắc dĩ gật đầu —— được rồi được rồi, ngày hôm nay người nói cái gì đều tin được chưa!

Yêu Vương cho một biểu tình "này còn được", nói tiếp.

"Người nọ, gọi hắn là lão Vương đi, là một sơn phỉ, trong nhiều năm cướp bóc đã làm nhiều lần chuyện xấu, về sau triều đình xuất binh trừ phiến loạn, hắn và mấy sơn phỉ cùng nhau chạy trốn. Bởi vì quen thuộc địa hình, cho nên trốn khỏi quan binh truy bắt, thế nhưng bên ngoài tiếng gió rất chặt, mấy người liền quyết định ở trong núi trốn một hồi. Bọn họ trốn vào núi sâu săn thú để sống, càng ngày càng hướng đi vào chỗ sâu trong núi lớn... Một ngày nọ, lão Vương tìm được một cái hang động, phát hiện phụ cận có ít bia đá, trên đó viết chút văn tự xem không hiểu, còn vẽ vài ký hiệu đao. Lão Vương trước đây cũng nghe mấy lão nhân kể trong ngọn núi này có thể có một cổ mộ.... Chỉ có điều hắn là một người khôn khéo, biết hang động không rõ lai lịch không thể tùy tiện đi vào, muốn lừa những người khác đi xuống trước. Cho nên sau khi hắn trở về, đột nhiên bắt đầu nói ngọn núi có thể có bảo tàng các loại, còn nói phát hiện một hang núi có chút đáng nghi... Quả nhiên, đêm hôm đó, có hai sơn phỉ trẻ tuổi lặng lẽ tìm kiếm. Lão Vương ở phía sau đi theo, nhìn hai người bọn họ vào hang núi."

Tất cả mọi người cảm thấy lão Vương có chút không phúc hậu, chỉ có điều nghĩ lại một chút, bản thân hắn chính là một sơn phỉ, sao có thể phúc hậu được...

"Nhưng kỳ quái " Nhưng kỳ quái là, hai người kia sau khi xuống phía dưới, vẫn luôn chưa từng lên lại, lão Vương chờ... Cuối cùng trời cũng sắp sáng, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là tự mình trở về, đoán chừng trong động có cơ quan, hai người kia chết ở bên trong.

Ngày kế buổi sáng, mấy sơn phỉ còn lại phát hiện hai người trẻ tuổi không thấy, đều bắt đầu nghi thần nghi quỷ, hoài nghi hai người có phải đi ra ngoài báo quan bắt bọn họ hay không. Vì tránh để bị bắt, mấy người bọn họ thu dọn đồ một chút liền chuẩn bị đổi chỗ... Nhưng không đợi bọn họ di chuyển ổ, hai người trẻ tuổi kia vậy mà trở về. Hai người bọn họ không chỉ hoàn hảo không tổn hao gì trở về, còn mang hai bao quần áo trở về, mở ra vừa nhìn, là hai bạc mạ vàng, hai người nói với mọi người, bọn họ đêm qua đi hang động ngọn núi tìm bảo, thật sự phát hiện một bảo tàng khổng lồ, bảo vật nơi đó cả đời đều dùng không xong. Sơn phỉ còn dư lại vừa nghe đều hưng phấn không thôi, để cho hai người bọn họ dẫn đường, muốn cùng nhau đi tìm báu vật..."

Nghe đến chỗ này, tất cả mọi người cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Ý tứ là, hai người bọn họ ở trong sơn động lưu lại một đêm?" Phương Thiên Duyệt cảm thấy không hợp lý, "Vào cổ mộ tìm bảo không phải là loại chuyện rất hung hiểm sao? Ở lại lâu như vậy à?"

"Có khi nào ngủ thiếp đi hay không?" Tiểu Lương Tử và Lâm Dạ Hỏa trăm miệng một lời hỏi.

Tất cả mọi người yên lặng mà nhìn một lớn một nhỏ không tim không phổi này —— hai ngươi vào cổ mộ có thể ngủ hả?

Nghĩ lại một chút, Tiểu Lương Tử thì không biết, Lâm Dạ Hỏa có vẻ như thật sự từng ngủ rồi...

"Hai sơn phỉ này." điểm kỳ quái Triệu Phổ cảm thấy lại khác biệt với mọi người, "Đạo đức có hơi tốt nhỉ..."

Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, phát hiện bảo tàng còn trở về thông báo cho sơn phỉ khác? Không phải nên là tự mình lấy ít tiền chạy đi sao? Lưu lại một ký hiệu dùng xong lại tới lấy? Tốt bụng như vậy còn trở về phân cho những người khác?

Yêu Vương cười gật đầu, "Lão Vương cũng cảm thấy như vậy..."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia