ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 633: GIÓ

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 633: GIÓ

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Tiểu Tứ Tử có từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày cũng có thể lên mai hoa thung đá cầu hay không? Đương nhiên là có, một ngày kia, bé cũng có thể đứng trên mai hoa thung bay tới bay lui vô cùng mạnh mẽ, cùng các tiểu bằng hữu cùng nhau đá cầu.

Chỉ có điều, cũng chỉ là suy nghĩ một chút, đoàn tử nghĩ tới không ít thứ, nghĩ nhiều nhất là sau khi lớn lên có thể cao giống Yêu Vương hay không.

Vậy Tiểu Tứ Tử có thể đá hoa mai cúc hay không?

Đương nhiên là không biết!

Tiểu Tứ Tử thường ngày đến sân bóng, chỉ có xem cầu cùng hỗ trợ lượm cầu, thỉnh thoảng có đá vài cái dưới đất.

Hơn nữa sau khi chơi một trận, bé cũng chán, so sánh với đá cầu, bé càng thích cùng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đi phá án, cùng cha bé đến y quán xem bệnh, cùng Thiên Tôn Ân Hậu đến rạp hát xem kịch, cùng Yêu Vương học xem bói, hay đến Mãn Ký nhìn sư phụ làm đồ ngọt, cái nào cũng thú vị hơn đá cầu. Mỗi người đều có một sở thích, thứ họ am hiểu cơ bản cũng sẽ trở thành yêu thích, thứ họ không am hiểu, thì không thích chính là không thích.

Nhưng không am hiểu, không thích, không có nghĩa là Lương Thần Mỹ Cảnh không thể cùng tiến cùng lùi! Thấy Tiểu Lương Tử gọi mình, Tiểu Tứ Tử lập tức thì chạy tới.

Đám người phát ra tiếng hoan hô, một đám nhìn cầu đột nhiên nước mắt lưng tròng, trăm triệu không nghĩ đến lại có một ngày nhìn thấy đoàn tử lên sân khấu, vé ngày hôm nay không mua uổng phí... Đây chỉ là đấu loại a, trận đấu cấp bậc này không xứng với đoàn tử!

Tay Công Tôn ôm ngực run run, nhìn đoàn tử chân ngắn bước nhỏ chạy qua bên người, mỗi một bước chạy trái tim tiên sinh run lên một cái.

Chỉ có điều Công Tôn suy nghĩ một chút, mình ít xem đá cầu, không lẽ lúc mình không đến xem đoàn tử cũng luyện cầu?

Ôm hy vọng, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, "Đoàn tử biết đá cầu sao?"

Triệu Phổ "A" một tiếng.

Công Tôn trong nháy mắt tâm lý sụp đổ, túm cổ áo hắn lắc lắc, "Biết hay không biết a?!"

Triệu Phổ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cũng thật tò mò, sờ cằm nhìn Bạch Ngọc Đường —— đoàn tử có thể hay không?

Ngũ Gia vẻ mặt cạn lời —— đương nhiên là không biết, lượng vận động một ngày của đoàn tử cùng Yêu Yêu đang ấp trứng là như nhau a.

Công Tôn tiếp tục lắc Triệu Phổ —— ngươi còn không đi ngăn cản nó!

Triệu Phổ nhân cơ hội sờ đầu Công Tôn, "Ôi, còn có thể để cho nó chịu thiệt hay sao?"

Công Tôn lo lắng nhìn về phía sân bóng, tuy rằng đoàn tử có thể cùng những tiểu bằng hữu chơi với nhau, hắn làm cha cũng thật cao hứng, thế nhưng ngộ nhỡ không đá tốt đoàn tử không chừng sẽ đau lòng, đối phương còn chơi ám chiêu, bị thương thì làm sao bây giờ? Sốt ruột a!

Tiểu Tứ Tử chạy đến trước mai hoa thung, nhìn nhìn mai hoa thung cao đến chóp mũi bản thân, tính toán làm sao đi lên.

Tiểu Lương Tử cùng tiểu Đường cùng nhau đưa tay.

Tiểu Tứ Tử duỗi hai tay lên, hai anh em cùng kéo bé lên.

Chân Đoàn tử đặt trên mai hoa thung, rồi ngây người không động.

Tiểu Đường nhìn Tiểu Lương Tử một cái —— sao không động? Có phải thấy cái gì không?

Tiểu Lương Tử cũng có chút không hiểu, nguyên nhân Cẩn Nhi nhà hắn ngây người có nhiều lắm, có lẽ là nhìn thấy gì đó, hay chỉ đơn thuần là đang ngẩn người...

Mọi người cũng nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, thở mạnh cũng không dám.

Cách lưới, đội Thanh Vu đường đối diện cũng đang quan sát đối diện.

Ba đứa bé đội Thanh Vu đường đều là thành viên của hoàng thất Liêu quốc, tuổi lớn nhất là nhóc cãi nhau với Tiểu Lương Tử ban nãy, năm nay mười một, gọi là Da Luật Thanh.

Hai người khác đều mười tuổi, một người tên Da Luật Minh, một người tên Da Luật Thượng, còn một nhóc không lên sân khấu là Da Luật Phân.

Tối hôm qua lúc mấy vị lão gia tử giúp nghiên cứu chiến thuật, Yểu Trường Thiên có nói Thanh Vu đường là đội "Thanh Minh Thượng Phần*", khiến Bạch Long Vương cười hồi lâu. Lục Thiên Hàn lại cảm thấy, tên đội này hình như có chút xúi quẩy, nhưng lại cảm thấy không vấn đề gì...

*Thanh minh thượng phần 清明上坟 qīngmíngshàngfén trong đó "Thanh" 清 [qīng] đồng âm với "Thanh" 青 [qīng] trong Thanh Vu đường, "Minh" 明 [míng] = tên của Da Luật Minh, "Thượng" 上 [shǎng] đồng âm với "Thượng" 尚 [shàng] trong tên Da Luật Thượng, "Phần" 坟 [fén] đồng âm với "Phân" 分 [fēn] trong tên Da Luật Phân.

Da Luật Thanh nhìn đối diện đổi người, cũng có chút khẩn trương... Trước đó không nhìn thấy bên sân còn một đội viên, cho rằng chỉ có ba người. Chỉ có điều bọn họ trước kia cũng đã phái thám tử điều tra qua thực lực của đội, trong Lương Thần Mỹ Cảnh, "Thần bí" nhất là Cảnh, bởi vì "Cảnh" từ đầu đến cuối chưa từng lên sân khấu. Các thám tử hỏi thăm nhiều nơi, đầu mối nhận được đều là —— đó là vũ khí bí mật của đội bọn họ!

"Vũ khí bí mật?"

Da Luật Thanh quan sát Tiểu Tứ Tử từ trên xuống dưới, cũng có chút không xác định.

Đứa bé này mấy tuổi a? Nhìn chiều cao so với những người khác thấp hơn một cái đầu, mập mạp nho nhỏ, nhìn dáng vẻ tối đa năm tuổi, lớn lên đặc biệt đáng yêu!

Da Luật Thanh sờ cằm, chẳng lẽ đây là vũ khí bí mật trong truyền thuyết?! Vì sao lại ngơ ngác vậy?

Tiểu Tứ Tử đứng ngẩn ngơ trong chốc lát, đột nhiên nâng mặt, "Oa... Thì ra là loại cảm giác này."

Nói xong, còn ở trên mai hoa thung nhảy nhảy hai cái, sau đó thân thể lệch đi.

Dọa Tiểu Lương Tử cùng tiểu Đường sợ hãi đưa tay đỡ, dưới sân Công Tôn gấp đến độ cào cánh tay Triệu Phổ.

Chỉ có điều, Tiểu Tứ Tử duỗi hai cánh tay nhỏ bé ra ổn định, rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Lương Tử, giống như là hỏi —— lợi hại hay không?!

Tiểu Lương Tử cùng tiểu Đường đều gật đầu vỗ tay —— lợi hại lợi hại!

Dưới sân một đám người ôm tim... A! Nụ cười kia của Đoàn tử! Sáng chói a!

Đối diện, Da Luật Minh cùng Da Luật Thượng đều nhìn có chút không ra "Thực lực" của Tiểu Tứ Tử, chẳng lẽ là nhân vật lợi hại thâm tàng bất lộ sao?

Hai huynh đệ đều hỏi Da Luật Thanh, nhưng Da Luật Thanh thì đứng yên không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Da Luật Minh chọc chọc hắn, Da Luật Thanh đột nhiên mở miệng, "Thật..."

"Thật cái gì?"

"Thật..." Da Luật Thanh hít sâu một hơi, "Thật là đáng yêu!"

Da Luật Minh cùng Da Luật Thượng đều nhìn trời.

Da Luật Thanh kích động, quay đầu lại hỏi hai huynh đệ, "Giống như những con gấu trúc nhỏ mà hôm qua chúng ta đi xem vậy đó? Giống hay không? Tròn từ trong ra ngoài, móng... rất tròn! Chân cũng... ngắn! Lăn qua lăn lại! Khi chạy lỗ tai còn sẽ lắc lư! Thịt thịt... Toàn thân đều là trạng thái cuộn sóng."

Dưới đài, Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Là chiến thuật sao?"

Ngũ Gia cũng không xác định, chỉ có điều cảm giác những câu đó đều đang chọc vào tim Tiểu Tứ Tử.

Quả nhiên, đối diện đoàn tử bĩu môi —— ta tức giận!

Công Tôn đều muốn cởi giày ném tiểu tử kia, Triệu Phổ vội vàng ngăn cản Thư Ngốc nóng nảy nhà mình —— người ta không chừng là gia học uyên nguyên*.

* gia học uyên nguyên 家学渊源 gia đình có gốc (truyền thống) học giỏi

Vừa nói, vừa ra hiệu Công Tôn nhìn vẻ mặt thiếu đánh của Già Lan Da cùng Da Luật Vũ Diễm.

Công Tôn "Chậc" một tiếng, thượng bất chính hạ tắc loạn!

Tiểu Lương Tử cùng Đường Lạc Mai cộng thêm Thẩm Nguyên Thần dưới sân đều hung hăng trừng Da Luật Thanh —— không biết nói chuyện thì im lặng!

Tiểu Tứ Tử "Hừ" một tiếng, đột nhiên bắt đầu di động.

Theo đoàn tử ở trên mai hoa thung di chuyển, dưới sân truyền đến tiếng "Oa".

Bởi vì Tiểu Tứ Tử không phải là bước qua, mà là bay trên không lướt qua.

"Oa thần tiên nhỏ!"

"Cái này lợi hại!"

Kỳ thực mọi người nhìn không thấy, Tiểu Tứ Tử là được Tiểu Giao Giao "Vận chuyển" đi.

Đoàn tử căn bản không thể đứng vững trên cọc đá cầu, chạy lại càng không thể nào.

Chỉ có điều lúc này Giao Giao cao bằng Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu "Chiếm xác" ôm đoàn tử đi qua bãi trống để Tiểu Lương Tử cùng tiểu Đường phát huy.

Triển Chiêu dù sao cũng là người "Thạo nghề" nhất, bàn về thực lực, Tiểu Lương Tử cùng Đường Lạc Mai hai đánh ba tuyệt đối không thành vấn đề, Tiểu Tứ Tử lên sân khấu góp số, cầu đến trước mặt đá một cái, Giao Giao thì đứng bên cạnh bé, bảo đảm Tiểu Tứ Tử không rơi xuống, không bị quả cầu đập trúng là được.

Lúc này tương đối quan trọng, phải phá giải "Ám chiêu" Của Thanh Vu đường đối diện.

Ban nãy quả cầu khiến cho Thẩm Nguyên Thần bị thương kia vô cùng "Thần bí", khán giả dưới sân thấy không rõ lắm, chỉ cảm thấy lúc Thẩm Nguyên Thần phán đoán khoảng cách không đúng.

Nhưng thực tế, trong nháy mắt Tiểu Thần Tử giơ chân đá, quả cầu đột nhiên "Né tránh". Triển Chiêu nhìn thấy vô cùng rõ ràng, không phải do nội lực bắn ngược lại, cũng không phải là vấn đề xoay tròn của quả cầu, mà quả cầu thật sự biết chạy... Nguyên nhân chủ yếu... là gió!

Không biết có phải do mở Ma Vương Nhãn hay không, dù sao Triển Chiêu cảm thấy nhãn lực của mình so với trước đây có tốt hơn.

Một ít thứ nhỏ nhặt cũng thấy đặc biệt rõ ràng, ban nãy khi quả cầu chuyển động đến chân của Thẩm Nguyên Thần, lúc đó cũng có một mảnh lá cây nhỏ bay theo quả cầu đến mai hoa thung.

Mà chuyện thần kỳ nhất là quả cầu kia, trong nháy mắt ngắn ngủi... Biến mất.

Triển Chiêu khẳng định mình không nhìn lầm, quả cầu kia trong nháy mắt "Chạy đi", cho nên Thẩm Nguyên Thần sửng sốt một chút, nhưng nháy mắt lại "Trở về", người bình thường căn bản không nhìn ra.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường có nhìn thấy hay không.

Ngũ Gia lắc đầu, nói quả cầu kia giống như lắc lư một cái, nhưng cụ thể không nhìn ra khác thường.

"Không dùng Ma Vương Nhãn cơ hồ nhìn không ra."

Yêu Vương xuất hiện sau lưng của hai người, nhỏ giọng nói, "Đây là 'co' trong truyền thuyết."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn hắn, "Co?"

Yêu Vương nói nhỏ, "Bởi vì 'Duỗi' là gặp nước giãn ra, cho nên theo tình hình sẽ thấy 'co' là mất nước nên nhỏ lại, nhưng co nhỏ lại, mà không biến mất, đúng hay không? Phải để một thứ khác biến mất, nếu co nhỏ không thì lại không có ích lợi gì, đem nó dời khỏi tầm mắt của mọi người, tựa như quả cầu ban nãy."

Triển Chiêu sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nghe Yêu Vương phân tích, lập tức nhớ tới cơ quan Hà Hoa biến mất ở công đường, "Thì ra là cùng thuật co duỗi như thế..."

"Nói thì nói vậy..." Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều hiếu kỳ hỏi sư công nhà mình, "Thế nhưng phải làm sao mới được?"

Yêu Vương mỉm cười, "Thế nhân đều biết Già Lan Chú là vu vương phương Bắc, hắn biết dùng chú thuật. Đích xác vị này hành quân đánh trận vẫn luôn dùng phong cách vu chú, thường thường giả thần giả quỷ, còn đều là những chú thuật có phạm vi rất lớn, cho dù có người không tin quỷ tà, cũng phải cảm thấy tà môn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, "Thật sự có chú thuật sao?"

"Các ngươi tin sao?" Yêu Vương cười hỏi ngược lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều nhìn Yêu Vương —— đây không phải là không biết mới hỏi ngài sao! Đừng lừa gạt, nói rõ ràng!

"Ừm... Vu chú này... khá giống với số phận an bài, nói không tin, nhưng đôi khi lại đặc biệt linh nghiệm. Còn nếu tin, thì chưa bao giờ thành công."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn lão gia tử —— ngươi lại bắt đầu lừa dối người có phải hay không? Cảm giác ngươi lại bắt đầu rồi!

Yêu Vương nhìn ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn mình vô cùng cảnh giác, giống y đúc tổ Tương Du nhà mình, cười gật đầu —— quả nhiên là trái trên một cây kết ra.

"Nói thí dụ như tồn tại của thuật vu chú..." Yêu Vương đùa hai người, "Vì sao thời cổ thì nhiều, đến bây giờ lại càng ít đi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghiêng đầu, "Thất truyền nha."

"Chỉ do thất truyền sao?" Yêu Vương ôm cánh tay lắc đầu, "Vậy tại sao thức ăn lại càng ngày càng nhiều? Trò chơi đa dạng sửa cũ thành mới, ngay cả màu sắc nhuộm vải cũng đa dạng, ngày càng phong phú? Ăn uống tiểu tiêu ngủ, mỗi một dạng đều sẽ không thất truyền, vậy vì sao vu thuật chú thuật thần kì như thế lại bị thất truyền?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy lão gia tử nói hình như cũng đúng.

Suy nghĩ một chút, hai người lại cảm thấy mình theo quán tính đã vào tròng của Yêu Vương, đều lắc đầu biểu thị —— ngươi nói điểm mấu chốt đi! Đừng gạt người!

Yêu Vương sờ cằm nhìn hai đồ tôn, cảm thấy so với tổ Tương Du thì thông minh hơn, cười nói, "Thấy không? Hai ngươi so với tổ Tương Du khó lừa hơn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vô ý thức quay đầu nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Hai lão gia tử đang nhìn chằm chằm người của đội Thanh Vu đường đối diện, còn cùng bọn Bạch Long Vương Yểu Trường Thiên nhỏ giọng nghị luận, vừa rồi là Già Lan Da ăn gian.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngay lập tức lĩnh hội được ý của Yêu Vương, "Là bởi vì kinh nghiệm bị lừa tích lũy nhiều hơn, cho nên năng lực phòng ngự cũng tăng lên... Người không dễ lừa gạt, vu thuật chú thuật cũng tự nhiên mà dần thất truyền?"

Yêu Vương gật đầu, "Già Lan đích xác rất lợi hại, võ công cùng trí thông minh của hắn, mới thật sự là chú thuật... Già Lan Da tuy rằng năng lực không bằng đại ca hắn, nhưng dù sao cũng là trái kết từ một cành ra, hắn hẳn là học được không ít bản lĩnh."

"Chờ một chút..." Triển Chiêu đột nhiên bắt được trọng điểm, "Loại bản lĩnh này cũng giống với Tuyết Trung Kính cùng Ma Vương Nhãn, thuộc về độc nhất vô nhị trên đời, không truyền cho người ngoài, mà người ngoài cũng luyện không được có phải hay không?"

Yêu Vương gật đầu.

"Vậy..." Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Già Lan Da, "Chẳng lẽ, hắn là người đứng sau vụ án này?"

"Hành thích vua mà nói... Người Liêu quốc có động cơ nhất." Bạch Ngọc Đường cảm thấy các loại điều kiện đều thật phù hợp, chỉ có điều...

Ngũ Gia quay đầu lại quan sát Già Lan Da, "Ta cảm thấy vị này không có loại khí chất của nhân vật phản diện phía sau màn..."

"Tiểu Bạch Đường."

Lúc này, Yêu Vương một tay khoác vai Ngũ Gia một tay khoác vai Triển Chiêu, "Người không thể nhìn bề ngoài a! Hơn nữa đây chính là hoa đào nát của Tiểu Du! Không phải là nhân vật phản diện lớn, làm sao sẽ mơ ước Tiểu Du của chúng ta?!"

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu nhìn Yêu Vương —— vì sao ngươi nói chuyện giống như đang lừa người vậy?

Yêu Vương bóp má hai người, "Hai ngươi vậy mà cũng nhìn sư công như vậy?"

Một bên, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa nghe rõ ràng, hai người đều nhìn Già Lan Da.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Vậy thật ra ai mới là Hà Hoa?"

Triệu Phổ có chút nôn nóng, muốn để cho quân hoàng thành bóp tất cả da mặt của người ở đây.

Bên này đang trò chuyện, bên kia từng đợt tiếng kinh hô truyền đến.

Mọi người cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt lên sân bóng... Thì thấy Tiểu Tứ Tử đang bay lên một chân... Quả cầu kia bay qua lưới, trực tiếp đập trên mặt Da Luật Thanh đối diện.

Ban nãy bỏ lỡ toàn bộ quá trình tất cả mọi người đều ngây người.

Công Tôn cũng choáng váng, Đoàn vương đột nhiên thành cầu vương... Chẳng lẽ là kích phát thiên phú tiềm tàng gì?

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều hỏi Triển Chiêu —— ngươi đã làm đi?

Triển Chiêu vẻ mặt lờ mờ, hắn cùng Bạch Ngọc Đường còn có Yêu Vương đều có thể nhìn thấy, Giao Giao lúc này đứng ở phía sau đoàn tử, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Đoàn tử làm sao có thể bay lên đá cầu?

Ngay cả Tiểu Lương Tử cùng Đường Lạc Mai trên sân bóng cũng không hiểu được —— Cẩn Nhi mạnh như vậy?

Kỳ thực đừng nói bọn họ, Tiểu Tứ Tử chính mình cũng bối rối... Bởi vì căn bản không phải bé đang đá cầu, mà giống như là có trận gió đẩy bé đá cầu.

Đối diện, Da Luật Thanh bị quả cầu đập ra dấu đỏ trên mặt, chảy máu mũi, "Tốt! Quả nhiên là vũ khí bí mật!"

Hai người bên cạnh cũng nhìn hắn choáng váng —— đoàn tử thật hung hãn a!

"Ha ha ha..."

Lúc này, một trận tiếng cười truyền đến, một người giống với Già Lan Da như đúc, nhưng mặc trang phục của quý tộc Tây Hạ đi ra, "Còn tưởng rằng Thanh Vu đường rất giỏi, quả nhiên là đồ mua danh chuộc tiếng."

Tất cả mọi người nhìn người nọ, thì thấy phía sau hắn cũng đi theo mấy đứa bé, nhìn trang phục hẳn là đội bóng của Tây Hạ.

"Vạn Tông môn nga!"

"Oa, hai người này lớn lên hình như...!"

"Cảm giác cái này thường một chút, miệng lệch mắt nghiêng."

Già Lan Da lúc này liếc nhìn, không giống đang diễn, nhìn người tới hắn thật sự ghét bỏ.

Mà bên này mọi người Khai Phong còn đang kích động, dĩ nhiên, kích động nhất vẫn là Ngân Yêu Vương —— xuất hiện! Đóa hoa đào thứ hai!

=============================================

Ros: một câu tổng kết về hoa đào của tổ Tương Du, thích Bàn Tương đa phần là người đẹp người tốt chỉ có điều trong nhà hơi phức tạp thôi, thích Tiểu Du đa phần đều là biến thái hết cả, không có một người khác biệt mấy!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia