ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 626: TRIỀU HỘI*

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 626: TRIỀU HỘI*

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


*朝会 tương tự vào triều

Sau khi nghe lời Ân Hậu nói xong, Bạch Ngọc Đường càng ngày càng lo lắng, Triển Chiêu luyện Ma Vương Nhãn không đúng phương pháp, luyện sai nên hiệu quả không tốt cũng không quan trọng, quan trọng lỡ như có nguy hiểm gì...

Bàn đối diện, mấy lão đầu đều trào phúng Ân Hậu, ngươi tại sao không nhắc nhở ngoại tôn ngươi một chút, để hắn luyện vớ vẩn.

Chỉ có Thiên Tôn cúi đầu, hình như là phát hiện trong xíu mại có xương cá, đang cố gắng lựa xương cá ra.

Ngân Yêu Vương cũng liếc mắt liếc nhìn Ân Hậu, vừa muốn mở miệng nói hắn hai câu, Ân Hậu hỏi ngược lại, "Ta có nói hắn không nên dùng hoặc chỉ nên dùng ít Ma Vương Nhãn cùng Ma Vương Thiểm, những gì cần nói ta đều nói, hắn có nghe ta sao?"

Yêu Vương lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở về, hình như...

Ân Hậu "Hừ" một tiếng, "Càng không cho dùng càng muốn dùng, càng không cho chơi càng muốn chơi, các ngươi bây giờ chỉ biết nói ta mặc kệ hắn, lúc ta muốn quản hắn thì các ngươi giúp đỡ hắn nói ta!"

Mấy lão đầu đối diện lầm bà lầm bầm cúi đầu cùng Thiên Tôn lựa xương cá —— ai nói ngươi.

"Vả lại, có vài kỹ năng là thiên phú, thời khắc mấu chốt chính mình tự ngẫm ra, cũng không phải không muốn dùng là có thể không cần." Ân Hậu nhìn tiểu đoàn tử đối diện đang tìm xương cá cùng các lão gia tử, "Tiểu Tứ Tử muốn không nhìn thấy ảo giác thì không thể nhìn thấy sao?"

Tất cả mọi người chăm chú nhìn đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử kẹp xíu mại nhìn chằm chằm - cho nên thật sự có xương cá hay là chỉ là ảo giác?

Công Tôn lợi dụng đúng cơ hội, nâng cằm bé lên đưa muỗng canh trứng gà đến miệng bé.

Ngân Yêu Vương bất mãn mà nhìn mọi người lựa xương cá đối diện —— trong xíu mại ta làm làm gì có xương cá? Lựa cái rắm, đều nhắm mắt lại ăn cho ta!

Bạch Long Vương nhai xíu mại tiếp tục ríu ra ríu rít, "Vậy ngươi tốt xấu gì cũng nên kiểm định a, thấy đứa nhỏ đi đường vòng cũng không chỉ điểm hai câu."

Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên gật đầu theo, Thiên Tôn kẹp xíu mại ngửi ngửi, bên trong giống như có nấm hương...

Yêu Vương lại muốn mở miệng nói hai câu, thì nghe Ân Hậu nói tiếp, "Khắp thiên hạ có hai người biết dùng Ma Vương Nhãn, một là ta một là hắn, ta còn cảm thấy bản thân ta không luyện đúng cách, làm sao có thể chỉ điểm cho hắn a? Các ngươi muốn để hắn luyện giống ta sao? Ta còn muốn hắn chỉ điểm cho ta một chút đó. Cái gì mà trong mộng xây dựng đội ngũ, mở họp đoàn tử... Ta đời này cũng chưa luyện thành loại thần kỹ này."

Một đám lão đầu tiếp tục cúi đầu cùng Thiên Tôn chọc xíu mại, giống như thật sự có nấm hương...

Ngũ Gia cảm thấy Ân Hậu nói cũng có đạo lý, mặc dù cùng một cánh cửa, nhưng cảm giác con đường hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, Ân Hậu chọn cánh cửa phía Bắc, Triển Chiêu chọn cánh cửa phía Nam...

Lục Thiên Hàn cũng lầm bầm một câu, "Kia dù sao cũng là Ma Vương Nhãn, luyện thế nào mà ra khác biệt lớn như vậy?"

Ân Hậu nâng một ly trà vừa uống vừa nhìn Yêu Vương cùng Tiểu Tứ Tử một cái —— hai người này còn đều là Ngân hồ a.

Các lão gia tử tiếp tục không nói tiếng nào nhai xíu mại.

Yêu Vương nhìn Thiên Tôn không ăn hết xíu mại mà chỉ lựa tôm bóc vỏ bên trong ăn, lấy đũa gõ chén hắn.

Tiểu Tứ Tử chọc xíu mại —— mới sáng sớm liền có cảm giác bị nhằm vào a!

Công Tôn tiếp tục đút con trai canh trứng gà.

"Vậy bây giờ không phải là Ma Vương Nhãn bị gạt sao." Yểu Trường Thiên hỏi, "Đã luyện thành như vậy, nên làm cái gì bây giờ?"

Ân Hậu chớp chớp mắt, "Tự nghĩ biện pháp a, còn có thể làm sao?"

Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long Vương đều ngẩng đầu trừng hắn —— ngươi nhìn ngươi!

Thiên Tôn ngậm đũa, nhìn xíu mại không có tôm bóc vỏ trước mặt, không muốn ăn.

Ân Hậu vừa dùng đũa gắp tôm bóc vỏ trong xíu mại của hắn qua cho Thiên Tôn, vừa nhìn ba lão đầu đối diện —— các ngươi còn nói ta! Các ngươi ai từng tay nắm tay dạy đứa nhỏ nhà mình? Không phải đều ném xuống hố hay ném lên núi nuôi thả sao, rớt xuống bẫy các ngươi ai đau lòng, còn không phải đứng một bên lo cười sao? Cũng không phải nuôi đoàn tử.

Mấy lão gia tử liếc mắt nhìn đoàn tử.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi —— không có chọc đến các ngươi a! Chưa chọc a!

Công Tôn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đưa một muỗng canh trứng gà.

Ngũ Gia đưa tay cầm lồng xíu mại trước mặt Thiên Tôn qua, đưa lồng của mình chưa động qua cho hắn, tôm bóc vỏ đã lựa sẵn, gắp ăn là được.

Thiên Tôn đắc ý lấy đũa gắp gật đầu —— trẻ con sao, chính là như vậy, ngã xuống hố nhiều mới có thể học được không ngã nữa.

Một bên mấy lão gia tử đều nghiêng mắt nhìn hắn, cùng nhau đưa tay cướp tôm bóc vỏ của hắn ăn.

Yêu Vương nhìn một đám lão đầu vừa ăn vừa cãi nhau, dùng bữa không cho phép kén ăn, chỉ Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn ăn xong một lồng xíu mại, uống xong một chén canh trứng gà bên cạnh —— ăn như thế mới có thể có thịt! Đều học tập đi!

Tiểu Tứ Tử bĩu môi nhìn cha mình.

Công Tôn cười tủm tỉm nắm mặt nhỏ nhắn của con trai, tới, ăn xíu mại nữa nào!

Ân Hậu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn chút lo lắng, nhìn nhìn Thiên Tôn đối diện.

Thiên Tôn thấy Ân Hậu nháy mắt với mình thì mở miệng, "Đại Cao lần kia, không phải tốt vô cùng sao."

Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà mình.

Những người khác kẹp xíu mại, suy nghĩ một chút —— ngược lại cũng đúng, Đại Cao lần kia nếu như không có những thao tác vô sự tự thông của Triển Tiểu Miêu, kết quả tuy rằng không đến mức xảy ra nhiễu loạn lớn, nhưng khẳng định không có cách nào khác xong việc mà trọn vẹn như vậy.

"Từ kết quả cho thấy..." Thiên Tôn biểu thị, "Cảm giác Triển Tiểu Miêu mới là người luyện đúng."

Ân Hậu tán đồng gật đầu —— năm đó nếu hắn đi xuống địa ngục, đoán chừng cũng không có chuyện gì.

"Vậy nếu không thì khích lệ hắn một chút, để hắn hài lòng vui vẻ?" Yêu Vương nghĩ kế, "Đừng luyện đến tự bế..."

Ân Hậu đều bị hắn chọc cười, "Tự bế? Ngoại tôn ta? Chiêu Chiêu nhà ta từ nhỏ đến lớn trong từ điển không có hai chữ tự bế."

Thiên Tôn cũng gật đầu —— cũng không thể nói vậy, đều lượm gần một vạn cổ thi thể, vẫn là dương quan chói lọi ăn uống tốt a, nếu không thì ngươi làm bữa ngon cho hắn ăn!

Yêu Vương suy nghĩ một chút, "Vậy giữa trưa ta làm bữa tiệc hải sản lớn?"

Công Tôn lúc đầu đều muốn ôm đoàn tử xuống bàn, vừa nghe thì quay đầu lại, "Bữa tiệc hải sản lớn?"

Ân Hậu cảm thấy chiêu này đáng tin, đối với ngoại tôn nhà hắn mà nói, không có gì mà một trận hải sản không giải quyết được, thực sự không được thì hai trận.

Mấy lão gia tử thương lượng trong chốc lát liền đi đến bến tàu mua cua.

Ngũ Gia vốn có chút lo lắng, nhưng nghe mấy lão gia tử nói, ngẫm lại cũng đúng... Miêu Nhi vẫn sẽ nghĩ ra biện pháp để giải quyết.

Nghĩ tới đây, Ngũ Gia đột nhiên cảm thấy, sau khi tửu trang xây xong còn dư vài miếng đất, có cần mở chỗ hải sản tươi gì gì đó hay không?

...

Trong hoàng cung, Triệu Trinh vào triều.

Văn võ quần thần xếp hàng hai bên hành lễ, trước tiên quan sát vẻ mặt của Hoàng thượng.

Triệu Trinh sáng nay lúc ăn sủi cảo chiên xoi mói các loại, lúc nói cay lúc nói mặn, Nam Cung cảm thấy tâm tình hắn kém, hôm nay tốt nhất là đừng có ai trêu chọc hắn.

Triển Chiêu thì thấy Triệu Phổ nháy mắt mạnh với mình, tựa hồ muốn hắn nhìn đám người kia một cái, nhìn xem người nào có liên hệ với Hà Hoa.

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, trong bụng thì lẩm bẩm, Miêu gia biết Ma Vương Nhãn chứ không phải mở thiên nhãn, ai biết trong đám lão thần này lén lút làm gì? Hơn nữa Ma Vương Nhãn không biết có linh hay không.

Triển Chiêu vừa tìm cách, vừa ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này muốn dùng Ma Vương Nhãn, tốt nhất nên tìm một chỗ kín đáo một chút, vừa lúc trong triều trang hoàng là vàng son lộng lẫy, mắt màu vàng hẳn có thể trốn một chút.

Triển Chiêu liền thất thần, Ma Vương Nhãn không nên lớn như vậy? Vậy có thể thu nhỏ như Giao Giao không?

Đang nghĩ ngợi thì nghe Triệu Trinh lên tiếng.

Hoàng thượng hỏi Bao Chửng rối loạn trong thành tối hôm qua là thế nào?

Bao đại nhân nói tường tận, đêm qua có người lợi dụng phủ Thái úy bỏ trống, chế tạo cơ quan quấy nhiễu bách tính bằng cương thi.

Lời nói này của Đại nhân cũng rất có chừng mực, nói phân nửa giấu phân nửa, cương thi của ai cũng không nói tỉ mỉ, chính là cường điệu nhấn mạnh mấy rương cơ quan.

Các quần thần tại triều ở trước mặt Triệu Trinh cũng không dám nhỏ giọng nghị luận, chính là trao đổi ánh mắt với nhau.

"Nói đến cái chợ kia..." Triệu Trinh nhìn cả triều văn võ, "Các vị ái khanh, có ai mua chợ kia không?"

Cả triều văn võ lắc đầu như trống bỏi, cừ thật, cái này ai dám nhận, người nào nhận người đó mưu phản.

"Lúc phủ Lão thái úy bán đấu giá, vừa lúc trẫm đi tuần." Triệu Trinh ôm tay hỏi, "Bao khanh cũng không ở nha môn, cho nên là nhà ai chủ trì quan phách?"

Xu mật sứ vội vàng đi tới, nói là Xu Mật viện chủ trì quan phách.

"Nga." Triệu Trinh gật đầu hỏi, "Cho nên là người nào mua?"

Xu mật sứ trực tiếp lau mồ hôi, nói hôm qua phái người điều tra ghi chép, người mua nặc danh...

Quần thần nhịn không được nghị luận, nặc danh cũng dám bán? Không phù hợp quy củ a.

Xu mật sứ run run rẩy rẩy lấy ra một phần bằng chứng quan phách nộp cho Triệu Trinh, nói bởi vì lúc đó người mua nặc danh lưu lại một ấn tín, cho nên cũng không dám hỏi nhiều.

Nam Cung nhận lấy phần bằng chứng kia giao cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhận lấy nhìn liền vui vẻ, dấu đóng trên phần bằng chứng kia nhìn rất quen mắt.

Triệu Trinh lấy ra ngọc tỷ, ở bên cạnh ấn tín bằng chứng kia đóng vào, hai bên so sánh, cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ có độ dày thoáng khác biệt.

Nam Cung cũng nhíu mày, đây là ngọc tỷ giả làm ra để triệu hồi quần hùng tới Khai Phong làm đại hội võ lâm.

Triệu Trinh thu hồi bằng chứng hỏi, "Cho nên mảnh đất kia là thuộc về trẫm sao?"

Xu Mật sử vội vàng nói, "Trong thiên hạ, hẳn là hoàng thổ."

Triệu Trinh cười lắc đầu, "Vậy cũng chưa chắc, tư trạch này so với hoàng cung của trẫm có khi còn khí phái hơn... Trong nhà các vị ái khanh có hay không a?"

Cả triều văn võ tiếp tục lắc đầu như trống bỏi.

Triệu Trinh cười như không cười, cùng văn võ quần thần nói truyện cười cõi âm, khiến cho cả triều văn võ không dám nhắc đến xác chết tiên đế vùng dậy kia.

Triệu Phổ ngẩng đầu tìm trên nóc nhà, phát hiện không có mắt mèo lớn màu vàng, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu —— tra được đầu mối không?

Triển Chiêu lúc này đang ngây người, hai mắt nhìn phía trước.

Triệu Phổ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ.

Triệu Trinh cũng nhìn thoáng qua Triển Chiêu... đoán chừng là còn chưa tra được đầu mối.

"Các vị ái khanh, ai biết Nguyệt Nga phường a?" Triệu Trinh dựa vào long ỷ gác chân, như đang tán gẫu chuyện nhà, tiếp tục hỏi đủ loại đề tài "Toi mạng".

Các triều thần tiếp tục lắc đầu.

Triệu Trinh nở nụ cười, "Trẫm hỏi các ngươi ai biết, chứ không hỏi các ngươi ai dùng tiền mướn bọn họ làm gì..."

Triều thần trực tiếp hít khí lạnh, lắc đầu —— không có a tuyệt đối không có.

"Thật sự không biết?" Triệu Trinh vừa nói vừa đưa tay.

Nam Cung đưa một xấp giấy cho hắn.

Triệu Trinh mở ra, "Trẫm chính là tra được danh sách, các ngươi nếu không tự mình nói, Trẫm sẽ..."

Triệu Trinh giả bộ muốn đưa xấp giấy cho Bao Chửng, "Trẫm cũng không cứu được các ngươi.."

Bao đại nhân cũng quay đầu lại quét mắt nhìn mọi người —— còn không mau mau thành thật khai báo...

Quần thần hai mặt nhìn nhau, lúc này, có mấy lão thần giơ tay lên, nói mình biết sự việc của Nguyệt Nga phường.

Triệu Trinh nhướn mày, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, "Mấy vị ái khanh, tìm Nguyệt Nga phường hại ai a?!"

Các lão thần liên tục xua tay, nói bọn họ chỉ biết Nguyệt Nga phường, không có hại người.

Triệu Trinh hướng về phía bọn họ vẫy tay —— tới đây! Tới nói rõ ràng.

Triệu Phổ vội vàng quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, để hắn xem mấy người này trước một chút.

Chỉ có điều lúc này trạng thái của Triển Chiêu vẫn còn chút kỳ quái, hắn cũng không nhìn mấy cái lão này, mà hai mắt nhìn phía trước, vẫn như cũ là trạng thái ngây người.

Triệu Phổ có chút tò mò —— Triển Chiêu nhìn cái gì vậy?

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia