ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 610: THƯ

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 610: THƯ

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Tiểu Tứ Tử tìm cục đường, hướng về phía ánh mặt trời soi soi.

Bạch Ngọc Đường bắt đầu tìm kiếm bốn phía, cách chỗ cục đường rải rác cách đó không xa có một cái đèn đá.

Ngũ Gia đi tới nhìn nhìn.

Các sân trong cung đều có không ít đèn đá, đại khái cao khoảng nửa người, buổi tối sẽ đốt lên, thuận tiện chiếu sáng đi đường, lại không đến mức quá sáng ảnh hưởng nghỉ ngơi.

Bạch Ngọc Đường đi tới cánh cửa có đèn đá mà Hương Hương nhìn thấy quỷ ảnh, vẫy tay với mọi người.

Tất cả mọi người chạy qua, thì thấy một bên đèn đá cũng có đường, chẳng qua là đã hòa tan, trên mặt đất còn chút mảnh vụn.

Tiểu Tứ Tử lấy cái nhíp gắp lên một ít, phát hiện không phải trong suốt, "Là màu đen..."

"Nguyên lý vận hành cũng giống đèn quỷ ảnh ở gánh hát." Ngũ Gia nói, "Chỉ cần một cơ quan nhỏ rất đơn giản là có thể hoàn thành. Có thể dùng giấy làm cũng có thể dùng ngọc lưu ly làm, sở dĩ dùng đường làm... Là bởi vì đường sau khi bị nóng sẽ tan ra, sau đó chuột cùng kiến sẽ hỗ trợ hủy diệt chứng cứ."

"Một cái hộp nhỏ hình vuông làm từ đường là được." Ngũ Gia miêu tả, "Trên một mặt vẽ hình long bào, phải vẽ ngược, một mặt đối diện bôi đen. Ở trên mặt màu đen khoan một lỗ nhỏ, sau đó đem hộp đặt phía trước ngọn lửa đèn đá, mặt có lỗ nhỏ thì hướng về phía cánh cửa... Nên trên cửa sẽ xuất hiện bóng người."

Ngũ Gia tìm một căn phòng ánh sáng tương đối tối, dùng băng thay kẹo biểu diễn cho mọi người nhìn... Tuy rằng tốc độ hòa tan của băng so với kẹo nhanh hơn, nhưng nguyên lý thì tất cả mọi người đều đã hiểu rõ.

Nam Cung thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải quỷ hồn cùng huyễn thuật, chắc không uy hiếp được an toàn của Hoàng thượng cùng Thái hậu.

Nhưng vấn đề tiếp theo lại tới nữa —— Là ai làm chuyện này?

Đèn đá thì ở ven đường, sau khi đốt đèn, mỗi người đi qua nơi này đều có khả năng, hơn nữa người bình thường sẽ không chú ý trong đèn đá có cái gì.

"Trong cung có nội gián sao?" Triệu Trinh bất mãn, "Trước đó, Hà Hoa dùng huyễn thuật khống chế thái giám cung nữ làm đầu người, bây giờ không có huyễn thuật vẫn có người bị xúi giục sao?"

Nam Cung cũng bắt đầu chú ý hơn sau chuyện thái giám giấu đầu người cùng rải quả long đảm trong cung.

Tuy rằng đã điều tra rõ là bọn thái giám bị ảo giác khống chế, nhưng Nam Cung vẫn cảm thấy, chân chính khó nhằn không phải là đem đầu người giấu dưới hố cát, mà là đem đồ vận chuyển vào trong cung.

Trong hoàng cung bảo vệ cũng không nghiêm ngặt lắm, dù sao trong cung đi lại rất nhiều người, không có khả năng mỗi nha hoàn thái giám đều có người nhìn chằm chằm. Chân chính nghiêm ngặt, là khi ra vào hoàng cung, nhất là khi đi vào cung. Đừng nói chứ, Hoàng thượng hoài nghi cũng rất có lý —— trong khối người ra vào trong cung, không chừng thật sự có một tên nội gián.

Nam Cung cân nhắc làm sao bắt người này.

Lúc này, ảnh vệ tới, cầm lồng sắt nhỏ dùng để bắt chuột hỏi Tiểu Tứ Tử, "Này được không?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, sau đó lục trong hầu bao nhỏ, lấy ra một bao kẹo.

Một đám cao thủ nhìn Tiểu Tứ Tử thiết lập bẫy, như thật sự chuẩn bị bắt chuột, vả lại chỗ đoàn tử thiết lập bẫy là ở bụi cỏ che khuất phụ cận nhà kho cùng hậu cung.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu vốn đang tra đầu mối, chẳng qua hai lão đầu nhìn Tiểu Tứ Tử bắt chuột cảm thấy cũng rất có thú vị, liền cùng nhìn, còn giúp bé thiết lập bẫy.

Triệu Trinh oán giận, "Trẫm nói a, nuôi nhiều mèo như vậy, trong cung còn chuột sao, trước đó có người nói mấy con mèo này đẹp mắt không dùng bắt chuột được, xem ra là oan uổng bọn họ."

Nam Cung cũng gật đầu, chuột đều thông qua thông đạo thoát nước ra vào, đúng là mèo cũng không có biện pháp.

Ân Hậu cùng Bạch Ngọc Đường nghe lời này lại lắc đầu, tựa hồ là có cái nhìn khác.

Thông thường chỗ có mèo đều không có con chuột, đặc biệt chỗ mèo tụ tập... Khai Phong phủ cùng Ma cung cũng không có chuột. Đàn mèo trong cung vẫn luôn mở rộng, bây giờ đếm một chút ít nhất cũng chừng trăm con, mỗi ngày đều được uy đến mập mập nằm lười nhác không di chuyển, nhưng chuột trời sinh chính là sợ mèo, làm sao có thể tới ổ mèo đi loanh quanh. Hơn nữa muốn đến cũng đến Ngự Thiện phòng a, có thể ăn vụng, trong cung Thái hậu thì càng không có gì có thể ăn... Thái hậu còn ăn chay.

"Ừm..."

Lúc này, Thiên Tôn đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ý nghĩa không rõ mà nhìn thoáng qua cửa thoát nước góc tường.

Ngũ Gia thì đứng ở bên cạnh hắn, hiếu kỳ nhìn hắn —— làm sao vậy?

Lão gia tử nói, "Trước đó không phải có người theo công chúa nhỏ vài ngày sao."

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn nhìn Hương Hương, đi theo Hương Hương... Suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới, lão gia tử nói hẳn là Triệu Lan.

"Ngày đó Tiểu Hoành Thánh tìm vòng đeo tai khắp sân, nói là công chúa nhỏ ném đi, cuối cùng cũng không tìm thấy." Thiên Tôn nói, "Tiểu Hoành Thánh lúc ấy nói, không phải châu báu mới mất lần một lần hai, hậu cung có thể có người tay chân không sạch sẽ."

Nam Cung nhíu mày, "Chuyện này không có nghe hắn nhắc qua... Sao lại không điều tra."

Thiên Tôn nói ông lúc ấy cũng hỏi như vậy, chẳng qua Qua Thanh nói hắn đúng là có lén lút điều tra, nhưng không phát hiện ai khả nghi. Hơn nữa Triệu Lan sợ một khi sự việc điều tra nhưng không tìm ra ai, có thể sẽ liên lụy rất nhiều người bị phạt, cho nên không cho hắn nói ra bên ngoài.

Nam Cung nhìn nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cười cười, "Vậy kẻ trộm còn thật biết chọn người."

Triển Chiêu nghe một vòng, căn cứ theo kinh nghiệm bắt tặc nhiều năm của hắn, nhìn ra ý tứ trong đó, "Cho nên là có kẻ trộm quen thuộc tình huống trong cung, lợi dụng chuột để trộm đồ. Về sau có thể đã bị Hà Hoa bắt được nhược điểm, nên lợi dụng nó để uy hiếp người này đem đồ vận chuyển vào trong cung, cơ quan lần này cũng là người nọ đặt vào trong đèn đá, sau khi sự việc xảy ra liền điều khiển chuột thông qua ống thoát nước tiêu diệt chứng cứ?"

Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, cảm thấy manh mối này rất có khả năng.

"Chuột đúng là cũng có thể huấn luyện tốt." Triệu Phổ nói, "Trước đây trên chiến trường cũng có sự kiện lợi dụng chuột để đốt kho lúa thậm chí kho thuốc nổ."

Triệu Trinh nhìn Tiểu Tứ Tử lấy cục đường có kiểu dáng lấp lánh làm mồi, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, "Chỉ cần bắt được chuột, là có thể tìm được người nuôi chuột. Người này ngoại trừ có tiếp xúc với Hà Hoa, còn có một chút rất đặc biệt, hắn hình như biết phân bố của những cửa thoát nước trong cung, hơn nữa Nguyệt Nga phường hình như cùng tiên hoàng có chút quan hệ, không chừng người nọ biết đầu mối trong đó."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe xong cảm thấy có lý, đồng thời sinh ra một nghi vấn.

Nhị lão bàn chuyện cùng nhau, Yêu Vương để cho Tiểu Tứ Tử bắt chuột, biểu thị như hắn biết gì đó, thần thần bí bí! Lần hành động này vẫn là phải cẩn thận, không thể nghe lời tên kia nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở một bên nghe được, đều có chút ngạc nhiên mà hỏi hai người bọn họ, "Nghe ai nói cái gì?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều có biểu tình hai ngươi là tiểu hài tử xấu xa chưa trải sự đời, "Không chừng bằng hữu gì kia căn bản không tồn tại!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt —— cái này cũng có thể nói càn sao?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu bĩu môi một cái —— hắn nói càn còn ít sao!

Triệu Phổ cũng cảm thấy Yêu Vương mà nói dối thật sự khó lòng phòng bị, phụ huynh này sao lúc nào cũng lừa đứa nhỏ nhà mình vậy? "Có phương pháp gì phân biệt được không?" Triệu Phổ hỏi xong, thì thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu yếu ớt mà nhìn hắn một cái.

Cửu Vương gia ngẫm lại cảm thấy đúng là hỏi thừa —— nếu có thể phân biệt, cũng không đến mức bị lừa hơn một trăm năm vẫn còn bị lừa.

Bố trí xong bẫy, Tiểu Tứ Tử biểu thị —— đoán chừng phải đến buổi tối mới có thể bắt được.

Nam Cung sắp xếp nhóm ảnh vệ nhìn chằm chằm.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Triệu Trinh cùng Nam Cung nhìn mọi người.

Không phải tiên đế nháo quỷ, vậy cũng không cần lão gia tử lưu lại bảo vệ.

Triển Chiêu chuẩn bị đi thăm mấy vị lão thần bị đánh xem có đầu mối hay không, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Thiên Tôn Ân Hậu, ý tứ —— Hay hai người cũng đi theo ta cùng Miêu Nhi đi?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhỏ tiếng thương lượng trong chốc lát.

Sau khi thương lượng hoàn tất, Thiên Tôn đưa tay, níu lại cổ áo của Ngũ Gia, Ân Hậu thì kéo của Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị tách ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau quay đầu lại nhìn đại nhân nhà mình.

Thiên Tôn biểu thị —— trong cung không phải có một Xuân Đường các sao, còn có bản thảo di thư của tiên đế đều đi nhìn một cái... Ít nhiều cũng có chút đầu mối.

Triệu Trinh gật đầu với Nam Cung, để hắn tìm Trần công công hỗ trợ lão gia tử, chút chuyện kia của tiên đế Trần công công biết tương đối rõ ràng.

Ân Hậu đối ngoại tôn ra sức bĩu môi —— ngươi không phải nên tra cương thi tiên đế đánh người sao? Ngoại công cùng ngươi đi! Những lão thần đó thì có khả năng biết cái gì, hết thảy đã có Ma Vương Nhãn hầu hạ!

Triển Chiêu bĩu môi —— trước khi đi tra án chuẩn bị ăn cơm...

Ân Hậu gật đầu —— vậy rất tốt, ngoại công cùng ngươi ăn.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Thiên Tôn —— còn phải bồi Miêu Nhi dùng bữa.

Thiên Tôn híp mắt một cái —— thỉnh thoảng tách ra ăn một bữa làm sao hả? Hai ngươi không có đối phương uy không ngon miệng sao?

Hai lão gia tử mỗi người kéo một người rời đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn đối phương, ánh mắt như đôi uyên ương bị người khác dùng gậy đánh tan.

Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn lắc đầu —— chỉ tách ra trong chốc lát thôi, đâu đến mức...

Công Tôn cười tủm tỉm kéo tay của con trai, kết quả Tiểu Tứ Tử cũng bị Thiên Tôn đi ngang qua xách chạy đi —— tìm đồ mượn đoàn tử dùng một chút!

Đôi mắt Công Tôn trông mong nhìn con trai, Triệu Phổ kéo tay hắn đi ra ngoài —— ôi, con trai lớn phải cố gắng làm việc, hai ta lo chơi là được!

Triệu Trinh nhìn không thấy chuyện gì của hắn nữa, ôm lấy khuê nữ nhanh chân chạy đi, "Cùng phụ hoàng hoàng ăn cơm rồi ngủ trưa, ngủ no ăn no buổi tối đến Thái Học viện thức đêm bắt quỷ quỷ!"

Tiểu Hương Hương vỗ tay nhỏ bé, "Thức đêm bắt quỷ quỷ!"

Nam Cung đi theo, còn cho là mình nghe nhầm —— buổi tối đi làm gì nha?

...

Thiên Tôn một tay kéo đồ đệ một tay xách theo đoàn tử, đi tới ngoài cửa Xuân Đường các.

Đợi trong chốc lát, Trần công công liền cầm chìa khóa đi tới.

Công công mở cửa, Thiên Tôn đi vào.

Tiểu Tứ Tử bị đặt xuống mặt đất, lôi kéo Trần công công hỏi hắn nơi này có Nguyệt Nga không.

Trần công công còn rất buồn bực —— cái gì bướm?

*nga 蛾 bướm

Thiên Tôn liếc đồ đệ một cái, nhướng mày nhìn hắn —— làm sao? Để ngươi làm bạn cùng sư phụ một chút thì không vui lòng sao?

Ngũ Gia thuận tay lấy sách trên giá —— nào có, đây không phải là rất vui lòng sao.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng quan sát khắp nơi.

Một bên, Tiểu Tứ Tử lấy bình cho Trần công công nhìn, hỏi hắn tiên hoàng có phải từng chế tạo bình uống rượu này hay không.

Thiên Tôn thoả mãn gật đầu —— đoàn tử đáng tin nhất!

Trần công công nhìn chằm chằm hoa văn kia trong chốc lát, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Đúng là có."

Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn đều xoay mặt nhìn hắn —— thật sự biết?!

Trần công công nói, "Tiên hoàng lúc còn trẻ, từng có một vị bạn tốt, về sau bởi vì một ít nguyên nhân nên hai người thất lạc. Tiên hoàng sau khi lên ngôi, phái ra không ít người đi tìm, nhưng vẫn mù mịt không tin tức. Về sau có một ngày, đột nhiên nhận được một phong thư từ phương Bắc tới, dùng bao thư hoa văn rồng tử kim... Tiên hoàng mở ra vừa nhìn, long nhan vui mừng hớn hở, nói huynh đệ hắn muốn trở về, còn có một chất nhi gì gì đó... Lão nô rất ít khi nhìn thấy tiên đế vui vẻ như vậy. Nhưng qua một đoạn thời gian, tin dữ truyền đến, nói là người bạn tốt kia trên đường gặp cường đạo, cả nhà bị giết."

Bạch Ngọc Đường ở một bên nghe, không hiểu sao lại liên tưởng đến cảnh ngộ một nhà Tắc Tiếu, chẳng lẽ... Cha Tắc Tiếu chính là người bạn tốt kia của tiên hoàng?

"Lúc đó tiên hoàng hết sức đau lòng, phái người điều tra, cuối cùng tra ra một đầu mối, chính là một cái hoa văn Nguyệt Nga." Trần công công nói tiếp, "Qua mấy ngày, đột nhiên lại nhận được một phong thư, còn có một cái rương, bên trong có hai bao quần áo kiện hàng hoa văn rồng màu tím... Bên trong là cái gì lão nô cũng không nhìn thấy, tiên đế lại một mình ở phòng sách rất lâu. Về sau thì tìm tới công tượng lò quan, làm một bộ đồ uống rượu có đánh dấu này, làm xong rồi nhưng không thấy tiên đế dùng qua, hình như là ban thưởng cho người nào đó. Tiên hoàng lúc đó còn nói 'Ngươi liên lụy tính mạng cả nhà thay trẫm bảo vệ giang sơn, trẫm nhất định phải báo thù cho ngươi.' "

Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường nghe đều có chút hồ đồ, hình như có thể nghe ra gì đó, nhưng hình như lại có chút thiếu sót điểm mấu chốt.

"Sau đó..." Trần công công nói tiếp, "Tiên đế uống nhiều mấy chén, lấy hai cái bao có hoa văn rồng màu tím kia tự nhủ nói 'Trẫm báo thù cho huynh, không chỉ báo thù, trẫm còn phải để cho đám người kia đời đời, vĩnh viễn không ngày yên ổn.' "

Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn đều nhìn Trần công công —— cụ thể là đã làm gì?

Trần công công bất đắc dĩ cười cười, biểu thị mình chỉ biết như vậy.

"Mấy phong thư kia còn lưu lại không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trần công công suy nghĩ một chút, "Thư của Tiên hoàng hẳn đều giữ trong Xuân Đường các..."

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử chỉ ngón tay vào một giá sách cách đó không xa, "Ở chỗ đó!"

---0o0o0o0---



→Chương sau: Chương 611: QUỶNH HOA→

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia