ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 595: TRĂNG CÙNG BƯỚM

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 595: TRĂNG CÙNG BƯỚM

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Bọn Triển Chiêu đi tới Nam An tự cọ cơm, thuận tiện cùng các thánh tăng hỏi thăm chuyện quỷ nước.

Các Thánh tăng cũng rất bất đắc dĩ, nói ai biết a, chỗ nào nháo quỷ chứ trong miếu không nháo quỷ a.

Một đám tiểu nhân đều tự mình lẩm bẩm —— cũng không nhất định a, không phải ngay cả nha môn Khai Phong phủ cũng có quỷ sao.

Vi Trần đại sư ban nãy nhìn thấy rất nhiều nha dịch đi qua cửa miếu, hỏi Triển Chiêu, "Có án mạng sao?"

Triển Chiêu đại khái nói với đại sư, thuận tiện cáo trạng một chút, nói tổ Tương Du nhặt được thi thể còn giá họa cho hắn.

Vô Sa đại sư cùng Viên Đế đều lắc đầu —— thực sự là quá kỳ quái!

Vi Trần đại sư suy nghĩ một chút, "Chết là công nhân ở bến tàu sao? Đại khái là chuyện khi nào?"

Công Tôn nói theo trạng thái của thi thể, thì khoảng nửa tháng đến một tháng trước.

Triển Chiêu cũng hỏi đại sư, phụ cận buổi tối có xe ngựa đi qua không?

Vi Trần nhìn nhìn Vô Sa cùng Viên Đế.

Hai vị cao tăng cũng suy nghĩ một chút... Chỗ đất Nam An tự tương đối lệch, vùng này trước sau không có con đường quan trọng nào, thuộc về nơi vô cùng thanh tĩnh, cho nên buổi tối xe lui tới rất ít.

Ba vị cao tăng đều nói không có nghe thấy động tĩnh của xe ngựa.

Triển Chiêu cũng cảm thấy, muốn giết người cũng không nên tới phụ cận Nam An tự a, ai không biết trong Nam An tự đều là cao thủ, không chỉ có thánh tăng, bọn Yêu Vương cũng hay ở lại ngủ.

"Chẳng qua sao, có một ngày, vào buổi tối, hình như có nghe tiếng nước chảy." Vô Sa đại sư nhớ lại, cũng không chắc chắn lắm, nên hỏi Viên Đế cùng Vi Trần một bên, "Rào rào, giống như có người đang giặt đồ."

Viên Đế cùng Vi Trần đều suy nghĩ một chút, "Có sao? Không hề có ấn tượng gì a."

Nghe hai người nói, Vô Sa đại sư cũng không thể xác định, "Ừm... Vậy không chừng ta nghe lầm?"

Lâm Dạ Hỏa ở một bên nhỏ giọng trào phúng, "Sư phụ, nằm mơ nghe thấy tiếng nước chảy không phải là đái dầm sao... Ai nha."

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Vô Sa đại sư bấm sau cổ một cái.

Hỏa Phượng còn rất tủi thân, "Khi ta còn bé ngươi rõ ràng đã nói như vậy!"

Đại sư dùng đũa gắp một cái sủi cảo từ bát đồ đệ, "Không lớn không nhỏ."

Hỏa Phượng bưng chén trốn sang một bên, không cho sư phụ hắn ăn.

Đại sư lấy đũa đuổi theo, "Sao còn bảo vệ thức ăn? Ngươi không phải đang giảm béo sao, để vi sư thay ngươi ăn!"

Ở Nam An tự ăn bữa sủi cảo, tin tức hữu dụng gì cũng không có, còn chưa ăn no, một đám người đi bộ trở về thành, chuẩn bị đến Thái Bạch Cư lại ăn một bữa.

Đang đi trở về, chỉ thấy phía trước có một con ngựa.

Người trên ngựa tất cả mọi người cũng biết, Đa La.

Triệu Phổ nhíu nhíu mày, Đa La thường ngày đều một tấc cũng không rời khỏi Bát Vương gia, sao lại chạy tới nơi này?

Đa La hình như đang đi về phía bọn họ, đến gần rồi tung người nhảy xuống ngựa, hơi chào một cái liền nói ý đồ đến.

Thì ra là Sài Quận chúa bị bệnh, Bát Vương gấp đến độ không chịu được, mời thái y đều chuẩn không không ra, cho nên phái Đa La đến Khai Phong phủ mời Công Tôn, kết quả nha dịch nói Công Tôn tới Nam An tự, nên Đa La một đường tìm tới đây.

Triệu Phổ vừa nghe tẩu tử bị bệnh cũng sợ hết hồn, vừa lúc hắn ban nãy chính là cưỡi ngựa mang Công Tôn tới, đang nắm Hắc Kiêu từ từ đi bộ, bây giờ hắn không đoái hoài tới chuyện khác, nhanh chóng mang theo Công Tôn nhảy lên ngựa chạy tới Bát Vương phủ.

Đa La cũng phải lên ngựa, Triển Chiêu kéo hắn hỏi một câu, "Sài Quận chúa làm sao vậy? Bệnh rất nặng sao?"

Đa La cũng nhíu mày, "Quận chúa mấy ngày trước nói là không ngủ ngon, tối hôm qua đột nhiên té xỉu, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh."

Đa La nói xong cũng gấp rút chạy về, tất cả mọi người có chút lo lắng.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Tiểu Tứ Tử, "Đây là tình huống gì a?"

"Có phải do quá mệt mỏi hay không?" Triển Chiêu cảm thấy sau khi liên tục thức đêm sẽ có một ngày ngủ đặc biệt ngon.

Tiểu Tứ Tử cũng không rõ, ngủ không được cũng có nguyên nhân, "Thân thể di di vẫn luôn rất tốt a."

Trở lại trong thành, đi ngang qua nơi đóng quân quân hoàng thành, Lâm Dạ Hỏa tìm Trâu Lương, lưu lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nắm tay Tiểu Tứ Tử cùng nhau trở về.

Đi không bao lâu, Tiểu Tứ Tử đột nhiên kéo hai người quẹo vào một ngõ nhỏ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều rất buồn bực, Ngũ Gia thì hỏi bé có phải muốn đến chỗ nào hay không?

Triển Chiêu thì ánh mắt sáng lên, ôm lấy đoàn tử, "Đoàn vương hiển linh?!"

Tiểu Tứ Tử đưa tay véo má Triển Chiêu, "Không cho phép Miêu Miêu gọi Đoàn vương!"

Triển Chiêu gật gật đầu —— gọi cái gì cũng được a, đầu mối ở nơi nào?

Tiểu Tứ Tử chỉ một tay phía trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dđi theo hướng đoàn tử chỉ.

Mới vừa đi qua ngõ nhỏ, đã nghe đến phía trước có mùi lạ.

Triển Chiêu không biết đường nhưng ngửi lại tốt, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, "Mùi máu tươi!"

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, ngoại trừ mùi máu tươi còn có một mùi rất kỳ quái.

Đi qua một cái hẻm nhỏ, phía trước xuất hiện một khu tòa nhà, tựa hồ là vườn sau của một gia đình, phía trước cửa viện còn có một khối đất trống rất to...

Triển Chiêu dừng bước lại "Chậc" một tiếng, thảo nào có mùi máu tươi, đây không phải là nhà đồ tể sao!

Ngũ Gia cũng nghe được tiếng heo kêu, thảo nào mùi lạ, đoán chừng trong sân còn có chuồng lợn.

Triển Chiêu lắc lắc đoàn tử trong tay, lắc lư xong còn nâng lên dán vào bụng nghe một chút xem có tiếng nước hay không, quyền bánh nhân đậu Tiểu Tứ Tử liền giáng xuống.

Đồ tể trong Khai Phong phủ không ít, một hộ này hình như là nhà họ Trương, lúc Triển Chiêu tuần chợ cùng Ngũ Gia cũng hay đi ngang qua, chẳng qua không phải là cửa sau mà là cửa chính bên đường lớn, có một gian sạp thịt thật lớn.

Giờ này khẳng định đã thu sạp, mặt đường ngoài cửa cọ rửa sạch sẽ, mặt đất vẫn còn ướt, đồ tể không thấy đâu.

Ngũ Gia hỏi Tiểu Tứ Tử, "Người này có đầu mối?"

Mắt to của Tiểu Tứ Tử chớp chớp, chỉ ngón tay vào cửa nhà đồ tể.

Nhắc tới cũng khéo, trong cửa đi ra ba người.

Hai bên vừa chạm mặt, đều ngây ngẩn cả người.

Từ cửa sau nhà Trương đồ tể mở rộng, là Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn Ân Hậu xách theo hai cái giỏ đầy rau xanh.

Hai bên mắt lớn trừng mắt nhỏ, cùng nhau hỏi, "Các ngươi làm gì ở đây?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu chỉ Yêu Vương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì chỉ Tiểu Tứ Tử.

Mọi người nhìn ngân hồ lớn nhỏ.

Ngân Yêu Vương nói, "Hỏi đồ tể chút chuyện."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nói, "Canh miến Huyết vịt."

Triển Chiêu yên lặng nhìn bé một cái, Yêu Vương đối diện lại vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ.

Đoàn tử bổ nhào vào lòng Yêu Vương.

Yêu Vương ôm bé trở về, nói, "Canh miến huyết vịt không có chỉ có canh miến đậu hủ, chẳng qua hôm nay có thêm sủi cảo chiên."

Triển Chiêu nghe Tiểu Tứ Tử nói thì có chút đói.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— tìm đồ tể hỏi cái gì nha? Cái gì canh miến huyết vịt?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đại khái nói lại chuyện ban nãy ở chợ rau một lần cho bọn họ.

"Cho nên Yêu Vương hỏi đồ tể cái gì?"

Triển Chiêu vừa hỏi vừa quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy mấy người công nhân phía sau nhà đồ tể đang đi ra thu mái che chuẩn bị đóng cửa, cũng không có gì khác thường.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng rất nghi hoặc, nói Yêu Vương hỏi đám người giang hồ mua máu đi kia mặc cái gì, trên người có hoa văn đặc biệt gì không.

"Cái gì hoa văn?" Triển Chiêu hiếu kỳ.

Thiên Tôn nhún vai, "Đồ tể nói trên đai lưng có ghim hình trăng."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không giải thích được —— ghim đai lưng hình ánh trăng không phải rất phổ biến sao?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu —— cho nên nói a, chẳng khác nào không hỏi a.

Nói đến hình ánh trăng, Ngũ Gia đột nhiên nghĩ đến bầu rượu rách nát được tìm thấy cùng thi thể Lưu Mặt Rỗ kia, trên tay cầm của bình cũng có hoa văn hình ánh trăng, chẳng qua bên trong còn có một con thiêu thân.

Nghĩ tới đây, liền thuận miệng hỏi, "Bên trong ghim Ánh trăng có thiêu thân không?"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều hỏi, "Cái gì thiêu thân?"

Triển Chiêu cũng nhớ tới đồ án kia, sờ cằm nói, "Ta khẳng định là đã từng thấy, không chừng là quán ăn nào đó."

Ngũ Gia cũng cảm thấy có khả năng này, Triển Chiêu từng thấy nhưng mình thì chưa từng thấy, có thể là Triển Chiêu đến quán ăn nào đó mà mình không đi chung...

Bốn người ở phía sau trò chuyện về ánh trăng cùng thiêu thân, chưa từng lưu ý đến Yêu Vương đi phía trước lúc nghe Ngũ Gia hỏi "Có thiêu thân hay không ", bước chân hắn dừng lại, vùng xung quanh lông mày cũng nhíu lại.

Tiểu Tứ Tử được Yêu Vương ôm ngược lại nhìn thấy, đưa tay chọc chọc mi tâm của Yêu Vương.

Yêu Vương ngẩng đầu.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, "Yêu Yêu ngươi có tâm sự sao?"

"Ừm?" Yêu Vương vẻ mặt Khôi phục như cũ, lắc đầu, "Không a, đang nghĩ buổi tối phải làm bao nhiêu sủi cảo."

"Ồ, sẽ nhiều lắm a." Tiểu Tứ Tử bẻ ngón tay tính cho Yêu Vương cần làm bao nhiêu sủi cảo.

Yêu Vương vửa ôm đoàn tử bước đi vừa suy tư, cũng không nghe Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng đếm đếm.

Ra khỏi ngõ nhỏ, mới vừa đi trên phố Nam Thiên, thì lại gặp được người quen.

Hai sư đồ U Liên cùng Long Kiều Quảng vừa lúc đi tới.

Mấy ngày nay Đường Tiểu Muội làm bạn cùng Cửu Nương đi núi Minh Dương thăm Minh Tây sư thái, cho nên U Liên cùng Long Kiều Quảng bị bỏ rơi, hai sư đồ thường hẹn nhau ăn bữa cơm.

Loại trạng thái "Độc chiếm" sư phụ này Quảng gia phi thường hài lòng, mấy ngày nay tâm tình rất tốt.

Quảng gia nhìn thấy mọi người thì chào hỏi, còn bát quái hề hề hỏi Triển Chiêu quỷ nước là dạng gì? Bắt được không.

U Liên lắc đầu hỏi Triển Chiêu —— vụ án trước đó không phải mới kết thúc sao, Đại Cao đã bị đưa đi, sao không nghỉ vài ngày? Cùng Ngọc Đường đi ra ngoài dạo một chút.

Ngũ Gia ở một bên gật đầu, quả nhiên U Liên mới là người đáng tin nhất.

Triển Chiêu "Hừ" một tiếng, lôi Tiểu Họa Thúc hắn cáo trạng, nói mình không được nghỉ, ngoại công hắn cùng Thiên Tôn nhặt được thi thể, còn vu oan hãm hại hắn!

U Liên cạn lời liếc mắt nhìn tổ Tương Du da mặt dày phía trước.

Tiếng nói chuyện của Triển Chiêu còn không nhỏ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu tuy rằng không sợ U Liên trừng hai người bọn họ, nhưng sợ Yêu Vương, đoán chừng sẽ bị nói vài câu.

Nhưng kỳ quái là, Yêu Vương đi ở phía trước một chút động tĩnh cũng không có, một mình ngây người, Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, quan sát vẻ mặt Yêu Vương.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nhíu mày —— làm sao vậy? Từ lúc mua huyết vịt thì bắt đầu kỳ kỳ quái quái... Hay đến Bách Điểu viên tìm xem có vịt hay không, bắt một con về cho hắn lấy máu?

Bạch Ngọc Đường cùng Long Kiều Quảng đi ở cuối cùng, Long Kiều Quảng hỏi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triệu Phổ không.

Ngũ Gia nói chuyện Sài Quận chúa bị bệnh.

Vùng xung quanh lông mày Long Kiều Quảng nhăn lại, "Sẽ không giống như lần trước đi..."

Bạch Ngọc Đường nghe không hiểu, hỏi, "Giống trước đó sao? Quận chúa trước đây cũng từng bị như vậy?"

Long Kiều Quảng gật đầu, nhíu mày nói, "Bảy tám năm trước đi, quận chúa cũng bệnh một hồi, tình huống cũng như này, hôn mê bất tỉnh, lúc ấy liên tiếp choáng váng năm ngày, người thiếu chút nữa đã mất, về sau là lão gia tử cứu về."

"Lão gia tử nào?" Ngũ Gia hiếu kỳ.

"Cữu công của ngươi a."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc.

"Ừm... Chẳng qua sao..." Long Kiều Quảng vỗ vỗ vị trí ngực, "Lão gia tử cũng không biết y thuật đi."

Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt lĩnh hội, "Ngoại bà ta rất am hiểu."

Long Kiều Quảng gật đầu, "Lúc đó cũng không biết làm sao thì được chữa khỏi, dù sao quận chúa cũng tỉnh, sau đó thì bình phục."

"Kia... Có muốn tìm cữu công ta lần nữa không?" Bạch Ngọc Đường chỉ hướng sân bóng.

"Trên mặt nổi vẫn là Công Tôn tiên sinh trị tốt nhất, tiên sinh trị không hết rồi hãy nói." Long Kiều Quảng khoát tay áo, "Bệnh này kỳ thực còn rất tà môn."

"Tà môn?" Triển Chiêu lui về phía sau hai bước, tham dự thảo luận, "Quận chúa vì bị bệnh nên mới xỉu sao? Nguyên nhân bệnh là gì?"

Ngũ Gia cũng buồn bực —— cái gì gọi là "Trên mặt nổi thì để cho Công Tôn trị"?

"Lúc đó tất cả thái y đều chuẩn mạch nhưng tra không ra nguyên nhân bệnh, về sau bệnh thì vái tứ phương, ngay cả hòa thượng đạo sĩ đều mời tới làm phép, nhưng không có tác dụng. Lúc ấy có người nói quận chúa bị đồ không sạch sẽ mê hoặc, cũng có người nói là do quận chúa mang huyết thống vu nữ nên gặp chuyện tà môn. Sau nữa thấy người vẫn bất tỉnh, Triệu Phổ chạy đi tìm sư phụ hắn, ý là muốn lão gia tử dùng nội lực giúp quận chúa bảo vệ tâm mạch, lại chống đỡ vài ngày. Nhưng Bạch Quỷ Vương tới nhìn thoáng qua thì nói với Triệu Phổ, đêm đó giờ tý* có thể tỉnh, còn viết toa thuốc để bốc thuốc. Nhưng lang trung đi lấy thuốc nói đây là một phương thuốc nhuận phổi dưỡng sinh, không trị được bệnh... Kết quả đút thuốc, đêm đó giờ tý thực sự tỉnh." Quảng gia nói xong lại khoanh tay, cụ thể chuyện gì xảy ra chỉ có lão gia tử biết, "Chẳng qua lần đó quận chúa cũng không có điềm báo là ngủ không được mà là đột nhiên xỉu..."

*giờ tý = 23:00 -> 01:00 ngày hôm sau

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu —— bệnh này làm sao kỳ quái như vậy? Tỉnh lại còn đúng giờ đúng giấc?

"Các ngươi cũng biết Sài Quận chúa thân phận đặc biệt đi." Long Kiều Quảng lúc đầu thì kể chuyện, lúc này lại mở máy hát, nói liên miên cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Năm đó sau khi quận chúa khỏi bệnh rồi, thì xảy ra một sự việc lớn."

"Xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều truy hỏi.

"Một cọc án mưu phản lớn, nội ngoại cấu kết." Long Kiều Quảng nói lúc ấy rất hung hiểm, Hoàng thượng thiếu chút nữa bị giết.

"Vụ án Lớn như vậy?" Triển Chiêu vậy mà nhớ không nổi là cái cọc nào, hoàn toàn chưa từng nghe qua.

"Chuyện này đương nhiên không thể nói ra, thế nhưng quan viên trong triều không ít người đều rõ ràng. Lúc ấy cũng không biết là người nào nói hai chuyện có liên quan, nói bản thân Sài Quận chúa chính là người không may mắn, dẫn đến tai hoạ gì gì đó. Về sau hoàng thượng hạ chỉ không cho phép nhắc lại án này, Long Đồ Án quyển hẳn là có ghi chép, thế nhưng nhất định đã niêm phong cất vào kho."

Triển Chiêu ngược lại cũng biết, có một bộ phận Long Đồ Án quyển là trong cung niêm phong cất vào kho, không có trong Long Đồ các, muốn tìm đọc phải có thánh chỉ. Lúc Hắn vừa tới Khai Phong phủ cái gì cũng không hiểu, cũng phải hỏi qua Bao đại nhân.

Đại nhân nói những thứ này đa số đều không phải là hung án, mà là một ít các loại vụ án dính dáng đến hoàng quyền, nội đấu còn có một ít vụ án không giải thích được, quái lực loạn thần.

"Ôi..."

Long Kiều Quảng ra hiệu với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường "Chính mình trải nghiệm a", "Quận chúa bệnh lần này, hẳn là không ít người sẽ nhớ tới vụ án kia... Hơn nữa ngày hôm nay Khai Phong phủ vừa ra tiết mục quỷ nước, vậy cũng là điềm đại hung. Ngày mai vào triều âm dương quái khí, tà thuyết mê hoặc người khác, ngưu quỷ xà thần khẳng định đều lộ vẻ thần thông, đoán chừng rất náo nhiệt. Đặc biệt, nếu như hôm nay Công Tôn tiên sinh tra ra bệnh của quận chúa mà nói, vậy coi như thực sự phiền toái."

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương ←


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia