ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 587: VỞ KỊCH

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 587: VỞ KỊCH

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Trong Thanh Sơn một đợt nguy cơ được giải trừ, núi không đổ, hoa hoa cỏ cỏ chim bay cá nhảy của ngọn núi cũng không có bị ảnh hưởng đến... Mà những giao nhân, nội lực kia, lại đều biến mất không thấy.

Một con Ma Vương Nhãn ánh vàng rực rỡ kia của Triển Chiêu nhắm lại, tất cả khôi phục bình lặng.

Lâm Dạ Hỏa đi gọi Trâu Lương vào, đem mấy người giang hồ bị Đại Cao chọn đến làm thân đuổi về Khai Phong phủ, cho Công Tôn trị liệu.

Trâu Lương cũng rất nghi hoặc, ban nãy trên bầu trời đỏ lập lòe, hắn còn tưởng rằng này Thanh Sơn hôm nay đã không còn cách nào khác, kết quả ngọn núi một không sứt mẻ chút nào.

Thiên Tôn kỳ thực cũng nhìn không hiểu lắm, vừa đỡ cây, vừa hỏi Ân Hậu, "Vậy Đại Cao thì sao?"

Ân Hậu hướng về phía Triển Chiêu ở một bên ra sức bĩu môi.

Thiên Tôn chớp chớp mắt, hỏi, "Bị ngoại tôn ngươi ăn á?"

Ân Hậu liếc hắn một cái.

"Vậy nội lực cùng giao nhân trong nháy mắt cũng bị mất, là đi đâu vậy?" Thiên Tôn ngước mặt buông tay, phát hiện cây đã ổn rồi, liền cùng Ân Hậu đi đỡ cây bên cạnh kia.

Trên cây kia có một gia đình nhà sóc ở, đoán chừng đang ngủ đông, đang ngủ ngon giấc "nhà" đột nhiên nghiêng, một con sóc béo nhô đầu ra hướng về phía Ân Hậu trực tiếp kêu chít chít.

Ân Hậu đưa tay sờ sờ đầu sóc, nói xin lỗi với nó.

Sóc vẫy vẫy đuôi lớn nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Thiên Tôn đưa tay sờ sờ trên người, trong túi có một túi bánh quy hạnh nhân Tiểu Tứ Tử cho, liền lấy hai khối cho con sóc.

Con sóc ôm bánh, nhìn như đã nguôi giận, xoay người vào động tiếp tục ngủ.

"Bởi vì trận pháp chữ không đi." Ân Hậu giải thích một chút cho Thiên Tôn, "Kỳ thực rất đơn giản, Chiêu Nhi dùng trận pháp chữ không, giải trừ ràng buộc."

Thiên Tôn gật đầu, biểu thị một bước này hắn nhìn thấy.

"Ràng buộc một khi giải trừ, giao nhân cùng nội lực kia liền tách ra. Giao nhân nếu như không có nội lực không có chủ nhân, chúng nó rất nhanh sẽ tiêu tán. Nội lực cũng vậy, coi như là tà linh, dưới tình huống không có ký chủ, không kiên trì được trong bao lâu, cũng sẽ tiêu tán."

Thiên Tôn tiếp tục gật đầu —— cho nên đều tụ tập đến cùng nhau hướng về phía ngoại tôn ngươi đi a, phải tìm ký chủ mới a.

"Kỳ thực Đại Cao vì cái gì muốn tìm ký chủ, ngươi có nghĩ tới không?" Ân Hậu hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn sờ sờ cằm, lúc con cháu Ưng Vương triều bị giam vào Tháp Đen, kỳ thực đều là trẻ con... Trẻ con ấy, nói với nó cái gì hoàng quyền năng lực gì đều không có ý nghĩa. Bọn họ bị giam ở trong phòng tối, nghĩ hẳn là chỉ muốn về nhà, trở lại bên người cha nương đơn giản như vậy.

Tình huống của Giao nhân kỳ thực cũng không khác lắm, sau khi chủ nhân chết, giao nhân không thể tồn tại bao lâu, bọn họ đa số sẽ nhảy xuống nước, sau đó bị cuốn vào biển rộng, một đường theo hải lưu phiêu đến cực bắc, cuối cùng đóng băng trong sông băng. Nói cho cùng, giao nhân cũng là một loại nội lực cực hàn... Là nội lực, cũng sẽ tiêu tán!

"Nga..." Thiên Tôn suy nghĩ minh bạch, "Nhóc mèo là ở lúc nội lực của Đại Cao xông về hắn, chế tạo một cái ảo cảnh làm ảnh hưởng Đại Cao?"

"Nó cho bọn họ chỗ trở về mà bọn họ muốn nhất, oán niệm của tất cả tà linh oan hồn đều bị tăng thêm một chút, nhưng tâm nguyện chân chính của chúng nó, hẳn chính là tâm nguyện lúc ban đầu kia của bọn họ mà thôi, để cho bọn họ về nhà là được."

"Chính là giống như mộng cảnh mà buổi tối nhóc mèo đã chế tạo ra vậy, hắn dùng Ma Vương Nhãn, chế tạo quê hương cùng người thân trong trí nhớ những nội lực cùng giao nhân kia. Đại Cao một khắc khi tiến vào ảo cảnh kia, mong ước đã được thực hiện. Cho nên chúng nó dừng lại trong giấc mộng kia, cũng chính là dừng lại tại chỗ cũ... Sau đó nội lực liền tiêu tán."

Ân Hậu gật đầu —— đều là đưa bọn họ lên Tây Thiên, phương pháp mà mình dùng là hủy diệt tất cả, phương pháp Chiêu Chiêu dùng là để cho ngủ yên.

Ân Hậu nhìn Triển Chiêu bên cạnh đang nâng chuôi kiếm Cự Khuyết, giải thích chuyện gì mới vừa xảy ra cho Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa...

Kỳ thực, lão gia tử so với ai khác đều có thể hiểu được Đại Cao.

Bị giam vào Tháp Đen là loại cảm giác gì? Ký ức của Ân Hậu đã rất mơ hồ. Có thể bởi vì hắn đi vào không bao lâu liền tìm được Vạn Tự Điển Tịch, hoặc là hắn trời sinh đã có sự nhẫn nại rất mạnh mẽ đối với sợ hãi cùng cô độc, nhưng dù vậy, Ân Hậu vẫn như cũ nhớ rõ thời khắc một đạo bạch quang kia xuất hiện.

Ân Hậu vẫn cảm thấy cuộc sống của mình cũng không phải là bắt đầu từ một khắc mới sinh ra kia, mà là ở lúc Tháp Đen bị đánh nát, trong ánh sáng trắng, Yêu Vương nói ra câu kia, "Ta cùng Tiểu Du tới đón ngươi" mà bắt đầu.

Mỗi người kẹt ở trong Tháp Đen, đại khái đều đang đợi một khắc như vậy, thế nhưng bọn họ không đợi được.

Lúc Tháp Đen sụp đổ, bản thân mình chờ được người nhà, mà oán linh trải qua chờ đợi lâu dài cuối cùng rời khỏi Tháp Đen, lại phát hiện nhà đã không tồn tại. Có thể đối với Đại Cao xem ra, tìm đến Vạn Tự Điển Tịch, là có thể tìm đến tất cả đáp án, là có thể tìm được chốn trở về cuối cùng đi...

Ân Hậu biết tất cả đạo lý, cũng biết Đại Cao đang đeo đuổi thứ gì, thế nhưng cái mà hắn có thể giúp chúng nó giải thoát, chỉ có hủy diệt... Không phải là hắn không muốn, mà là hắn không có năng lực này.

Ma Vương Nhãn cùng trận pháp chữ không của Triển Chiêu, nhìn từ góc độ võ học, vô cùng "vô dụng".

Nhưng mà loại kỹ năng "vô dụng" này lại có thể giải quyết rất nhiều vấn đề mà võ công siêu cường căn bản không giải quyết được.

Có năng lực hủy diệt tất cả căn bản không thể mang đến hạnh phúc cho người ta, có năng lực chữa khỏi tất cả, mới có thể... Trên đời này, có thể hoàn thành tâm nguyện của Đại Cao, có thể an ủi những oán linh cùng giao nhân, chỉ có Triển Chiêu.

Hoặc là nói, có ý định này, sẽ cảm thấy một đám oan hồn đã chết đi rất lâu sẽ đau lòng, nghĩ muốn cho chúng an ủi được mang về nhà, cũng chỉ có đứa nhỏ ngốc thích xen vào chuyện của người khác nhà hắn kia.

Ân Hậu thật vui mừng Yêu Vương năm đó là chờ sau khi hắn tìm thấy Vạn Tự Điển Tịch mới đến mang đi hắn, mấy năm nay, hắn mặc dù không có hứa hẹn gì đối với điển tịch, điển tịch cũng không có thực hiện nguyện vọng gì của hắn, nhưng tiếc nuối đã từng có của hắn, lại đều được Triển Chiêu tới "bù đắp"... Trên mặt ý nghĩa nào đó, đây là thứ thuộc về hắn, tâm tưởng sự thành.

...

Bên kia, sau khi nghe Triển Chiêu nói xong một trận thao tác của mình, Lâm Dạ Hỏa ngoẹo đầu nhìn chuôi kiếm, hỏi Triển Chiêu, "Vậy có tảng đá này hay không, đều không ảnh hưởng kết quả đi?"

Triển Chiêu hơi sững sờ, quay đầu lại, nếu nói như vậy...

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Trận pháp Vạn chữ không có Cự Khuyết ngươi cũng có thể sử dụng được, Ma Vương Nhãn tuy rằng chỉ mở ra một con mắt, nhưng mà là công phu của ngươi. Về phần mộng cảnh... Có Cự Khuyết hay không Miêu Nhi ngươi đều có thể chế tạo mộng cảnh đi."

Hỏa Phượng cùng Ngũ Gia liền tụ lại cùng nhau thảo luận, nói hồi lâu, tảng đá kia có phải là để gạt người hay không? Một tảng đá nhỏ như vậy có thể giấu nhiều trận pháp như vậy? Nghe giống như là tiết mục ngắn được biên soạn để bán tảng đá vậy!

Triển Chiêu sốt ruột —— không cho phép nói Khuyết bảo nhà ta như vậy! Bảo bối nhà ta là bảo vật được treo bảng hiệu tâm tưởng sự thành!

Hỏa Phượng nhìn nhìn bảo kiếm của mình, lẩm bẩm, "Bằng không ta cũng đi treo tấm bảng hiệu, sẽ viết là 'Mỹ nhân tuyệt thế'."

Ngũ Gia theo bản năng nhìn nhìn bảo đao của mình, Lâm Dạ Hỏa nói, "Chuôi đao này của ngươi hẳn là có thể treo khối bảng hiệu dài chút, có thể viết cái gì mà 'Phú giáp thiên hạ, thân mật được nghỉ' gì gì đó..."

Ngũ Gia nhướng nhướng mày một cái, lòng nói —— "Thân mật được nghỉ" ngược lại khá tốt, lại thêm một câu "Sư phụ nghe lời" thì viên mãn!

...

Cây bên này đều đã trồng xong, các lão gia tử vỗ vỗ đất trên tay nói trở về đi ăn cơm, đói muốn chết rồi.

Triển Chiêu kích động chạy ra bên ngoài Thanh Sơn, chạy ra vài bước cảm thấy hình như thiếu chút gì, quay đầu lại nhìn thử Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng hỏi hắn, "Náo loạn nửa ngày, Hà Hoa đâu?"

Triển Chiêu cũng nhíu mày —— đúng vậy! Đại Cao đều thăng thiên, vũ nương che mặt trốn phía sau màn giết người ném xác kia, Hà Hoa ở nơi nào đây?

...

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Sau khi Ngân Yêu Vương kích động một trận, ổn ổn thỏa thỏa mà ngồi xuống, cảm thấy mỹ mãn uống trà.

Triệu Trinh cùng Tiểu Tứ Tử đều quan sát sắc mặt của Yêu Vương một chút, tâm tình lão gia tử không phải là tốt bình thường.

Nam Cung lại hỏi Yêu Vương, "Vậy... Nguy cơ đã được giải trừ rồi sao?"

Yêu Vương gật đầu, khoát tay nói không có chuyện gì, nội lực Đại Cao đều đã tiêu tán.

"Chính là..." Nam Cung lại cảm thấy sự việc còn chưa kết thúc, "Vũ nương kia thì sao? Không phải nói hung thủ là một vũ nương sao?"

Yêu Vương cười cười, "Đây là hai việc khác nhau, Đại Cao chỉ có một, vũ nương có thể có rất nhiều, hiểu rõ ý này không?"

Nam Cung nhìn nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nâng chung trà lên, giải thích với Nam Cung, "Ý tứ là, kiểu như Đại Cao này là phải dùng biện pháp đặc biệt mới có thể ứng đối, thủ vệ bình thường không phòng được, cho nên phải lưu lại con tin bên người. Vũ nương chỉ là lợi dụng năng lực của Đại Cao, một khi không có nội lực của Đại Cao, vũ nương chỉ là một hung thủ giết người bình thường, có thể rất hung tàn cũng có thể rất khó bắt, nhưng nàng cũng không cần dùng biện pháp đặc biệt để ứng đối."

Yêu Vương gật đầu a gật đầu —— người thông minh chính là dễ câu thông...

"Được rồi." Yêu Vương nhớ rõ ban nãy đã trò chuyện cả nửa ngày trời, "Hoàng thượng có phải là đối với vũ nương Hà Hoa này, có lý giải gì đó?"

Nam Cung nghe đến chỗ này, cũng có chút kinh ngạc nhìn Triệu Trinh... Chỉ thấy trên mặt hắn lúc này chí đắc ý mãn, thì đoán chừng là có trò hay.

Nam Cung nhớ lại một chút, Hoàng thượng mấy ngày nay cũng không điều tra qua chuyện gì có liên quan đến vũ nương, chính là ban nãy sau khi chuyện tế tự của hậu cung náo loạn một trận, Hoàng thượng tìm Thái hậu trò chuyện vài câu. Sau đó thì có mấy người cung nữ mang một rương sách qua đây, hoàng thượng lật rất lâu, tìm mấy quyển đọc thật kỹ. Nam Cung cũng liếc mắt nhìn, phát hiện đều là kịch phổ. Trong cung còn giữ một số lượng lớn kịch phổ, các đời qua nhiều thế hệ đều có, xếp ở trong rương của Xuân Đường các cũng không ai đọc...

Thái hậu ấy, là người mê xem hát, lão thái thái thường ngày không có sở thích gì lớn, chỉ là thích nghe kịch.

Trước đó nghe Tiểu Tứ Tử nói vở kịch quỷ, cũng có chút động tâm. Nhưng Thái hậu cũng không thể ở hậu cung xem vở kịch quỷ, chuyện này nói ra nghe không tốt bao nhiêu a. Cho nên nàng bảo nha hoàn đi Xuân Đường các tìm xem, có kịch phổ của vở kịch hay không, đọc phổ kịch cũng có thể đã nghiền chút.

Đừng nói, thật đúng là tìm thấy không ít.

Cung nữ lấy mấy quyển trở về, Thái hậu vừa lật xem, dọa sợ đến lão nhân gia nàng hai đêm không dám tắt đèn ngủ. Những phổ kịch kia viết đến dọa người, cái này nếu diễn xuất ra, không thể nào không hù chết người xem kịch a!

Chuyện này Triệu Trinh nghe Bàng phi nhắc đến, hắn liền đi hỏi Thái hậu, nói cũng muốn đọc một chút... Thái hậu để sai mấy cung nữ đem tất cả kịch phổ vở kịch quỷ tìm được đều sửa sang lại, đóng thành một rương, mang tới cho Triệu Trinh.

Nam Cung ban nãy chỉ là nhìn thấy Triệu Trinh vẫn luôn đang lật kịch phổ, cũng không quá để ý...

Triệu Trinh đặt chén trà xuống, cười hỏi Yêu Vương, "Lão gia tử có thể từng nghe qua tiết mục vừa ra, là 'Sen quỷ Không mặt'?"

Yêu Vương nghe xong sửng sốt trong chốc lát, nhìn chằm chằm Triệu Trinh.

Một lúc lâu, chỉ thấy lão gia tử vỗ tay mà cười, gật đầu khen Triệu Trinh, "Thông minh tuyệt đỉnh!"

Nam Cung vẻ mặt nghi hoặc, Tiểu Tứ Tử cùng Hương Hương cũng thật tò mò, đoàn tử lớn nhỏ vừa nâng chén nhỏ lớn khò khè uống trà, vừa nhìn Triệu Trinh cùng Ngân Yêu Vương nhìn nhau cười —— 'Sen quỷ Không mặt' là cái gì thế?

...

Nói đến vụ án này, Triệu Trinh là nghĩ như thế nào đây?

Đầu tiên, Hà Hoa kia vì sao phải vừa hát bài của gánh hát quỷ vừa ném xác?

Ngay từ đầu, tất cả mọi người hoài nghi nàng cùng Hỏa Nguyệt ban có liên hệ, có thể là học được từ chỗ đó.

Nhưng suy nghĩ ngược lại một chút, Quế ban chủ cũng nói, tất cả vở kịch đều là dựa theo kịch phổ để diễn, kịch phổ có thể là vài thập niên trước thậm chí mấy trăm năm trước truyền xuống, tuy rằng trường phái không nhất định giống nhau, nhưng kịch phổ bên trong mỗi trường phái đều giống nhau, mọi người đều là dựa theo phổ để dàn dựng kịch.

Như vậy có khả năng hay không, Hà Hoa cũng không phải là học từ vở kịch Hỏa Nguyệt ban, mà là từ kịch phổ học được vở kịch thì sao?

Thứ hai, Đại Cao là từ đâu tới? Trong Tháp Đen Ưng Vương triều...

Ân Hậu đã rời khỏi Ưng Vương triều hơn một trăm năm, Triển Chiêu đã hơn hai mươi... Vậy Đại Cao vì cái gì vẫn luôn chờ tới bây giờ mới đến tìm bọn họ gây phiền phức?

Chứng tỏ là gần đây mới có người sai khiến, giúp đỡ hắn tới.

Cuối cùng, cây long đảm là sinh trưởng ở đảo Ma Ngục, người bình thường không biết càng chưa gặp qua.

Như vậy người nào vừa biết chuyện xưa của Ưng Vương triều, lại đi qua đảo Ma Ngục, biết lúc nào có thể trộm cây long đảm đây?

...

Mỗi một đoạn kịch phổ, đều không phải là biên soạn vô căn cứ, đó đều là từ một ít diễn biến của chuyện xưa dân gian mà đến.

Năm đó gánh hát quỷ du lịch khu vực Tây Vực, rất được hoan nghênh...

Theo Triệu Trinh biết, một ít lịch sử của khu vực Tây Vực, cũng không giống như khu vực vùng Trung Nguyên biết dùng phương thức sách sử bản giấy để lưu truyền.

Bởi vì Tây Vực nhiều bộ tộc du mục, không có chỗ ở cố định, mang theo một đống sách không tiện di chuyển để bảo tồn. Cho nên rất nhiều lịch sử rất nhiều chuyện xưa đều là thông qua biện pháp thơ từ ca khúc các loại, truyền miệng xuống.

Nếu như nói nội dung quá mức phức tạp, một ca khúc một đoạn lời ca không làm rõ được, thì biên một đoạn vở kịch để diễn dịch vậy.

Rất có thể đã từng có một ít phổ kịch về bí mật Tháp Đen Ưng Vương triều, kể qua thứ liên quan đến bảo vật quốc gia Ưng Vương triều Vạn Tự Điển Tịch.

Mà đảo Ma Ngục thường xuyên sẽ có gánh hát quỷ đi hát hí khúc, người trong gánh hát cũng sẽ biết sự việc đảo Ma Ngục, gặp qua cây long đảm biết quả long đảm.

Như vậy tất cả, liền đều có liên quan đến gánh hát quỷ.

Hỏa Nguyệt ban mặc dù là gánh hát quỷ, nhưng cũng không phải là gánh hát quỷ chỉ có Hỏa Nguyệt ban.

Có thể còn có gánh hát quỷ càng cổ xưa, tuy rằng gánh hát có thể đã không tồn tại, người trong gánh hát vẫn còn ở đó, những người này giữ kịch phổ cổ xưa, một ít lão nhân sẽ nói với hậu đại về những thứ chuyện xưa này.

Vũ nương Hà Hoa kia, không chừng chính là một hậu nhân hoặc là đệ tử của gánh hát quỷ, nàng có thể không chỉ học bài hát trong kịch phổ ném xác, còn có thể dựa theo nội dung viết trong phổ kịch tới giết người, tới khống chế trẻ mồ côi Tháp Đen, tới tìm Vạn Tự Điển Tịch...

Mà sau khi có suy nghĩ này, Triệu Trinh còn liên hệ với một ít chi tiết dễ dàng bị bỏ sót trong bản án.

Nói thí dụ như, phu canh bị giết!

Phu canh này có chỗ nào khác biệt với thường nhân sao? Hắn háo sắc cờ bạc, nhưng đây đều không phải là trọng điểm, Triệu Trinh cảm thấy trọng điểm là, người này vẽ tranh rất tốt. Mặt khác chính là, gia đình hắn có trang phục đảo Ma Ngục, hắn có thể tự mình hoặc là tổ tiên có người đi qua đảo Ma Ngục, còn gặp qua địa ngục chi địa, cho nên hắn vẽ địa ngục chi địa, không phải là tận mắt nhìn thấy, mà càng giống như là nghe người ta miêu tả.

Trong mỗi gánh hát, đều nhất định sẽ có người biết vẽ tranh, bởi vì phải chế tác đạo cụ.

Quế ban chủ từng nhắc, gánh hát bọn họ có mấy ngọn đèn tổ tiên truyền xuống bị trộm, bây giờ không còn ai làm ra được.

Lão Vương đánh mõ mỗi ngày chạy tới hướng Hỏa Nguyệt ban, tất cả mọi người cho rằng hắn là háo sắc, nhưng vấn đề là, hắn còn mê cược, gia nghiệp của hắn vì thiếu tiền đều tan hết, trong tay hẳn là rất eo hẹp.

Hắn vì cái gì hết lần này tới lần khác phải đi lãng phí ở Hỏa Nguyệt ban nhiều như vậy? Có thể hay không là đi trộm mấy ngọn đèn kia?

Nhìn theo góc độ của người bình thường, đèn của gánh hát có thể đáng giá mấy đồng tiền? Nhưng nếu như gia đình lão Vương có tiếng là học giỏi có nguồn gốc, hắn biết giá trị của đèn này, trộm được rồi, hắn nhất định còn biết là bán cho người nào...

Trong thành Khai Phong, ngoại trừ Hỏa Nguyệt ban không có gánh hát quỷ khác, lão Vương như vậy khẳng định là cần dùng tiền gấp, không có khả năng đi đến nơi rất xa bán đèn.

Cho nên người mua đèn của hắn hẳn chính là ở bên trong thành Khai Phong, lại là người có có liên quan với gánh hát quỷ.

Vậy có khi nào là Hà Hoa?

Lão Vương sở dĩ đưa tới họa sát sinh, có khi nào là bởi vì mấy ngọn đèn không?

Ngay cả Tạ Phi Hoa cùng Tôn Lạc Diệp, Hà Hoa kỳ thực nắm trong tay rất nhiều người giang hồ.

Đại Cao mạnh hơn nữa, hắn cuối cùng là nội lực, ký chủ của nó từ đâu tới? Những người giang hồ này đều là sau khi bị Hà Hoa dùng phương pháp gì đó khống chế được, lại cung cấp cho Đại Cao.

Tạ Phi Hoa cùng Tôn Lạc Diệp có thể cũng là hai trong số những người giang hồ này, chỉ là hai người bọn họ bởi vì nguyên nhân nào đó, bị Hà Hoa giết, có lẽ là diệt khẩu, có lẽ là vì che đậy nguyên nhân cái chết chân chính của lão Vương, cái này không biết được.

Nói chung, Triệu Trinh nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến một cái phương pháp rất "đơn giản", nếu Hà Hoa là học được kịch phổ, trong kịch phổ kia không chừng có đầu mối của Hà Hoa.

Phải nói làm hoàng đế chính là tốt ở điểm này, trong cung cái gì mà không có a?

Triệu Trinh tìm một rương quỷ kịch phổ vừa lật xem, chính là trùng hợp như vậy, một quyển trong đó, chính là "Sen quỷ không mặt".

Đây là một quyển kịch phổ cổ xưa bao nhiêu đây? Nghe nói là biên soạn thời kỳ Nam Bắc triều.

Triệu Trinh cảm thấy cái này vậy đúng rồi a! Vở kịch quỷ thời kỳ kia, vậy nhất định là vở kịch quỷ thật... Lúc ấy cả vùng đất Hoa Hạ quỷ so với người đều nhiều hơn, tư liệu sống có rất nhiều a!

Vở kịch này kể về, chính là một nữ tử thanh lâu tên là Hà Hoa, là một quỷ không mặt, lợi dụng kế không ai có thể nhớ kỹ vẻ ngoài của nàng, giết vô số khách làng chơi, phân thây lại ném xác. Mà bài ca phân thây kia, cùng bài ca ném xác vở kịch quỷ Hỏa Nguyệt ban diễn đặc biệt giống nhau... Nói cách khác, bài ca vở kịch quỷ của Hỏa Nguyệt ban kia, không chừng còn là tham khảo từ tình tiết trong vở kịch này mà diễn.

Xem xong kịch phổ, Triệu Trinh cảm thấy dòng suy nghĩ ngay lập tức liền rõ ràng... Hà Hoa bọn họ phải tìm, hẳn chính là một truyền nhân của gánh hát quỷ biết diễn "sen quỷ không mặt".

==== Hết Quyển 12 ===


→Chương sau: Chương 588:CẤM KỴ→

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia