ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 564: NGUY CƠ

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 564: NGUY CƠ

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Trong hoàng cung rải rác vô số những quả long đảm chưa chín, khiến người ta cảm thấy có chút khó hiểu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không tìm được cây long đảm, càng không tìm được Điển trường ngục, chỉ thấy một đống trái cây.

Đang lúc suy nghĩ những quả nhỏ này có lợi ích gì, bỗng nhiên... hai người cảm giác được một dao động nội lực kỳ quái.

Nội lực này vô cùng yếu ớt, hơn nữa được hình thành trên không trung, mỗi điểm một nơi, cuối cùng rơi trên mặt đất một tầng thật mỏng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhíu mày cảm thụ nội lực kỳ quái này -- là từ đâu tới?

"Miêu Miêu." Tiểu Tứ Tử đột nhiên ôm Triển Chiêu, có chút sợ hãi mà nói, "Mắt mọi người biến thành màu đỏ rồi."

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhìn bé.

"Nhóm thị vệ." Tiểu Tứ Tử nói, "Nhóm thị vệ đều thành mắt đỏ..."

"Mắt đỏ, thứ hồng kia lại tới nữa ư?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nhíu mày -- muốn hình thành hồng cần có nội lực kém và chênh lệch nội lực, nhưng phạm vi chúng có thể di chuyển kỳ thực tương đối nhỏ... Bởi vì không có khả năng hình thành chênh lệch nội lực diện tích lớn như vậy. Mắt nhóm thị vệ đều đỏ cả ư? Trong hoàng cung trên nghìn thị vệ, hơn nữa đều phân tán ở khắp các nơi trong cung, sao lại có nhiều hồng đi vào được như vậy...

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu chợt để mắt tới quả long đảm trên đất.

"Chẳng lẽ..."

Một tay Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường, lôi hắn lui về sau hai bước.

Chỉ thấy mấy quả long đảm trên đất chợt nhỏ dần đi... sau đó từ từ tiêu tán ngay giữa tầng nội lực trôi dưới cùng kia.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tức khắc hiểu rõ công dụng của những quả long đảm này!

"Trong hoàng cung ngoại trừ binh sĩ, phần nhiều là những người không có nội lực. Người không có nội lực không thể hấp thu quả long đảm, cho nên không có ảnh hưởng gì. Mà phàm là người có chút nội lực, đều có thể hấp thu được quả long đảm... Căn cứ nội lực của mỗi người thì sẽ dẫn đến tình huống bất đồng, lượng hấp thụ khác biệt thì quả long đảm cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng bất đồng tới người đó. Nhưng kết quả tất nhiên sẽ tạo thành nội lực chênh lệch quy mô lớn, khe hở sẽ hình thành, hồng kia liền có thể tiến vào hoàng cung."

"Người hấp thu quả long đảm sẽ càng trở nên nóng nảy, một khi bị thứ đó ảnh hưởng..." Bạch Ngọc Đường cũng ý thức được, "Thị vệ trong cung sẽ không khống chế được!"

Lúc hai người ý thức được việc lớn không ổn, trên bầu trời đã truyền đến trận cười quen thuộc lại quỷ dị.

Vội vàng ngẩng đầu, liền thấy trên không quả nhiên... xuất hiện mấy vật màu hồng đang qua lại không ngớt mà cười quái dị.

Tiểu Tứ Tử với mấy vị tiểu thái giám dẫn đường rõ ràng đều không nhìn thấy những thứ này, mà bốn phía lại truyền đến thanh âm rối loạn, xen lẫn tiếng kêu sợ hãi của cung nữ thái giám.

...

Triệu Trinh đang ở đại điện tán gẫu cùng quần thần, cũng nghe được tiếng hỗn loạn bên ngoài.

Mấy vị đại thần ngay cửa đại điện đều bị dọa sợ cho chạy hết... Chỉ thấy hai thị vệ phụ trách thủ vệ ngoài cửa không biết có chuyện gì mà hai mắt đỏ đậm vọt vào.

Phương Tĩnh Tiếu đứng cách chỗ ấy không xa, một chưởng liền đẩy hai thị vệ ra ngoài, đi tới cửa nhìn thử, thì thấy trong cung đã đại loạn, phần lớn nhóm thị vệ mang đôi mắt đỏ đậm, rút ra binh khí đuổi theo chém mọi người xung quanh, còn có mấy người tương đối thanh tỉnh, vừa tránh né, vừa thường thường liếc mắt nhìn lên không.

Phương Tĩnh Tiếu cũng hướng trên không nhìn thử, nhíu mày —— có thứ đỏ trắng giao nhau tựa rắn đang bơi tới bơi lui trên ấy...

Triệu Trinh ngồi trên long ỷ, chợt nghe Ân Hậu nói từ sau tấm bình phong, "Thị vệ có nội lực hơi thấp đều bị huyễn thuật ảnh hưởng, sẽ giết người lung tung."

Triệu Trinh khẽ nhíu mày, đây là gây náo loạn đến tận cung trẫm sao.

Có mấy lão thần thấy thị vệ bên ngoài ngày càng nhiều nên đều chạy tới bên này, bảo Phương Tĩnh Tiếu nhanh chóng đóng cửa đại điện lại.

Nhưng trong đầu Phương Tĩnh Tiếu lúc này lại chỉ có —— tổng cộng có bao nhiêu thị vệ bị ảnh hưởng, binh sĩ ngoài cửa liệu có bị như vậy hay không...

Lúc này, chợt nghe Triệu Trinh từ phía sau nói, "Đi đóng cửa chính hoàng cung lại cho trẫm, một thị vệ cũng không được phép thả ra ngoài!"

Phương Tĩnh Tiếu một cước đạp thị vệ đang muốn hướng tới cửa. Trên nóc nhà, chỉ thấy nhóm ảnh vệ trên đấy có bị ảnh hưởng cũng có không có chuyện gì, hai bên đang dây dưa đấu nhau. Hắn cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, liền xông về hướng cửa cung.

Quả nhiên, rất nhiều thị vệ mắt đỏ đang không có mục đích mà chạy tán loạn, có một nhóm lớn hoảng loạn tiến về phía cửa cung mà đi.

Phương Tĩnh Tiếu nhảy ra cửa, hai tay hợp lại đem cửa cung nặng vô cùng đóng lại.

Cơ hồ đồng thời khi cửa cung vừa đóng, một nhóm lớn thị vệ liền đâm sầm vào, tựa hồ là muốn hướng mở rộng cửa để ra ngoài.

Phương Tĩnh Tiếu hai tay thủ vững trước cửa cung, vừa nhìn ra phía ngoài... Phía trước cách đó không xa chính là phố Nam Thiên, này nếu như đám binh sĩ này xông ra ra phố chém lung tung một trận... Hoàng thành sẽ xong đời!

Phương Tĩnh Tiếu vừa đè xuống cửa cung, vừa cảm thấy có chút may mắn, cũng may Hoàng thượng nghĩ ngay đến việc đóng cửa cung...

Lúc này, chỉ thấy phía trước là Trâu Lương dẫn theo rất nhiều binh mã chạy đến, hiển nhiên đã có ảnh vệ đi thông tri cho quân hoàng thành.

Phương Tĩnh Tiếu nhìn thấy Trâu Lương mang đám người qua đây, trong lòng mừng rỡ, cứu viện đến rồi.

Nhưng kỳ quái là, Trâu Lương bỗng nhiên nhìn phía trên cửa cung, sau đó khoát tay, ngăn trở quân hoàng thành đang tiến về phía trước, bảo bọn lính lui ra sau.

Phương Tĩnh Tiếu ngẩng đầu một cái, chỉ thấy phía trên cửa cung, là Triển Chiêu đang đứng nơi đó.

Bên người Triển Chiêu, Tiểu Tứ Tử đang thăm dò nhìn xuống, không đứng vững một cái liền rớt xuống dưới, Phương Tĩnh Tiếu vội vàng đưa tay tiếp được.

Ôm ở trong tay ước chừng, cảm thấy rất có chút sức nặng, liền ôm tới chống cửa chung.

[Ros: má tui chết cười luôn á!]

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi hiểu rõ ý đồ đối phương, điều thứ nhất nghĩ đến cũng là nếu ngộ nhỡ những binh lính này lao ra hoàng cung giết bách tính trên đường thì làm sao bây giờ?

Lúc Triển Chiêu chạy tới cửa, thấy cửa cung đã đóng lại thì vội chạy lên nhìn thử là ai, làm tốt lắm!

Chờ lúc nhìn thấy Phương Tĩnh Tiếu, Triển Chiêu lại phát hiện Trâu Lương mang theo binh sĩ chạy đến, liền nhanh chóng xua tay ngăn cản. Lúc này mà tiến cung, chỉ có cao thủ sẽ không chịu ảnh hưởng, binh sĩ nội lực thấp tới nhiều bao nhiêu thì cũng chỉ là tới tặng đầu người thôi.

...

Cũng may vào lúc này, trong đại điện và hậu cung không xuất hiện cục diện hỗn loạn.

Trong đại điện, Phương Tĩnh Tiếu vừa đi thì lại có mấy tên lính vọt vào, đại thần ngoài cửa đều tránh né, còn Triệu Trinh trái lại ngồi rất ổn định.

Mấy người lính nọ sau khi bước vào, đột nhiên trở nên bất động hết cả, một người hai người như trúng định thân thuật mà bị đóng đinh tại chỗ.

Nam Cung có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu đứng ở bên bình phong, lão gia tử lúc đầu đích xác muốn ra tay, chẳng qua có người động trước...

Thái sư cùng Bao đại nhân ôm tay đứng cạnh Thái úy Dã Vong Ưu, gật đầu —— Thái úy của chúng ta cũng là cao thủ!

"Ồ." Triệu Trinh vui mừng —— không uổng công trẫm đến thăm nhà tranh mời tới, quả nhiên lợi hại!

Dã Vong Ưu hai tay hợp nhẹ, những binh lính kia tựa như nhân ngẫu bị thao túng, thân bất do kỷ mà bước ra ngoài.

Ân Hậu "à" một tiếng, "Công phu của nha đầu Trang gia, không hỗ là hậu nhân..."

Nam Cung cũng biết phu nhân của Hạ Vãn Phong là hậu nhân Trang gia. "Nhân ngẫu Trang gia", là một thế gia võ học lớn vô cùng, tới hiện tại thế lực gia tộc vẫn còn trải rộng khắp Tây Bắc.

Trang gia là bậc thầy về thuật thao túng người, một phái võ học độc thành, chẳng qua chân chính sử dụng thì vẫn là lần đầu Nam Cung thấy được.

Ân Hậu cũng đã rất lâu không nhìn thấy, gật đầu, Dã Vong Ưu hẳn ngoại trừ thao túng thuật, còn có thể hữu hình được nội lực...

Nam Cung hiếu kỳ hỏi Ân Hậu, "Năm đó Hạ phu nhân cũng lợi hại như Dã Thái úy sao?"

Ân Hậu bị hắn chọc cười, "Hắn làm sao đánh lại nha đầu kia được."

Nam Cung kinh ngạc, "Lợi hại vậy ư?"

Ân Hậu cười cười, "Tức phụ nhi đó của Hạ Vãn Phong không phải lợi hại bình thường đâu, là người mà ngay cả Bạch Quỷ Vương cũng không dám trêu chọc."

Nam Cung và Triệu Trinh đều mở to hai mắt nhìn Ân Hậu —— thật à?

Ân Hậu nói đến chuyện này còn có chút đồng tình với Bạch Quỷ Vương, "Lão yêu thật không dễ dàng, khi còn bé bị vợ chồng son kia chơi đùa thảm. Theo Hạ Vãn Phong phóng túng khắp thế giới rồi giúp hắn thu thập cục diện rối rắm không nói, còn phải xem chừng Hạ Vãn Phong không bị nha đầu kia hốt đi, không để ý một cái bị trói đi mất còn phải phụ trách cứu người ra."

Ân Hậu vừa nói vừa lắc đầu.

Triệu Trinh cùng Nam Cung còn có chút bát quái, "Nghe có vẻ rất thú vị."

Ân Hậu cũng gật đầu biểu thị tán thành, tình huống lão Yêu chịu tội đích xác rất thú vị.

Nam Cung với Triệu Trinh đều cảm khái —— Bạch Quỷ Vương này bị ép hại cả đời a... Quả nhiên làm bạo quân sẽ không có kết cục tốt!

...

Cùng thả lỏng giống đại điện, còn có hậu cung.

Việc nhóm thị vệ không khống chế được đương nhiên cũng lan đến gần hậu cung, chẳng qua lúc này, Thiên Tôn đang chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa vườn hoa, ngước mặt nhìn những hồng bay tới bay lui trên bầu trời.

Phía trên hậu cung có thể mơ hồ trông thấy một cái cái lồng sáng bóng màu bạc, tất cả những thứ kia đều không bay vào được, chỉ có thể đảo quanh bên ngoài.

Yêu Vương còn đang đẩy xích đu, Hương Hương thì đứng trên đó ngước mặt, nhìn phía trên tựa như xuất hiện một bong bóng thật lớn.

Thái hậu cùng Bàng phi thậm chí không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mẹ chồng nàng dâu hai người đang đút Tiểu Thang Viên vừa tỉnh ngủ ăn chút đồ.

Thiên Tôn nhăn nhẹ mày —— chiêu này tương đối ác độc, nếu như dùng nội lực đem những thứ hồng này đẩy đi, nội lực do quả long đảm tạo thành cũng sẽ bị đẩy ra ngoài, thứ đó sẽ bay lên đường đi, gây họa cho người qua đường vô tội.

Nhưng nếu như không đẩy ra ngoài, nhóm thị vệ trong cung cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cho dù bọn họ không đả thương được những người khác, cũng sẽ tự giết lẫn nhau... Nếu như lão quỷ dùng Ma Vương Thiểm, thì cũng sẽ vạ lây người vô tội... Loại tình huống nội lực do quả long đảm hóa thành này, gần giống tình trạng nơi lối vào địa ngục như đúc, rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ đây? Năm đó lão quỷ dùng trận pháp mở cửa vào địa ngục ra, nhưng chiêu này không có cách nào dùng được trong hoàng cung, cũng không thể làm sụp hết hoàng cung Đại Tống, rồi lại để cho Ngọc Đường xây một tòa lần nữa đi. Giờ nên làm sao đây...

...

"Lão gia tử, lúc này nên làm thế nào cho phải?"

Nghe đủ bát quái, Triệu Trinh cuối cùng nhớ tới chuyện đứng đắn, quay đầu lại hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu đáp lời, "Nếu là lúc đầu, quả thực không có biện pháp gì hết, chỉ có thể đem hoàng cung hủy đi."

Triệu Trinh vỗ ngực một cái, "Chỉ là lúc đầu... Nói cách khác, bây giờ còn có biện pháp khác ư?"

Ân Hậu gật đầu với Triệu Trinh, "Có phương pháp tốt nhất..."

Vừa nói, lão gia tử vừa nhìn thoáng qua mái hiên trên đại điện trống, là một hồng thật lớn, "Kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, nhưng người tính không bằng trời tính..."

Cửa thành, Trâu Lương đưa rất nhiều binh sĩ ra xa xa, còn bản thân thì qua đây, giúp Phương Tĩnh Tiếu với Tiểu Tứ Tử trụ cửa cung, lại hỏi bên Triển Chiêu, "Có biện pháp nào không?"

Triển Chiêu gật đầu, Trâu Lương liền an tâm.

Triển Chiêu quay người lại, phất phất tay với chỗ cách đó không xa.

Bạch Ngọc Đường mới vừa cứu mấy tiểu thái giám, thấy Triển Chiêu phất tay thì lập tức đẩy người vào trong ngõ hẻm sau lưng, tiếp theo đó, trong hoàng cung nổi lên một trận gió tuyết mãnh liệt...

Tuyết Trung Kính tạo thành vài vòng tuyết thật lớn, xông thẳng tới chân trời.

Tất cả mọi người trong cung tò mò ngẩng đầu nhìn, bách tính hoàng thành xa xa cũng trông ngóng —— trong cung dâng lên thứ gì vậy? Bạch long sao?

Tiếp theo, dọc theo tường của hoàng cung, một vòng sáng màu vàng bắt đầu lan tràn.

Nội lực màu vàng bao quanh toàn bộ hoàng cung, sau đó bắt đầu lan về phía trung tâm.

Trận chữ 'vô' màu vàng thật lớn phủ kín mặt đất cùng các loại kiến trúc trong hoàng cung, các tướng sĩ mắt đỏ trong nháy mắt đều khôi phục như thường...

Chữ 'vô' không ngừng phủ kín mặt đất, còn bắt đầu dọc theo vòng tuyết mà kéo lên trên bầu trời... Những thứ hồng trên không cùng nội lực quả long đảm hình thành không còn chỗ trốn, bị vòng tuyết màu vàng đảo qua thanh trừ sạch sẽ.

Cuối cùng, tất cả vòng tuyết đều chụm vào nhau, xông lên trên đám mây rồi nổ tung. .. Hoa tuyết vàng tựa như cánh hoa phiêu tán xuống, bay khắp bầu trời cả hoàng thành.

Dân chúng trong thành dĩ nhiên không biết được một hồi nguy cơ thiếu chút nữa diệt cả thành vừa mới được giải trừ, còn cho đó là tiết mục lễ mừng mùa thu, đây là kiểu pháo hoa mới gì đây? Đẹp mắt đẹp mắt!

Trong đại điện, Triệu Trinh mang theo văn võ quần thần cùng tiến đến ngoài điện quan sát, hoàng đế thỏa mãn gật đầu —— Đại Tống ta có người tài ba, yêu ma tai hoạ mau cút!

Thái sư cũng trêu với Bao đại nhân —— đứa nhỏ nhà ngươi quả là ngọn đèn sáng.

Bao đại nhân lặng lẽ đưa tay, hung hăng véo bụng Thái sư một cái.

Ân Hậu ngước nhìn trận thuật màu vàng này, hắn cũng không thể tin được, cái gọi là nội lực khiến người ta tuyệt vọng này, thế mà lại trở nên đáng yêu hệt như ngoại tôn hắn vậy.

Cùng lúc đó, Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn trong hậu cung lại càng thêm khiếp sợ.

Lần đầu tiên hai lão gia tử nhìn thấy sức mạnh của trận thuật chữ vô nên đều ngây dại, cho nên Yêu Vương cũng quên béng mất Hương Hương đang trên xích đu, tiểu nha đầu "bụp" một tiếng ngã vào trong hố cát, đập ra một cái hố nhỏ.

Yêu Vương nhanh chóng ôm lên.

Hai tay Hương Hương nâng lên thật cao, đón lấy hoa tuyết vàng bay xuống từ bầu trời.

Thiên Tôn nhìn mấy vật hồng trên bầu trời kêu thảm rồi tiêu tán trong nội lực vàng "không có sức mạnh", đột nhiên cảm thấy rất hả giận —— so với động thủ phá hoàng cung còn hả giận hơn!

←Chương trước: Chương 563: ÂM THẦM LO LẮNG←

→Chương sau: Chương 565:GÂY CHIA RẼ→

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia