ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q12-Q14)

CHƯƠNG 554: KHÔNG

Nguyethacphongcao

CHƯƠNG 554: KHÔNG

EDITOR: ROSALINE

BETA: HUYỀN TRANG


Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang nghe lính coi ngục của đảo Ma Ngục trò chuyện chi tiết về việc cây long đảm bị trộm, đột nhiên nghe một trận tiếng động xôn xao lớn ngoài cửa sổ.

Tựa hồ là có người đang đánh nhau, Triển Chiêu còn nghe được tiếng la có chút quen thuộc.

Rời khỏi chỗ ngồi, Triển Chiêu chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống... Chỉ thấy đám người Giang Nam kia đang đánh nhau với một người khác, nói chính xác là đang bị một người đuổi đánh.

Mạc Mộ Vũ hình như bị thương, mấy người Ngạc Minh vừa bảo vệ hắn vừa đánh vừa lui, mấy đệ tử Giang Nam đều đến ở ven đường.

Mà đuổi theo đánh bọn họ, là hòa thượng mặc một thân tăng y màu đen, mang một đấu lạp lớn, cầm thiền trượng trong tay, vóc người cường tráng.

Một thiền trượng của người này vung ra uy lực kinh người, dáng vẻ của tăng nhân không những một chút cũng không có mà còn vô cùng độc ác, không ngừng ra tay hung ác, cũng không qua tâm nội lực của mình đang lan đến khắp nơi, làm ảnh hưởng đến xung quanh, rất nhiều người qua đường đều bị chấn động nằm xuống.

Triển Chiêu lòng nói —— khá lắm đây là hung tăng nha, lại dám dở thói ngang ngược trên đường cái Khai Phong phủ?

Phải nói mấy người Giang Nam minh kia cũng rất oan, ban nãy từ rạp hát đi ra, liền chạy đi ăn cơm. Mấy vị chưởng môn ở Khai Phong thành chơi đến rất tốt, còn kết giao với bạn bè bản địa, hai ngày này đang xem xét chỗ ở, chuẩn bị mở phân bộ Giang Nam minh.

Mới vừa đang cùng bạn bè dùng bữa... Kết quả đột nhiên trong tiệm xuất hiện một hung tăng, vừa bước vào đã đánh người đập tiệm.

Mấy người bọn Ngạc Minh dĩ nhiên là muốn quản, nhưng khi giao thủ mới phát hiện hung tăng kia không chỉ lợi hại còn ra tay tàn nhẫn. Mạc Mộ Vũ bị thương, Ngạc Minh bọn họ cũng bị hung tăng đuổi đánh ngoài đường.

Mặc dù là bị đuổi theo đánh, nhưng đầu óc của mấy vị chưởng môn vẫn là rõ ràng, nếu như chạy đến Khai Phong phủ cầu cứu khẳng định không kịp, nhưng Thái Bạch Cư gần đây nên liền chạy về hướng đó...

Quả nhiên, vừa tới phụ cận Thái Bạch Cư, hung tăng kia đang muốn một thiền trượng đập chết một người tiểu đệ tử lạc đàn.

Tiểu đệ tử kia che đầu cho rằng mạng nhỏ của mình hôm nay coi như là hết, kết quả cảm giác được một trận tiếng gió, nửa cây thiền trượng trước mặt phất qua...

"Loảng xoảng" một tiếng, đầu thiền trượng rơi ở trên mặt đất, đập ra một cái hố, lại không đập trúng người.

Hung tăng kia nhìn thoáng qua chuôi thiền trượng chỉ còn lại có nửa đoạn trên tay, ngẩng đầu, nhìn người xuất hiện trước mắt.

"Minh chủ!"

Các đệ tử Giang Nam minh rất kích động —— cứu tinh tới!

Triển Chiêu một kiếm đem thiền trượng của hung tăng kia chém đứt, thu kiếm xong, đưa tay, đem tiểu đệ tử Giang Nam minh trên đất kéo lên.

Triển Chiêu nhìn về phía hung tăng phía trước, một chốc cũng phán đoán không ra hắn là môn phái nào, nhìn giống như là tăng lữ độc hành. Chẳng qua da người này vô cùng đen, còn không giống như là Bao đại nhân do đen trời sinh này, mà là giống như bị mực hắt giống nhau, trên mặt trên tay đều là đầy vết đen.

Phía sau Triển Chiêu, tình huống của Mạc Mộ Vũ giống như cũng không tốt đẹp, trên mặt hắn cũng xuất hiện vết đen.

"Hắc long đảm."

Trên lầu, Bạch Ngọc Đường nghe Điển trường ngục bên người nói một câu, "Hung tăng kia giống như hấp thụ một quả lớn của hắc long đảm, tiểu huynh đệ kia hẳn là bị nội lực của hắc long đảm đả thương."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hỏi Điển trường ngục, "Nếu như thế không phải là sẽ chết sao?"

Điển trường ngục gật đầu, chỉ chỉ hung tăng kia, "Người này không cứu được." Rồi chỉ chỉ Mạc Mộ Vũ, "Người này còn có thể cứu."

Nói xong, lấy ra một viên quả nhỏ hắc long đảm, "Ăn quả nhỏ có thể giải độc của quả lớn, nhưng với điều kiện là bị đả thương do người ăn quả lớn, nếu hấp thụ quả lớn thì thần tiên cũng khó cứu."

Bạch Ngọc Đường nhận lấy quả nhỏ, xoay người xuống lầu, giao một Ngạc Minh, để cho hắn cho Mạc Mộ Vũ ăn.

Ngạc Minh cũng mặc kệ Bạch Ngọc Đường cho là cái gì, dù sao Phó minh chủ cho thì nhất định thứ tốt, liền bỏ vào trong miệng cho Mạc Mộ Vũ.

Đáng nói, ăn quả nhỏ hiệu quả nhanh chóng, vết đen trên người Mạc Mộ Vũ bắt đầu rút đi.

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu, hung tăng kia sử dụng hắc long đảm, còn là lớn quả.

Triển Chiêu có chút cạn lời —— quả long đảm này làm sao lại giống với quả đào của Lâm Dạ Hỏa, ở đâu cũng thấy bán... Chả phải đồ chơi kia không phải là hẳn là rất trân quý sao?

Nhìn khuôn mặt "Đen" của Hung tăng không khác gì nhìn thấy quỷ khóc um tùm, chẳng qua dù là người thì cũng đã điên rồi, cuối cùng hắn cũng đã để mắt tới Triển Chiêu ở trước mắt hắn, lộ ra nụ cười quỷ dị, "Hì hì hì..."

Trên lầu, có mấy người lính coi ngục đảo Ma Ngục muốn xuống phía dưới, Điển trường ngục hơi hơi khoát tay áo ngăn cản bọn họ, nhỏ giọng nói, "Không cần đi xuống, để xem truyền thuyết có thật không đi..."

Tất cả mọi người nhìn lão đầu.

Đang khi nói chuyện, nội lực của hung tăng kia bắt đầu ở trên không di động...

Triển Chiêu nhìn hai bên một chút, đường cái phía trước Thái Bạch Cư tương đối khá là rộng rãi, nhưng quán rượu,khách điếm ở phụ cận quá nhiều, dù sao ở đây cũng là khu náo nhiệt.

Ở chỗ này nếu là đánh nhau, đặc biệt nội lực của hung tăng này hoàn toàn không thể khống chế, ngộ nhỡ làm sụp tòa lâu kia, cũng không phải là đùa giỡn.

Lúc này hai bên nội lực phân cao thấp, nội lực nguyên bản hung tăng đoán chừng không thấp, sau khi ăn hắc long đảm để tăng thêm thì không khác gì chảo dầu sôi trào.

Bàn về đánh nhau Triển Chiêu dĩ nhiên là không sợ hắn, nhưng vấn đề là... Không thể ở chỗ này đánh! Phụ cận có ở nơi nào ít người không? Suy nghĩ một vòng, đáp án là —— người ở nơi nào cũng đều không ít.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trao đổi ánh mắt một cái —— biện pháp duy nhất bây giờ chính là một chiêu đem nội lực hòa thượng đè xuống đi. Bạch Ngọc Đường dùng Tuyết Trung Kính đem bốn phía phong bế, ngăn cản nội lực tràn ra, Triển Chiêu trong vòng một chiêu giải quyết hung tăng này.

Phương pháp kia có thể đem nguy hại giảm xuống nhẹ nhất, nhưng Triển Chiêu hơi có chút ngập ngừng —— muốn đánh chết hòa thượng này sao? Hắn lúc này hẳn là bị nội lực mạnh mẽ của hắc long đảm khống chế, ai biết hắn trước đây là hạng người gì? Nếu như hắn người tốt bị lừa gạt ăn hắc long đảm thì sao?

Nhưng tình huống lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hung tăng kia đột nhiên ngẩng đầu một cái...

Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, Tuyết Trung Kính lên... Đất trống trước Thái Bạch Cư trong nháy mắt đã bị gió tuyết vây quanh toàn bộ.

Triển Chiêu nhìn hung tăng kia đột nhiên xông về phía mình, hơi khẽ cau mày, hắn nhìn đến trên mặt hung tăng kia, giống như có thứ gì...

Trên mặt tối đen kia, hình như đầy trạng thái lưới màu đen rõ ràng, nhìn giống như là đường thẳng cùng vòng tròn tạo thành hoa văn phức tạp, một loại cảm giác quen thuộc cuộn trào mãnh liệt mà đến...

...

Ở lúc Triển Chiêu còn còn nhỏ, có một lần ở Xà cốc của Hắc Thủy bà bà ngủ trưa.

Lúc chạng vạng tối, Hắc Thủy bà bà phát hiện Tiểu Triển Chiêu trong lòng không thấy, liền ngoài tìm...

Trên một chỗ đất bằng trong Xà cốc, mấy con cự mãng đang vây quanh một vòng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Triển Chiêu bận rộn ở giữa.

Hắc Thủy bà bà đi vào trong vòng, chỉ thấy trên mặt đất vẽ rất nhiều hoa văn có quy luật. Tiểu Triển Chiêu ngồi chồm hổm dưới đất, cầm trong tay một khối tảng đá màu xanh, đang bôi bôi vẽ vẽ, đã vẽ một mảnh lớn.

Bà bà ôm tay, cúi đầu nhìn hoa văn trên mặt đất này, là một ít đường cùng vòng không có quy luật gì. Nghĩ hẳn là Triển Chiêu đang vẽ loạn đi? Nhưng hình như không phải như thế, tựa hồ là có nội dung... Nhưng nhìn thế nào cũng không ra là văn tự hay đồ phù gì, cho tới bây giờ chưa gặp qua.

Hắc Thủy bà bà để cho can nương* nhà mình đi ra liếc mắt nhìn.

* can nương 干娘 mẹ nuôi

Dư Khiếu Nguyên đi ra liếc hoa văn trên đất một cái, khẽ mỉm cười một cái, để cho bà bà chớ để ý, tùy hắn vẽ đi.

Tiểu Triển Chiêu hì hục hì hục vẽ một buổi chiều, trực tiếp vẽ đến lúc bầu trời tối đen Ân Hậu tới tìm, khối đất trống lớn nhất ở giữa Xà cốc kia đã bị vẽ đầy.

Triển Chiêu cùng bà bà đứng ở bên đất trống trên lưng của đại thanh mãng*, thưởng thức đại tác phẩm trên đất, nhìn hồi lâu nghiêng đầu —— đây là vẽ cái gì nha?

*con trăn màu xanh lớn 大青蟒

Ân Hậu đã đi tới nhìn thoáng qua, khẽ mỉm cười một cái, nói cho Triển Chiêu, "Cái chữ này đọc 'Vô'.".

"Đây là một cái chữ sao?" Triển Chiêu kinh ngạc, "Chỗ nào giống chữ? Phức tạp như vậy?"

"Con cảm thấy, nội lực là cái gì?" Ân Hậu hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu "Vèo" một cái nhảy đến trên đầu đại thanh mãng, ôm cổ treo ở, cúi đầu nhìn ngoại công hắn —— giống vậy?

Ân Hậu cười cười, đưa tay đem hắn xách xuống tới, xách theo để cho hắn nhìn "Chữ" Trên đất, "Ý tứ của 'Vô', chính là để cho tất cả biến mất..."

...

"Để cho tất cả biến mất..."

Triển Chiêu tự nhủ lầm bầm một câu...

Hung tăng đã vọt tới phụ cận, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không có phản ứng gì, Tuyết Trung Kính vừa chuyển hướng, đánh về phía hung tăng kia...

Đúng lúc này, Triển Chiêu bỗng nhiên rút lui một bước, né tránh một kích nhảy lên của hung tăng.

Tuyết Trung Kính Bạch Ngọc Đường cũng dừng lại, chỉ thấy Triển Chiêu cũng không có rút kiếm, tay cầm kiếm dấu ra sau lưng, tay kia ở trong hư không phía trước hung tăng vỗ một chưởng...

Theo một chưởng này của Triển Chiêu, trên không xuất hiện một cái điểm sáng thật nhỏ.

Bạch Ngọc Đường hơi hơi ngẩn người... Điểm sáng này đột nhiên mở rộng, tựa hồ tạo thành một tấm lưới ánh sáng... Đường cong trong lưới cực kỳ phức tạp, tương tự với văn tự cổ đại nào đó hoặc là đồ phù... Nội lực mang theo ánh sáng kia "Ấn" ở tại trên người của hung tăng, trong nháy mắt, khắp người hung tăng đều bị lưới ánh sáng này bao trùm.

Mà thần kỳ nhất là, vằn màu đen đầy toàn thân hòa thượng đột nhiên bắt đầu giảm thiểu, màu đen mơ hồ bắt đầu trở nên rõ ràng... Cuối cùng tạo thành đường đen đầy người, đường đen này cũng rõ ràng giống như vừa rồi, hình thành một hoa văn phức tạp, vừa lúc bị hoa văn hình thành từ nội lực màu vàng của Triển Chiêu hoàn toàn bao trùm.

Cùng lúc đó, nội lực hắc long đảm tạo thành nổ tung rồi đột nhiên thì biến mất.

Theo nội lực tiêu tán, Tuyết Trung Kính cũng đã biến mất.

Trên lầu, các lính coi ngục đảo Ma Ngục đều nhìn Triển Chiêu cùng hung tăng kia đứng ở chính giữa đường.

Hung tăng kia toàn thân đầy đường màu vàng.

" Nội lực của Hắc long đảm biến mất..." Mấy người lính coi ngục đều kinh ngạc nhìn Điển trường ngục.

Điển trường ngục gật đầu, hình như trong vòng dự liệu, vừa tựa hồ có chút giật mình.

Triển Chiêu vung tay lên, đường màu vàng này từ từ biến mất, kèm thêm một đạo một đạo khói mù màu đen, từ trên người hòa thượng bị tách ra.

Lại nhìn đại hòa thượng kia, hai chân mềm nhũn té ngã trên đất, bên người rơi xuống thứ giống như tro tàn màu đen đầy đất, theo một trận gió qua, tiêu tán.

...

"Không chết..."

Các lính coi ngục kinh ngạc nhìn Điển trường ngục, "Hắn hấp thu quả lớn hắc long đảm như vậy mà không chết?!"

"Hắc long đảm hoàn toàn bị rút ra!"

Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Làm sao làm được?"

Điển trường ngục nhìn Triển Chiêu đang gãi đầu dưới lầu, trong mắt cũng có niềm vui bất ngờ —— truyền thuyết không giả, nhưng truyền thuyết lại hình như cũng không đúng...

Bạch Ngọc Đường đi tới kiểm tra tình huống hung tăng kia một chút, nội lực của hắc long đảm đã hoàn toàn tiêu tán, hòa thượng còn dư lại nửa cái mạng, chẳng qua không chết được, hẳn là có thể hỏi.

Bên này rối loạn đã đưa tới nhóm lớn nha dịch cùng quân hoàng thành.

Bọn lính trước tiên tới đem hung tăng kia trói gô, mang về giam lại.

Bạch Ngọc Đường đi tới bên người Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi hắn, "Miêu Nhi, ban nãy đó là cái gì?"

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, trả lời nói, "Không!"

Ngũ Gia nghe không hiểu, nhìn hắn, "Cái gì không?"

Triển Chiêu sờ cằm, "Ách... Không biết a, thì... Không!"

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc mà nhìn hắn.

Triển Chiêu cũng gãi đầu —— Miêu gia giống như vừa khai phá ra phương pháp chơi nội lực mới.

Trên lầu, các lính coi ngục đều nhìn Điển trường ngục.

Điển trường ngục thầm thì, "Bí mật cổ xưa của tộc Bất tử Vương, tổ tôn hai người hình như giống nhau, lại hình như không quá giống nhau..."

...

Trong tửu trang Bạch gia, Đại Tống hoàng đế cùng mấy vị lão gia tử uống rượu uống rất đến rất hài lòng.

Nam Cung đứng ở một bên, tâm sự nặng nề.

Xem xét một khoảng không, Nam Cung tìm đến Ân Hậu, nói với hắn chờ một hồi lúc chạng vạng tối, có tế đêm thu vi.

Ân Hậu không có nghe hiểu, "Gà rừng*?"

* dạ tế 夜 祭 yè jì; Gà rừng 野鸡 yějī => đồng âm

Nam Cung bất đắc dĩ, cùng hắn giải thích nói, "Tế tự ban đêm muộn, văn võ bá quan cũng sẽ đi bãi săn, hoàng thượng cũng phải đi, đến lúc đó sẽ có nghi thức tế trời cùng trận đấu vật."

"Nga?" Ân Hậu cái khác chưa từng nghe vào, trận đấu vật nghe lọt được.

" Trận đấu vật đêm thu rất nổi danh kia?" Thiên Tôn hình như cũng đã nghe qua.

Nam Cung lo âu, dựa theo sắp xếp thời gian, Hoàng thượng tức khắc phải trở về cung thay quần áo, sau đó tiến hành chuẩn bị tế tự ban đêm, lại đi bãi săn.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều quay đầu lại nhìn thoáng qua —— Yêu Vương cùng Triệu Trinh đang cạn ly, hoàng đế Đại Tống hoàn toàn không có ý tứ muốn hồi cung.

Nam Cung lúc này cũng không dám để cho Triệu Trinh dự tiệc tế đêm thu, nhưng tế tự này vô cùng quan trọng, không ra ngồi một khi sang năm gió không hòa mưa không thuận, Hoàng thượng nhất định sẽ bị nói...

Ân Hậu thấy dáng vẻ đắn đo của Nam Cung, liền nói, "Ta không phải là con tin sao? Tiểu hoàng đế đi chỗ nào ta cùng đi chỗ đó không phải vậy sao?"

Nam Cung thở phào nhẹ nhõm, hài lòng —— lão gia tử quá đáng tin!

Một bên Thiên Tôn híp mắt một cái, biểu thị, "Ta cũng muốn đi!"

Nam Cung càng vui vẻ hơn —— hai tầng an tâm!

Ân Hậu nhìn nhìn Thiên Tôn, mới vừa muốn trào phúng hắn hai câu, bỗng nhiên hơi sửng sờ.

Thiên Tôn cũng cảm giác được một trận nội lực dao động, ngẩng đầu, "Ồ ồ? Triển Tiểu Miêu động thủ với ai?"

Ân Hậu khẽ mỉm cười một cái, "Kết thúc còn rất nhanh."

Ngân Yêu Vương lấy cái ly tiếp tục cùng Triệu Trinh cạn ly, vừa uống vừa khích lệ, "Tính ra là có chút dáng vẻ của ma vương chi hậu, Miêu Miêu nhỏ cuối cùng muốn thoát khỏi thiết lập người gây cười a!"

...

Ngoài cửa Thái Bạch Cư, Triển Chiêu đang hỏi Bạch Ngọc Đường, "Lúc nãy có cảm giác gì?"

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Đường vẽ rất thẳng... Tròn cũng rất tròn."

Triển Chiêu gật đầu —— Miêu gia ở phương diện vẽ quả nhiên là có thiên phú! Đều có phong cách của mình!


→Chương sau: Chương 555: NGHI THỨC→

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia