ZingTruyen.Asia

[X] Long Đồ Án - Tiếp theo (Q06-Q08)

Chương 266: Thanh bạch hồng hắc

Nguyethacphongcao

Chương 266: Thanh bạch hồng hắc

Editor: Chim, Ken Le

Beta: Rosaline


"Thanh bạch hồng hắc."

Sa nhai nổi tiếng nhất có bốn món đồ, đừng nói Triển Chiêu chưa từng nghe nói, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng nghe tới.

Điều này cũng thật là hiếm, Triệu Trinh cũng hỏi: "Gọi tắt hả?"

"Sa Nhai tứ bảo, gọi tách ra có lẽ các ngươi từng nghe nói." Lâm Dạ Hoả bẻ đầu ngón tay giới thiệu với mọi người. "Thanh, bạch, hồng, hắc, chính là bốn món đồ, thanh thuỷ sa, bạch ti linh, hồng lưu khí và hắc kim thạch."

Tách ra mà nói, trái lại cũng từng nghe tên một hai món.

Bởi vì đây không phải là bốn món ăn ngon, nên Triển Chiêu chưa từng nghe nói về món đồ nào cả.

Bạch Ngọc Đường từng nghe nói tới thanh thuỷ sa: "Loại sa này dùng để làm khăn quàng chống gió là tốt nhất, không chỉ chống gió, còn chống nắng, hơn nữa còn thoáng khí, dán vào da sẽ có cảm giác ẩm ướt, đối với sa mạc khô ráo nóng bức mà nói thì vô cùng thoải mái, nhưng mà số lượng sản xuất ra cực ít."

Mọi người đều gật đầu, bình thường chưa từng thấy.

"Toàn bộ Tây Vực chỉ có mấy cửa hàng có thanh thuỷ sa, cũng không đủ cầu, không mang đến Trung Nguyên bán được. Nhưng nếu người Trung Nguyên muốn mua, vậy cũng chỉ có thể đến Sa Nhai, cửa hàng duy nhất, muốn mua được phải tranh giành, mua một thước cũng tốn sức chứ nói gì là mua mấy thước về làm khăn."

Mọi người càng nghe càng tò mò, mua mấy thước vải thưa còn tốn sức nữa sao?

"Ta biết bạch ti linh!" Tiểu Tứ Tử giơ tay, hỏi: "Thật sự có bán sao? Loại trồng ra hả?"

Triển Chiêu tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử: "Bạch ti linh là thứ gì? Giống kim ti linh sao?"

"Kim ti linh, ngân ti linh, bạch ti linh." Tiểu Tứ Tử nói: "Đều là đồ tốt cả. Kim ti linh là thần dược, hiếm nhất, ngân ti linh cũng rất quý, hiệu quả trị liệu của bạch ti linh đơn giản hơn hai cái kia, chủ yếu dùng để cầm máu, hoà vào nước có thể giải rượu giải độc. Nhưng mà bạch ti linh không bán cả viên, đều mài thành bột rồi bán, dược liệu sẽ giảm đi phân nửa."

Lâm Dạ Hoả đưa tay chọc bé: "Trong Sa Nhai có bán cả viên, nhưng muốn mua cũng không dễ."

Tiểu Tứ Tử khẩn trương: "Rất đắt sao? Ta có mang bạc, ta muốn giúp cha mua mấy cây về!"

Mọi người liếc Tiểu Tứ Tử —— Ngươi có bao nhiêu tiền?"

"Đắt thì còn tốt, lát nữa ngươi xem là biết ngay." Lâm Dạ Hoả tiếp tục vòng vo.

Mọi người đều chưa từng nghe đến hồng lưu khí.

Yêu vương nói: "Là đồ đựng rượu làm bằng lưu ly đỏ, dùng để đựng rượu bồ đào là tốt nhất, chỗ khác không có mà mua."

Mọi người theo bản năng nhìn Lâm Dạ Hoả —— Mua cái đó có tốn sức không?

Hỏa Phượng buông tay —— Muốn mua được đồ tốt của Sa Nhai, không có cái nào không tốn sức cả.

"Vậy hắc kim thạch là gì?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

Trâu Lương trả lời: "Đá mỏ sắt."

Mọi người đều bất ngờ: "Thật sự là đá sao?"

Trâu Lương gật đầu: "Hắc kim thạch rèn được đồ sắc đen tuyền mang màu ánh vàng, cứng rắn lại nhẹ, là thượng phẩm để chế tạo khôi giáp."

"Cái này cũng rất hiếm sao?" Triệu Trinh hỏi.

"Vô cùng ít." Trâu Lương gật đầu: "Toàn bộ Tây Vực chỉ có một khu mỏ hắc kim thạch, là sở hữu tư nhân, hằng năm lấy một ít ra bán, hơn nữa tính tình người bán không được tốt."

Mọi người nghe đều cảm thấy buồn cười —— Thì ra là vậy nên trong đó không có thứ có thể tùy tiện mua được...

Đang nói chuyện, đã có thể thấy thị tập phía trước rồi.

Vốn dĩ mọi người cho rằng "Sa Nhai" chính là một con đường, nhưng bây giờ nhìn từ xa —— Được chứ! Kích thước kia căn bản bằng cả thị trấn!

Thấy mọi người kinh ngạc, Lâm Dạ Hoả cười: "Lúc mới mở, đích thực Sa Nhai chỉ có một con đường, bây giờ kích thước của nó cũng gần lớn bằng hai cái Ma Quỷ thành rồi."

"A, lợi hại, lợi hại!" Triệu Trinh khen ngợi thương mậu khu vực này phát triển tốt.

Nam Cung lại có chút hiếu kỳ nhìn vào túp lều rải rác ven đường.

Hai bên đường Sa Nhai, cách một khoảng sẽ có một túp lều vải, những lều vải kia đều màu đen, bên trong có một bộ bàn ghế, ngoài cửa ngồi một hai người, đang vừa nói chuyện phiếm vừa hít thuốc phiện. Mọi người đi qua, những người đó sẽ liếc mắt nhìn, sau đó quay đầu tiếp tục bận bịu việc của mình.

Thẩm Nguyên Thần và Đường Lạc Mai đều hỏi Tiểu Lương Tử: "Những lều vải này làm gì đấy? Dịch trạm hả?"

"Dịch trạm cách nhau gần thế sao? Tại sao không có ai uống trà?"

Tiểu Lương Tử hù dọa hai người: "Dịch trạm gì đâu, bên trong đều là quan tài."

"Hả?" Hai đứa bé bị doạ nhảy dựng lên.

Nam Cung Kỷ cũng cảm thấy ánh mắt đám người đó khiến người ta khó chịu.

Trâu Lương nói: "Những tên này đều thu tiền mãi lộ, đưa tay một cái đã muốn một lượng bạc."

"Đưa tay một cái?" Mọi người không hiểu.

"Muốn vào Sa Nhai, đây là con đường duy nhất, đám người ven đường này chỉ cần đưa tay ra, ngươi phải đưa cho bọn họ một lượng bạc, bao nhiêu người đưa tay ra cũng phải cho, cho xong thì không bị đánh, không cho sẽ bị đánh." Trâu Lương giải thích.

Triển Chiêu khó hiểu: "Vậy sao không đưa tay ra với chúng ta?"

"Không phải ai bọn họ cũng dám muốn." Trâu Lương cười nói: "Những thế lực hơi có chút tiếng tăm ở Tây Vực, bọn họ đều không dám muốn, đồng nghĩa với việc nếu đưa tay ra gặp kẻ ác, không chỉ bị đánh, có thể sẽ bị làm thịt."

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ: "Đây không phải là ăn cướp trắng trợn sao?"

Lâm Dạ Hoả gật đầu —— Vậy nên mới nói là chuyện không ai quản.

Lúc đi tới cửa Sa Nhai, phía trước có dựng mấy tấm bảng, mỗi tấm viết một loại chữ, viết quy tắc của Sa Nhai.

Nội dung các tấm bảng đều như nhau, ý chính là: chỉ cần bước vào Sa Nhai, vậy thì sinh tử có số, bất kể ở bên trong bị trộm, bị cướp, bị đánh, thậm chí bị làm thịt, đều không ai quản.

Nhưng loạn thì loạn, vẫn có chút quy tắc cơ bản. Ví dụ như trong Sa Nhai có ba điều không được phép làm: một là không được phép ức hiếp nữ nhân và hài tử, ai động vào nữ nhân và hài tử, bất kể là khách hay người bán đều đánh chết bất luận. Hai là cấm buôn người, ba là không cho phép mua bán quân tình.

Mọi người nhìn thấy quy củ, trái lại cảm thấy cũng thật hợp lí, tuy rằng sa mạc này là đất vô chủ, nhưng trên dưới trái phải lần lượt là Đại Tống, Tây Hạ và Đại Liêu, bên kia đều là binh cường mã tráng, nếu thật sự dám làm quá mức, vậy thì bất kỳ thế lực nào cũng có thể xuất thủ tiêu diệt con đường này.

Trước khi bước vào cửa, Lâm Dạ Hoả dặn dò mọi người: "Trông kĩ túi tiền nhé, trong này cái khác không nhiều, nhưng trộm thì đặc biệt nhiều."

Mọi người đều gật đầu, Tiểu Tứ Tử cũng vội vàng bảo vệ tiểu hà bao.

Tiểu Lương Tử cầm hà bao của bé tới, cất giúp bé, lại kéo tay Thẩm Nguyên Thần và Đường Lạc Mai một trước một sau, ý là một người phụ trách mở đường, một người phụ trách sản phía sau.

Triệu Trinh nhìn thấy mà vui vẻ, ai ngờ Nam Cung lại đẩy hắn tới giữa Thiên Tôn, Ân Hậu, Yêu Trường Thiên, Lục Thiên Hàn.

Lâm Dạ Hoả và Trâu Lương dẫn đầu đi vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tò mò hỏi Yêu vương muốn mua gì.

Yêu Vương nói cũng muốn mua, nhưng phải để ý sách lược!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều buồn bực —— Rốt cuộc khó mua đến mức nào?

Triệu Trinh bị mấy lão gia tử vây ở giữa, Nam Cung còn hỏi —— Sao Vô Sa đại sư không đến chứ?

Đại khái là Nam Cung cảm thấy, "diện tích" của đại sư khá lớn, rất có cảm giác an toàn.

Lâm Dạ Hoả đưa tay chỉ lỗ mũi.

Mọi người đều cảm thấy, vừa vào Sa Nhai, mùi thịt nướng tanh nồng đã đập vào mắt.

Ven đường có rất nhiều chỗ bán xiên nướng.

Mọi người tròn mắt nhìn —— Bởi vì những sạp thịt nướng này bốn phía không có gì cả, cũng không có trần nhà, chỉ có một cái vỉ nướng lộ thiên, gió cát còn lớn như vậy...

Ngay cả Triển Chiêu cũng có chút chán ghét, cảm giác một miếng thịt một ngụm cát...

Lâm Dạ Hoả nhắc nhở mọi người: "Đừng có ăn nha, không thể đảm bảo được là thịt gì đâu..."

Mọi người lại tròn mắt nhìn hắn —— Không đảm bảo là loại thịt gì?

Hỏa Phượng gật đầu, mặt đầy bí ẩn, nhắc nhở: "Ở nơi này, phàm là những thứ người khác cho ăn đều không thể ăn! Nước cũng không được uống một ngụm!"

Mọi người mạnh mẽ gật đầu, nhắc nhở bản thân —— phải chú ý!

Nhắc tới Sa nhai đúng thật là rất náo nhiệt, thương nhân du khách lui tới rất nhiều, mua bán những thứ đều rất hiếm thấy ở Trung Nguyên.

Lâm Dạ Hỏa truyền thụ kinh nghiệm cho mọi người, "Sa Nhai phân ra ba khu, khu ngoài, khu giữa cùng khu trong. Khu bên ngoài đều là chút vật phẩm thông thường, bồn bát gáo chậu a, thổ đặc sản a, mứt hoa quả cùng vài thứ linh tinh khác. Khu giữa đều là hàng giả, cái gì mà châu báo ngọc khí tất cả đều là giả, nơi này ban đầu còn cường mua cường bán, trộm cũng đặc biệt nhiều. Khu trong là bán đồ thật, bán mấy bức tranh phong các loại hiếm lạ, kẻ lừa đảo cũng rất nhiều, cẩn thận bị lừa a."

Mọi người nghe xong dở khóc dở cười, như thế nào mua đồ lại phải lao lực như vậy a... Hơn nữa cảm giác còn rất chập dực, khó khăn cũng gia tăng.

Chính như Lâm Dạ Hỏa nói, khu ngoài cơ bản không có gì đáng giá, mọi người cũng chỉ nhìn chứ không mua, tiến tục đi vào khu giữa.

Vốn tất cả mọi người đều nghĩ cái gọi là khu ngoài khu trong chỉ là một cách gọi, nhưng đi vào rồi mới phát hiện, thật sự có cái gọi là "Khu"!

Chỉ thấy giữa khu ngoài cùng khu giữa là một khối đất trống, chia cách ba khu, chỉ có mấy cửa ra vào, từng từng cửa vào đều có hai người canh gác, thoạt nhìn khá giống với mấy người chặn đường cướp bóc.

Mấy đại hán cũng vươn ta đòi tiền, từ khu ngoài vào khu giữa phải thu bạc.

Thấy mọi người từ xa, mấy đại hán đều cười hì hì, còn vấn an Lâm Dạ Hỏa, "Ai u, khách của Đường chủ đến a! Mang bằng hữu đến sao?"

Hỏa Phượng gật gật đầu, đưa bạc cho hai người.

Hai người vui vẻ mở cửa cho mọi người vào, còn chào hỏi Trâu Lương, bộ dáng rất cung kính.

Triển Chiêu tò mò hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Họ là cướp sao?"

Hỏa Phượng lắc đầu, nói những người này phụ trách duy tu* Sa Nhai, Sa Nhai tuy nói là vô chủ mua bán, nhưng gió thổi cùng phơi nắng nhiều thì phòng ốc cũng dễ sụp. Khu ngoài ít tu sửa hơn, khu giữa cùng khu trong đều có người chuyên môn tu sửa phòng xá, cho nên mới đưa tiền cho họ, lúc bán nhà rời đi cũng sẽ cho bọn hắn một ít bạc, như vậy mới có thể duy trì.

*duy trì cùng tu sửa

Tất cả mọi người gật đầu —— như thế cũng hợp lý.

Vào khu giữa, không khí hoàn toàn khác với khu ngoài, khu giữa phong cách có chút khoa trương hơn, vải vóc đủ loại màu sắc, vàng bạc châu báu cùng hoa quả, một xe lại một xe, còn có bảo thạch lớn như trứng ngỗng, muốn bao nhiêu giả thì có bao nhiêu giả.

Tất cả mọi người tò mò, "Này cũng có người mua sao?"

Hỏa Phượng nhún nhún vai, "Nhiều tiểu thương đến nơi này nhập hàng a, mua giả về gia công một chút, sau đó bán ra gạt người."

Tất cả mọi người nhíu mày —— hèn mọn!

Triệu Trinh mỉm cười, sai Nam Cung đi mua mấy hạt châu lớn bảo thạch lớn, loại có thể hù người.

Nam Cung phải đi mua, chốc lát sau, trực tiếp mang một túi về.

Triệu Trinh nhìn vào túi, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Mọi người rất hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Trinh, "Mua nhiều như vậy sao?"

Triệu Trinh cười, "Thật hay giả còn phải xem là ai dùng, có phải hay không a?"

Tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh —— không phải đâu? Ngươi đường đường là một thiên tử, dùng châu báu giả là muốn phá ai a?

Triệu Trinh "Sách" một tiếng, "Giữ lại a, không chừng ngày nào đó có thể dùng tới đúng không? Hơn nữa, chỉ cần trẫm thưởng cho bọn họ thì chính là thật, hoàng ân vạn tuế a!"

Tất cả mọi người có chút đồng tình với người được thưởng, "Phần thưởng đáng giá" chính là ý tứ này?

Ở khu giữa đi dạo một vòng, ngoại trừ một túi châu báu giả không biết sau này dùng làm gì của Triệu Trinh, mọi người cái gì cũng không mua.

Hơn nữa trên đường đích xác nhìn đến rất nhiều người bị bao vây, cường mua cường bán cũng không ít, nhưng không ai quấy rầy mọi người Khai Phong.

Triệu Trinh còn nói Lâm Dạ Hỏa lợi hại, tất cả mọi người đều nể mặt Hỏa Phượng đường.

Lâm Dạ Hỏa mỉm cười lắc lắc đầu.

Tiểu Lương Tử chỉ chỉ Trâu Lương nói, "Bọn họ sợ không phải là Hỏa Kê."

Tất cả mọi người nhìn Trâu Lương —— là ngươi sao?

Tiểu Lương Tử nói, "Sa Nhai lúc trước từng xảy ra một chuyện, Đại Liêu muốn mua Sa Nhai, bên này mặc kệ, Liêu liền phái một đám võ sĩ lại đây quấy rối, kết quả chuyện này để sư phụ ta biết, sư phụ liền phái binh cưỡng chế người Liêu rời đi. Hình như đã ầm ĩ một trận, Liêu vương nói sư phụ ta bao che cường đạo, sư phụ nói 'người ta cường đạo nhưng vẫn mua bán rõ ràng, không minh bạch như ngươi mới là cường đạo."

Tất cả mọi người gật đầu —— Triệu Phổ nói đúng a.

"Liêu vương nói chỗ đứng của Triệu Phổ ngươi lại không chiếm, quản nhiều như vậy làm gì." Tiểu Lương Tử cười tủm tỉm nói, "Sau đó sư phụ ta đã nói ra câu danh ngôn kia."

"Danh ngôn gì?" Triệu Trinh tò mò hỏi.

Tiểu Lương Tử thanh thanh giọng, học theo bộ dáng của sư phụ nhóc nói, "Ta không chiếm không quan trọng, quan trọng là... ngươi không được chiếm!"

Lâm Dạ Hỏa cũng gật gật đầu, "Cho nên mảnh đất Tây Vực không ai quản, đều sẽ nể mặt Triệu gia quân, ít nhất sẽ không cho ngươi tới quấy rối."

"Bất quá thì..." Lâm Dạ Hỏa đi đến phụ cận khu trong nói, "Hết thảy chỉ giới hạn trong khu giữa, vào khu trong, mới là thật."

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước cũng có một vòng thành, so với khu giữa thì cao hơn rất nhiều, chính giữa có cánh cửa lớn, hai người vạm vỡ khoanh tay đứng hai bên, vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng dùng mũi nhìn người, như kẻ đánh thuê.

Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Vào cửa này phải ra bao nhiêu tiền?"

Hỏa Phượng chỉ hai môn thần* rồi nói với hắn, "Nhìn tâm tình hai bọn hắn."

*thần giữ cửa

Tất cả mọi người nhìn hai đại hán kia.

Đại hán nhích mí mắt quét mọi người một cái, mở miệng, "Hai ngàn hai!"

Tiểu Tứ Tử vội hỏi Tiểu Lương Tử, "Tận hai ngàn hai đắt như vậy sao a?"

Tiêu Lương khoát tay, "Hắn nói bao nhiêu là chuyện của hắn, chúng ta đưa bao nhiêu là chuyện của chúng ta."

"Ân?" Tiểu Tứ Tử tựa hồ cũng bối rối.

Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đi lên, cũng không nói nhiều, bay lên một cước đá hai người đó bay ra ngoài.

Mọi người cả kinh.

Hỏa Phượng vỗ vỗ vạt áo, ý bảo —— đi thôi!

Quả nhiên, bọn họ vào cửa, hai đại hán cũng không ngăn cản, đứng lên, vỗ vỗ bụi đất, ngưu bức như trước thu tiền nhà khác.

Tất cả mọi người bị chọc cười, như này...

Vào khu trong, hết thảy trước mắt đều khác với bên ngoài, nếu khu ngoài là thị trường, khu giữa là cái chợ, như vậy khu trong chính là cửa hàng chân chính.

Nơi này có đủ khách điếm tửu lâu, tất cả mua bán đều có cửa hiệu mặt tiền, hơn nữa trang hoàng rất sa hoa. Đầy đường đều là võ lâm nhân sĩ của các tộc, cách ăn mặc phú quý hơn nữa còn mang theo binh khí.

Tất cả mọi người cảm thấy có chút mở mang tầm mắt, đến đâu cũng chưa thấy qua cảnh tượng này.

"Ác." Yêu Vương gật đầu, "Mấy năm rồi không tới, quy mô lớn hơn trước không ít a!"

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu.

Yêu Vương cùng Lục Thiên Hàn đều cảm thấy quá lộn xộn, Bạch Quỷ Vương ngại sa mạc khô cằn, Lục lão gia tử ngại bên này quá nóng, hai người đều cảm thấy nắng thật gắt, hơn nữa cũng thật ồn ào.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Có muốn mua thanh thủy sa không?"

Bạch Ngọc Đường nói hắn muốn mua.

Tất cả mọi người nhìn Ngũ Gia, Bạch Ngọc Đường nói sinh thần của nương hắn sắp đến, lấy cái này làm thành áo choàng chống nắng, nương hắn hẳn sẽ thích.

"Ân..." Lâm Dạ Hỏa cảm thấy cũng không dễ dàng.

Ngũ Gia hỏi, "Bán bao nhiêu?"

"Bán nhiều bán ít rất tùy ý, mấu chốt là, không phải có tiền là có thể quyết định mua nhiều hay ít." Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ Triển Chiêu, "Bằng không cho người thân của ngươi đi thử một lần?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng sửng sốt một chút, "Ta?"

Hỏi xong nhìn nhìn Ngũ Gia —— người thân a... Nhất định là ta rồi!

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Lâm Dạ Hỏa đối hai người bọn họ chỉ chỉ phía trước, "Ở bên kia a."





→Chương sau: Chương 267:→



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia