ZingTruyen.Asia

Wonha Sieu Dao Chich Cua Em

Mấy hôm nay Siêu đạo chích 0730 dường như đã lặn mất tăm một cách kì lạ. Báo chí đều đưa tin ầm ĩ về sự mất tích bất ngờ của nhân vật đang làm mưa làm gió Hàn Quốc không thua kém gì các idol trong mấy tháng qua. Lẽ dĩ nhiên việc Siêu đạo chích biến mất chính là niềm vui cho khá nhiều người, đặc biệt là giới kinh doanh đá quý và mấy nhân vật giàu có có niềm đam mê sưu tập những viên đá hiếm đó. Nhưng mà điều này cũng làm một bộ phận lớn cảm thấy có chút buồn, trong đó bao gồm những fan trung thành của 0730 và....Jung tiểu thư, Jung Eunha.

Đối với việc người đó biến mất Eunha thật sự có khá nhiều sự quan tâm. Cô chăm chỉ đọc báo mỗi ngày, tất cả các trang báo và tất cả những bài báo chỉ cần có một cái gì liên quan đến người đó thì đều đọc kĩ đến từng chi tiết. Thật là kì lạ, hình như từ sau cái hôm gặp cô thì người đó đã biến mất không chút tung tích thì phải. Liệu người đó có bị sao không, có phải bị kẻ thù nào đó bắt rồi không hay là đã bị giới luật pháp tóm cổ rồi hay là bị ốm? Trường hợp hai thì có thể loại ra vì đến cả SinB còn đang phát cáu vì không tự tay tóm được Siêu đạo chích kia mà. Chỉ còn trường hợp một và hai mà thôi. Mà nếu là hai trường hợp đó thì Eunha không thể biết được, cô không phải thần thánh.

Chỉ có điều là cái dáng vẻ lo âu của Eunha cứ rõ mồn một, không muốn quan tâm cũng cứ đập vào mắt người xung quanh thôi. "Nạn nhân" đầu tiên tất nhiên là hai đứa em SinB và Yewon rồi. Nhìn Eunha cứ lâu lâu lại thở dài, lâu lâu lại nhìn ra cửa sổ, xong thì lại ngồi lì trong phòng, có lúc thì như đứa hâm dở hết sờ trán là sờ má.

- Chị ấy bị cái quái gì thế?

SinB trưng cái mặt cau có hất mặt với Yewon mà hỏi. Cái thái độ rõ là muốn ăn đấm nhưng Yewon phải nhịn thôi, không phải em nhân từ mà là vì em đánh không lại nên nhịn. Vả lại thì em cũng đang có cái suy nghĩ tương tự SinB.

- Cậu hỏi tớ tớ biết hỏi ai- Em đáp- Chắc là đang tương tư ai đó, nghĩ vậy.

- Tương tư? Tương tư ai được?- SinB nhướn mày nhìn, Jung Eunha thì tương tư ai được nhỉ- Kim Sojung à?

- Tớ không biết nhưng chắc không phải, cậu không thấy chị ấy còn chả nhớ đến cái chị họ Kim đó sao. Mà hình như người ta cũng từ bỏ rồi, thấy mấy nay cũng không đến. Người chị ấy tương tư có thể gọi là một ẩn số x.

- Tớ không nhờ cậu giảng toán học cho tớ- SinB hừ nhẹ rồi quay đi.

Yewon tròn mắt, em nhìn SinB như muốn xuyên thấu tâm can của cô bạn vậy. Cái quái gì thế này, sao mà hôm nay hai cái con người tên Eunbi này đều bị dở dở ương ương vậy. Jung Eunbi thì suốt ngày như người tự kỉ, Hwang Eunbi thì lại ăn nói nhẹ nhàng đến kì lạ, mặt cau có nhưng lời nói thì không hề cau có, còn xưng tớ với cậu thay vì tôi với cậu nữa kìa. Nhớ mọi khi phải vui lắm SinB mới vậy cơ. Chả lẽ cả hai người này đều đang.....tương tư? Ôi nhức đầu quá, em có nên tìm người để tương tư cho đủ bộ không?

- Nhà này hôm nay bị bệnh hết rồi, bệnh rồi!- Yewon la lên rồi bỏ ra ngoài né xa cái ổ bệnh tương tư, em sẽ đi tìm chị....Yuna tâm sự vậy.

Yewon đi rồi nhà chỉ còn lại Eunha và đứa em ăn nhờ ở đậu Hwang SinB. Eunha vẫn vậy, mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng loạn lên với những câu hỏi mang tính chất lo lắng. Làm sao cô mới có thể biết được an nguy của người đó đây, làm sao đây.

- SinB à.....

SinB nhướn mày nhìn với vẻ mặt không thể ỉu hơn. Em nhỏ giọng ừ hử rồi lại rũ xuống như bông hoa héo.

- SinB ơi.....- Eunha lại gọi.

- Em nghe.

- Làm sao để có thể liên lạc với một người mà mình không có số điện thoại cũng không có địa chỉ nhà vậy?

- Mạng xã hội.

- Cũng không có.

- Aaaa, không biết đâu, em cũng đang muốn phát nổ vì chuyện đó đây!

SinB chả hiểu thế nào lại nổi quạu rồi dậm chân bỏ đi. Em cũng đang tương tư như Eunha sao? Làm sao đây?
______________________

- Jung Yerin chết tiệt!!! Chết tiệt chết tiệt!!!

SinB vừa đi quanh nhà vừa đá mấy viên đá rồi chửi luôn miệng. Nhưng mà chửi thì chửi chứ nhìn vẻ mặt em là lại thấy một vẻ buồn hiu.

Mọi thứ có lẽ cũng phải kể về mấy hôm nay, chả hiểu tại sao đã hơn tuần rồi mà em chả thấy họ Jung đó đâu cả. Hơn tuần không có ai đi theo phá đám, không có ai chọc ghẹo làm em thấy thật là trống vắng làm sao. Dù sao cũng đã đi theo em năm năm rồi, có biến mất thì cũng chỉ hai ba hôm, nhớ có lần đi lâu thì cũng nói cho em một tiếng ấy thế mà lần này lại....haiz.....

Nói về SinB với Yerin thì cũng thực là một mối duyên nợ mãi không dứt. Gia đình SinB đều làm về luật pháp, bố em là Trưởng Công tố viên, mẹ em là Thẩm phán còn em thì lại là Thượng tá Sở cảnh sát quốc gia. Tóm lại một câu là gia đình của pháp luật. Trong khi đó nhà Yerin lại hoàn toàn đối lập với nhà em. Bố Yerin là một Siêu đạo chích nổi tiếng, theo thông tin thì cũng chính là thầy dạy của Siêu đạo chích 0730 đồng thời là kẻ thù không đội trời chung của bố SinB. Mẹ Yerin lại là một chuyên gia phá đám với khả năng miệng lưỡi vượt qua hàng trăm hàng ngàn luật sư, có thể nói trắng thành đen, lật lọng toàn bộ phán quyết của mẹ SinB đưa ra và tất nhiên cũng chính là kẻ thù lớn nhất của mẹ em. Hơn nữa mẹ Yerin còn là tay buôn bán có tiếng, thực hiện cả trăm phi vụ mà cũng không ai khép tội được. Còn Yerin, thừa hưởng gen của bố và mẹ nên cô vừa giỏi trong việc ăn cắp vừa miệng lưỡi như thần và hơn nữa chính là một tay phá đám đệ nhất, là kẻ mà SinB chỉ hận không thể tóm lấy mà rút xương lột da. Nhưng mà có nói thì nói vậy chứ có cho tiền em cũng không nỡ, người ta đã đeo theo em tận năm năm chứ đâu ít. Thời còn học trung học thậm chí còn từng theo đuổi và hẹn hò với em, chỉ là sau này biết chuyện ân oán nên em thay đổi cách nhìn với người ta thành ra quan hệ cũng không còn. Mặc dù vậy thì em cũng đâu thể nào quên được người ta, nhất là khi người ta dù có chia tay thì vẫn đeo bám em như đỉa, phá em nhiều không đếm xuể. Giờ không thấy người ta làm em thật nhớ.

- Đồ chết tiệt, chị trốn đâu rồi hả?!
_______________________

- Chết tiệt, ai mà ngờ được là vụ này lại khó như vậy chứ!!!

Trong một góc khuất, Yerin vừa ôm tay vừa gắt gỏng. Cũng tại thực hiện phi vụ này mà cô bị thương, xong việc nhất định phải chiếm lấy 50% cô mới vừa lòng.

- Chị Yerin, còn chị ấy đâu?- Yuna lo lắng vừa băng vết thương cho Yerin vừa hỏi.

- Không chết được đâu, chị ấy dù sao cũng là học trò của bố chị đấy. Đợi chúng đi rồi chúng ta sẽ lấy hàng, Yuna, em nhớ là chạy thẳng đấy, em mà lạc là chết chị, nhớ là chạy thẳng, hướng nhà Yewon nhớ chưa!- Yerin căn giặn, tuy thì thầm nhưng lời nói đầy uy lực.

- Được, hướng nhà Yewon chạy thẳng!

................

Trong khi đó, ở một nơi khác khá tối với nồng nặc mùi thuốc lá và mùi rượu, một cuộc giao dịch hàng hóa đang diễn ra. Hàng được đóng gói là một lượng lớn kim cương cùng một viên kim cương lớn màu xanh lam.

Ở trên trần nhà, Siêu đạo chích 0730 đang âm thầm quan sát. Chị ta xem xét kĩ mọi ngóc ngách, ngắm chuẩn viên kim cương rồi tính đường.

- Kim cương xanh Blue Sky, viên này mà lấy làm quà sẽ rất tuyệt.

Bụp, điện vụt tắt, xung quanh xuất hiện một làn khói trắng mờ ảo. Siêu đạo chích 0730 như một cơn gió xuất hiện và cuỗm đi viên kim cương lớn màu xanh.

- Bây giờ là 12h, tôi là Siêu đạo chích 0730, xin phép được lấy đi viên kim cương này.

Chỉ một câu, Siêu đạo chích lại vụt biến mất như một cơn gió. Bọn người đó náo loạn đuổi theo, tất cả đều la lớn thậm chí là vác vậy và súng đuổi theo. Số người đông lại có súng, lần này thật sự rất nguy hiểm.

Siêu đạo chích bị bao vây bên dưới, tàu lượn cũng bị bắn phá. Đám người kia mang gậy và súng trên tay, tất cả đều chĩa vào Siêu đọa chích mà đe dọa.

- 0730, khôn hồn thì trả đây nếu không muốn chết!

- Hừ, dễ gì.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi lướt qua nhanh như gió, tất cả số hàng trao đổi đều bị lấy đi không xót món nào. Bọn buôn lậu tất nhiên không để yên mà lao theo, một trận náo loạn nổi lên khắp bến cảng.

- Tạm biệt, cám ơn vì Viên kim cương.

Siêu đạo chích dần bay lên, khói mờ lại tỏa ra khắp nơi. Tuy nhiên một trong số bọn buôn lậu đã nã súng liên tục về phía 0730. Phi vụ lần này "đắng" quá.

..............

- Yuna, cứ lái đi!

Yerin leo lên xe vừa thở vừa chỉ đường cho "thánh mù đường" Choi Yuna. Cô cũng phải vận dụng hết năng lực chạy của mình mới thoát ra được đây, giờ mới biết câu cái gì cũng có cái giá của nõ nghĩa là gì.

- Còn chị ấy?

- Chạy rồi, không chết đâu, em không tin vào năng lực của Jung Yerin này sao? Chị mà gài bẫy gắn dây thì trên đời này đừng hòng có ai qua được.

- Dạ dạ....
______________________

Nửa đêm, Eunha lúc này đang nằm trằn trọc trên giường vì không ngủ được. Chợt, một bóng đen vụt qua làm cô giật mình nhổm dậy. Cô lao ra cửa sổ như một ngọn gió nhưng rồi lại lập tức thất vọng, chỉ là một con mèo thôi.

- Haiz.....

Nhưng chưa kịp đóng cửa lại thì lại có một bóng đen nữa vụt qua và lao thẳng vào phòng Eunha. Cô nhận ra, đó không thể là ai khác ngoài Siêu đạo chích 0730. Cuối cùng thì người đó cũng xuất hiện rồi.

- Chào em....Tiểu thư xinh đẹp.

Siêu đạo chích cố giữ tư thế đứng thẳng và cất lời chào. Chỉ tiếc là chào cũng không ra hơi. Cánh tay thì lại nhỏ máu tong tong không ngừng.

- Chị....chị bị sao vậy?

Vì đèn phòng còn bật nên Eunha nhìn thấy được máu của Siêu đạo chích. Cô lo lắng vội đưa tay siết chặt vào vết thương trên cánh tay Siêu đạo chích mà không màng đến sự ngại ngùng mọi khi nữa. Ánh mắt Eunha lúc này mang đầy sự lo lắng, nó khẽ rung lên như sắp khóc vậy. Không rõ là từ khi nào và tại sao nhưng tâm trạng của cô lại phụ thuộc rất nhiều vào người trước mắt, người ngay cả cái tên cô cũng không biết, thậm chí còn chưa thấy mặt một lần.

- Bị bắn thôi ấy mà, không sao đâu, em đừng lo.

Siêu đạo chích lại đưa cánh tay khỏe mạnh lên xoa đầu Eunha như lần trước. Điều này làm cô có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn. Vừa nhìn lên thì lại bắt gặp đôi mắt dịu dàng ấy, sao mà lúc nào người đó cũng nhìn cô bắng ánh mắt dịu dàng hết vậy, thật sự là làm cô không muốn rung động cũng không được.

- Ngồi xuống, đợi tôi chút.

Cô luống cuống đẩy người đó ngồi xuống ghế rồi chạy vội đi lấy hộp y tế. Lấy rồi thì lại cặm cụi xử lí vết thương cho người ta. Cũng không màng đến người ta có đồng ý hay không mà cứ thế kéo tay áo người ta lên rồi xử lý vết thương. May mà chỉ là đạn xẹt qua thôi chứ không phải là ghim sâu vào tay.

- Xong rồi.

Cô băng bó vết thương rồi kết thúc bằng một cái nút thắt thật xinh xắn. Cũng may là có học qua về cứu thương chứ không là tiêu rồi.

- Cám ơn em nh....ơ.....

Chưa kịp dứt lời thì thân thể Siêu đạo chích đã bị Eunha ôm chặt lấy. Cô cũng không biết vì sao lại làm vậy nhưng trái tim cứ chỉ thị như vậy thôi.

- Chị đã đi đâu vậy, tôi đã rất lo đấy!

- Em....lo cho tôi sao?

- Chứ cho ai, hơn tuần nay chị không có chút tung tích nào làm tôi thật lo lắng đấy.

Siêu đạo chích cười ngây ngốc, vỗ nhè nhẹ lưng của người con gái nhỏ đang ôm mình. Thật không ngờ cô như thế mà lại nhớ mình, cảm động quá đi mất.

- À, tặng em này.

Người đó lấy trong túi ra Viên kim cương Blue Sky tặng cho Eunha. Viên đá rất đẹp với ánh xanh lam và còn đẹp hơn khi nó được trao vào tay Eunha.

- Tôi nghĩ nói mới thật sự là hợp với em nhất, em hãy giữ lấy nó nhé. Giờ thì tôi phải đi đây, tạm biệt em.

- Khoan đã.

Eunha giữ tay người ấy lại. Đôi mắt có chút ngại ngùng nhưng vẫn nhìn vào mắt người đó.

- Chị sẽ đến nữa chứ?

- Tôi sẽ đến, sớm thôi, hẹn gặp lại em nhé. À, ngủ ngon nhé tiểu thư xinh đẹp của lòng tôi- Siêu đạo chích mỉm cười đặt một nụ hôn lên trán Eunha rồi vụt biến mất như gió.

- Ngủ ngon.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia