ZingTruyen.Asia

( Vong Tiện) Yêu là điên cuồng

Chap 32

monousagi2k3

Đến đúng hạn, Lam Vong Cơ hứng khởi đi đến đón người về nhà. Ai ngờ nhận lại là vườn không nhà trống, người sớm đã trốn không thấy đâu

"Giang Trừng! Người đâu? Ta Ngụy Anh đâu?"- Lam Vong Cơ

"Hả? Hắn không phải là ở trong phòng sao? Không có?"- Giang Trừng đáng dưới chân cầu thang xem.kịch vui, thấy người nào đó không giữ được vẻ bình tĩnh khắp tầng lầy tìm người đến cuối cùng còn hét lên với mình thì cự kì vui vẻ. Đến trả lời cũng không thèm trang trực tiếp khiến Lam Vong Cơ tức đến nắm chặt tay

Đừng giả ngu. Ta hỏi lần nữa, Ngụy Anh đâu?"- Lam Vong Cơ

"Ta đã nói là hắn trên lầu mà. Không có?"- Giang Trừng

"Ngươi tự lên mà nhìn!"- Lam Vong Cơ tức giận đẩy Giang Trừng qua một bên rồi trở về. Về đến nhà, phòng của hắn vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ tan không còn gì cả

"Ngụy Anh ngươi hảo! Rất hảo! Đừng để ta tìm ra ngươi"- Lam Vong Cơ ngồi lên ghế, ánh mắt tràn đầy chiếm hữ dục - "Đến lúc đó, ta tuyệt đối không cho ngươi đi khỏi ta nữa"

Lúc này, Ngụy Vô Tiện đang nằm ngủ bỗng ngồi bật dậy hắt xì một cái lại nằm xuống như không có chuyện gì xảy ra. Vốn nghĩ đi cho khuây khỏa thôi nhưng ai ngờ một lần này đi lại là đi đến tận 10 năm. Thậm chí y còn trở thành thư ký cho một công ty lớn. Mà thật ra công tu này vốn là y cùng một người quen khác lập lên nên y hoàn toàn không có thứ gọi là lo lắng khi làm thư kia chỉ tịch. Hơn nữa một con người bình thường không có dị năng cũng khiến người ta không dậy nổi cảnh giác

"Huyền Vũ, sắp xếp công việc mai cùng ta đi ký hợp đồng với Lam gia"- Hoàng Liên Hiên cũng là người cùng Ngụy Vô Tiện hợp tác đưa tài liệu cho Ngụy Vô Tiện nói

"Lam gia? Lam gia bên Trung? Lam gia đó sao?"- Ngụy Vô Tiện

"Chứ còn Lam gia nào nữa? Công ty chúng ta không phải hạng nào cũng hợp tác"- Hoàng Liên Hiên

"Ta.. Ta không đi được sao?"- Ngụy Vô Tiện

"Không muốn đi? Đúng rồi, nghe nói cậu cũng là từ Trung qua. Có chuyện gì khó nói sao?"- Hoàng Liên Hiên nhận lại tài liệu hỏi

"Cũng không hẳn. Chỉ là... đơn thuần không muốn gặp lại đối phương mà thôi"- Ngụy Vô Tiện

"Hửm? Yêu nên sinh hận à?"- Hoàng Liên Hiên

"Cái quỷ gì?"- Ngụy Vô Tiện

"Không phải?"- Hoàng Liên Hiên

"Tất nhiên không phải rồi. Nghĩ gì kỳ vậy?"- Ngụy Vô Tiện

"Tốt nhất là không phải mới tốt. Không muốn thì thôi, ta cũng không ép"- Hoàng Liên Hiên

"Vậy chủ tịch đi thong thả. Chúc ngày mai thành công rực rỡ. Tại hạ cáo lui trước"- Ngụy Vô Tiện cúi người, sau đó nhanh chóng cầm đồ đạc trên bàn chạy ra phía cửa

"Nghịch ngợm"- Hoàng Liên Hiên

Nhưng người tính vốn không bằng trời tính, Ngụy Vô Tiện vừa mở cửa ra định bước ra ngoài thì thấy bên ngoài là gương mặt của Lam Vong Cơ

"Ngụy Anh"- Lam Vong Cơ kinh hỉ cự độ đối Ngụy Vô Tiện gọi

"Ta... ta là Mạc Huyền Vũ không phải cái gì Ngụy Anh. Ngài nhận lầm người"- Ngụy Vô Tiện cắn răng đáp. Lầm này đi y không dịch dung tại nghĩ không có người sẽ liên tưởng với Dư Lăng sát thủ nổi tiếng vào 10 năm trước kia

"Sao có thể nhầm được. 10 năm, ta tìm ngươi 10 năm rồi, không có khả năng tìm nhầm người"- Lam Vong Cơ nói xong liền tiến lên muốn bắt lấy Ngụy Vô Tiện

Nhưng Ngụy Vô Tiện sao có thể đứng yên chịu trói, y nhanh chóng chân trái dẫm lên bóng chân phải, hòa làm một với bóng, vận dụng dị năng tiến thẳng qua phía sau của Hiên

"Ta đã nói, ngài nhận nhầm người. Ta không phải Ngụy Anh gì đó. Hơn nữa, sao ngài lại lên đây. Không có bất cứ thông báo nào của tiếp tân mà"- Ngụy Vô Tiện

"Ta vốn là muốn đến thương nghị sớm một chút để về tiếp tục tìm ngươi. Nhưng ngươi hiện đã ở đây, ta không nhất thiết phải làm vậy nữa"- Lam Vong Cơ

"Vậy chí ít ngài cũng phải thông báo một tiếng chứ Lam tổng"- Hoàng Liên tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cuối cùng vẫn là nhanh chóng lên tiếng bênh vực người mình

"Ta có báo, cũng được đáp lại là ngài đã cho lên"- Lam Vong Cơ

"Nhưng là ta không nhận được"- Hoàng Liên Hiên

"Nếu thế ta e công ty ngài có sâu mọt rồi"- Lam Vong Cơ

"Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ngài sớm đã đến đây, vậy ngồi vào thương lượng hợp đồng cho xong đi"- Hoàng Liên Hiên

"Hảo"- Lam Vong Cơ

"Huyền Vũ, đi pha ít cà phê mang lên đây"- Hoàng Liên Hiên

"Vâng"- Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đi rồi trở lại, đặt hai tách cà phê lên bàn lại lui ra đứng đằng sau anh

"Vậy nếu dự án này thành công, chúng ta chia đều 5:5 ngài thấy sao?"- Hoàng Liên Hiên

"Có vẻ như Hoàng tổng không hiểu. Công ty của ngài tuy hiện đang rất có vị thê sở V quốc, còn rất có tiềm lực ở trên thương trường quốc tế. Nhưng là so với Lam gia, ngài chỉ là hạng tép riu mà thôi"- Lam Vong Cơ

"Vậy Lam tổng muốn thế nào mới chấp nhận ký hợp đồng đây?"- Hoàng Liên Hiên

"Vốn định hợp tác với quý công ty, lợi nhuận chia 3:7 nhưng hiện tại ta có chủ ý khác"- Lam Vong Cơ

"Không biết ý Lam tổng là gì đây?"- Hoàng Liên Hiên

"Chia 2:8, các ngươi 8 Lam gia chỉ nhận 2. Nếu phá vỡ hợp đồng Lam gia bồi thường gấp đôi"- Lam Vong Cơ

"V quốc thường nói : "Không làm mà đòi có ăn chỉ có ăn c*t" nên là, không biết điều kiện là gì!"- Hoàng Liên Hiên

"Điều kiện sao? Ta muốn người đứng sau lưng ngài"- Lam Vong Cơ hướng tầm mắt về phía Ngụy Vô Tiện đang yên lặng đứng phía sau. Trong mắt là dục vọng không hề che dấu

"Thứ lỗi thưa Lam tổng, công ty chúng tôi không có khái niệm buôn bán người. Lợi nhuận 3:7, điều kiện như thường là được rồi. Chúng tôi cũng không có ý định trèo cao"- Hoàng Liên Hiên

"Thật đáng tiếc, hợp đồng này sợ không thể ký được rồi"- Lam Vong Cơ

"Kể cả có như vậy tôi cũng tuyệt dối không bán người của mình"- Hoàng Liên Hiên

"Haha người của anh? Thật đáng tiếc, cậu ấy sớm đã là của tôi từ hơn 10 năm trước rồi"- Lam Vong Cơ nói với Hoàng Liên Hiên sau lại đối Ngụy Vô Tiện nói- "Ngụy Anh của ta, nghịch ngợm xong nhớ trở về. Đừng để ta mất kiên nhẫn quá lâu. 10 năm, đủ để lấy đi hết cái gọi là kiên nhẫn của ta dành cho em rồi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Nhiều nhất là 1 tháng, em tuyệt đối sẽ về bên cạnh ta"

Lam Vong Cơ nói xong liềm đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ thắng lợi. Cứ vậy một đường mà đi. Hắn vừa đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện liền sợ hãi ngã ngồi lên ghế. Hoảng loạn vô cùng

"Không được! Không được hắn đến rồi, hắn đến tìm ta rồi. Phải trốn! Phải đi thôi. Hiên ca! Ta phải đi thôi. Đúng vậy! Đi khỏi đây! Đi thật xa mới được"- Ngụy Vô Tiện

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia