ZingTruyen.Asia

[Vong Tiện] Vương phi, để mình ta sủng ái.

Chương 44

ThyTrangon03

Chương 44.

"Ưm..."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có gì đó lành lạnh áp lên môi mình. Không sai là Lam Vong Cơ đang hôn lấy hắn. Nụ hôn này so với những gì hắn đã trải qua dịu dàng gấp bội. Chỉ đơn thuần hôn lấy không có một tia động dục, hay cưỡng chế, môi lưỡi nhẹ nhàng quấn quýt nhau.

Ban đầu Ngụy Vô Tiện vốn còn khá bất ngờ nhưng sau đó lại cư nhiên bị đối phương dẫn dắt ôm lấy cổ người nọ mà hôn. Lam Vong Cơ lúc hôn cực ôn nhu, dịu dàng đến mức xương cốt hắn nhũn cả ra. Không phải nói chứ nụ hôn bây giờ còn thoải mái và gợi tình hơn cả những lần mây mưa trước đó, chẳng hiểu sao nó lại khiến cả Lam Vong Cơ lẫn Ngụy Vô Tiện như rơi vào một dòng nước ấm nóng rạo rực cả người.

Kĩ thật hôn môi của cả hai mỗi lúc càng tiến bộ, dây dưa đến mức không lối thoát. Môi lưỡi dịu dàng từng chút một cuốn lấy nhau, chiếc lưỡi linh hoạt của Lam Vong Cơ như rượt đuổi theo đầu lưỡi nóng bỏng kia một cách cuồng nhiệt. Cánh môi hết hôn lại mút mát đến mức ửng đỏ. Lam Vong Cơ hôn mỗi lúc nhiệt tình hơn cả người càng nhích về phía đối phương, nửa quỳ nửa đứng trên giường. Ngụy Vô Tiện ngoài ngửa mặt đón nhận thì chẳng còn biết gì hơn. Mặc dù nói cả hai hôn nhau thì tư thế gì cũng trải qua chỉ hiện tại với vị trí này khiến y cao hơn hắn rất nhiều môi lưỡi hôn mỗi lúc càng sâu hơn. Nước bọt như không thể kiềm được mà trượt xuống khoé miệng Ngụy Vô Tiện cực gợi tình.

Khi rời ra Ngụy Vô Tiện dường như còn khoái cảm của vừa rồi mà mắt vẫn chưa mở ra. Lam Vong Cơ nhìn thấy hốc mắt hắn có chút đỏ lại không kiềm được lòng mà nhẹ hôn lên đó. Từng nụ hôn đứt quãng lại rơi vào trán, mắt, chóp mũi, từng chút một tỉ mỉ như phát hoạ trên gương mặt hắn làm cả người hắn nóng rực cả lên.

Dù trước kia cả hai từng hôn rất sâu lại rất triền miên nhưng với những nụ hôn rải rác này Ngụy Vô Tiện lại có cảm giác bản thân vô lực cả người, thở cực hổn hển. Lam Vong Cơ vuốt nhẹ mái tóc của đối phương tư thế vẫn không đổi đem tai hắn ép vào tim mình nhẹ nói:

"Nghe nhịp tim."

"Hả?"

Lam Vong Cơ kiên nhẫn lặp lại:

"Nghe tim đập."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn áp tai mình vào nghe. Từng tiếng đập vững vàng mạnh mẽ vang lên bên tai, từng tiếng từng tiếng một hữu lực đến mức ù cả tai. Dù chỉ là nhịp tim của người bình thường nhưng Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được một cảm xúc đang dâng trào trong con người này.

Lam Vong Cơ rất ít nói lại càng không biết giao tiếp, mỗi câu từ y phát ra đều suy nghĩ đến mỏi mệt. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại khác, hắn muốn nói lại nói nghĩ gì nói đấy chẳng có kiêng kỵ. Lam Vong Cơ nghe hắn nói câu vừa nãy không hiểu sao đâu đó trong đấy lòng dường như gợn sóng, bây giờ y mới biết bản thân bài xích với hai từ "Hoà ly" chẳng vì sao cả chỉ là từ miệng Ngụy Vô Tiện phát ra.

Y cũng không biết làm sao để có thể chứng minh bản thân mình đối với hắn là thật, chỉ có thể lấy thứ bản thân mình chắc chắn ra mà đổi lấy. Dù hiện tại không chỉ là áp tai ngay cả khi Ngụy Vô Tiện bảo mình moi tim ra để chứng minh thì Lam Vong Cơ vẫn sẽ làm.

Y tay vuốt ve từng lọn tóc mềm mượt của Ngụy Vô Tiện, suy suy nghĩ nghĩ cuối cùng lại hạ quyết tâm nói:

"Lời ta nói đều là thật. Ngụy Anh... ta yêu ngươi dù là gì ta cũng sẽ yêu ngươi. Hai từ 'Hoà ly' này về sau cấm ngươi nhắc đến."

"Lam Trạm, ngài... là thật?"

Lam Vong Cơ: "Thật, tin ta."

Vừa dứt lời Ngụy Vô Tiện cảm thấy hốc mắt mình mỗi lúc càng nóng, nóng đến mức đỏ cả lên, trong đôi mắt như có như không chất chứa ánh nước. Đêm nay rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi từng câu từng chữ hắn đều nghe không thiếu. Bên ngoài đã tối đen, ngoại trừ ánh trăng mờ thì chẳng còn gì cả. Trong căn phòng chỉ vỏn vẹn ánh nến chập chờn, trên chiếc giường bằng lại có hai thân ảnh như quyện vào nhau.

Bên ngoài nhìn Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ chẳng có khác biệt mấy nhưng mỗi khi cùng đối phương như vậy hắn lại có cảm giác mình thật là nhỏ bé. Bàn tay Lam Vong Cơ không một tiếng động vỗ vỗ lưng hắn, ống áo dài trắng muốt đã che khuất luôn người trong ngực. Ngụy Vô Tiện vẫn không ngước lên nhìn làm y thật sự rất lo lắng định đưa tay ôm mặt hắn thì đã bị đối phương ghì lại nói:

"Đừng... có thể để yên ôm ta như vậy không?"

Lam Vong Cơ động cũng không dám tay đặt về vị trí cũ:

"Được."

Hai người vẫn giữ tư thế như vậy không biết qua bao lâu cũng không biết là ai trước mà cả hai đã nằm xuống giường. Ngụy Vô Tiện càng ỷ lại mà rút vào người đối phương hơn. Đêm đến ngoài tiếng gió bên ngoài thì chẳng còn gì cả, cửa sổ vẫn mở làm Lam Vong Cơ nhớ đến Ngụy Vô Tiện không thể quá lạnh, liền muốn đi đến đóng nó lại. Nhưng y vừa nhỏm người dậy thì đối phương cả chân lẫn tay đều ôm cứng lấy mình nỉ non nói:

"Đừng đi..."

Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn như vậy cả tim cũng mềm như nước, vỗ vỗ vai hắn vài cái:

"Ta đi đóng cửa sổ đêm đến sẽ lạnh."

"Đừng bỏ ta."

Lam Vong Cơ đau lòng nói:

"Không bỏ, ta chỉ lại đóng cửa."

Ngụy Vô Tiện kéo tay y nói:

"Ta không lạnh."

Y chỉ đành thở dài vuốt nhẹ mái tóc, đặt lên trán hắn một nụ hôn trấn an:

"Ngoan, nghe lời rất nhanh liền quay lại."

Ngụy Vô Tiện vô cùng ủy khuất mà gật đầu hai cái. Lam Vong Cơ coi như hài lòng đứng lên đóng cửa sổ, rất nhanh liền trở lại bên giường cũng không quên cởi bỏ ngoại bào của mình rồi nằm xuống ôm hắn.

Ngụy Vô Tiện vừa mới phát độc nên cơ thể có chút mệt mỏi cộng thêm vừa rồi ầm ĩ một trận cuối cùng lại không chịu nổi mà vùi trong lòng ngực đối phương chỉ chút liền ngủ. Lam Vong Cơ mãi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều, hơi thở nóng bỏng phả vào hõm cổ mình mới dám thở mạnh.

Chẳng hiểu sao lần phát độc này Lam Vong Cơ cảm thấy hắn dính người hơn thấy mà cũng phải thôi cảm giác bất an trong lòng nên có người bên cạnh. Y buông rèm xuống lại kéo chăn đắp lên đối phương. Hôm nay đúng là Lam Vong Cơ cũng sẽ mệt, nhớ lúc trước xông pha trận mạc chả biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ y cảm thấy tâm mình nặng trĩu như hôm nay. Ôm lấy ái nhân trong lòng nhưng lại có cảm giác quá mong đợi. Dịu dàng đặt lên trán hắn một nụ hôn trầm giọng nói:

"Ngụy Anh, ngủ ngon. Ngày mai sẽ ổn."

Sáng hôm sau như thường lệ Lam Vong Cơ vẫn là người tỉnh trước, nhìn người nọ an an ổn ổn trong lòng mình ngủ say. Sắc mặt hắn coi như cũng tốt hơn hôm qua, hai hàng mi cong vút đan vào nhau như còn như không còn vương ánh nước. Một vài cọng tóc chọc vào mặt khiến Ngụy Vô Tiện có chút khó chịu mà nheo mắt lại hừ hừ vài tiếng khó nghe, ngón tay Lam Vong Cơ lại không kiềm được đưa lên vuốt nhẹ nó ra sao vòng qua vành tai.

Rèm giường trắng xoá buông lõng, cửa sổ vẫn đóng chặt nhưng len lói vào là ánh nắng ban mai mỗi sáng, lư hương đã tàn hương khí từ bao giờ. Đoán xem hiện giờ cũng đã qua giờ Mão vài khắc bên ngoài cũng bắt đầu có tiếng người qua lại, hạ nhân trong nhà cũng ríu rít chuẩn bị. Lam Vong Cơ vô thanh vô tức ngồi dậy vén rèm ra ngoài, trước kia bước xuống giường còn không quên đắp chăn cẩn thận cho người kia. Y đến bên giá áo lấy y phục mặc vào rồi rời khỏi Tĩnh Thất.

***

Trù phòng hôm nay lại chào đón một vị khách không mời mà đến nhưng lại rất quen thuộc. Bạch y vừa đến các đầu bếp trong phòng liền hiểu ý mà lui ra. Hôm nay lại nấu ăn, nếu đổi lại thường ngày Lam Vong Cơ đều nấu những món cay nồng thì bây giờ chỉ là cháo loãng, dù sao thì mới phát độc không thể làm càn.

Cháo đã nấu xong thuốc cũng chính là tay Lam Vong Cơ sắc, vốn lúc đầu hạ nhân định làm rồi mang về Tĩnh Thất nhưng những chuyện của Ngụy Vô Tiện y đều muốn làm, huống chi nếu để nô bộc làm đem đến thì có chút phiền đến hắn.

Làm xong mọi việc nhìn cũng đã đến giờ Tỵ nghĩ cũng đã đến giờ người nọ thức nên y cũng không có vấn đề gì mà nán lại. Tay bưng khay thức ăn có cả cháo lẫn thuốc nhưng hôm nay lại có thêm đều đặc biệt.

Tĩnh Thất bây giờ vẫn tràn không khí yên tĩnh, Lam Vong Cơ đặt khay thức ăn lên bàn lại vào trong nội thất gọi người tỉnh dậy. Rèm giường được y cuốn lên, chiếc giường chỉ vỏn vẹn một con người cuộn mình như nhộng mà ngủ.

Nói tới Tâm Cốt Độc này cũng lạ thật, nói phát là phát hết là hết chẳng có một chút gì đề phòng. Nhớ lại hôm qua điều Triệu Duy Minh nói thì Hương Thảo đã giúp một phần điều tiết nên hiện tại không có gì phải lo lắng, Lam Vong Cơ xem như cũng yên tâm phần nào.

Thường ngày y đã để ý đến Ngụy Vô Tiện như thế vậy mà vẫn phát độc được hiện tại phải chú trọng gấp bội. Lần phát độc này xem như nhẹ không mấy nguy hiểm nếu còn lần sau y cũng không biết hắn sẽ thế nào. Ngụy Vô Tiện cứ thế ngủ rất ngon, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ngồi xuống giường kéo chăn ra nói:

"Ngụy Anh, dậy."

Ngụy Vô Tiện vẫn cứ thế không đáp như ấn đường đang nhíu lại càng làm Lam Vong Cơ bất an nói:

"Thế nào? không khoẻ?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

"Dậy đi, ta đưa ngươi để gặp huynh trưởng xem xét."

Nói đến đây mới nhớ đến lời Lam Hi Thần nói với mình hôm qua. Vốn dĩ định khi nào Ngụy Vô Tiện tỉnh lại sẽ đưa đến gặp nào ngờ Triệu Duy Minh lại đến còn nói biết bao nhiêu thứ làm Lam Vong Cơ rối cả lên. Mà dù Triệu Duy Minh có không đến đi nữa thì thời gian tỉnh lại của hắn là lúc Lam Hi Thần nghỉ ngơi, với lại hôm qua cũng không có dấu hiệu lạ nên y cũng không gấp đến Hàn Thất. Nhưng bây giờ thì khác, hôm nay nhất định phải đến gặp Lam Hi Thần để kiểm tra, dù cho có lời của Triệu Duy Minh nhắc nhở nhưng đến đâu y cũng vẫn có chút không an tâm.

"Ôm ôm ta một chút."
_______
Dạo này cứ thấy mình chăm ra =)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia