ZingTruyen.Asia

[Vong Tiện][Edit] Nếu Tàng Sắc Tán Nhân sau khi chết trở về

Chương 20

reithecatt

"Xin lỗi nha Lam Trạm. Mẹ ta thật..." Thấy Lam Vong Cơ nhìn mình chằm chằm, Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười cười, mẹ hắn cũng thật là, sao lại nói đề tài này trước mặt Lam Trạm, lại còn muốn Lam Trạm tham khảo giúp hắn. Lam Trạm tính tình như vậy, để y xem bức họa nữ tử sợ sẽ cảm thấy nhục văn nhã.

Lam Vong Cơ lại vẫn dùng ánh mắt gắt gao nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện không biết thế nào, đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm.

"Lam Trạm..? Ngươi sao vậy?"Ngụy Vô Tiện có chút lo lắng hỏi, cảm xúc của Lam Vong Cơ hình như không đúng, ngày thường Thái Sơn có sập trước mắt cũng không đổi sắc bây giờ nhìn mặt lại không được tốt lắm, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn mấy phần.

Lam Vong Cơ đột nhiên tiến lên một bước, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện, y một phen kéo xuống mạt ngạch, kéo tay phải Ngụy Vô Tiện tới dùng mạt ngạch trói ngay lại!

"Lam Lam Lam Trạm! Ngươi làm gì đấy?!" Ngụy Vô Tiện thật sự bị dọa rồi, Lam Vong Cơ tình huống này thật sự không thích hợp! Ngày trước hắn động vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, phản ứng của y cực lớn, lúc này sao đột nhiên lại tự bỏ mạt ngạch xuống còn trói vào tay hắn?

"Ngươi... không muốn?" Thấy Ngụy Vô Tiện giãy giụa, Lam Vong Cơ như bị hất chậu nước lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều như băng giá ngấm phải, nháy mắt động tác đã đông cứng.

Ngụy Vô Tiện thấy thần sắc y không đúng, liền không giãy nữa. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn thấy được trong mắt Lam Vong Cơ một tia thống khổ, một tia tuyệt vọng? Lam Vong Cơ tuyệt vọng? Sao có thể? Hắn đột nhiên nghĩ tới ngày xưa mỗi lần vô tình động vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, y phản ứng lại như thể bị động vào bộ phận tuyệt đối bí ẩn trên người vậy? Đây cũng chỉ là cái đai buộc trán thôi mà... Trong lòng Ngụy Vô Tiện đột nhiên dâng lên một tia cảm giác bất ổn, hắn thấy như mình sắp chạm được vào một chân tướng.

"Lam Trạm, mạt ngạch nhà các ngươi rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

Lam Vong Cơ sửng sốt: "Ngươi không biết?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đâu có phải người Lam gia các ngươi, sao lại biết được mạt ngạch nhà ngươi có ý nghĩa gì chứ."

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy tứ chi ấm lên một chút. Y cúi đầu nhìn mạt ngạch của mình, một dải lụa trắng tinh thêu hoa văn mây cuốn còn đang cột trên cổ tay mảnh khảnh của Ngụy Vô Tiện.

"Trên gia quy có ghi." Y thấp giọng nói.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Lam Trạm à, con người ta ấy, trước nay chỉ nhớ cái cần nhớ. Gia quy nhà ngươi vừa nhiều vừa lắm chuyện ai mà nhớ được. Ta chép xong liền quên sạch."

"Ngươi..." Lam Vong Co không biết phải nói thế nào. Cảm tình bao nhiêu lâu nay y vẫn rối rắm mà đối phương căn bản lại không biết?

"Cho nên rốt cuộc mạt ngạch nhà các ngươi có ý nghĩa gì thế? Mỗi lần ta động vào ngươi đều phản ứng lớn như vậy, giống như ta đụng vào vợ ngươi á." Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà phun tào.

Lam Vong Cơ nhìn hắn: "Mạt ngạch Lam gia, chính là "quy tắc tự buộc mình". Tổ tiên lập gia có nói, chỉ ở trước mặt người định mệnh, người khuynh tâm mới có thể không cần tự ràng buộc bản thân. Cho nên, mạt ngạch Lam gia ta chỉ có thể cho người bạn đời đụng vào."

Ngụy Vô Tiện ngây dại. Lần đầu hắn biết được ý nghĩa mạt ngạch Lam gia lại trầm trọng như thế. Vậy trước đây hắn đã làm gì??? Hắn chính là không ngừng kéo rơi mạt ngạch của Lam Trạm để chơi đó, năm ấy ở đại hội bắn cung Kỳ Sơn, trước mặt mọi người hắn kéo mạt ngạch của Lam Trạm luôn! Nếu mạt ngạch này là đại biểu... Vậy hắn...

Vậy Lam Trạm bây giờ đem mạt ngạch cột vào cổ tay hắn là có ý gì?

Mặt Ngụy Vô Tiện nháy mắt đã nóng bỏng, hắn nhìn cổ tay có sợi dây mạt ngạch mảnh mai, cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Ngụy Anh. Ta thích ngươi." Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn, lần đầu tiên thẳng thắn nói ra tâm ý của mình.

Ngụy Vô Tiện đứng phát ngốc, rốt cuộc hiểu được ý tứ của Lam Vong Cơ, chỉ là đột nhiên hắn không biết phải đáp lại Lam Vong Cơ thế nào.

Lam Vong Cơ thấy hắn không phản ứng, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm xuống.

"Ngươi không muốn?"

Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy trong đáy lòng đột nhiên có một trận không nỡ, hắn tuy không hiểu tình cảm với Lam Vong Cơ là gì, chỉ là không muốn nhìn thấy dáng vẻ ảm đạm thần thương của Lam Vong Cơ. Hắn cẩn thận nhớ lại mấy năm nay cùng Lam Vong Cơ ở chung, lúc ấy chỉ cảm thấy tiểu cô bản này thật đẹp, tiếc là mặt lúc nào cũng khó đăm đăm. Vì thế hắn tìm mọi cách khiêu khích Lam Vong Cơ, muốn xem mọi loại thay đổi cảm xúc trên mặt ý. Mặc kệ là cao hứng hay phẫn nộ đều tốt, đều tốt hơn loại vô biểu tình không cảm xúc.

Hắn chưa bao giờ thích qua ai, cũng không biết thích một người có cảm giác thế nào. Nhưng hắn biết, đối với Lam Vong Cơ hắn có cảm giác thật khác. Từ đầu hắn chỉ nghĩ mình với Lam Vong Cơ là tình bằng hữu, nhưng bằng hữu hắn có quá nhiều, lại chưa có ai làm hắn muốn trêu chọc như Lam Vong Cơ. Hắn thích xem biểu tình của Lam Vong Cơ biến hóa, cũng thật thưởng thức gương mặt đẹp của y, cảm tình như vậy hắn chưa từng có với người khác. Chẳng nhẽ đây là thích sao? Hắn không hiểu.

"Lam Trạm, ngươi nghe ta nói!" Ngụy Vô Tiện thu hồi vẻ cợt nhả mọi khi, biểu tình nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ, "Ta chưa từng thích ai, nên ta không biết tình cảm của mình với ngươi rốt cuộc có phải là thích hay không. Nhưng ta biết ta với ngươi so với người khác không hề giống. Ta muốn nhìn ngươi cười, muốn mang ngươi cùng làm chuyện ta thích, muốn cùng ngươi chia sẻ đồ vật ta ưng. Mỗi lần thấy ngươi ta đều vui mừng, dù ngươi luôn xụ mặt không để ý tới ta, nhưng ta vẫn là muốn gặp ngươi. Ta không biết thích là cảm giác thế nào, cũng không biết đây có phải thích hay không. Chỉ là Lam Trạm, hiện tại ta rất muốn biết, muốn biết thích liệu có phải cảm giác này ta dành cho ngươi."

Lam Vong Cơ nghe hắn nói, ánh sáng trong mắt lần nữa bốc cháy lên, tim y thình thịch nhảy trong ngực, trước mắt chỉ còn có thân ảnh từ ngày mười sáu tuổi đã lưu lại trong lòng không đi: "Ngụy Anh... Ý ngươi là..."

"Ta muốn nói, chúng ta có thể thử xem, thử bên nhau như đạo lữ vậy đó..." Ngụy Vô Tiện nói, gương mặt càng ngày càng đỏ, lỗ tai tựa như bị thiêu cháy.

Lam Vong Cơ rốt cuộc không nhịn được kích động trong lòng, một tay đem hắn ôm vào ngực. Hai người, hai trái tim đồng thời trong ngực điên cuồng nhảy lên, như thể muốn lao vào ngực đối phương mà dính sát vào nhau.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ ôm lấy người thương vốn nghĩ đời này không thể có, một lần lại một lần niệm tên đối phương.

Ngụy Vô Tiện ghé vào lồng ngực y, mặt còn mang nhiệt độ nóng bỏng lần nữa dương mãn tươi cười: "Ta ở đây, Lam Trạm."

Ngày hôm say khi Tàng Sắc lần nữa gặp Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau xuất hiện, trên mặt lộ ra thần sắc đã hiểu rõ.

Có lẽ trong mắt Ngụy Vô Tiện, hắn và Lam Vong Cơ ở chung bên nhau vẫn giống như trước đây, nhưng trong mắt người khác thì không phải như vậy. Nói ví dụ như đang ăn cơm, hắn theo bản năng dùng đũa của mình gắp cho Lam Vong Cơ, kết quả thấy Lam Vong Cơ cay môi liền vội vàng rót cho y chén nước, thậm chí đưa lên tận miệng cho Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng không ngại tránh đi, trực tiếp uống một ngụm nước trên tay hắn, chờ đến khi ý cay trên miệng đã tạm tan đi, hai người mới ý thức được vừa rồi đã làm cái gì. Ngụy Vô Tiện hơi chột dạ ngẩng đầu nhìn mẹ, lại thấy mẹ hắn cùng sư bá đang cười nói cái gì đó, một bên Giang Yếm Ly cũng tiếp mấy câu, giống như căn bản không ai chú ý hai người làm trò bên này.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhõm thở ra. Lại chưa thấy được bên kia đôi đũa trong tay Giang Trừng đã bị nắm đến gãy đôi.

Trong lòng Giang Trừng đúng là một lời không nói hết mà. Hắn đã biết nên sớm một chút đuổi tên Lam Vong Cơ không có hảo tâm kia về Cô Tô mà lại! Biết vậy mà chẳng làm, hắn đâu nghĩ sư huynh nhà hắn lại thật sự là đoạn tụ. Phải biết ngày xưa sư huynh hắn tán gái như thần đó, sao gặp được Lam Vong Cơ lại thành đoạn tụ là sao?

Ngụy Vô Tiện căn bản không để ý tới sắc mặt thay đổi thất thường của Giang Trừng, vừa còn chột dạ sợ mẹ hắn nhìn ra, quay lại đã ném ra sau đầu, cùng Lam Vong Cơ như cũ muốn làm gì thì làm.

Tàng Sắc dùng dư quang ánh mắt nhìn động tác nhỏ của hai người, cùng Khi Kính chớp chớp mắt: Thành!

Khi Kính khẽ gật đầu.

Tàng Sắc cho tay xuống gầm bàn bật ngón cái với Khi Kính: Đúng là diệu kế của sư tỷ.

Khi Kính gắp một đũa thức ăn vào chén Tàng Sắc, mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua hai người không để ý kia: Cũng là duyên phận của bọn trẻ.

Tàng Sắc nhìn theo ánh mắt cũng thoáng thấy Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện không để ý mà đang nghiên cứu khẩu vị Lam Vong cơ. Còn Lam Vong Cơ rất phối hợp với hắn, dù Ngụy Vô Tiện gắp cho cái gì cũng không do dự ăn vào miệng.

Đột nhiên lại có cảm giác khó chịu á. Trong lòng Tàng Sắc kêu lên. Rõ ràng ngày xưa Ngụy Vô Tiện luôn gắp cho nàng mấy đũa đồ ăn cơ mà. Quả nhiên có chồng quên mẹ đi? Nàng có phải là không nên tác hợp cho hai đứa không. Sao lại có cảm giác tự mình đem cải trắng bón cho heo nhà người ta ăn là sao?

Một bữa cơm mỗi người một tâm tư, cơm nước xong xuôi Khi Kính theo lệ chuẩn mạch cho Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cuối cùng trong ánh mắt chờ mong của Ngụy Vô Tiện tuyên bố thương thế hai đứa đã không còn gì đáng ngại.

"Tốt quá rồi!" Ngụy Vô Tiện kém chút không nhảy lên hoan hô, một phen kéo tay áo Lam Vong Cơ chạy ra ngoài: "Mẹ! Con đưa Lam Trạm ra ngoài chơi! Trưa không cần chờ cơm tụi con đâu!"

Tàng Sắc lại lần nữa phiền muộn, quả nhiên mà, có chồng quên mẹ. Hỗn tiểu tử này!

Thời gian nhoáng cái đã đến cuối năm.

Lam Vong Cơ đã ở Liên Hoa Ổ thêm gần hai tháng. Lam Hi Thần vài lần viết thư thúc giục y về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đều bị y cự tuyệt, cuối cùng Lam Hi Thần thật sự tò mò đệ đệ sao lại thế này, liền tự mình đến Liên Hoa Ổ tìm người. Lần này Lam Vong Cơ không còn cách nào cự tuyệt, chỉ có thể theo huynh trưởng về Cô Tô.

Sắp sửa xa nhau, hai người trẻ tuổi lần đầu biết yêu đều trong lòng không tha, buổi sáng hôm đó, trong khách phòng của Lam Vong Cơ, hai người ôm nhau nửa ngày không tách ra được. Cuối cùng Lam Vong Cơ khắc chế không nổi, nâng mặt Ngụy Vô Tiện hôn xuống cặp môi phấn nộn kia. Một khi đụng vào, hai người chấn động, môi đối phương lại mềm mại hơn cả trong tưởng tượng. Môi răng giao triền, hai người đều có chút tình khó khống chế, tiếng nước bọt ái muội như vậy vang lên. Ngụy Vô Tiện gắt gao bám vào bả vai Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy hai chân ngày càng mềm, đến cuối cùng cơ hồ cả người đều bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực.

Lúc tách ra, Ngụy Vô Tiện đã không đứng nổi, nếu không có Lam Vong Cơ ôm lấy, chỉ sợ hắn đã mềm thành một vũng nước trên sàn. Lam Vong Cơ cũng không khá hơn, hơi thở hổn hển, màu đỏ trong mắt chậm chạp không mất đi.

"Lam Trạm, ngươi có phản ứng." Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, ái muội dùng bàn tay hư hư khều khều khối nhô lên ở hạ thân Lam Vong Cơ.

"Ngụy Anh... Đừng nháo." Lam Vong Cơ cố nén động tác tiếp theo, nếu còn như vậy, hôm nay y không thể đi nổi.

Ngụy Vô Tiện giảo hoạt cười tươi, một bên tiếp tục trêu chọc một bên nghiêm trang nói: "Ta nháo chỗ nào?"

Lam Vong Cơ bị hắn trêu đùa thiếu chút nữa khống chế không nổi.

Đột nhiên, "Vong Cơ? Đệ không sao chứ?" Ngoài cửa tiếng Lam Hi Thần vang lên, làm cả hai sợ bay màu.

Hai người liếc nhau, biết không thể tiếp tục được nữa. Lam Vong Cơ cuối cùng vẫn không nhịn được hung tợn cắn một ngụm trên môi Ngụy Vô Tiện, cắn đến Ngụy Vô Tiện suýt nữa kinh hô. "Huynh trưởng, chờ một lát." Lam Vong Cơ dùng tay lau một mảng ướt át trên môi Ngụy Vô Tiện, thanh âm vẫn như thường không thay đổi vọng ra.

Lam Hi Thần liền an tĩnh chờ.

"Lam Trạm, ngươi như vậy không ra khỏi cửa được đâu." Ngụy Vô Tiện nói nhỏ vào tai y.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, như muốn nói: Trách ai?

Ngụy Vô Tiện nhịn không được cười: "Chờ sang năm mới, ta tới tìm ngươi."

Mắt Lam Vong Cơ sáng lên: "Ngươi nói, chờ ngươi."

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hôn một cái lên môi y: "Ta nói, chờ ta."

Đến khi Lam Vong Cơ rốt cuộc có thể đi ra ngoài, trên môi vẫn mang chút đỏ, làm Lam Hi Thần sửng sốt: "Vong Cơ, miệng đệ..."

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc: "Thức ăn Vân Mộng có chút quá cay độc."

Lam Hi Thần hiểu rõ: "À, đúng là vậy. Vong Cơ, đệ không ăn được cay, thức ăn Vân Mộng vẫn là không quen được."

Lam Vong Cơ đáp: "Còn tốt, có thể thích ứng."

Giang Trừng đứng bên tiễn khách: "..." Mẹ nó đoạn tụ khốn kiếp!

=)))))))

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia