ZingTruyen.Asia

VÔ HẠN CẦU SINH [Edit]

Chương 35: Búp bê 9

Halcyon6869

Có lẽ là cả đêm dùng não quá độ, lúc này đầu óc Vân Lạc hơi có chút phát trướng. Nghỉ ngơi một lát sau, cô mới tốt lên được.

Lấy lại bình tĩnh, cô nói trong lòng, búp bê cùng chủ nhân trao đổi thân phận suy đoán không có khả năng thành lập. Búp bê rõ ràng là BOSS phó bản, nếu trong đó linh hồn là người chủ cũ, như thế nào có thể lại muốn ở cùng với búp bê đã đoạt đi thân thể của chính mình? Cho nên ngay từ đầu, nghĩ muốn vĩnh viễn cùng một chỗ sẽ chỉ là búp bê.

Bất quá. . . . . . Vốn tưởng rằng Tư Nghiên quá mức sợ hãi, cho nên vào lúc chạy trốn để bảo vệ chính mình, mấy lần thương tổn hoặc là lừa gạt búp bê, nên mới có thể làm cho đối phương giận dữ. Không nghĩ tới sự thật so với tưởng tượng càng lạ lùng, lại càng không cảm được.

Tư Nghiên chẳng những bội tình bạc nghĩa, còn miệng đầy nói dối. Cô ta cố ý lập chuyện xưa, lừa dối người chơi, khiến người khác nghĩ lầm tưởng rằng có thứ gì đó bẩn thỉu ở trên con búp bê. Trên thực tế cũng chính cô ta chủ động phá hư khế ước, mới có thể bị trả thù.

Vân Lạc nghĩ thầm, may mắn cô lập trường kiên định, kiên quyết tin tưởng BOSS (kim chủ) vô tội, mới không có bị mê hoặc.

Tuy nhiên, nhớ lại những con búp bê mới trong video, cô lại nhịn không được khóe miệng giật giật. Nói không sai, thì đúng là cô đạt được đạo cụ đặc biệt. Khó trách sau khi Khải Đế đoạt lại chủ nhân, không nói hai lời, lập tức đem những búp bê khác làm phế phẩm mà ném, hóa ra hai bên có cừu oán. . . . . .

"Có lẽ là do ngày thứ hai đã vượt qua kiểm tra, rất nhiều manh mối quan trọng còn không có tìm được. Chẳng hạn như thờ cúng búp bê trong mật thất, chẳng hạn như về truyền thống Cao gia, hoặc là các loại búp bê chắn tại họa." Vân Lạc lẩm bẩm.

"Tóm lại, thuận lợi vượt qua kiểm tra, bắt được đạo cụ đặc biệt chính là chuyện tốt. Còn những thứ khác, không cần quan tâm đâu!"

"Tuy rằng không rõ ràng lắm sự tình từ đầu đến cuối, nhưng hành động chính xác, kết quả là tốt, cái này vậy là đủ rồi."

Nghĩ vậy, Vân Lạc tiếp tục truyền phát tin video quan sát.

Tư Nghiên cùng năm người ở cùng một chỗ, hơi có chút bất an. Ai ngờ còn không có kịp nói chuyện khơi thông, liền có hai người tự ý rời đi. Lại một lát sau, lại có hai người rời đi nữa.

Không có biện pháp, cô ấy chỉ có thể chủ động cùng một người cuối cùng đáp lời, hy vọng đồng hành.

Đối phương rất nhanh đáp ứng, cũng quyết định tiến về phía trước phòng bên phải của phòng khách điều tra.

Đi ở trên đường, bỗng nhiên, Tư Nghiên cảm giác có cỗ tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô ấy, thật giống như có mũi nhọn cắm ở trên lưng giống nhau.

Cô ấy cuống quít quay đầu lại, lại phát hiện Khải Đế ngay tại đó cách không xa.

Nháy mắt tầm mắt tiếp xúc, Tư Nghiên đại não trống rỗng, nghĩ đến giây tiếp theo chính mình sẽ bị nắm đi. Bởi vì quá mức sợ hãi, cô ấy ngay cả lúc nói chuyện đều phát run.

Ai ngờ nhìn trong chốc lát, Khải Đế biến mất không thấy.

Tư Nghiên lúc này mới phản ứng lại đây, trên cổ tay khắc ma pháp trận, Khải Đế không nhận ra chính mình. Lén lút, cô ấy lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

. . . . . .

Tiến vào phòng phía bên phải, những bức ảnh cũ của tuổi thơ được lục tung ra.

Tư Nghiên trên mặt giống như không có việc gì, kỳ thật trong lòng khẩn trương. Cô ấy không nghĩ làm cho những người khác phát hiện chính mình có vấn đề, ngộ nhỡ sau khi biết đem cô ấy khai ra, thì phải làm sao bây giờ? !

Vì thế sau khi phát hiện búp bê, cô ấy hô to một tiếng, nhân cơ hội chạy trốn.

Sự thật chứng minh, đồng bọn tạm thời căn bản là không nghĩ tới muốn tìm cô ấy.

. . . . . .

Ở biệt thự đi dạo xung quanh trong chốc lát, trong lúc lại mấy lần gặp Khải Đế, Tư Nghiên kinh ngạc phát hiện, ma pháp trận vô cùng có hiệu quả, Khải Đế một chút không nhận ra cô ấy.

Có một lần, Khải Đế quá mức sinh khí, thậm chí ra tay làm tổn thương cô ấy.

Tuy rằng bị chút vết thương nhẹ, nhưng Tư Nghiên trong lòng vô cùng cao hứng, không nhận ra được là tốt rồi. Chỉ cần tìm được cái chìa khóa, cô ấy có thể thành công chạy ra.

Đúng! Cái chìa khóa!

Tư Nghiên làm bộ chính mình tìm kiếm vật phẩm, thực tế hiểu rõ ràng phương hướng mà đi tới, cũng thuận lợi tìm kiếm ra cái chìa khóa.

Cô ấy nghĩ đến có cái chìa khóa là có thể mở cửa, ai ngờ tới phòng khách, vặn nửa ngày vặn không ra.

Lòng tràn đầy hụt hẫng hy họng, Tư Nghiên không khỏi nóng nảy lên.

Càng xui xẻo chính là, Khải Đế đột nhiên xuất hiện, công kích cô. Không chỉ có như thế, bởi vì nháo ra động tĩnh quá lớn, các công nhân của công ty chuyển nhà chạy đến hỏi han.

Tư Nghiên kiên cường tự kiềm chế lòng tràn đầy phẫn uất, làm bộ dường như không có việc gì.

Tiếp theo, có người đề nghị trao đổi manh mối, hợp lực chạy trốn.

Tư Nghiên ánh mắt sáng lên, khẩn cấp đáp ứng.

Không thể không nói, công nhân này rất lợi hại, năng lực phân tích hạng nhất. Mỗi khi nghe suy luận mí mắt Tư Nghiên giật giật, hận không thể đem chính mình che giấu.

Chỉ trong nháy mắt, cô thậm chí hoài nghi công nhân này có phải hay không làm chức vụ chuyển nhà kiêm chức trinh thám hay không.

Khi cô ấy nghe thấy ma pháp trận được vẽ trên ổ khóa, Tư Nghiên đầu tiên là ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh đại ngộ —— cô ấy rất nóng vội , không cẩn thận kiểm tra cửa. Nếu sớm biết rằng có ma pháp trận trên ổ khóa, cô ấy nhất định sẽ bỏ bùa chìa khóa trước, sau đó rồi mới mở cửa .

Chính là lúc này phát hiện, đã không còn kịp rồi.

Tờ giấy ghi lại sự tương khắc ma pháp trận bị người đầu tiên lấy trước một bước. Dù biết thao tác như thế nào nhưng cô ấy chỉ biết vẽ hình, không có bản vẽ ma pháp trận thì cô ấy chẳng làm được gì.

. . . . . .

Nói chuyện với nhau gần tới đến phần cuối, Tư Nghiên nghĩ đến có thể phân công nhau tiến hành điều tra. Ai ngờ đúng lúc này, bầu trời tối đen .

Một cơn gió thổi qua trong phòng khách. Ngay sau đó, những người khác biến mất không thấy.

Chung quanh bị sương trắng bao phủ, giống như đã tiến vào một chiều không gian khác. Tư Nghiên không biết chính mình đang ở nơi nào, trong lòng hoảng hốt.

Đột nhiên, Khải Đế xuất hiện ở trước mặt cô ấy, giang hai tay, hung dữ nói, "Muốn sờ sờ."

Tư Nghiên không nói được một lời, liều mạng lắc đầu. Cô ấy đương nhiên biết vuốt như thế nào mới có thể làm cho Khải Đế vui vẻ, chuyện tới bây giờ, cô ấy cũng không nghĩ đến muốn chạm!

Tiếp theo, Khải Đế lại nói, "Muốn hôn hôn."

Tư Nghiên cúi đầu giả chết, làm bộ chính mình cái gì cũng chưa nghe thấy. Tóm lại một câu, cô ấy không hôn!

Cuối cùng, Khải Đế nói, "Muốn ôm một cái."

Tư Nghiên bỏ qua ..., không nghĩ ôm.

Khải Đế không có miễn cưỡng. Nó nhìn thật sâu vào Tư Nghiên liếc mắt một cái, sau đó biến mất không thấy.

Tư Nghiên còn tưởng rằng chính mình lừa dối vượt qua kiểm tra , ai ngờ một trận gió lớn thổi qua, cô ấy hung hăng ngã ở trên mặt đất, tình trạng vết thương không nhẹ. ( ở trong mắt người chơi, chính là sinh mệnh giá trị -150)

. . . . . .

Đã muốn vẽ ma pháp trận ở trên cái chìa khóa. Chỉ cần mở ra cửa chính, bước chân đi ra, là có thể thoát khỏi biệt thự.

Nhưng mà ——

Khải Đế đột ngột xuất hiện, chặn lại mọi người.

Có người gắt gao ôm lấy cô ấy, kiên quyết không buông tay.

Cuối cùng, cô ấy vẫn không thể rời đi.

Bị Khải Đế bắt lấy, sau khi thu nhỏ, Tư Nghiên nghĩ lại quá khứ, nhịn không được hỏi chính mình, nếu sớm biết rằng đổi búp bê mới sẽ là kết cục như vậy, cô ấy còn có thể cố chấp mà hy vọng chính mình sống càng lâu sao?

Bây giờ, cô ấy mỗi ngày bị Khải Đế nâng trên tay, hẳn là có thể sống thật lâu thật lâu. Chính là mỗi ngày sống không bằng chết, sống lâu thì có ý nghĩa gì?

. . . . . .

Không thấy ! Không thấy Chủ nhân !

Khải Đế chợt thay đổi sắc mặt. Tuy rằng tức giận chủ nhân tìm những búp bê khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô nàng vẫn là hy vọng cùng chủ nhân ở cùng một chỗ.

Gió nhẹ thổi qua, búp bê bay chạy khắp phòng. Cô nàng nói với chính mình, tuyệt đối muốn tìm chủ nhân, từ nay về sau vĩnh viễn ở cùng một chỗ!

. . . . . .

Tìm không thấy, nơi nào cũng đều tìm không thấy. Không có thân ảnh quen thuộc , không có mùi cơ thể quen thuộc, giống như trong nhà cũng chỉ có người xa lạ tồn tại.

Khải Đế rất không vui vẻ, cô nàng biết, chủ nhân nhất định ở trong giữa sáu người. Chẳng qua rốt cuộc là ai, trước mắt không phân biệt được.

Cô nàng không nghĩ tổn thương đến chủ nhân, bởi vậy không tính toán chủ động đả thương người.

. . . . . .

Góc Biển Chân Trời giống như đùa nói, "Nếu đem đầu búp bê nhổ xuống, thì sẽ thế nào? Có phải hay không liền không động đậy nữa?"

Khải Đế ánh mắt tối sầm, tên này ác liệt như vậy tuyệt đối không thể là chủ nhân! Không cần phải lưu tình!

Giây tiếp theo, Góc Biển Chân Trời thân thể chia làm vô số mảnh nhỏ, dần dần tiêu tán ở trong không khí.

Khải Đế cận thận nhìn kỹ một lát, hừ nhẹ một tiếng. Quả nhiên không phải chủ nhân, còn có năm người khác.

. . . . . .

Buổi tối ngày thứ nhất chấm dứt, Khải Đế theo thứ tự mà hỏi qua, nhưng là không ai có thể trả lời chính xác toàn bộ.

Cô nàng lại đau lòng lại nôn nóng, trong lòng hiện ra rất nhiều ý niệm trong đầu. Ngộ nhỡ chủ nhân chạy trốn làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ về sau cũng không thấy chủ nhân làm sao bây giờ?

Dần dần, ánh mắt của cô nàng trở nên lạnh lùng hơn —— cho dù thủ đoạn có thô lỗ, cũng muốn đem chủ nhân tìm ra! Nếu là chủ nhân thuận lợi chạy thoát, hoặc là bất hạnh gặp nạn. . . . . . Những người khác liền chờ chôn cùng đi!

. . . . . .

A! Là chủ nhân!

Khải Đế đem túi búp bê ôm vào trong ngực, vui vẻ mà không biết làm sao, quả thực muốn tại chỗ xoay vòng vòng.

# về sau có thể vĩnh viễn cùng một chỗ rồi #

# tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tách ra lần nữa #

# yên tâm đi, về sau sẽ hảo hảo yêu thương người #

# đồ đê tiện đẹp đẽ nào đó tranh thủ tình cảm nhìn rất chướng mắt, ném xuống! Ném xuống! #

. . . . . .

Đến tận đây, video mới kết thúc. Bên trong không chỉ có miêu tả bối cảnh trò chơi, còn kèm theo trò chơi công lược.

Sau khi xem xong video, Vân Lạc rốt cuộc phản ứng lại, nếu làm cho Tư Nghiên trước chạy trốn khỏi biệt thự, những người chơi ở lại biệt thự sẽ bị tiêu diệt. Đồng dạng, nếu Tư Nghiên ngoài ý muốn bỏ mình, người chơi cũng bị tiêu diệt.

Một lời không hợp liền tiêu diệt, quả nhiên không hổ là phó bản khó khăn.

Ngáp một cái, Vân Lạc nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền đi vào giấc ngủ sâu.

**

Khoảng tám giờ sáng, Vân Lạc vẫn còn buồn ngủ, xuống máy bay trở về ký túc xá.

Tiến vào ký túc xá, cô liền đem chính mình ném tới trên giường, tiếp tục đi ngủ. Bởi vì ngày hôm nay không có tiết học, cô ngủ thập phần yên tâm. Cô ngủ một giấc đến bốn giờ chiều mới từ từ tỉnh dậy.

Rửa mặt, sau khi đem chính mình thu thập sạch sẽ, vừa lúc tới giờ ăn cơm.

Vân Lạc quét mắt số dư tài khoản, bình tĩnh mà hướng căn tin đi đến.

Thực ra căn tin trong trường rất ngon, giá cả tiện nghi, đủ chất, muốn món rau xào tinh tế thì cũng có cửa hàng bán.

Chính là thường xuyên nhìn túi mà xấu hổ, vì thế đơn giản mắt nhìn thẳng, hết sức chuyên chú ăn màn thầu, uống cháo trắng. Hiện giờ một đêm phất nhanh, Vân Lạc đem một cái cửa hàng này đến cửa hàng khác mà xem qua.

Cánh nướng Orleans vô cùng tươi mới, nước sốt phủ đều đều; thịt kho nước tương thật mềm thật thơm, màu sắc hương vị đậm đà; da chân gà giòn giòn ngon miệng, mùi thơm xông vào mũi; mì thịt bò đậm đà, thịt bò tươi ngon; bánh trôi nước nhân mè đen trong veo thấy rõ, hương vị ngọt ngào; bánh bí đỏ lại thơm lại ngọt, nhìn qua mềm dẻo vỏ ngoài giòn tan. . . . . .( *có ai chảy nước miếng không ta :b* )

Vân Lạc cảm thấy khẩu vị của mình quá ít, lại có quá nhiều thức ăn để ăn.

Nghĩ nghĩ, cô lấy mì thịt bò trước mặt, một đôi cánh nướng Orleans và một chiếc bánh bí ngô, tiếp theo tìm chỗ ngồi xuống, sau đó ăn ngon một cách ngon miệng.

"Mình có thể ngồi ở đây không?" Không bao lâu, Tống Đình Đình đứng ở bên cạnh, cười nói.

Vân Lạc vô cùng muốn nói "Không thể", "Nơi này có người rồi" , nhưng mà đối phương đã tự ý ngồi xuống.

Vân Lạc cái miệng nhỏ gặm bánh bí đỏ, trong lòng nói, người này rốt cuộc muốn làm gì? Cùng lớp hai năm cũng không nói chuyện với nhau , vì cái gì đột nhiên trong lúc này hướng trước mặt cô tiếp cận?

"Làm thêm tiến triển rất thuận lợi đi?" Tống Đình Đình câu được câu không mà tán gẫu.

"Ừ." Vân Lạc tùy tiện đáp lại.

"Mình có một câu hỏi, nghe nói mỗi tháng phí sinh hoạt của cậu là 500 tệ, là thật sao?" Tống Đình Đình còn thật sự tỏ vẻ, "Nếu là mình, mỗi tháng phí sinh hoạt dưới một ngàn, đại khái đã sớm sống không nổi rồi."

Vân Lạc không thèm để ý nói, "Cậu chỉ là không bị ép buộc phải làm những điều đó." Vào thời điểm cùng đường, có cái gì mà không làm được?

"Chính là chỉ có 500 tệ, có thể mua được cái gì? Tùy tiện một bộ quần áo đều đã một đến hai trăm tệ nha! Ăn bữa cơm đều là mười tệ!" Tống Đình Đình hết sức khó hiểu.

"Một người có phí sinh hoạt hàng tháng là 500 tệ, như thế nào có thể mua quần áo một hai trăm tệ, ăn một bữa cơm giá mười tệ?" Vân Lạc cảm thấy buồn cười, " Như cậu thì gọi là đang sống, còn mình chỉ là đang cố gắng hết sức để tồn tại thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia