ZingTruyen.Asia

vkook 》》 Tình yêu qua dạ dày

8. Nghiện

Bomnally

Bỏ qua màn chào hỏi, Jungkook không có phận sự nên chỉ ngồi im thin thít ngoài phòng khách xem tivi. Còn hai người kia đã bắt đầu cùng nhau vào bếp. Vài tiếng lạch cạch của lưỡi dao chạm vào thớt gỗ cùng với tiếng nước được nấu sôi, còn có tiếng nói cười khe khẽ vang lên bên trong mà Jungkook nghe không rõ. Tâm tư đột ngột nhạy cảm khiến Jungkook cứ ngỡ cậu đang bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà của mình vậy.

Đồng ý rằng hai người họ đều là đầu bếp, nấu bữa tối là để phục vụ cho cậu, nhưng mà không biết tại sao, có cái gì đó hụt hẫng mỗi lần cậu nhìn chằm chằm vài hai tấm lưng đứng trong bếp.

Jungkook thở dài bật âm lượng tivi ngày càng lớn, cố ý để cho những thanh âm kia thôi không vô tình khiến cậu bối rối nữa.

Bữa tối cuối cùng cũng hoàn tất, Jungkook không nhanh không chậm đứng dậy lấy bát đũa bày biện cho ba người. Dù sao cậu cũng phải diễn cho tròn vai một đứa em ngoan chứ nhỉ?

Hyunjoo là người duy nhất ở đây không hề biết gì về vở kịch 'em trai của bạn thân' cả, cho nên có vẻ như cô vẫn là người có vẻ mặt tự nhiên nhất. Nhìn thấy Jungkook ngồi chờ ở bàn ăn trước, cô tự tay bưng ra những món chính mình làm rồi vui vẻ nói với cậu.

"Jungkook à, những món bên này đều là của chị tự tay chế biến đó. Em nếm thử xem có ngon hơn anh Tae nấu không."

Jungkook máy móc mỉm cười, trông cậu có vẻ hớn hở khi thử món ăn. Nhưng thực chất sự thật đã rành rành từ lâu rồi. Taehyung đã nói rằng tay nghề Hyunjoo tốt thì có thể tốt thôi. Và quả nhiên. Nó ngon thật. Jungkook cũng chỉ vừa chuyển động quai hàm vừa tấm tắc khen. Bữa tối sau đó đều bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Bữa tối thì chủ yếu là ăn uống, đôi khi còn có một vài câu chuyện trò. Cũng là đôi khi, Hyunjoo cũng là người nhiệt tình gắp thức ăn bỏ vào bát cậu. Jungkook cũng không quan tâm mấy bởi vì cắm đầu vào ăn là phong cách của cậu. Cho tới khi Kim Taehyung làm ra loại chuyện khiến cậu không thể buồn bực hơn.

"Ở đây không có à?" Hắn lên tiếng nhìn Hyunjoo vừa thu tay về khi đã gắp cho Jungkook một tiếng thịt lớn.

"Không có gì cơ?"

"Thịt."

Chơi với Taehyung nhiều năm, bộ não của Hyunjoo có vẻ đủ công suất để vận động trước những câu nói không đầu không đuôi của hắn.

Cô cười cười châm chọc.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Muốn ăn thì có tay tự lấy."

Vẻ mặt Taehyung như bị ngượng, lập tức không nói nữa. Hyunjoo từ đó cũng bật cười.

Jungkook nhìn thấy cảnh đó, đáng lẽ cậu sẽ không để tâm. Nhưng cuối cùng cậu lại dồn hết tâm tư mình vào để chứng kiến. Cách mà Taehyung hành xử trước cô gái Hyunjoo đó thực sự không phải cách mà hắn thường đối đãi với người xung quanh. Taehyung chưa bao giờ cười vui, Jungkook cũng không nghĩ hắn có khiếu hài hước để chọc được người khác cười. Nhưng mà lần này lại khác. Chỉ có những lần cậu thấy hắn đi cùng Hyunjoo thì những vẻ mặt mới mẻ ấy mới xuất hiện.

Mấy ngày gần đây, những chuyện xoay quanh Hyunjoo đã chứng minh rất rõ ràng với cậu rằng, những gì cậu nghĩ về Taehyung hoàn toàn là sai lầm. Taehyung không hoàn toàn lạnh lùng, cũng không hoàn toàn là một người chỉ biết đến công việc. Nhớ Jungkook đã từng nghĩ Taehyung giống như kiểu nam chính trong motif drama cũ. Là kiểu người chỉ đủ ấm áp để sưởi ấm cho một mình người mà người đó yêu thương.

Jungkook buông đũa, húp vội một ít canh rồi vội vã vào phòng.

"Em có công việc... à không em có bài tập cần làm. Hai người ăn ngon miệng."

Taehyung cảm thấy Jungkook hôm nay kì lạ, thức ăn ngon còn nhiều như vậy, cậu có khi nào xong bữa ngang xương đâu. Nhưng mà vì đang trong cuộc nói chuyện với Hyunjoo, hắn mới qua loa nghĩ chắc là cậu đang diễn thôi, sẽ chẳng có gì cả.

Dọn dẹp xong, Taehyung đưa Hyunjoo về nhà. Jungkook ở trong phòng, đóng kín cửa lại cho đến khi bên ngoài chẳng còn tiếng động nào. Cậu cứ ôm lấy gối, ngồi thơ thẩn trên giường, nét mặt trống rỗng tiều tụy như vừa mất sổ gạo. Rõ ràng là Hyunjoo nấu ăn ngon, đồng ý rằng bữa cơm hôm nay là bữa có nhiều mĩ vị nhất hai mươi lăm năm qua Jungkook từng được nếm thử. Nhưng mà không hiểu tại sao đầu óc cậu lại luôn muốn bận tâm về chuyện khác mà không phải là về bữa tối nữa.

Tại sao cậu cứ mãi bận tâm đến người tên Hyunjoo kia trong khi thân thể cậu đã mỏi mệt lắm rồi. Là Taehyung có ý tứ gì đó với cô ấy hay không cũng đâu liên quan tới cậu. Cậu vốn là ông chủ, còn hắn là đầu bếp riêng. Tuy sống chung nhưng cậu thực sự chẳng có quyền hạn gì để bận tâm về đời sống tình cảm của Taehyung được.

Nhưng chỉ là... đột nhiên Jungkook rất sợ.

Cậu ôm chặt cái gối trước ngực hơn và suy nghĩ về nỗi sợ thường trực mới đây.

Sợ mất đi những thứ quý giá ngay từ đầu vốn đã là bản năng của con người rồi. Jungkook không thể sợ mình sẽ mất đi món ăn mà người nọ nấu cho được. Mà cái cậu sợ, dường như là Taehyung sẽ không còn là của riêng cậu. Jungkook sợ hãi nếu như Hyunjoo là nữ chính, người sẽ được nam chính yêu thương và cô ấy rồi cũng sẽ yêu sự dịu dàng của nam chính đến chết. Có thể là cậu bá đạo nhưng chưa bao giờ cậu mong muốn có được cái gì mãnh liệt như muốn có người như Taehyung ở bên cạnh. Và cũng bởi vì bá đạo nên chưa bao giờ biết đến cảnh sợ phải mất đi một người như bây giờ.

Jungkook quý hắn không chỉ vì tài nghệ của hắn đâu, mà còn là vì những cái quan tâm vụn vặt từ Taehyung nữa.

Cậu... là từ khi nào Jeon Jungkook yêu thích Taehyung như vậy? Cậu sợ người khác ở bên cạnh hắn, cũng sợ hắn dành niềm yêu thích đặt lên một ai khác. Cô gái Hyunjoo là người vừa thân thiết với hắn, giữa cả hai lại có cả đam mê chung. Cho nên đột nhiên cũng khiến cậu e dè và lo lắng.

Cái gì cũng có rồi nên mới sợ mất tất cả.

Nhưng sống cho mình hoài rồi cũng ghét phải sẻ chia.

Jungkook quên rồi sao? Cậu là người giàu có, tự tin, bá đạo. Cậu có thừa năng lực để khiến tất cả những gì cậu muốn thành vật của riêng mình.

Trong từ điển của Jungkook chẳng có định nghĩa nào là khát khao, là mơ ước. Chỉ là cậu thích thì cậu quyết tâm lấy nó thôi. Lúc trước bản hợp đồng cả Châu Á chỉ có một bản cậu còn tự mình mang về được, ăn tất cả đặc sản của 4 quốc gia chỉ trong ba bữa một ngày được, cậu còn tặng mẹ nhẫn có đính Painite vào sinh nhật thứ 40 được thì Kim Taehyung, tình cảm của hắn, dịu dàng ôn nhu từ hắn thì có khó nhằn gì.

Thời buổi công nghệ hiện đại như bây giờ, muốn yêu tại sao lại còn phải chờ cho tình duyên bay đến, chờ cho thần Cupid chơi trò bắn cung? Thần dân trên thế giới nhiều như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể yêu nhau, nói không chừng thần Cupid cũng sớm viết đơn nghỉ việc rồi. Muốn yêu nhau, chẳng phải chỉ cần cột người kia một chỗ với mình, mỗi ngày chăm chỉ nghĩ cách dọn dẹp đường xá, ắt sẽ tìm thấy đường chạy vào tim người ta thôi sao?.

Ngày hôm nay như vậy đã là quá đủ rồi. Ngay đến cả bản thân cậu nữa, lơ là bấy nhiêu thôi cũng là quá đủ. Jeon Jungkook sẽ không trở thành một kẻ si tình nếu như cậu chưa nhìn thấy Taehyung một câu nói không yêu thích cậu.

Jungkook đã cau mày hạ quyết tâm lớn như thế. Cậu vui vì mẹ, vì ba và cả ông không hề chỉ cho cậu cách bỏ cuộc. Cảm ơn mẹ đã sinh ra cậu, cảm ơn ba cho cậu mang họ Jeon, cảm ơn ông nội cho cậu được làm tổng tài, cũng cảm ơn ông trời đã cho Jeon Jungkook thật sự lì lợm và bá đạo. Cuối cùng là cảm ơn anh Jin, người đã mang Taehyung vào cuộc sống của cậu.

______

Lúc Taehyung quay trở lại cũng đã mười giờ hơn. Dạo này trời đang vào những tháng cuối năm nên không gian tối nhanh hơn bình thường. Taehyung cởi giày để ngay ngắn trên kệ tủ, sau đó hắn nhìn giờ rồi nhìn bếp núc. Hôm nay hắn sẽ không phải nấu bữa khuya cho Jungkook nữa bởi vì chứng mất ngủ của cậu đã khỏi rồi. Có lẽ giờ này cũng đã ngủ say vì phòng ốc im lặng như thế. Taehyung thở dài một hơi, hắn cũng nên chuẩn bị đi ngủ rồi.

Lúc Taehyung vừa thay đồ ngủ xong thì Jungkook tới gõ cửa phòng hắn. Taehyung nhíu mày, chẳng lẽ lại muốn ăn khuya?

"Taehyung, anh ra nấu bữa tối cho tôi đã rồi hẵng ngủ."

"Cũng vừa ăn tối mà."

Jungkook bình thản nhún vai.

"Nhưng tôi lại đói rồi, biết làm sao được."

Nghe cậu than thở vậy, Taehyung rốt cuộc vẫn là đi xuống bếp như mọi hôm.

Lúc hắn đi lên, trên tay bưng theo một chén cháo đậu đỏ. Jungkook vui vẻ tiếp nhận cháo từ tay hắn, hài lòng bắt đầu ăn.

Taehyung quan sát Jungkook rồi hắn nghĩ về chuyện lúc nãy trong bữa cơm. Có vẻ như đó là diễn, bây giờ mới trở về bình thường. Mà hắn cũng không chắc là do Jungkook bữa tối ăn ít nên bây giờ lại đói hay là do chứng mất ngủ của cậu vẫn còn.

"Cậu còn khó ngủ à?"

Jungkook nhướn mày, dứt khoát một tiếng.

"Không."

"Vậy sao lại ăn bữa khuya?"

Cậu chỉ cười và không nói gì. Lúc đó đột nhiên thổi một thìa cháo rồi vươn tay đưa đến trước miệng hắn như muốn hắn ăn vào.

"Tôi không đói."

"Anh thử đi, cháo có vị rất lạ."

Taehyung nghe như vậy liền hé môi để cháo rót vào miệng mình, nhưng ngay sau khi Jungkook rút tay về cũng liền bồi thêm một câu.

"Đùa anh đấy. Cháo ngon lắm."

Taehyung nuốt ngụm cháo xuống bụng, nét mặt hơi sa sầm. Không biết đã xảy ra cái gì nhưng biểu hiện của Jungkook vẫn là rất lạ.

"Cậu chưa trả lời câu hỏi."

"Câu hỏi gì? Tôi quên mất rồi."

Taehyung lại thở dài.

"Sao cậu ăn khuya?"

Jungkook à một tiếng, đặt thìa xuống chén cháo. Sau đó thì nhìn hắn với ánh mắt rất khó hiểu.

"Thật ra thì chứng mất ngủ của tôi đã hết rồi. Nhưng chỉ là tôi bị một căn bệnh mới."

"Bệnh gì?"

"Nghiện anh."

Taehyung hơi sửng sốt, tròng mắt khẽ động.

"À không tôi nói nhầm, tôi nghiện bữa đêm của anh rồi. Không ăn sẽ rất khó đi ngủ.

-end chap 8-
#firstcollab #bomnally
#kookcumber

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia