ZingTruyen.Asia

Vkook Ngot Chua Cay



Taehyung nắm chặt tay lại, xác nhận lại suy đoán của mình.

"Em chưa bao giờ nói cậu ấy mưu mô." Hắn đáp, giọng còn trầm thấp hơn trước.

"Vậy sau hôm nay cậu muốn làm gì?"

"Xin đấy, Jin, em chỉ khiêu vũ với cậu ấy như những người bình thường thôi!"

"Cậu không bao giờ khiêu vũ với bất kì ai, không bao giờ, Taehyung! Cậu không bao giờ cười, không hề cười! Cậu chưa từng nhìn bất cứ ai giống như cách cậu nhìn Jungkook. Dừng lại đi!" Jin gần như phát điên. Y không hiểu tại sao mình lại đang quá khích, bởi thực tế Taehyung đang phá hỏng cơ hội duy nhất để có một hạnh phúc thực sự, phá hỏng bằng chính bản hợp đồng giữa hắn với Jungkook.

"Seokjin!"

"Không, Kim Taehyung! Cậu phải dừng lại. Nếu cậu thực sự muốn tiến xa hơn với Jungkook, ít nhất hãy chủ động kết thúc cái hợp đồng quái quỷ kia. Hãy làm điều đó quang minh chính đại như một thằng đàn ông!"

"Anh đang ra lệnh cho em? Ra lệnh cho sếp của anh phải làm những gì mới là tốt? Seokjin, anh là bạn của em, là bạn trai của anh họ em, nhưng em hy vọng anh biết rõ, anh không có quyền ép em phải làm gì." Taehyung biết mình đang cố gắng kiềm chế cảm xúc để có thể nhắc Jin về vị trí hiện tại của y, nhưng thực sự hắn đang tức điên lên. Hắn vô cùng tức giận khi ai đó cố tình vượt qua giới hạn của hắn. Tất cả những gì hắn muốn là một ai đó luôn bên cạnh, người không bao giờ bỏ rơi hắn như cách bố mẹ hắn đã từng.

Seokjin thực sự suy sụp khi nghe hết ba từ "sếp của anh".

"Được rồi, cậu đúng. Tôi đã vượt qua ranh giới của một người trợ lý. Giờ thị cậu có thể thuê một người mới rồi, bởi tôi sẽ không bao giờ chịu ngồi im và giương mắt nhìn cậu tự tay phá vỡ cơ hội tìm kiếm hạnh phúc, phá vỡ cơ hội nắm lấy tay một người yêu cậu từ tận tấm lòng chứ không phải vì cái tên CEO KIM TAEHYUNG. Chúc cậu may mắn với trò chơi búp bê quái đản của cậu. Tôi hy vọng cậu sẽ không khiến Jungkook tổn thương, trước khi tự nhận ra rằng cậu thực sự cần thằng bé." Seokjin nói trước khi rời đi. Y đã khóc, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt.

Taehyung bị bỏ lại một mình.

Hắn biết nơi đây là khu vườn ngoài hội trường. Hắn biết mình đang ở một không gian rộng lớn, thế nhưng hắn lại cảm nhận rõ bản thân đang dần chết đuối trong một biển cảm xúc lẫn lộn. Hắn nhắm chặt hai mắt, sau đó từ từ mở ra, hi vọng mình vẫn có thể đứng vững, hi vọng mình sẽ không bị những cơn sóng khổng lồ cuốn trôi.

'Không, mày không sao cả.'

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi ngày cơn sóng thần trong Taehyung trỗi dậy, là lúc hắn cố trốn tránh cả thế giới sau khi bố mẹ qua đời. Kể từ đó, hắn luôn giả vờ mạnh mẽ, theo cái cách mà mọi người hết mực khuyên hắn.

Tất cả những người bày tỏ lời chia buồn với Taehyung đều nói hắn phải mạnh mẽ lên, rằng hắn không được khóc bởi nam nhi thì không được yếu mềm. Bao năm trôi qua rồi, hắn cũng không khóc. Hắn luôn vờ như mình vẫn ổn. Trừ những lúc như thế này, khi một trong những người quan trọng nhất đời hắn đột nhiên quay lưng lại, Taehyung có thể cảm nhận được lần nữa... cảm giác bị bỏ rơi kinh khủng đến nhường nào.

Taehyung nghĩ mình vẫn ổn, bởi ít ra hắn còn đủ bình tĩnh để có thể nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Đúng vậy, ai đó đang gọi tên hắn.

"Tae! Yah! Taehyung! Kim Taehyung!"

"Kim Taehyung! M* nó! Cậu không đơn độc. Có anh ở đây! Yoongi ở đây. Taehyung!" Yoongi tiếp tục kích động lắc mạnh vai người đang suy sụp trước mặt.

Thấy Taehyung và Seokjin cùng rời đi vài phút trước, Yoongi đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, đó là lí do vì sao anh lén lút theo họ.

Yoongi đã nghe được tất cả những gì Seokjin nói với hắn. Anh chỉ mất một vài giây để hiểu chuyện gì đang diễn ra. Yoongi có thể không hài lòng với những quyết định, những lựa chọn riêng của Taehyung, nhưng điều đó không có nghĩa anh cũng sẽ bỏ rơi hắn.

Đó chính xác là khoảng thời gian Taehyung cần anh nhất!

Yoongi tiếp tục thủ thỉ những lời trấn an, liên tục siết chặt lấy tay hắn. Anh biết rằng ai đó có thể nhìn thấy và đưa họ lên tiêu đề trang nhất vào ngày mai, nhưng Yoongi không còn quan tâm nữa. Khi ấy, điều quan trọng nhất đối với anh là khiến Taehyung tin rằng hắn không còn cô đơn, và bằng bất cứ giá nào, Yoongi cũng sẽ không bỏ rơi hắn.

Phải mất thêm vài phút nữa, Taehyung mới bình tĩnh đáp.

"Yoon."

"Tae, tạ ơn Chúa! Giờ cậu đang ở với anh, nhớ chứ?" Yoongi hỏi lại để đảm bảo vị CEO có thể nghe và hiểu những điều mình nói.

"Em sai rồi, Yoon hyung." Taehyung lầm bầm khi nhớ lại khuôn mặt của Seokjin đã thất vọng đến mức nào. Y đã luôn ở bên hắn kể từ khi họ quen nhau ở trường đại học. Ban đầu, hắn nghĩ Jin chỉ lợi dụng mình vì tiền, nhưng đã nhiều năm trôi qua, Seokjin đã chứng minh rằng y là một người tốt, hơn hết cũng là người thực sự quan tâm đến hắn. Y là một trong số ít người chiếm được lòng tin của Taehyung, và cuối cùng thì chính hắn lại là người đẩy y ra xa.

Yoongi chỉ biết im lặng. Anh muốn Taehyung lên tiếng giải hoà trước, để Seokjin có thể hiểu được tấm lòng của hắn, vởi y vốn dĩ là người dễ bị tổn thương.

"Em đã nói những điều vô lễ với Jin khi tất cả những gì anh ấy muốn là giúp em dừng việc tự huỷ hoại bản thân. Em không biết tại sao, nhưng anh ấy luôn hiểu em. Anh ấy biết rõ những gì em không thể tự nhận ra. Em ghét điều đó. Tại sao Jin có thể dễ dàng nhận ra những suy nghĩ trong em, ngay cả khi chính em còn đang quá khó khăn để thừa nhận? Anh ấy thấy cách em nhìn Jungkook, anh ấy nói với em những điều mà em không muốn nghe. Chết tiệt! Yoon à! Làm sao em có thể nói với Jungkook rằng Kim Taehyung đã thích cậu ấy vô cùng, khi chính em là người đã ràng buộc mối quan hệ của cả hai bằng bản hợp đồng ngu ngốc đó?" Taehyung không thể trốn chạy nữa, hắn muốn đối diện với sự thật.

Yoongi nhìn hắn không rời mắt, trong kí ức chợt hiện lên hình ảnh cậu bé Taehyung ngây thơ trong sáng, trước khi ông trời cướp đi gia đình của hắn, trước khi thế giới doanh nhân quyền lực luôn cố gắng đánh bại hắn, trước khi những kẻ đểu cáng từng hẹn hò với Taehyung lợi dụng hắn hết lần này đến lần khác... Yoongi nhớ về một Kim Taehyung đầy những mơ mộng, một Kim Taehyung luôn thoải mái thể hiện cái tôi của bản thân, một Kim Taehyung sẵn sàng đem khoe những bản phác thảo sơ sài - của các nhân vật trong các những tựa game mới - cho hội bạn thân thường thức. Yoongi vẫn nhìn Taehyung, nhưng nhìn bằng một ánh mắt tự hào, bởi anh biết rằng nếu đó là Taehyung của trước đây, hắn sẽ vô cảm với tất cả mọi thứ. Nhưng giờ thì không, Taehyung vẫn là Taehyung, người luôn đeo một chiếc mặt nạ ngăn cách mình với những cảm xúc thật lòng, giờ lại đang tự nhận lỗi khi biết mình thực sự đã sai.

"Tae..."

"Yoon hyung.,"

"Không sao cả, đừng bao giờ vờ như cậu vô tâm chỉ để bảo vệ trái tim mình. Không phải bất cứ ai nhìn thấu con người thật của cậu cũng muốn bòn rút tài sản, hoặc thậm chí là làm tổn thương cậu. Có những người thực sự muốn hiểu cậu, ngắm nhìn cậu và biết đâu có vài người trong số họ thực sự muốn trở thành một phần trong cuộc sống của cậu."

***

Đêm đó, Taehyung quyết định rời đi sớm hơn những người khác. Hắn thú nhận với Yoongi về việc mình là vị sếp mới của Jungkook, và cậu đang cùng hắn trong Căn hộ penthouse ở khu phức hợp Trimage.

Yoongi thực sự muốn phang thẳng vào đầu Taehyung khi biết được sự thật, nhưng anh vẫn kịp dừng lại trước khi vị CEO thú nhận giữa họ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, và hắn cũng không bao giờ ép Jungkook làm bất cứ điều gì cậu không muốn. Taehyung cũng đã hứa với Yoongi rằng sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nhưng hơn hết, tối nay hắn thực sự muốn ở một mình. Hắn cần tỉnh táo lại, và tự mình quyết định những thứ mà hắn phải làm.

Taehyung tự hứa với bản thân rằng sẽ nói chuyện đàng hoàng với Seokjin sáng mai. Hắn không muốn mất đi một trợ lý đắc lực, mà hơn thế, hắn không muốn đánh mất một phần quan trọng trong gia đình nhỏ bé của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia