ZingTruyen.Asia

[Vkook] - Dâu Âm Phủ | Lee

Bốn: Mối tình truyền kiếp

ledayne

Dù qua sáu năm học ngành y, đã nhiều lần Quốc vào bệnh viện để thực tập, cũng có trực ca, nhưng chưa bao giờ anh ngủ lại một mình trong một ca trực đêm như lần này. Lúc chiều khi nhìn vào bảng trực cấp cứu, Quốc đã lè lưỡi với người bạn cùng trực:

- Sao lại chỉ cho hai anh bác sĩ tập sự trực cùng ca, sợ thấy mồ!

Trí Mân, người bạn cùng khóa cười nhạo:

- Nhát cáy như cậu đúng ra chỉ nên học ngành sư phạm thôi!

Quốc kề tai bạn nói khẽ:

- Mình nghe mấy anh khóa trước nói bệnh viện này có nhiều ma lắm!

Trí Mân được dịp dọa luôn:

- Không chỉ ma mà còn có cả quỷ nữa! Mấy con quỷ nhe nanh, lè lưỡi dài cả tấc luôn.

Quốc tưởng bạn nói thật, anh nhảy ngồi xổm trên ghế, miệng la bải bải:

- Nói nữa tôi về liền bây giờ!

Biết Quốc sợ thật, Trí Mân cười ngất:

- Dọa cậu chơi chớ ma quỷ nào ở đây! Làm bác sĩ là nghề thức với ma, ngủ với quỷ mà, sợ thì làm sao hành nghề được. Tối nay là ca trực đầu tiên, lại trực phòng cấp cứu nữa, nhiều khả năng mình với cậu sẽ phải cưa vài cánh tay, đục vài cẳng chân, khoan vài sọ não. Cậu biết rồi chứ gì, mấy người hôn mê do chấn thương sọ não thì khác gì cái xác ma! Nghe nói nhiều khi đang mổ cho họ thì họ đưa tay chụp lấy mình, bàn tay lạnh ngắt.

Biết bạn trêu mình, Quốc phát vào mông Mân mấy cái:

- Lát nữa nếu có người nào bị cưa tay thì mình bỏ cánh tay cắt ra đó vào giỏ xách của cậu!

Hai người đang trêu đùa nhau thì bác sĩ trưởng ca trực bước vào phòng. Chị cũng góp phần làm không khí đỡ buồn tẻ:

- Ngày xưa khi chị mới ra trường được phân công về bệnh viện, cũng gặp ca trực phòng cấp cứu như thế này, mấy em biết chị gặp cái gì không?

Quốc nhát, nhưng lại là người thích nghe kể chuyện rùng rợn, anh vểnh tai chờ bác sĩ Tuyền kể chuyện.

- Ngay ca trực đầu, chị đã gặp một người... không có mặt!

Quốc kinh ngạc:

- Sao lại không có mặt?

- Bởi một tai nạn khủng khiếp, nạn nhân bị ngã vào một cỗ máy nổ đang quay, cái bánh răng cưa khổng lồ cà nát mặt người ấy, đến nỗi khi được chở vào bệnh viện cấp cứu thì chẳng thể nào nhận diện là anh ta, chị vốn sợ máu, gặp cảnh đó nên đã... xỉu tại chỗ!

Trí Mân phá lên cười:

- Bác sĩ cấp cứu mà lăn đùng ra như vậy thì còn cứu chữa được ai nữa!

Bác sĩ Tuyền cũng cười vui:

- Đó là kỷ niệm nhớ đời của chị. Mà cũng nhờ lần đó mà những lần sau và cho tới bây giờ chị hết sợ máu, và hiện nay nổi tiếng là người mổ nhanh và chuyên trị những ca phẫu thuật rắc rối nhất ở bệnh viện này, mấy đứa tin không?

Quốc gật đầu:

- Lúc còn thực tập thời sinh viên, em đã từng nghe người ta ca chết lên mây xanh luôn! Lúc chưa biết mặt chị, em cứ tưởng chị là một nữ bác sĩ có tướng đàn ông, da đen giòn và bộ mặt lạnh lùng, gan dạ. Nào ngờ khi biết rồi mới thấy là trái ngược một trăm tám chục độ!

Câu chuyện của họ bị cắt ngang bởi một chiếc xe cấp cứu thắng nhanh ngay trước cửa phòng trực. Mấy nhân viên nhanh nhẹn nhảy xuống xe và chỉ trong vòng nửa phút, họ đã khiêng xuống một bệnh nhân mình mẩy đầy máu.

Đã thành quán tính, bác sĩ Tuyền chụp ống nghe đeo lên cổ và trong tư thế sẵn sàng vào cuộc. Trí Mân nhanh hơn bạn, anh bước ra chỗ xe đẩy bệnh nhân, hỏi ngay:

- Bị sao vậy?

Mấy y tá áp tải chỉ vào bệnh nhân:

- Anh ta bị kẹt giữa hai chiếc xe tải loại bốn chục tấn. Hai người khác đã chết, riêng anh ta thì hình như tim còn đập, nhưng sự sống thì như chỉ mành treo chuông!

Trí Mân không dám nhìn vào bộ mặt gần như nát bét kia, mà chỉ hỏi bâng quơ:

- Bao lâu rồi!

- Cái gì bao lâu?

- Người này bị tai nạn bao lâu rồi.

- Gần một giờ, do kẹt giữa hai chiếc xe quá lớn nên phải chờ cần cẩu kéo ra mới đưa anh ta đi được.

Việc cấp cứu diễn ra suôn sẻ, nhưng nửa giờ sau bệnh nhân vẫn chưa tỉnh. Với kinh nghiệm gần hai mươi năm trong nghề, sau khi đo huyết áp, nghe mạch, trong lúc chờ chụp cắt lớp thì bác sĩ Tuyền gọi hai cô trợ lý của mình lại gần, nói khẽ:

- Người này khó mà qua khỏi. Tuy nhiên còn nước còn tát, cứ phải cố gắng tối đa.

Quốc chưa quen nhìn máu tuôn xối xả và cả một đống thịt bầy nhầy, nên cố lắm anh mới đứng được. Là bác sĩ tập sự mà trong việc cấp cứu anh còn thua xa mấy cô y tá quèn, bởi vừa làm mà vừa sợ, tay cứ run. Cũng may, khi kết thúc công việc, bác sĩ Tuyền thở phào báo tin vui:

- Có hy vọng!

Người bệnh vẫn thở bằng bình dưỡng khí, tuy nhiên mạch hiện trên bảng theo dõi đã có phần đều hơn. Toàn thân anh ta hầu như không chỗ nào là không quấn băng, đặc biệt là khuôn mặt, không thể gọi đó là mặt bởi cả mấy thước băng đã được quấn vào đó, chỉ chừa ra hai hốc mắt và miệng, mũi.

Trước khi về phòng nghỉ, lúc đó đã hơn hai giờ sáng, bác sĩ Tuyền dặn lại:

- Bác sĩ Dung, Mân và hai y tá cố gắng theo dõi sát tình hình bệnh nhân, tôi về phòng mấy phút sẽ trở lại ngay.

Trí Mân nói:

- Chị có thể ngủ một giấc, xem ra chị mệt lắm rồi, để tụi em canh, khi nào có chuyện sẽ gọi chị dậy cũng được.

Dung bây giờ mới bình tĩnh hơn:

- Toán trực của bác sĩ Duy cũng sắp tới rồi, chị không phải lo nữa.

Y tá Cúc là người lâu năm trong nghề, cũng muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, nên lên tiếng:

- Ca này mà ăn nhằm gì, có những ca khác tôi cũng chiến đấu cả đêm với bác sĩ Tuyền mà vẫn không nghỉ chút nào nữa là.

Hiểu ý chị ta nên Trí Mân nheo mắt nhìn Quốc rồi nói:

- Kinh nghiệm như chị Cúc thì mới đủ sức mà lo tới cùng vụ này. Lát nữa khi chuyển bệnh nhân qua phòng hậu phẫu để tiếp tục theo dõi, chị Cúc nên đi theo, bởi chị quen công việc với bệnh nhân nặng hơn trong số tụi tôi đây.

Vừa nghe thì chị y tá này giãy nảy lên:

- Sao lại là tôi, con nhỏ Nga này là đúng hơn!

Nga, cô y tá trẻ hơn trề môi:

- Chị quên là tối qua đã phân công rồi sao, tôi đã chịu trận vụ cưa hai chân của thằng đua xe, thức hầu như suốt đêm, thì bữa nay là tới phiên chị.

Đuối lý y tá Cúc đành phải nghe theo. Bởi tuy là người lớn tuổi hơn, kinh nghiệm hơn, nhưng dẫu sao chị ta cũng chỉ là y tá, bác sĩ dù là trợ lý cũng có quyền phân công.

Thấy chị ta có vẻ uể oải, nên nhân cơ hội muốn tránh phải chứng kiến thêm cảnh máu me, Quốc đề nghị:

- Hay là để mình theo dõi bệnh nhân cho, chị Cúc cần cho bên phòng phẫu này hơn. Mình muốn tranh thủ ngồi nghỉ chân một lát.

Trí Mân hiểu ý bạn nên nhẹ gật đầu, còn y tá Cúc thì khoái chí lắm:

- Trực chung với bác sĩ Chính Quốc em chịu quá! Được rồi, bác sĩ cứ qua đó rồi khi nào rảnh việc tôi chạy qua. Có thứ này tặng bác sĩ ăn cho vui!

Chị ta đưa một gói nhỏ ô mai me, Quốc khoái nhưng lại nói:

- Giờ này mà ăn chua vào nó cào ruột chết!

Cúc tỏ ra rành chuyện:

- Vậy là bác sĩ Quốc chưa kinh nghiệm rồi, lúc mệt mỏi, buồn ngủ mà ngậm vài cục ô mai trong miệng tức khắc chấm dứt các hiện tượng kia ngay! Chất chua tuy có làm khó cái bao tử một chút, nhưng lại là thứ chống mệt, chống buồn ngủ đại tài!

Quốc miễn cưỡng cầm gói kẹo theo y tá Nga đẩy bệnh nhân vừa phẫu thuật xong sang phòng hậu phẫu. Có mấy bệnh nhân vừa rời khỏi phòng hậu phẫu chuyển đi các khoa hồi chiều, nên giờ này phòng đang bỏ trống. Gian phòng rộng có đến hơn chục chiếc giường bệnh mà không có bệnh nhân, quả là vắng vẻ im lặng lạ thường.

Y tá Nga đẩy xe bệnh vào vị trí, xem xét lại bình dịch truyền và gắn lại dây theo dõi tim mạch cho bệnh nhân xong, nói liền:

- Bác sĩ Quốc cứ ngồi đây một lát, em sẽ sang ngay. Em khoái tính tình hiền lành, ít nói của bác sĩ, chớ bà Cúc thì nói nhiều quá, phát nhức đầu với bả!

Cô ta lại dúi vào tay Quốc một gói bánh ngọt:

- Bác sĩ đừng nghe lời bà Cúc, ăn chua cũng phải có chút ngọt vào thì cái bao tử nó mới chịu nỗi! Đêm nào em cũng ăn như vậy!

Nhìn tướng đi phục phịch của cô ta và khuôn mặt bầu bĩnh, Quốc thầm nghĩ: "ăn ngọt suốt như vậy bảo sao không mập!".

Đồng hồ trên tường chỉ hai giờ ba mươi phút. Quốc lần đầu tiên biết được cái cảm giác thức đêm bên cạnh cái sống và chết của con người. Nhìn lại người bệnh mà lúc bắt đầu phẫu thuật, Quốc có biết đó là một bệnh nhân nam, mà lúc này thì không thể nhận ra anh ta là ai. Bởi vậy, bác sĩ Tuyền nói lúc chiều là nghề bác sĩ là nghề sống với ma, gần với quỷ, đâu có sai.

Bất chợt bệnh nhân ườn người lên, khiến cho chiếc giường bệnh bị lắc lư, Quốc hốt hoảng, anh vừa chạy lại gần, nhưng chưa biết phải làm sao. Việc non kinh nghiệm trong nghề nó tai hại vậy đó.

- Ai... có ai...

Anh định kêu lên, nhưng chợt nghĩ, nếu kêu như vậy thì còn gì vị thế một bác sĩ. Không kịp suy nghĩ thêm, Quốc hành động theo bản năng, anh đưa tay mình chụp vào bàn tay vấy đầy máu khô của bệnh nhân. Làm việc này Quốc chỉ nghĩ đơn giản là giữ cho bệnh nhân bớt cử động. Thật ra đó là một phương pháp sai trong ngành y. Nhưng chẳng hiểu thế nào, người bệnh không ưỡn người nữa.

Quốc định rút tay về thì mới hay bàn tay nhỏ xíu của mình đã bị bàn tay to lớn kia nắm chặt đến nỗi có muốn nhúc nhích cũng không được, nói gì rút ra!

- Ông... anh...

Chợt nghĩ giờ mà có nói gì anh ta cũng không nghe, biết, nên Quốc cố thêm sức để rút tay ra. Cũng không xong...

- Chuyện gì vậy em?

Câu hỏi đột ngột của bác sĩ Tuyền đã giúp giải thoát cho Quốc. Bàn tay đang nắm tay cô bỗng rơi ra, Quốc rút được tay về, lúng túng đáp:

- D ạ... dạ... mạch bệnh nhân không ổn định. Bệnh nhân...

Bác sĩ Tuyền nhìn vào bảng điện tử thì hốt hoảng:

- Mạch giảm thấp quá! Lâu chưa em?

- Dạ mới.

Chợt bác sĩ Tuyền nhìn vào tay của bệnh nhân và hỏi:

- Sao tay của anh ta có cái gì vậy?

Lúc này Quốc mới cùng nhìn vào đó và anh giật thót tim, bởi trong tay anh ta đang có chiếc nhẫn của... chính anh! Chiếc nhẫn bằng bạch kim mà Hanh, người yêu đã chia tay của Quốc tặng từ mấy năm trước, cho đến giờ dù hai người đã chia tay nhưng Quốc vẫn giữ, đeo trong tay không bao giờ rời. Vậy tại sao lại ở trong tay người này Quốc nhớ lại, có lẽ lúc nãy khi nắm tay mình quá chặt, khi rút ra chiếc nhẫn đã vuột ở lại.

Trên chiếc nhẫn có khắc tên Chính Quốc, nên anh vờ như không biết cũng không được, nên Quốc đành phải nói:

- Lúc nãy sợ người này co giật nên em có nắm tay giữ lại, có lẽ vì thế...

Bác sĩ Tuyền cười nhẹ:

- Không sao, em lấy lại và giữ nó trong túi, hình như nhẫn bị lỏng đó.

Lấy lại chiếc nhẫn, thay vì cất trong túi như lời khuyên, Quốc lại đeo như cũ. Anh vừa định trở lại ghế ngồi thì nghe bác sĩ Tuyền gọi:

- Quốc, em nhìn xem, có phải mạch ngừng rồi không?

Vừa hỏi, Tuyền quay ra ngoài gọi lớn:

- Báo bác sĩ Duy và ê kíp trực tới đây ngay!

Kíp trực và nhóm bác sĩ phòng phẫu thuật chạy ngay tới, họ đều trố mắt nhìn bệnh nhân ưỡn người lên liên tục và hai tay thì cử động không ngớt, trong khi bảng theo dõi mạch thì hoàn toàn không có tín hiệu!

Mấy bác sĩ mới tới tăng cường nhắc:

- Xem lại coi dây dẫn cũng như hoạt động của máy có vấn đề gì không?

Đích thân bác sĩ Tuyền kiểm tra lại và báo:

- Vẫn hoạt động bình thường.

Tuy nhiên, bệnh nhân vẫn liên tục có những biểu hiện bất thường đó. Một y tá nói khẽ nhưng vài người nghe được:

- Biểu đồ mạch không còn thì làm sao người nẩy ngược thế kia được. Còn hai cánh tay nữa, coi kìa, cứ đưa lên quơ và cả nắm lại nữa, đây đâu phải người đã ngừng thở?

Nhưng chỉ mười phút sau thì một bác sĩ đã báo:

- Phương pháp kích động tim không thực hiện được do lồng ngực bệnh nhân vốn đã bị chấn thương nặng, chạm mạnh vào là sẽ tái gãy mấy nhánh xương ở đó, đồng thời làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tim. Vậy chỉ còn cách cuối cùng là tiêm thuốc thợ tim, may ra...

Người ta tiêm vào tĩnh mạch bệnh nhân một liều trợ tim, có tác dụng giúp tim hoạt động trở lại. Tuy nhiên, thuốc tiêm rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu nào của sự hồi phục. Hai phút... ba phút...

Cuối cùng, sau khi cả ba bác sĩ chịu trách nhiệm chính ca trực đều khám lại và kết luận giống nhau:

- Chết rồi!

Lúc ấy, bác sĩ Tuyền trưởng ca trực ký vào biên bản rồi bảo Quốc:

- Bác sĩ Quốc cũng ký vào đây nữa, bởi thuộc ca trực chính của anh.

Quốc ký mà không hiểu sao tay lại run, gần như không cầm vững cây bút. Năm giờ. Bàn giao phiên trực xong, gặp Trí Mân ngoài phòng, anh rủ:

- Đi ăn tô phở nóng đi, rồi ngủ một giấc.

Quốc nhẹ lắc đầu:

- Mình hơi mệt, có lẽ mình về nghỉ trước đây.

Dẫn xe ra rồi mà chẳng biết tâm thần để đâu, Quốc đề đến lần thứ ba xe mới nổ máy. Khi chạy ra cổng rồi Quốc vẫn chưa biết mình chạy về hướng nào. Mặc dù nhà anh là rẽ hướng trái.

Chạy khoảng vài trăm mét Quốc mới nhớ ra vừa rồi mình đã rẽ tay phải! Anh định quay xe lại, nhưng rồi vẫn cứ chạy. Có lẽ như thế này sẽ tốt hơn, bởi sau một ca trực với nhiều điều căng thẳng, giờ đây Quốc cần được hưởng không khí trong lành, thoáng mát một chút, hơn là về để phải nghe các loại âm nhạc đinh tai, bởi nhà Quốc có kinh doanh cà phê, do người anh đứng bán.

Nhưng chạy đi đâu mới được, Quốc còn đang phân vân thì xe trờ qua khỏi một con hẻm quen thuộc. Con hẻm này cách đây mấy năm thì hầu như tuần nào Quốc cũng ghé vài ba lần. Bởi đó là nhà của Hanh, người cô yêu.

Từ ngày hai người chia tay, hầu như Quốc chưa ghé lại, mặc dù đôi lần anh đã ngừng xe ở đầu hẻm khá lâu, rồi lặng lẽ bỏ đi...

Cũng chẳng hiểu sao, lần này trong lúc phân vân thì Quốc lại quẹo xe vào hẻm và như một quán tính, anh dừng đúng ngay cửa nhà Hanh!

Lỡ rồi, có muốn không vào cũng không được, bởi vừa lúc đó anh đã nghe tiếng reo lên của đứa cháu Hanh:

- Chú Quốc tới bà ngoại ơi!

Hai đứa bé khoảng tám, chín tuổi cùng chạy ra và chụp lấy xe Quốc, mừng rỡ:

- Lâu lắm rồi chú Quốc không ghé, bà ngoại nhắc hoài!

Quốc bước xuống xe thì đã nghe tiếng mẹ Hanh từ trong đi ra:

- Dữ hôn, tới bây giờ cục cưng của má mới ghé.

Ngày trước bà vẫn gọi Quốc như vậy, bây giờ bà vẫn không thay đổi cách gọi khiến Quốc xúc động:

- Dạ, con chào bác, con xin lỗi vì lâu nay con quá bận, phải lo thi tốt nghiệp, rồi lo tìm nhiệm sở...

Người chị của Hanh, tức mẹ hai đứa bé cũng chạy ra reo lên:

- Bữa nay gió lành đó, nên chú Quốc của tụi con mới đáp vào nhà mình! Mẹ sẽ khao chú một bữa mới được!

Bà Lựu, mẹ của Hanh rất thương Quốc, bà nắm tay chàng dâu hụt của mình kéo vào nhà:

- Vào đây để má coi, lâu nay lo học hành thành cậu bác sĩ mà có mập ốm đi ký nào không?

Thấy đôi mắt Quốc trũng sâu, bà lo lắng:

- Bộ làm bác sĩ cực lắm sao, trông con gầy rạc đi, mặt không tươi như ngày xưa nữa!

Chị Hoa, chị của Hanh nói đùa:

- Không được làm dâu má thì làm sao mập được!

Bất chợt bà Lựu òa lên khóc! Bà khóc như chưa bao giờ được khóc, vừa ôm chặt lấy Quốc, khiến cho anh vừa ngạc nhiên vừa ái ngại...

Rồi chị Hoa cũng khóc. Quốc linh tính điều chẳng lành gì đó, anh hỏi nhanh:

- Có chuyện gì vậy bác? Chị Hoa...

Hoa bình tĩnh hơn, trả lời trong nước mắt:

- Thằng Hanh... chết rồi!

- Trời ơi!

Tiếng kêu thất thanh của Quốc cũng vừa lúc anh nhìn lên bàn thờ có ảnh của Hanh trên đó!

- Trời ơi! Sao... sao Thái Hanh chết?

Một trong hai đứa bé trả lời thay:

- Cậu Hanh bị xe đụng chết!

Trước mắt Quốc bầu trời như đang đảo lộn, thời tiết đang nóng mà anh cảm giác mình đang lạnh và run lên nhè nhẹ...

Rồi chỉ kịp quay sang ôm lấy bà Lựu, chưa kịp nói gì thì nước mắt trào ra, Quốc cũng khóc theo họ!

Hai đứa bé ngơ ngác nhìn rồi cuối cùng chúng cũng òa khóc theo! Đến khi Quốc ngẩng lên, anh gặp ánh mắt của người mẹ nhìn mình, trong đó ẩn chứa chút gì đó tiếc nuối, đau khổ...

Quốc ngập ngừng hỏi:

- Chuyện xảy ra lâu chưa bác?

- Hơn một tháng rồi.

- Sao không cho con hay?

Chị Hoa nhẹ thở dài:

- Lúc bị tai nạn Hanh chưa chết, má và chị còn kịp ra Nha Trang vào bệnh viện thăm nó. Trong lúc hấp hối, nó còn dặn đừng báo cho em hay.

Bà Lựu lấy lại bình tĩnh, kể thêm nhiều chi tiết:

- Chuyện thằng Hanh chia tay con mãi sau này má mới biết. Má hạch hỏi nó, mới vỡ lẽ chuyện nó bị đứa con gái bán bar mà nó quen trong thời còn đi chơi bời với tụi bạn xấu, làm áp lực buộc nó phải nhận đứa con rơi. Chính vì chuyện đó nên nó xấu hổ với con, tìm cách xa lánh con, dẫn đến chuyện con giận rồi chia tay luôn. Về sau này, đích thân má đi tìm hiểu thì khám phá ra chuyện đứa con rơi là con quỷ kia dựng ra để gài thằng Hanh, chớ thật ra đứa con ấy là của con đó với thằng khác!

Chị Hoa kể rõ hơn về cái chết của Hanh:

- Nó buồn sau vụ chia tay với em nên bỏ việc ở đây, đi ra tận miền Trung, làm cho một công ty khai thác khoáng sản. Hôm đó vào đầu tháng, nhân mới lãnh lương và tiền thưởng, nó điện về nói là sẽ đem tiền về cho má chị đi mổ tim. Nó đi xe đò và bị một chiếc xe khác chạy ngược chiều đâm vào, trên xe chỉ có mình nó chết, còn lại gần chục người bị thương!

Hoa nói tới đó thì đứng lên và nói với Quốc:

- Để chị lấy cái này cho em.

Lát sau, chị mang ra một tượng Phật Bà Quan Âm bằng đá cẩm thạch, bảo:

- Cái này nằm trong túi xách của Hanh nên không bị sứt mẻ gì, chị thấy bên dưới đế pho tượng có ghi mấy chữ mà chị không hiểu nó dành tặng cho ai, nên vẫn giữ ở đây cho tới giờ.

Quốc vừa lật ngược pho tượng, nhìn vào dòng chữ: "Cho thỏ con hiền lành, xin tạ tội và mong được tha thứ..." thì thảng thốt kêu lên:

- Trời ơi, Hanh ơi!

- Thỏ con là ai vậy em?

Quốc đáp qua nước mắt:

- Là em! Đây là lời xin lỗi mà nếu tới kịp thì em đã tha thứ cho ảnh rồi. Em yêu Thái Hanh mà...

Quốc bệnh và được nghỉ đến bốn ngày. Khi trở lại bệnh viện, anh nghe một tin gây sững sờ:

- Anh chàng bệnh nhân đêm cậu trực tưởng đã chết, làm thủ tục để chuyển xuống nhà xác, sau khi nằm nhà xác một đêm thì bỗng anh ta sống lại.

Người báo tin đó là Trí Mân. Anh này còn nói thêm:

- Mình định báo cho cậu hay, nhưng do hôm sau cậu nghỉ bệnh nên mình thôi. Các bác sĩ chịu trách nhiệm chính đêm đó đều bị phê bình, về tội bất cẩn, suýt làm chết oan một con người!

Tin ấy tự dưng làm cho Quốc bàng hoàng một cách kỳ lạ. Cũng không biết tại sao như vậy. Suốt buổi sáng đó hễ làm việc thì thôi, lúc nào ngơi tay thì Quốc lại nghĩ về anh chàng bệnh nhân. Có lúc anh tự nói:

- Hai thời điểm cách quá xa, chớ nếu không...

Ai có nghe chắc cũng chẳng thể nào hiểu được Quốc nói gì...

Buổi trưa thay vì ở lại ăn cơm chung với Trí Mân, Quốc lại kiếm cớ để đi ra ngoài. Anh đi thẳng lên lầu 5, là nơi mà lúc nãy anh hỏi thăm và được biết anh chàng bệnh nhân chết đi sống lại nằm ở khoa này.

Vừa bước vào phòng bệnh, tưởng Quốc là thân nhân của anh ta, người nuôi bệnh giường bên cạnh nói liền:

- Anh này chưa tỉnh hẳn, nhưng mỗi lần tỉnh lại là kêu tên người nào đó tên là Chính Quốc, cứ gọi liên tục cho đến mê trở lại. Anh có phải là Chính Quốc?

Chợt nhìn thấy bảng tên trên ngực áo bác sĩ của Quốc, bà ta reo lên:

- Đúng là cậu rồi! Hèn chi...

Quốc ngỡ ngàng một lúc, rồi nói khỏa lấp:

- Tôi... là người quen. Thế anh ấy ngủ đã lâu chưa?

- Mới ngủ lại đó. Thường sau khi thức là gọi mãi tên anh thì cậu ấy ngủ lại khá lâu. Tội nghiệp, từ hai ngày nay chuyển lên đây chẳng thấy có ai tới thăm. Có người nhà là bác sĩ trong này mà đâu có ai biết.

Quốc định ở lại thêm chút nữa gặp các bác sĩ điều trị để hỏi thăm thêm, nhưng sợ họ lại hỏi lôi thôi về mối quan hệ giữa mình với anh ta, nên vội đi nhanh ra. Người cạnh giường hỏi với theo:

- Lát nữa cậu ta có tỉnh lại kêu tên anh thì tôi nói anh có đến thăm, chắc là cậu ấy mừng lắm!

Quốc đi như chạy trốn. Tự dưng đầu óc anh rối bời, bao nhiêu câu hỏi tự đặt ra rồi không giải được nhưng vẫn đặt ra tiếp... Tại sao anh ta biết tên mình, hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Anh gọi điện thoại về nhà mẹ Hanh, hỏi thật kỹ:

- Thưa bác, chính xác anh Hanh mất ngày nào?

Bà Lựu đáp liền:

- Ngày mười sáu tháng tư vừa rồi. Bữa nay đúng bốn mươi ngày, thế nào làm tuần bốn mươi chín ngày con cũng phải tới đó!

- Dạ, con tới.

Buông điện thoại xuống, Quốc như người mất hồn. Tự nhiên anh nhớ lại cái nắm tay hôm ở phòng hậu phẫu và chợt rùng mình. Anh ta là ai? Câu hỏi đó đeo đẳng theo Quốc suốt ngày hôm đó, cho đến lúc hết ca làm việc. Về nhà, Quốc chỉ ăn qua loa một ít cơm rồi đi nằm ngủ. Cơn bệnh sau khi nghe tin Hanh chết, còn khiến cho cơ thể Quốc yếu đi nhiều, nay lại tới chuyện này. Đúng là không liên quan gì đến mình thì Quốc không việc gì phải bận tâm, nhưng chẳng hiểu sao lúc nào trong đầu Quốc cũng hiển hiện hình ảnh toàn thân, cả mặt mày của bệnh nhân băng đầy băng trắng đó.

Cố xua đuổi hình ảnh đó ra để dỗ giấc ngủ, nhưng mãi đến hơn 11 giờ đêm rồi mà Quốc vẫn cứ mở mắt nhìn lên trần. Anh lại bật dậy và lấy tượng Phật Bà bằng đá Ngũ hành sơn ra ngắm. Anh nhớ Hanh da diết. Ngày trước có lần Hanh hỏi Quốc thích gì nhất, thì Quốc đã buột miệng bảo thích tượng Phật Bà bằng đá nhất! Hỏi tại sao thì Quốc chỉ đáp đơn giản:

- Bởi mỗi khi không ngủ được, chỉ cần nhìn vào tượng Phật là em ngủ ngon lành!

Hanh đã ghi nhớ điều ấy trong lòng, và dù cho hai người đã chia tay, vậy mà khi ra Đà Nẵng, Hanh vẫn nhớ và mua món quà đó cho anh. Kỳ diệu thay, ôm tượng Phật trong lòng, chỉ vài phút sau là Quốc đã ngủ say.

- Thái Hanh! Anh làm sao vậy?

Quốc hốt hoảng khi nhìn người Hanh đầy máu me. Nhưng hỏi đến lần thứ ba mà Hanh vẫn không trả lời. Quốc phải lay mạnh vai thì Hanh mới bàng hoàng chợt tỉnh. Anh đau đớn rên lên rồi chới với tay như muốn ôm chầm lấy Quốc mà không làm được.

- Thái Hanh!

Quốc lại gọi một lần nữa và lần này Hanh bỗng òa lên khóc. Từ ngày yêu nhau chưa bao giờ Quốc thấy Hanh khóc như thế. Cũng phải thôi, bởi Hanh là người cứng rắn, biết kiềm chế tình cảm, kể cả khi bị anh tuyên bố chia tay, Hanh cũng không tỏ ra bị sốc trước mặt Quốc, mà chỉ chịu đựng khổ đau một mình sau đó... Vậy mà nay anh lại khóc...

Quốc nhoài người tới định ôm lấy anh, nhưng tay anh vừa chụp vào người Hanh thì có cảm giác như chụp vào không khí! Quốc kinh ngạc:

- Hanh... anh sao vậy?

- Anh chết rồi, em không nhớ sao!

- Hanh!

- Em đã nghe má và chị Hoa nói rồi đó, anh chết trong tai nạn xe. Khi ấy anh dặn không báo cho em biết, nhưng sau đó thì anh mới hiểu là mình sai. Em vẫn còn nhớ anh mà, vẫn còn yêu anh mà, phải không Quốc? Vậy tại sao chúng mình không gần được nhau? Tại sao...

- Thì bây giờ...

Hanh lắc đầu, giọng càng bi thảm hơn:

- Bây giờ âm dương cách trở em có thương anh thì cũng không làm gì được...

- Thái Hanh, em mãi mãi là của anh. Em yêu anh và có thể theo cùng với anh!

- Cám ơn em. Anh không ích kỷ bắt em phải chết theo anh. Em cần sống, phải sống. Anh chỉ muốn...

Quốc nôn nóng:

- Anh muốn gì, nói đi, Hanh!

Hanh lưỡng lự một lúc:

- Anh hỏi thật, em yêu tâm hồn anh hay yêu thân xác anh?

Quốc bị chạm tự ái:

- Anh có biết hỏi như vậy là sỉ nhục em không? Em yêu anh bởi cái gì anh thừa biết mà. Anh đừng...

Hanh chặn lời:

- Để nghe anh nói đã. Em có sẵn sàng yêu một người khác qua tâm hồn anh không?

Chính Quốc đã không còn nhịn được nữa, anh gắt lên:

- Anh đã thay đổi quá nhiều rồi, anh Hanh!

Giọng Hanh vẫn trầm buồn:

- Người chết không biết nói dối. Anh chỉ muốn em hiểu cho rằng mãi mãi anh vẫn yêu em và tha thiết muốn sống cùng em, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Em tin anh không, Quốc?

Nói xong, Hanh bước lùi lại như sắp đi. Lúc này Quốc mới nghĩ tới việc mình sẽ mất Hanh lần nữa, anh gào lên:

- Đừng đi, Thái Hanh!

Hình như Hanh đang lảo đảo, trông rất tội. Quốc nói nhanh:

- Anh nói gì em cũng nghe, miễn là được gần anh thôi! Anh chỉ còn hồn ma em cũng yêu!

Hanh nhìn thẳng vào mắt Quốc:

- Em hứa chớ?

Quốc lại gắt lên:

- Anh có tính lẩm cẩm từ lúc nào vậy? Em nói một là một, hai là hai!

- Vậy thì ca trực đêm ngày mai trong bệnh viện, em sẽ gặp anh, và lúc đó để cho em thực hiện lời hứa. Anh đi đây.

Chỉ thoáng một cái là bóng Hanh đã mất. Lúc này Quốc mới hiểu là Hanh không còn là Hanh bằng xương bằng thịt nữa...

Quốc choàng tỉnh dậy.

Anh hiểu rằng mình vừa qua một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó thật đến nỗi Quốc cảm nhận như hơi hám của Hanh vẫn còn ở đâu đây.

--------------------------------------------------











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia