ZingTruyen.Asia

Vkook Cao Nuoi Tho

"Sao lại tiêm thứ thuốc đấy vào?". Giọng nói của Taehyung lạnh lẽo vang lên, đưa mắt liếc con thỏ béo của mình đang nằm trên sofa ngủ ngon lành, lại nhìn qua Suga và tên họ Bách kia đứng bất động tại chỗ.

"Cái này còn lạnh hơn băng ở Bắc Cực ấy nhỉ". Từ Mãn buông một câu đùa, ánh mắt hiện lên vài tia vui vẻ, cái ngày tháng điên khùng ấy ít ra cũng không tồn tại nữa, người anh em của anh ta giờ có thể bình thường trở lại rồi. Vẻ ôn nhu chăm sóc người khác xuất hiện rồi.

- 4 năm trước -

Taehyung, một người con trai 18 tuổi bước đầu dấn thân vào hắc đạo, 18 tuổi quản lý một công ty đồ sộ tầm cỡ quốc gia, tiếp xúc với nhiều người, tiếp xúc với nhiều mạng người. 18 tuổi bàn tay đã dính bao nhiêu vết máu, bao nhiêu dơ bẩn của những con người hèn hạ, đầu óc tối ngày chỉ có máu và chết chóc. Nói chung, cuộc sống chẳng ngày nào yên ổn. Suốt ngày chỉ nghĩ đến người con trai mình yêu thương, không một tung tích gì. Còn vì sao lại phải khổ tâm như vậy?

Một con người không nhân tính sẽ dùng mọi cách để thực hiện được hành vi của mình, và thường theo lẽ tự nhiên, đó là trả thù. Chỉ cần với một lời đe dọa, đánh vào điểm yếu nhất trong tâm trí chàng trai 18 tuổi ấy, thì cái con người đang thực hiện âm mưu kia có thể làm tất cả.

Nhưng mà người ấy là ai?

---------

"Sau bao lâu mới có thể tỉnh dậy được?" - Hắn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng.

"Cái này không rõ nhưng mà chắc lát nữa là sẽ tỉnh" - Từ Mãn trả lời hắn, đồng thời nhận luôn cùng lúc hai cái lườm nguýt và hai chữ "thằng ngu" giá họa vào người. Nhưng hắn không sao hết, dây thần kinh xấu hổ của hắn đứt rồi.

Xong một hồi đấu mắt, hắn ra lệnh cho Suga đưa cậu ra xe, cả hai cùng về nhà cậu. Trên đường đi vẫn không hề bỏ qua cho Từ Mãn, đến lúc ra xe vẫn không chịu yên, vẫn còn cố lườm hắn vài cái. Từ Mãn đúng là cười không nổi mà khóc không xong với cái tên này.

Ngoài khung cửa kính, từng ngôi nhà, từng hàng cây cứ nối đuôi nhau tuột lại phía sau đuôi xe. Qua những khúc cua chẳng mấy chốc đã xuất hiện chiếc cửa màu trắng nhỏ xinh, như dang rộng đôi tay chào đón cặp đôi của chúng ta trở về.

Anh đưa cậu vào trong, lệnh cho Suga lái xe về công ty xử lý nốt công việc. Tên này bình thường sẽ luôn cùng tên họ Bách kia trêu đùa hắn, nhưng một khi công việc đã đến tay, hắn sẽ gạt bỏ hết mọi việc, tập trung cao độ. Vừa nghe lệnh, hắn lập tức phóng xe lao đi.

Anh bế cậu lên lầu, mở cửa phòng đặt cậu lên chiếc giường trắng tinh, giúp cậu tháo bỏ chiếc áo khoác cùng chiếc áo len nặng nề, bên trong chỉ còn lại một chiếc sơ mi mỏng dính ôm lấy thân thể căng tròn. Sau khi bất tỉnh và được đưa vào phòng anh, cậu đã được anh tận tay thay quần áo, nên bây giờ dưới hai chân chỉ còn được bao bọc bởi chiếc boxer-briefs nhỏ gọn, sau khi đã bỏ chiếc quần jeans vướng víu. Tầm mắt Taehyung chẳng thể rời đi nơi khác, hơi thở cũng có chút nặng nề, miệng chẳng đóng lại được. Anh không thể tưởng tượng được thỏ con của anh sau ngần ấy năm, lại có thể thành một con thỏ câu dẫn ở mức độ này.

Hắn bắt đầu cởi quần áo, trên người chỉ còn chiếc sơ mi và quần đen bó sát. Bàn tay lạnh cóng vì giá rét khẽ chạm vào bờ vai nhỏ của cậu khiến cậu bỗng khẽ "ưm" một tiếng. Tiếng này đánh vào lòng hắn một cái thật mạnh, kích thích mọi tế bào thần kinh của hắn. Hắn tự nhủ với bản thân phải thực sự kiềm chế, nhưng hành động thì luôn luôn đi ngược lại. Hắn từ từ cúi sát xuống, hai đôi môi tưởng chừng như rất gần. Taehyung cúi người xuống nữa, đem tay phải mình nâng đầu Jungkook lên. Hai môi dây dưa quấn quýt. Thỏ con này có vị thực ngọt làm cho hắn càng tham lam, bàn tay không an phận luồn sâu vào trong cổ áo, chạm đến hạt đầu hồng xinh xắn, rồi dùng ngón tay di chuyển nhịp nhàng. Hành động kích tình này của hắn thực đã tác động đến cậu. Thân thể nhỏ bé bắt đầu có phản ứng do thuốc sắp hết tác dụng, hơi căng lên càng làm cho hắn có lợi thế. Đôi môi dần trượt xuống cổ, khẽ hôn để lại vài dấu hồng hồng, lại uyển chuyển trườn xuống xương quai xanh, tham lam chiếm giữ. Những tiếng thở khe khẽ cứ thế vang lên, hô hấp đục ngầu của hắn hòa cùng tiếng thở nhè nhẹ của cậu càng làm không gian có phần ám muội. Nhưng ngay lúc này, hắn dừng lại mọi hành động. Lòng thầm vương vấn hương vị của cậu, nhưng lần đầu tiên này, không thể lợi dụng lúc này, sẽ chỉ làm cho ác cảm của cậu với hắn sẽ càng tăng thêm. Hắn đứng dậy, cài lại khuy áo cho cậu, ra khỏi phòng.

Sau vài giây ngắn ngủi dây dưa môi lưỡi, cậu có dấu hiệu đã tỉnh. Bởi ánh sáng chiếu vào, cậu vẫn chưa thích nghi, chỉ có thể từ từ mở mắt, chỉ thấy ở phía cửa vừa hiện qua một bóng người. Cậu vô thức gọi hai tiếng "Jimin" yếu ớt, không thấy trả lời, cậu lại cất tiếng gọi. Không có hồi âm, nghĩ là mình nhìn nhầm, cậu lại nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ, cũng chẳng hề để ý quần áo trên người hớ hênh đến thế nào.

Ở ngoài cửa, Taehyung vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng gọi, lòng hắn như quặn thắt lại. Thời gian, đúng là đã lấy đi của hắn rất nhiều thứ, những gì hắn trân trọng nhất, yêu thương nhất, đều đã mất cả. Hắn chỉ còn chính bản thân mình và Jungkook, Suga cùng với thuộc hạ là đáng tin tưởng, những người còn lại, chẳng thể tin tưởng được nữa rồi.

Dọc theo hành lang màu nâu gỗ xuống tầng, hắn nhìn thấy một cái lò sưởi trong phòng khách, môi khẽ nhếch lên một đường tà mị. Tay hắn cầm sẵn một thứ màu trắng nhỏ nhắn. Hắn rút thứ trong phong bao ra, đọc lại một lần nữa, ánh mắt càng hiện rõ vẻ khinh thường. Vo thật chặt cùng với phong bao còn thơm mùi giấy, mùi mực, một khắc ném chuẩn xác vào trong ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi. Xong xuôi, xoay người ra cửa, đi mua nguyên liệu làm bữa tối.

Mảnh giấy có số phận hẩm hiu kia, gặp lửa cũng như con người, cứ đoạn nở ra, đoạn co lại. Từng đoạn giấy cứ thế liên tiếp tàn đi, cho đến khi dòng chữ "Yêu con, Ahn Heeyeon" cháy hết, cũng là lúc sinh mệnh của lá thư này kết thúc.

Taehyung trên đường lái xe đến khu trung tâm có gọi Từ Mãn đi cùng hắn. Trùng hợp thay, tên kia cũng có chuyện muốn nói với hắn. Vừa mới vào xe, anh ta đã liến thoắng hỏi:

- Sao hả, giờ lại bày trò nấu cơm sao? Hây ya, đi cùng nhau bao nhiêu năm trời, sinh tử kề cạnh, thế mà chưa từng một lần thấy anh như vậy đó! Haizzz...

- Có im ngay đi không?- Hắn chẳng còn thời gian ngồi đùa, vậy mà cái tên bên cạnh còn nhởn nhơ với hắn.

Nhận ra bây giờ không đúng lúc, hắn liền đi thẳng vào vấn đề:
- Vụ bức thư, giống như dự đoán của chúng ta, không phải của mẹ anh, vẫn là có người đứng sau lén lút đưa cho mẹ cậu ấy.

- Đúng, tôi cũng đã nghĩ về khả năng này, không ngờ, lại là sự thật. - Hắn nhếch mép cười đểu, hai con ngươi thoáng lạnh đi, giọng nói có phần khinh miệt:

- Tra rõ nguồn gốc, rồi xử gọn, mấy con tôm tép này giao cho thuộc hạ, chúng ta không bị bẩn tay.

- Tay anh vốn dĩ đã bẩn rồi.

- Nhưng không phải vì loại tôm tép đó. Được rồi, bạn gái cậu ở nhà, nấu món gì sẽ chiều lòng cô ấy?- giọng hắn nhẹ đi một chút, xen lẫn sự vui vẻ

- Nhìn cái thái độ của anh đi, thay đổi như chong chóng, chẳng trách hôm chị ta đưa thư cho anh, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, còn tưởng anh thực sự động lòng, nào ngờ tất cả chỉ là diễn.

- Tôi biết. Sắp đến siêu thị rồi, cậu mau nói.

- Cô ấy hả? Gu ăn uống rất hợp với tiểu bảo bối của anh, nên là mỳ hải sản hoặc mỳ tương đen, gà rán đều duyệt. Nhưng là vừa mới ốm dậy, có thể là súp hải sản hoặc cháo trứng. Hợp nhất là canh gà với sâm đấy!

- Cậu liệt kê nhiều quá, đến nơi rồi còn chưa xong. - chiếc xe dừng lại tại một siêu thị lớn, hai người đàn ông ăn vận vest chỉnh tề bước vào trong, thu hút tất cả ánh nhìn của phụ nữ có mặt ở đó.

- Canh gà với sâm đi! Ye Jin cũng hay ăn lúc ốm dậy.

- Được.

---------------------End chương 9-----------------------

Rất xin lỗi mọi người 2 tháng không up phần mới.
Buồn quá nên không up được.
Buồn vì bị thu máy đó =((((((
Mong các mẹ vẫn support tôi nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia