ZingTruyen.Asia

Un Terrible Futuro

7.1

amoursansfinz

Đã xuất hiện đôi lúc thủ lĩnh Touman đã có cái ý nghĩ muốn hủy hoại đi chính người hùng mít ướt của mình.

Đứng trên ranh giới mờ mịt giữa cái thiện và cái ác, thứ tình yêu mà hắn dành cho Hanagaki chỉ càng làm cho hắn ngày một suy kiệt dần.

Nó quá đau khổ.

Từ đau khổ đổi thành sự khao khát và cuối cùng đã biến thành nỗi thống hận, hình ảnh về người đội trưởng của nhất phiên đội hằng đêm vẫn cứ ngẫu nhiên hiện lên dày vò hắn trong ngục tối, vị thủ lĩnh muốn người hắn yêu cho đến khi chết vẫn không có cách nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Luôn có những lời thì thầm vô hình vang bên tai hắn những lời cám dỗ đen tối, nó đã luôn ở đó thống trị bên trong con người hắn trong suốt mười hai năm qua, chính nó cũng là nguồn cơn kết liễu dành cho những thành viên cũ của Touman.

Ai nấy cũng đều khẩn cầu và cố gắng thuyết phục với hắn rằng quyết định giữ lấy Takemichi là một quyết định sai lầm, đến cuối cùng hắn vẫn bị dồn ép đến trở nên điên cuồng.

Cái ngày mà bản năng hắc ám chiếm lấy hắn, mọi sự tỉnh táo cơ hồ đều đã không còn tồn tại, rốt cuộc cũng đã biến con người hắn trở nên điên loạn và hung ác. Hắn hủy diệt tất cả, và cho đến khi hắn giành lại được sự tỉnh táo thì đã không còn ai ở xung quanh hắn nữa.

Hắn bị bỏ lại và dường như đã không có cách nào tìm lại được đường về nữa rồi.

Sau cái ngày mà được nghe thấy giọng của Takemichi một lần nữa cất lên qua điện thoại di động của người đồng đội cuối cùng mà hắn vừa mới giết

Hắn đã vô cùng kinh ngạc.

Một cảm giác nhớ nhung như được lấp đầy trong lồng ngực khi hắn đang phải cố gắng kiểm soát lấy hơi thở thuộc về mình. Nghe thấy tiếng khóc của cậu, như đưa hắn trở về lại mười hai năm trước, người của mười hai năm trước đã sẵn sàng giơ tay của mình ra để kéo hắn từ bóng đêm trở về.

Tiếng nấc nở ở đầu dây bên kia vẫn vang lên không ngừng lại, tiếng khóc quen thuộc của Takemichi tựa như một bản giao hưởng Sonata êm ả.

Giọng nói sợ hãi đứt quãng của người, ánh sương sớm lấp lánh ngự trị trên làn da của người, sự kiên định toát ra từ những viên ngọc trai xanh khiết kia.

Tất cả đều trở thành vật phẩm hoàn mỹ dành cho thế giới này.








Kế hoạch ban đầu của hắn là bằng mọi giá phải tìm được Takemichi, buộc cậu phải đưa ra sự lựa chọn giữa kết liễu cuộc đời của mình hoặc cậu sẽ phải tự tay giết chết hắn, chính hắn muốn gieo lên những sự thống khổ lên trên người của cậu, để cậu phải khổ sở suốt phần đời cuối cùng của mình.

Hanagaki tựa như một trái tim mềm mại và thật hoàn hảo nếu hắn bắt đầu thao túng những suy tồi tệ vào trong đầu của cậu để khiến cậu nghĩ rằng chính bản thân cậu là người đã giết chết đi bạn bè của mình.

Cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ khóc lên và sự thống khổ sẽ từng chút từng chút ăn mòn đi trái tim đã từng nhiệt huyết ấy.

Vị thủ lĩnh muốn trả thù, trả lại nỗi oan ức khi cậu rời bỏ hắn mà chạy trốn và đó sẽ là một kế hoạch trả thù hoàn hảo.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Takemichi tại đám tang của Chifuyu, mọi kế hoạch lúc đầu đều như bị hắn lãng quên.

Hắn chỉ có thể gọi tên người nọ trong tiếng thở dài cùng âm giọng chứa vô vàn cảm xúc, trong khi bản thân lại thất thần nhìn vào đôi mắt đại dương trong xanh kia, thì ra người vẫn luôn hướng ánh nhìn về phía hắn. Hắn cố vươn tay của mình như để xóa tan đi ảo ảnh, hành động mà hắn đã lặp đi lặp lại trong suốt 12 năm trời qua.

Hắn nhìn người chạy khỏi hắn một lần nữa và không hề có một cái quay đầu nào dành cho hắn. Đuổi theo người tựa như đuổi theo sa mạc rộng lớn, dù cho đói khát và mệt lã nhưng vẫn muốn tìm thấy lối ra, hắn tiếp tục chạy qua đám đông, va phải vô số người, nhìn khắp mọi phía để tìm lấy thân ảnh kia, càng bỏ mặc những lời trách mắng từ những kẻ xa lạ mà hắn đụng phải.

Giống như hạt cát một khi đã trượt qua khỏi khẽ tay, nó sẽ tan biến theo gió chỉ để lại cơn mê hoặc trong sa mạc nguy hiểm.

Nhưng bây giờ báu vật đã ở đây, nằm trong vòng tay hắn. Cũng chính bàn tay đã nhuốm máu của vô số người, không chút do dự nào mà vuốt ve lên gò má của người vẫn đang say giấc, tranh thủ lúc đôi mắt xanh còn đang nhắm nghiền lại để người không thể thấy được biểu cảm si vọng của hắn lúc này.

Sau tất cả những chuyện hắn gây ra, mọi sự tội lỗi khiến hắn chưa thể đối mặt được với Takemichi ở thời điểm hiện tại, cho nên hắn mới chọn vào những buổi đêm ngắn để giải tỏa nỗi nhớ cậu của hắn.

Ngón tay hắn cuộn tròn những sợi tóc đen của đối phương lại, di chuyển chúng lên gần mũi, thõa mãn tận hưởng mùi hương dịu nhẹ của Takemichi, chắc chắn hắn sẽ khắc sâu chúng vào trong trí nhớ để hắn không cách nào có thể quên.

Hắn đẩy người lại gần hắn và liều lĩnh thốt lên câu tỏ tình chỉ vì người là người đầu tiên chạy về phía hắn.

Khuôn mặt không phòng bị khi ngủ của Takemichi khi ngủ tựa như một giấc mộng đẹp của hắn vậy. Một giấc mơ làm hắn lo sợ có thể tan biến đi bất cứ khi nào trong nháy mắt. Hắn luôn ở trong trạng thái lo sợ Takemichi sẽ tiếp tục chạy trốn khỏi hắn, và phải chấp nhận sự thật là mình đã đánh mất người ấy thêm một lần nữa.

Hắn nghĩ nếu có quyền lựa chọn thì ai lại ngu dại mà chọn lựa ở bên cạnh một tên sát nhân cơ chứ?

Mikey hiểu rất rõ, bởi vì hiểu rất rõ nhưng một khi con người đã bị tham vọng nhấn chìm thì bản năng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, vậy nên hắn càng không thể trả lại sự tự do cho đối phương được nữa.

Hanagaki thuộc về quyền sở hữu của hắn thì chính là một sự hy sinh.


Chàng trai ấy, người chữa lành mọi vết thương ở trái tim, mang theo ánh dương quang tỏa sáng trên bầu trời, là người chịu bỏ thời gian để động viên những thành viên trong nhóm, sẵn sàng dang tay nâng đỡ những người gặp khó khăn.

Để lại dấu ấn trong lòng mỗi người đã từng gặp cậu, giúp đỡ người khác mà không cần sự hồi đáp nào.

Thiếu niên yếu ớt như vậy, nhưng đã có rất nhiều lần hắn lại phải nấp sau bóng lưng của chàng thiếu niên năm ấy.

Chấp nhận đương đầu với thử thách trên mọi trận chiến và oanh liệt giành chiến thắng.

Người anh hùng hay khóc đó chính là khát vọng lớn nhất của vị tổng trưởng.

Nhưng dù cho ánh sáng đó có rực rỡ cách mấy cũng không có cách nào có thể cảm hóa đi một người bị bóng tối hắc ám chi phối như hắn, người mang theo cái chết ở bất cứ nơi nào đặt chân tới.

Một Takemichi không cách nào có thể chạm tới và một Mikey tham vọng.





Bàn tay của vị thủ trưởng từ từ hạ xuống cổ, đôi mắt đen ánh lên sự điên cuồng, nhìn chằm chằm người trên giường với vẻ mặt trống rỗng, hơi thở hắn bao phủ lớp màn phòng bị mỏng manh của đối phương.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn giết cậu ngay bây giờ? Điều gì sẽ ập đến nếu hắn tự tay kết thúc đi nguồn cơn đã tạo nên cái địa ngục này?

Giá như hắn có thể bẻ cổ đối phương ngay bây giờ thì cảm xúc đó có bị dập tắt hay không, những cơn ác mộng đó sẽ biến mất hay không, hay nỗi hối hận mới lại chớm nở khi không còn được nhìn vào khuôn mặt phai nhạt của người nữa.

Không! Hắn sẽ lại phải tiếp tục sống một cuộc đời u ám và rời xa sự dịu dàng từ nụ cười của cựu đội trưởng đội một.

Cuối cùng hắn rút tay của mình ra, tin chắc một điều rằng hắn sẽ không bao giờ có thể tổn thương cậu thêm một lần nào nữa.

Lúc này, người nằm trên giường bỗng nhiên cau mày lại, cậu chuyển mình sang một bên trước khi mở mắt ra.

Người đàn ông dụi mắt một cách mệt mỏi "Mikey-kun, cuối cùng mày cũng về rồi"

Người đối diện mỉm cười đưa tay xoa lên mái tóc đối phương.

"Xin lỗi mày, tao không cố ý muốn đánh thức mày đâu." Người đàn ông nằm trên người ngay lúc này ngồi dậy thuận tiện dựa vào vòng tay hắn, hài lòng trước sự dỗ dành ấm áp và còn được nhìn thấy lại nụ cười ngọt ngào của Sano, cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

"Mày ngủ tiếp đi"

"Mikey-kun, cả mày nữa.." cậu thì thầm sau đó nhanh chóng gục ngã trước cơn buồn ngủ của mình "Mày cũng cần phải ngủ."

Vị thủ lĩnh có dấu xăm cười nhẹ rồi nằm vào bên cạnh giường, vẫn mặc lại chiếc đồng phục cũ và ủ ấm lấy cơ thể cho người bên cạnh.

Hắn không bao giờ ngừng yêu cái cảm giác được giấu người ở trong lòng mình.

"Như Mitchy nói..." hắn trả lời rồi nhắm lại "Đã đến giờ đi ngủ rồi."

Lại thêm một đêm đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia