ZingTruyen.Asia

Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVu

Phần I: Lý Thiên Hinh [1] Duyên gặp gỡ

vivusmile

Dã Sử

"Lý triều sử tích còn ghi
Cuối đời có một nữ nhi nắm quyền."



Kiến Gia năm thứ 12, Nhăm Ngọ.
*Lộ Tam Giang, mồng 10 tháng 3.
(Cải biên so với lịch sử)

Nắng phủ vàng ươm trên những nương chè bạt ngàn và mơn mởn. Nơi trời đất tiếp giáp, mây gối lên mây, núi chất lên núi.

Một tà áo màu trăng non tung bay trong gió. Mái tóc nàng đen nhánh, bồng bềnh và mềm mại, cơ hồ nếu chạm mạnh sẽ tan ra như mây trời.

Con đường kéo dài đến tận cổng đền Bạch Hạc tấp nập dưới chân ngọn núi Nghĩa Lĩnh, ngập mùi khói hương, ngập tiếng nói cười. Hoàng cung có bao giờ được bình yên thế này đâu? Con người ở đó có bao giờ được cười nói thế này đâu? Nàng xuống ngựa, chạm gót ngọc xuống nền đất, cẩn thận kéo áo trùm phía sau lên che khuất đi nửa mặt rồi khẽ nhếch đôi môi hồng ngọt ngào, để lộ nụ cười khuynh thành. Một bà lão ngồi ngay cổng đền, im lìm chìm trong khung cảnh náo nhiệt. Bà ngồi bán lá chè, lá tiêu. Nàng thương quá, mua một lúc đầy hết cả hai tay nải lá chè, tiêu của bà, để bà còn về chơi lễ.

Dòng người trẩy hội kéo dài đến tận đền Thượng trên đỉnh núi. Ai ai cũng xúng xính lễ phục, những nụ cười e thẹn thi thoảng lại làm chao đảo không gian. Nàng hòa vào dòng người, nô nức nhìn lên đền thờ sừng sững trên cao, mùi thơm ngào ngạt của lễ tam sinh làm con người ta thật rạo rực lạ kì. Nghe đâu nơi đây xưa kia mẹ Âu Cơ trong truyền thuyết đã sinh ra bọc trăm trứng.

Rất nhiều năm sau này, nàng ngẫm lại quãng đời trước mà thầm nghĩ, giả như nàng chưa từng đến đây, giang sơn chưa từng chứng kiến cuộc gặp gỡ định mệnh này, non sông vĩnh viễn không bao giờ đổi thay, thì sao? Rất nhiều điều giả như lặp đi lặp lại cuối cuộc hồng trần bi ai, nhưng nàng chưa từng hối hận.

Lúc đó nàng chưa từng biết, hai chữ Giang Sơn, sao mà nặng đến như vậy.


*





Nắng đã lên cao, nàng rời khỏi lối chính, men ra sau đền. Đi mãi thì thấy hồ nước giữa một khoảng sân rộng, lọt thỏm trong một rừng trúc xì xào xanh mướt. Nàng ngồi xuống thành hồ, đưa tay chạm vào làn nước lạnh buốt da. Cái lạnh này, thật giống với cảm giác chạm vào những vật vàng rồng, ngọc mã não nơi nàng sống. Chí ít cái lạnh của nơi đây làm cho nàng thấy như mình được đắm chìm trong sự sống.

-Tiểu thư đây, cho hỏi nàng từ đâu lạc đến?

Tiếng nói pha lẫn giọng cười trêu hoa ghẹo nguyệt bất ngờ xuất hiện phía sau lưng nàng. Có đám nam nhân tiến lại gần, một tên ăn mặc như công tử trong thành, tay áo viền vân họa, viên lĩnh chấm gót màu đồng. Hắn phe phẩy một chiếc quạt giấy gấp vẽ hình núi non, có thi có họa. Phía sau là năm, sáu tên gia nhân.

-Tiểu thư sao chút lời vàng ngọc cũng không cho bổn công tử được nghe?

Nàng luồn tay vào trong lớp áo choàng dày sụ, siết chặt thanh bảo gươm, đấu gươm nạm ngọc. Hắn bật cười lớn, gập mạnh cây quạt nghe rõ to, giễu cợt nhìn nàng. Bọn chúng càng ngày càng sấn tới.

-Tiểu thư đừng sợ, ta chỉ là muốn làm quen với nàng thôi!

-Ta không có hứng thú.

Nữ nhân cất lời, đôi môi nhỏ cong lên, không chút cảm xúc, càng khiến hắn cười khành khạch.

-Giọng nói còn như gió như sương thế kia, dung mạo chắc hẳn cũng nghiêng nước nghiêng thành, để bổn công tử ta chiêm ngưỡng một chốc nào!

Tên nam tử tiến tới, đưa tay về phía áo choàng của nàng. Gươm nàng còn chưa kịp tuốt khỏi vỏ. Từ đâu, một hòn đá cuội phi thẳng vào bàn tay tên nam nhân kia. Hắn hoảng hồn gầm lên rồi phản xạ rụt tay lại. Đám gia nhân hốt hoảng vây lại.

-Công tử không sao chứ?!

Hắn ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía kẻ dám làm hắn đau, hai con mắt phừng phừng lửa giận. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên có kẻ nào là người sống mà dám làm tổn hại đến hắn.

-Là tên nào? Còn dám ném đá bổn công tử?

Nàng ngước cặp mắt mùa thu với hàng mi dài rũ nhìn về phía đó.

Từ phía sau rặng trúc, một nam nhân bước ra, chậm rãi và điềm nhiên như y chẳng hề đắc tội với đám công tử kia. Nàng khẽ nheo mắt vì ánh nắng lóa mắt. Sao người đó đến lại mang theo chói chang như vậy, khuất lấp cả mọi thứ xung quanh.

Nam nhân ấy, một thân hắc y, so với lễ hội hôm nay có phần kém sắc. Nước da y rám nắng, người cao lênh khênh, vai ngực nở nang. Y, có một gương mặt anh tuấn vô cùng, so với ánh nắng kia hoàn toàn chỉ có thể hơn chứ không thể bại. Ngũ quan hài hòa, đôi mắt nâu của y sâu hút, sống mũi thẳng tắp.

Nàng nhìn y hướng về phía mình, đôi mắt màu nâu đồng tuyệt đẹp. Có lẽ, điều làm nàng day dứt mãi đến những năm tháng về sau đó chính là đã trót lưu tâm đôi mắt này.

Mãi đến lúc y khẽ đằng hắng, bọn người kia mới ngưng cảm thán mà lấy lại vẻ hung tợn của mình.

-Tên hèn mọn kia! Ngươi có biết ta là ai không hả?

-Ta giữa đường thấy bất bình thì ra tay tương trợ, không cần biết là ai.

Giọng của người này, lại có nét uy lực dũng mãnh, vô cùng có tiền đồ.

Tên công tử nhếch mép cười đểu.

-Xem ra ngươi không phải là người ở đây. Để ta nói ngươi biết...

Y cười lạnh, đưa tay ra hiệu dừng lại. Tên công tử mắt tròn mắt dẹt nhìn y.

-Ta đã nói là không cần biết, cũng không muốn biết.

Người này nhìn mãi cũng không ra thiếu gia nhà nào, cách ăn mặc khá bình dân, sao có gan chống đối tên công tử này chứ!

Hắn giận điếng người, phất tay ra hiệu cho lũ gia nhân động thủ. Bọn người phía sau hắn nhất tề nhặt nhạnh những khúc cây khô to tướng làm vũ khí, lăm lăm hướng về phía nam nhân áo đen.

-Ta không hề có ý muốn đánh nhau với các người, chỉ là muốn đưa nữ nhân này đi.

Nãy đến giờ y mới quay sang nhìn nàng.

-Thứ ta đã muốn có, kẻ khác không được lấy đi, trừ phi thứ đó không ai có được nữa!

Hắn nghiến răng thốt từng chữ một. Nam nhân bật cười.

-Được thôi.

Nói rồi, y dùng chân đá một khúc cây dưới đất lên thủ thế. Bọn chúng hét lên rồi ào đến bao vây hai người. Cùng lúc chống đỡ sáu tên, y tả đột hữu xông, một tay bảo vệ người con gái chỉ cao đến vai mình phía sau, một tay đối phó với bọn người ỷ đông hiếp yếu.

-Các ngươi làm gì vậy? Mau đứng dậy đánh hắn!

Tên công tử sốt ruột, bọn gia nhân tên thì trọng thương, tên thì sợ quá chạy biến đi mất.

Hắn nghiến răng tức giận đến nỗi hai thái dương lồm cồm gân xanh lét, rút gươm đeo bên người rồi gào lên lao đến.

Y nghe tiếng vung gươm, lập tức quay ra sau đẩy người nàng vào lòng mình, tựa trên bờ ngực. Nàng giật bắn mình đẩy y ra, cánh tay y sượt ngang lưỡi gươm, máu tươi chảy xuống. Nàng nhăn mặt nhìn vết thương chỉ cách mặt mình vài phân. Y đang ở rất gần nàng, chăm chú nhìn vào đôi mắt của nàng rồi tự nhiên nhoẻn miệng cười.

-Cho ta mượn thanh gươm một chốc!

Nói rồi y tuốt gươm nàng đang đeo bên người ra khỏi vỏ, lao đến đón nhát gươm đang điên cuồng giáng xuống. Nàng ngây ngốc nhìn y.

Kĩ thuật dùng gươm của nam nhân này không phải dạng tầm thường, chứng tỏ gia đình có chút quý tộc, thảo nào dám đối kháng với tên công tử kia. Y vờn hắn, nhất định là đang vờn hắn. Hắn ra đòn hết sức, còn y chỉ như hạc múa, phẩy một tay đã đỡ được đòn.

Một lúc sau y chán rồi, quật mạnh tay chém phăng thanh gươm của hắn ra xa. Hắn mất thế ngã nhào ra sau, lồm cồm lết lùi lại.

-Như vậy đã đủ chưa?

Y hạ gươm rồi hất cằm ra chiều cho hắn đi. Hắn sợ sệt đứng dậy, ánh mắt vẫn không cam tâm. Cuối cùng cũng quay đầu bỏ chạy, không quên để lại câu hăm dọa thường trực.

-Ngươi chưa xong với ta đâu!

Nam nhân áo đen quay đầu nhìn nàng, nàng vẫn ngây ra đó, im lặng cố hữu.

-Được rồi, trả gươm cho cô, đừng tự làm đứt tay mình nhé!

Nàng đón lấy thanh bảo gươm, cảm thấy lòng bức bối khó chịu.

-Mong công tử cẩn trọng lời nói.

Y nhìn nữ nhân mong manh chỉ cao tới vai mình rồi phì cười.

-Được rồi, về nhà đi, chắc là cha mẹ đang mong lắm đấy!

Nàng tức lắm, ở hoàng cung ai cũng xem nàng là một đứa trẻ, nàng không tin ra khỏi cung rồi vẫn có người nghĩ nàng không phải là người lớn. Y toan rời đi.

-Ngươi đứng lại đó!

Y hơi bất ngờ, hình như nàng giận thật. Cặp chân mày rậm hơi cau lại, tỏ vẻ không vui.

-Vậy được, mong tiểu thư thứ lỗi, nhưng đó không phải là giọng điệu của một người nói với ân nhân của mình.

Y nhìn lớp áo choàng kéo thấp, chỉ thấy nàng nhếch môi cười, đôi môi hồng tuyệt mĩ.

-Cảm ơn công tử, nhưng ta vốn dĩ không cần công tử đây ra tay nghĩa hiệp, e là công tử đã quản chuyện bao đồng rồi.

Y bật cười lớn, giọng cười mang chút mỉa mai. Ngay lập tức, thanh gươm trong tay nàng vung lên, nhanh như một tia chớp, đem theo một luồng gió đầy sát khí.

Thanh gươm dừng lại ngay sát cổ y, gần đến nỗi chỉ cần y thở thôi da cũng chạm vào lưỡi gươm. Nhưng hình như y cũng đang nín thở. Hai con mắt y bây giờ tròn như trăng rằm, không hề dao động, tất cả đặt hết lên người con gái đang kề gươm lên cổ mình. Thật sự y không thể thở được, cũng không thể thốt ra bất cứ lời nào.

Thật sự là quá hoàn mĩ.

Gió thổi tung tà áo choàng chắn trước mặt nàng, tung cả mái tóc mềm như mây kia, để lộ gương mặt trắng ngần thanh tú, đôi mày nhíu chặt giận dữ nhìn y. Y không ngờ trên đời này lại có làn da nào trắng đến như thế, đôi môi nào hồng đến như thế, đôi mắt nào xao xuyến đến như thế. Nét ngài của nàng, đôi mắt sáng của nàng, đều toát lên phẩm chất của người con gái sinh ra trong nhung lụa, kiên cường, cao ngạo.

Nàng nhận ra mình đã để lộ dung nhan, vội thu gươm. Không nên dây dưa ở đây nữa, nàng nên hồi cung trước khi mọi chuyện xấu đi.

-Ngươi tên họ là gì, ở đâu, sau khi hồi gia ta sẽ cho người đến báo đáp.

Lúc này y mới phì cười, hiền lành nhìn nàng.

-Trước giờ ta hành hiệp trượng nghĩa đều không cần báo đáp. Nếu tiểu thư đã hỏi, ta cũng trả lời. Ta tên Cảnh, họ Trần.

Nàng lập tức chau mày. Họ Trần.

Mấy năm qua nàng được dạy về chính sự, không phải không biết họ Trần đang có thế lực ra sao trong triều. Nàng quay đi cố giấu sự thất vọng. Tên họ Trần này dù nàng có ơn với hắn, cũng hy vọng không ngày gặp lại. Chỉ cần là người họ Trần, nàng nhất định sẽ cẩn trọng. Ai biết được tên này có phải do vị Thái úy phụ chính Trần Tự Khánh gửi đến hay không, và tất cả bọn người khi nãy là một vở kịch.

Nhưng nàng hướng đến cánh tay y đang rỉ máu. Nếu là diễn kịch cho nàng xem thì công sức đổ ra không ít rồi.

-Ta cũng đã nói tên của mình ra, theo lí thì tiểu thư nên cho ta biết nên xưng hô thế nào?

Nàng lưỡng lự hồi lâu rồi nói.

-Thiên Thiên, đa tạ công tử.

Y cũng gật gù, xem ra nàng là tiểu thư đài các, cái tên này, chắc hẳn không phải là tên thật của nàng.

-Được rồi, coi như ta làm tròn trách nhiệm một ân nhân, ta đưa cô xuống núi, nơi này không lưu lại lâu được!

Nàng có chút bối rối về y. Y có phải là nội gián như nàng nghi ngờ hay không? Nơi này liệu có tai mắt của Trần Tự Khánh?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia