ZingTruyen.Asia

Tuyệt Thế Chiêu Hoàng [Full, Dã sử Việt] - Lý Chiêu Hoàng - ViVu

[56] Nước cờ liều lĩnh

vivusmile

Lê Tần nghe xong hết câu chuyện đẫm nước mắt của Liên cũng là lúc Liên đã khóc sụt sùi. Y nhìn nàng rồi lại nghĩ ngay đến một ý tưởng không tài nào hình dung nổi.

-Cô có muốn giúp công chúa và bệ hạ không?

Liên ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Lê Tần. Y đưa tay lau nước mắt cho nàng, làm mặt nàng nóng như than.

-Nếu cô bằng lòng giúp, ta cũng bằng lòng.

Liên không hiểu ý Lê Tần là gì, nhưng trong đáy mắt y, nàng thấy được sự ân cần đến ấm áp. Ánh mắt xao xuyến đó khiến nàng chỉ muốn gật đầu.








Cảnh nhìn tờ bản đồ rồi nhìn sang Thiên Hinh.

-Chắc dăm ba ngày nữa là có thể xuất binh rồi.

-Thiếp nghĩ chàng nên bố trí quân ở...

-Bệ hạ!

Cảnh giật thót mình đẩy Thiên Hinh ra sau mình.

Lê Tần đùng đùng bước đến, đằng sau tay nắm chặt lấy Liên.

-Bệ hạ! Thần có chuyện muốn tâu!

-Khanh làm trẫm giật cả mình! Có chuyện gì?

Rồi Cảnh nhìn ra sau y, Liên cũng đang trơ mắ nhìn. Cảnh liền cười ranh mãnh.

-Chẳng lẽ là...

Liên đỏ mặt nhìn Cảnh. Thiên Hinh thì mừng rỡ tiến đến chỗ Liên.

-Có thật không, Liên?

-Công chúa! Em đâu có biết...

-Bệ hạ, thần muốn lấy Chiêu Thánh công chúa!

Cảnh suýt té ngửa ra sau. Cái tên này đang đùa giỡn với y đấy à?

Thiên Hinh trợn trừng mắt nhìn Lê Tần. Lê Tần phải mất một lúc sau mới ý thức được câu nói của mình. Y liền lắc đầu xua tay.

-Ý...ý thần là, người hãy gả Liên cho thần.

Liên càng như trái gấc chín, mắt dán chặt lên người Lê Tần.

-Thế thì có liên quan gì đến Chiêu Thánh công chúa?

Cảnh phóng ánh mắt mang theo tia sét hướng đến Lê Tần, khiến y đằng hắng rồi hơi hạ giọng.

-Ý thần là...bệ hạ, người và Chiêu Thánh công chúa yêu nhau nhưng không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Hay là bây giờ, người xuống chiếu gả Chiêu Thánh công chúa cho thần, nhưng thực chất là Liên làm tân nương. Công chúa có thể tự do thoát khỏi sự ràng buộc của danh phận rồi.

Cảnh hơi sững sờ, ý nghĩ này trước đây Cảnh chưa từng nghĩ đến. Gả vợ mình cho kẻ khác ư? Tráo danh đổi phận ư?

-Lê Tần, luân thường đạo lý đã bị đảo lộn khi ta phế lập hoàng hậu năm đó, giờ khanh muốn ta lại bị người đời chê trách là coi thường đạo vợ chồng sao?

Lê Tần lúc này mới bần thần. Phải rồi, y chẳng nghĩ sâu xa đến vậy.

Thiên Hinh thì đứng như trời trồng, nàng nhìn Lê Tần bằng cặp mắt thương tâm. Sao Lê Tần có thể nghĩ ra kế sách ấy. Rồi hậu thế sẽ nguyền rủa vua tôi nhà Trần thế nào. Lê Tần cũng đâu tránh khỏi bị đàm tiếu. Thiên Hinh dịu dàng lắc đầu.

-Sao tự dưng tướng quân lại nghĩ đến việc đó?

-Công chúa, thần mạo muội nghe kể chuyện của hai người, cảm phục không biết bao nhiêu cho xuể, người và bệ hạ muôn vàn gian truân, bậc bề tôi không biết lấy gì mà san sẻ. Huống hồ, người và bệ hạ đều là bằng hữu của thần, đã là bằng hữu thì không thể thấy khó không giúp.

-Nhưng còn Liên?

-Công chúa, thần thật lòng muốn cùng Liên bắt đầu một cuộc sống mới.

Liên ngước nhìn Lê Tần. Người đàn ông này trước giờ luôn hành sự theo cảm tính, có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của nàng chưa?

-Ai thèm lấy anh chứ?

-Liên, lúc nãy nàng đã bằng lòng sẽ cùng ta giúp đỡ công chúa và bệ hạ mà.

Liên im bặt, mặt cúi gằm xuống. Thiên Hinh cười hiền rồi bước đến nâng mặt Liên lên, thấy ánh mắt Liên ngân ngấn nước.

-Liên, em đang nghĩ gì thế?

Trước giờ Liên đối diện với nam nhân đều rất cứng rắn, thậm chí cãi tay đôi với những thanh niên trên phố dám chòng ghẹo Thiên Hinh. Sao đứng trước mặt Lê Tần lại e ấp đến vậy?

-Công chúa...hắn đáng tuổi cha em!

Lê Tần mặt đen sì lại, quay sang Liên.

-Ta chỉ mới có bốn mươi tuổi xuân, ai làm cha cô!

Mà quả thật, nếu năm đó y cùng vợ có con, chắc đứa con cũng ngấp nghé tuổi Liên. Thiên Hinh phì cười.

-Chỉ có tuổi tác làm em phân vân thôi sao?

-Tính khí hắn tệ như vậy, em không chịu đâu.

-Tính khí ta tệ? Cô là người giẫm lên chân ta đấy!

Cảnh nãy đến giờ vẫn không nói, y biết nước cờ này đi là một quyết định khá lớn. Nó có thể hủy hoại thanh danh của y và của cả Thiên Hinh, Lê Tần. Đem vợ mình gả cho bề tôi sao?

Thiên Hinh nhìn Cảnh rồi bảo Lê Tần đưa Liên đi ra ngoài. Nàng ngồi xuống cạnh Cảnh, khẽ cất tiếng.

-Chàng đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

-Ta không biết nước cờ này có liều lĩnh quá hay không?

-Cảnh, lần này chàng hãy đưa ra quyết định của chính chàng, chẳng phải là của Thái sư hay ai khác.

-Thiên Thiên, ta thật lòng muốn ở bên nàng. Nếu ta thuận theo ý Lê Tần, đưa nàng khỏi kinh thành rồi ta sẽ thoái vị, nhường ngôi cho Hoảng, về sống ẩn dật với nàng đến cuối đời. Nhưng Hoảng còn bé quá. Ta sợ con chưa thể lo cho giang sơn, Thái sư thì chẳng thể sống mãi.

Nàng gật đầu rất khẽ. Con trẻ vẫn còn thơ, sao có thể ích kỉ nghĩ cho riêng mình.

-Thôi thì, ta cứ gả Liên cho Lê Tần là được rồi, tráo thân đổi phận làm gì cho mệt. Âu cũng là ông trời sắp đặt cả rồi.

Cảnh thở dài nhìn nàng, nắm chặt lấy bàn tay nàng. Làm vợ chồng hai mươi năm rồi, thời gian hạnh phúc ở bên nhau chẳng được bao nhiêu, toàn là nhớ nhung trong xa cách. Chẳng lẽ từ đây đến cuối đời, y không được ở bên nàng được trọn vẹn hay sao?











Lê Tần nhìn sang Liên, hai con mắt đã đỏ hoe. Y hơi hạ giọng.

-Xin lỗi cô, đã hành động mà không nói trước.

Liên trầm ngâm, đôi môi hơi cong lên giận dỗi. Lê Tần thở dài rồi nhìn vào đống lửa. Y hít một hơi thật sâu.

-Nàng ấy tên là Phương.

Liên khẽ quay sang nhìn y, bắt gặp ánh mắt y u uất đau thương.

-Năm đó nàng ấy mười lăm tuổi, ta mười tám tuổi.

-Anh kể với tôi làm gì?

-Gia đình ta chê nàng không có thế gia hiển hách, nên không bằng lòng để ta lấy nàng mà sắp đặt cho ta cưới một người con gái khác.

-Tôi không quan tâm.

-Ta và nàng quyết trốn đi biệt xứ. Sống được một thời gian thì nàng ấy nhiễm phong hàn rồi qua đời.

Liên im bặt nhìn đôi mắt sa sầm đi của Lê Tần.

-Từ đó ta xin ra biên thùy, cuối cùng được Chiêu Hoàng đế thăng chức cao, trấn giữ ải Chi Lăng. Nhưng từ đó, ta luôn cô đơn trong chính cuộc đời của mình.

Rồi y quay sang nhìn Liên, nàng đỏ mặt quay đi.

-Vậy mà đến cái tuổi này rồi, ta còn gặp được cô, Liên. Cô không giống với bất cứ nữ nhân nào ta từng gặp.

Liên chậm rãi quay đầu nhìn, tâm nàng hoảng loạn. Nam nhân này dẫu oai phong uy vũ, nhưng lại có một vết chàm trong tim. Nàng biết mình cảm mến Lê Tần, nhưng nàng không chắc có thể cùng y đi đến cuối con đường này được không..

-Tôi không biết nữa.

-Liên...

Tiếng y gọi tha thiết mà chất chứa nhiều tâm trạng quá. Nàng đứng dậy, bỏ chạy đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia