ZingTruyen.Asia

Trung Trung Tam Si Linh

Si Linh (3)

Sau khi Giang Lưu Phong đưa Giang Trừng về, tức tốc tìm y sư đến thay hắn xử lý vết thương. Giang Trừng cả người toát mồ hôi, trong miệng nỉ non khó chịu, Giang Lưu Phong chỉ có thể lau chùi khắp người cho hắn, lại bón thuốc cho hắn, lúc này hắn mới dần chìm vào giấc ngủ.

Hết bận cũng đã là đêm khuya.

Kim Lăng sớm đã bị hắn đuổi về đi ngủ.

Giang Lưu Phong yên tĩnh đứng ở cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Giang Trừng đang nhắm nghiền hai mắt, trong lòng cảm thấy vô vị.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Hắn như đang hỏi chính mình, cũng như đang hỏi Giang Trừng.

“Bỏ đi.” Hắn thay đối phương chỉnh chăn: “Ngươi muốn làm gì con cũng sẽ giúp người.”

Hắn ngồi xuống, dựa người vào bên giường, cứ như vậy ngủ cho đến hửng đông.

Ngày hôm sau liền có khách không mời đến cửa.

Giang Lưu Phong cười lạnh một tiếng, sai người chặn bọn họ ở ngoài cửa Liên Hoa ổ, nói Liên Hoa ổ mấy ngày này sẽ không tiếp khách.

Ngụy Vô Tiện có ý trèo tường đi vào, nhưng bọn họ đến cửa xin lỗi, đi vào như vậy nhất định sẽ khiến Giang Trừng càng tức giận. Hắn đơn giản nhịn một hồi, vẫn cùng Lam Vong Cơ đợi đến sáng ngày thứ ba.

Sau khi Giang Trừng tỉnh lại, đã bị Giang Lưu Phong ép ăn mấy miếng cơm, mới ra ngoài nhìn hai người không mời mà đến.

“Các ngươi đến đây làm gì? Liên Hoa ổ không chứa nổi được hai vị Đại Phật.”

Sắc mặt Giang Trừng có hơi trắng nhợt, nhìn có vẻ rất suy yếu, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn mang theo gai góc.

Ngụy Vô Tiện ngăn Lam Vong Cơ ở phía sau, nói: “Giang...Giang tông chủ, vết thương của ngài đã tốt hơn chưa?”

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, nói: "Vết thương của ta có liên quan gì đến ngươi? Hà tất phải ở chỗ này giả mù mưa sa giả bộ thuần lương? ”

Ngụy Vô Tiện sắc mặt cứng đờ, tay nắm lấy Lam Vong Cơ chợt siết chặt: "Không phải, chúng ta đến xin lỗi, thực xin lỗi. Lam Trạm không phải cố ý, y vốn không muốn đả thương ngươi..."

Giang Trừng nói, "Không muốn đả thương ta sao? Vậy như thế nào, chẳng lẽ là ta tự mình xông lên sao? ”
Ngụy Vô Tiện nói, "Ngươi biết, ta không phải có ý đó. ”

Giang Trừng xoa xoa huyệt thái dương, rất không kiên nhẫn: "Thật ngại quá, ta không biết. Ngươi là ai và làm sao ta biết ngươi đang nghĩ gì? Tất cả những gì ta biết là ngươi đả thương tôi không chỉ một lần, cho dù cố ý hay vô tình, đó là sự thật. ”

Lam Vong Cơ mở miệng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào? ”

Giang Trừng cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy đùa giỡn: "Ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi sẽ làm cái đó sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Trong khả năng của mình. ”

Giang Trừng nói, "Được! Lam nhị công tử quả nhiên sảng khoái. Ta muốn ngươi ở trong buổi thanh đàm ba ngày sau, trước mặt mọi người, đem chuyện lần này cùng lần trước các ngươi xông vào từ đường Giang gia ta nói kỹ một lần, cũng xin lỗi ta. Thế nào, ta không làm khó ngươi, phải không? ”

Lam Vong Cơ hơi suy nghĩ một chút, nói: "Được. Nhưng ngươi phải đảm bảo rằng sẽ không làm khó hắn nữa. ”

Giang Trừng thản nhiên nói: "Người không đáng, ta sẽ không lãng phí lời nói. ”

Mỗi một câu nói của Giang Trừng đều khiến ngực Ngụy Vô Tiện bực bội, tựa như có một tảng đá lớn đè lên ngực hắn, khiến hắn không thở nổi. Thẳng đến khi Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, hắn mới phản ứng lại, Giang Trừng đã không còn ở cửa Liên Hoa Ổ nữa.

“Đi thôi.” Lam Vong Cơ khẽ nói.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đứng trước cửa chính, nhìn đầm sen, nơi này từng là nơi hắn lớn lên, hắn sinh sống mười mấy năm. Nhưng bây giờ Liên Hoa Ổ đã khác với mười mấy năm trước, người trong Liên Hoa Ổ cũng khác với mười mấy năm trước.

Thí dụ như lan can bên trong đổi thành mới, ví dụ như hắn đã không tìm được phòng hắn từng ở, ví dụ như người đã từng cả ngày tùy tiện gọi hắn là "Ngụy Vô Tiện" hiện giờ xa cách khách khí gọi hắn “Ngụy công tử”

"Thôi bỏ đi, đi thôi."

Hắn xoay người muốn thoát khỏi nơi cảnh vật đã khác xưa này, lại thấy có người mang theo một cái bàn gỗ lim từ trong Liên Hoa Ổ đi ra.

Ngay sau đó, lại có người dùng xe kéo một cái giường đi ra.

Ngụy Vô Tiện lập tức mở to hai mắt, đó là cái bàn trước kia hắn từng dùng, đó là giường trước kia hắn từng ngủ, đó đều là thứ hắn sớm chiều ở chung mười mấy năm, vô cùng quen thuộc.

Có rất nhiều thứ khác đã được chuyển ra ngoài.

Trước kia hắn từng ngồi trên ghế tròn, bầu rượu hắn dùng qua, hộp gỗ hắn cất giữ đồ đạc, quần áo hắn mặc, rèm châu hắn tự tay xâu lên, bình hoa sau khi hắn đập nát lại dính lại, không biết cô nương nào tặng búp bê rối gỗ cho hắn, thư  và rối gỗ nhỏ lộn xộn hắn tỉ mỉ cất giữ.

Mấy thứ này tựa như một bàn tay to lớn, mạnh mẽ kéo hắn trở về mười mấy năm trước.

Khi đó có tiếng cười, có đùa giỡn, có canh sườn củ sen ngon nhất thế giới, có một Giang Trừng luôn đi theo phía sau hắn, vì hắn thu thập cục diện rối rắm.

Hốc mắt hắn nóng lên, chạy đến trước mặt những người đó, ngăn cản bọn họ nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?" ”

Người đàn ông cầm đầu nhìn anh ta một cách kỳ lạ và nói, "Ngươi là ai?" Ngươi có biết đây là đâu không? Còn không mau tránh ra! ”

Đệ tử cùng gã nâng bàn kia nhận ra Lam Vong Cơ phía sau hắn: "Các ngươi là người của Cô Tô Lam thị? ”

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, gật gật đầu, nói: "Đúng. Mấy người sẽ vận chuyển mấy thứ này đến đâu? ”

Đệ tử tốt bụng kia nói với hắn: "Tông chủ nhà ta dặn chúng ta đem mấy thứ này đốt đi. Sao, ngươi có muốn mua không? Ngài ấy nói rằng bọn ta có thể bán nó nếu có ai đó mua nó. Bất quá mấy thứ này đã có vài năm, vẫn luôn ở trong nhà kho chưa từng lấy ra, nếu các ngươi không ghét bỏ, tiện nghi một chút bán cho các ngươi. ”

“Không thể, không thể đốt!” Ngụy Vô Tiện sau khi hô ra những lời này mới phát hiện mình tựa hồ không có lập trường gì để nói những lời như vậy.

Quả nhiên, người cầm đầu kia nói: "Sao không thể đốt cháy? Chúng ta đã sớm khuyên tông chủ đem những thứ cũ kĩ này vứt hết đi, nói cái gì hắn  cũng không chịu. Hiện giờ hắn thật vất vả mới nghĩ thông suốt, còn giữ lại chúng nó làm gì? Dù sao cũng không có người dùng. ”

Ngụy Vô Tiện nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Đúng vậy, mấy thứ này hiện tại cũng đã không còn ai dùng, còn giữ chúng lại làm gì?

"Vậy, vậy đem chúng đặt ở chỗ cũ, ngộ nhỡ khi nào đó, sẽ có người dùng thì sao?" Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ cái bàn kia: "Ngươi xem, cái bàn này còn rất rắn chắc, sao lại không thể dùng được? Còn có cái giường kia, cũng không sụp đổ, nhất định còn có thể dùng! ”

Đệ tử tốt bụng kia nói: "Nếu ngươi muốn dùng thì mua đi, mấy thứ này đặt ở trong nhà kho  chiếm quá nhiều chỗ. ”

Ngụy Vô Tiện nói: "Tại sao đặt chúng trong nhà kho?" Sao không đặt trong phòng ấy? ”

"Aiz, ngươi không biết. Ban đầu là để ở trong phòng, tông chủ còn sai ta một tháng đi quét dọn một lần. Nhưng phòng kia thời gian dài, lại hay mưa, tông chủ liền sai người đi sửa sang. Chờ sửa xong, hắn cũng lười cho người đem mấy thứ này chuyển về, vì thế mấy thứ này vẫn cất giữ trong nhà kho. ”

Hắn kề sát vào Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Ta nghe nói, mấy thứ này là sư huynh tông chủ dùng qua. Nhưng sư huynh của hắn dường như đã qua đời. Ta khuyên ngươi a, đừng dùng đồ người chết dùng qua, không cần phải tham chút tiện nghi kia. Hãy để bọn ta đốt nó. ”

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện hơi đỏ lên.

Thì ra không phải phòng của hắn đã biến mất, mà là hắn không nhận ra căn phòng mới Giang Trừng chuẩn bị cho hắn.

Đúng vậy, mười năm đã trôi qua, mới thay thế cũ không phải là chuyện rất bình thường sao? Người còn sống cũng không thể cứ giống như hắn đang say ngủ, giậm chân tại chỗ. Lúc trước hắn nói Giang Trừng không tiến bộ, hiện tại xem ra, người không tiến bộ chính là hắn mới đúng.

Hắn cười cười, nói: "Ta người này chính là không thể lãng phí. Các ngươi vẫn nên đem mấy thứ này bán cho ta đi, giá cả dễ thương lượng. ”

————
Trừng: Khi ta nói chuyện với ngươi về quá khứ, ngươi nói với ta về tương lai. Bây giờ ta phải đi về phía trước, nhưng ngươi đang nhớ lại.

Bọn họ định sẵn không phải là người cùng đường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia