ZingTruyen.Asia

Trùng sinh chi Hàn gia

Chương 2

Panda2940


Chương 2:

Hàn Thanh chậm rì rì hướng đi về nhà, chưa đến cửa đã liền nghe một trận huyên náo, cũng thấy xa xa Triệu a sao ôm một người chạy về hướng nhà hắn "Hàn Thanh, Sở ca nhi té xỉu dưới ruộng, mở cửa nhanh."

Hàn Thanh đi nhanh tới mở cửa, nhìn Triệu a sao đem người vào nhà, lại đi lấy chén nước "Triệu a sao, đây là có chuyện gì?"

Vừa dứt lời thì thấy một người lớn tuổi bước tiến vào, người trong phòng đều bị đuổi ra ngoài, Hàn Thanh đứng ở bên cạnh giường nhìn đại phu bắt mạch cho bé con "Không có chuyện gì lớn, chính là đói quá, cộng thêm mặt trời nắng gắt, không cần uống thuốc, mua đồ ăn bồi bổ tiểu hài tử là được, aida"

Biết nhà Hàn Thanh hiện tại khó khăn nên cũng không lấy tiền phí khám của bọn họ, Hàn Thanh đưa ông ra cửa thì lão đại phu lại nắm cổ tay Hàn Thanh (bắt mạch) Hàn thanh kiềm chế bản năng né tránh của bản thân "Thân thể người ngược lại thấy tốt, tiểu hài từ này đem ngươi chăm sóc không tệ, quay về nhà đi"

Đợi khi người đều đi hết, Hàn Thanh ngồi vào bên giường nhìn bé con, nhẹ nhàng day day đôi mày nhíu lại của nó. Nói hắn nhìn thấy bé con này liền có tâm tình gì thì không có khả năng, nhưng hiện tại Hàn Thanh thầm nghĩ phải chăm sóc tốt cho bản thân cùng bé con, trên thế giới này người thân của hắn duy nhất có bé con này.

Sở ca nhi ngược lại không có bất tỉnh lâu, đại phu đi không bao lâu liền dậy. Vừa tỉnh lại liền muốn đi xuống ruộng làm việc bị Hàn Thanh ngăn cản. Hàn Thanh suy nghĩ một chút rồi nói "Sở nhi, nhà chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu tiền?"

Nghe được Hàn Thanh hỏi như vậy, bé con lại mặt đỏ hồng, đứng dậy từ trong tủ quần áo cầm ra một cái hộp nhỏ "Tang sự a sao xong xuôi còn dư bốn trăm hai mươi tám văn tiền, ruộng thu hoạch ước chừng giao điền thuê còn lại ba thạch thóc, hai thạch thô lương, một thạch đậu tử"

*Đơn vị đo lường 1 thạch tầm 60kg

Hàn Thanh đối với đơn vị tiền không hiểu lắm, thế nhưng cũng biết khả năng từng đó tiền là không nhiều, tình huống hiện tại không thể để bé con đói ăn. May mà hiện tại là mùa thu, công việc đồng áng cũng không nhiều. Nghe bé con nói xong liền trực tiếp giao năm lạng bạc Triệu a sao vừa đưa cho bé con, "Tiền trong nhà về sau liền giao cho người chịu trách nhiệm, trước ngươi đưa ta ít tiền ta đi mua đồ ăn này nọ"

Sở ca nhi năm siết chặt bạc trong tay, nhẹ nhàng gật gật đầu liền đem bỏ bạc trong vào bên trong chiếc hộp, rồi đưa hết lại cho Hàn Thanh xong không nói gì nữa. Hàn Thanh nhìn dáng vẻ của hắn ngược lại nở nụ cười "Sao nào, không phải nói tiền trong là đều đưa người quản lí sao, ta muốn mua thịt liền cứ thế đưa hết, ăn đến táng gia bại sản thì làm thế nào"

Vừa nói xong liền thấy nước mắt bé con không nói trước mà rơi xuống, khiến Hàn Thanh trong lòng căng thẳng "Làm sao vậy? Sao lại khóc?" Vừa nói vừa giúp bé con lau nước mắt, tiểu hài tử khóc chỉ rơi nước mắt, một thanh âm cũng không có. Hàn Thanh chưa từng thấy ai khóc như vậy, tâm hoảng loạn vừa an ủi vừa đem bé con ôm vào trong lòng một bên dỗ "Sở nhi ngoan a, đừng khóc, có phải Hàn đại ca dễ ngươi không, tí nữa ta liền đánh hắn"

Nói xong chỉ thấy bé con cười thoáng một cái, Hàn Thanh đem bé con nâng dậy, nhíu mày "Sở ca nhi nhà ta này vừa khóc lại cười, chẳng lẽ bị bệnh, không được, ta phải đi tìm đại phu xem xem" Nói xong liền làm bộ muốn ra ngoài lại bị bé con kéo tay "Hàn đại cao, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, ta không phải sao chổi xui xẻo... Ta sẽ không cầm tiền của ngươi bỏ chạy, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt"

Hàn Thanh nhìn nhìn bé con đang cúi thấp đầu, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng có bao nhiêu thịt "Ngươi chạy cũng không sao cả, chính là lúc đó nhớ mang theo phu quân của ngươi, không thì Sở nhi ở bên ngoài bị bắt nạt thì tìm ai khóc đây"

Một câu nói làm bé con đỏ cả mặt lẫn tai "Hàn... Hàn đại ca... Ngươi... Ngươi..." không biết nói gì tiếp, bé con đơn giản trực tiếp trốn vào trong chăn, làm Hàn Thanh cười một trận, trong lòng nghĩ thật sự càng ngày càng giống con thỏ. Không tính toán nữa liền trực tiếp từ hộp tiền bên trong lấy năm mươi văn tiền cầm đi ra ngoài.

Nghe tiếng Hàn Thanh đi rồi, Sở ca nhi từ trong chăn đi ra, xoa xoa cái mặt đỏ bừng của mình miên man suy nghĩ, đứng dậy thật cẩn thận đem chiếc hộp tiền đăt về chỗ cũ, đứng dậy thu dọn một chút trong nhà lại chạy xuống ruộng, tính toán trước khi trời tối đem công việc đồng án làm cho xong.

Một nơi khác Hàn Thanh cầm tiền đi ra cũng không có hỏi nhà bán thịt ở đâu, đơn giản tại trong thôn đi dạo một chút. Chính là sống lại tại nơi này cằn cỗi không tốt lắm, nhưng không thể không thừa nhận không khí nơi này so với hiện đại tốt hơn nhiều. Hít một hơi thật sâu, Hàn Thanh cảm giác từ đầu tới chân đều có một loại cảm giác thoải mái.

Vừa đi thông thả thoáng nghĩ được một lúc, Hàn thanh cảm thấy chính mình tốt nhất là nên rèn luyện thân thể này. Chuyện đó cũng không phải một ngày liền có thể thay đổi, Hàn Thanh trong đầu xác định kế hoạch rèn luyện vừa đánh giá Hàn gia thôn.

Nhà bọn họ ở phía Tây Nam Hàn gia thôn, cách chân núi không xa lăm, bên cạch gần nhất chỉ có hai ba hộ gia đình. Nói là cách gần thế nhưng muốn đi cũng phải mất vài phút lộ trình. Hơn nữa nhìn xung quanh mấy hộ gia đình là đều là nhà gạch mộc mạc, thế nhưng so với nhà hắn tốt hơn không ít.

Trong thôn cũng không có mấy hộ giống nhà hắn, việc này đối với Hàn thanh ngược lại lại có cảm giác rất bình thường. Tóm lại nhìn cảnh tượng hiện tại có thể tưởng tượng các hộ trong thôn có bao nhiêu không tốt.... Xem xem, một quả phụ mang theo một ma ốm, nói thật lúc trước đó có thể sống được cũng xem như kỳ tích.

Mắt Hàn Thanh sáng lên nhìn về hướng đông trước mắt, thấy cách đó không xa có một dòng sông nhỏ. Có sông nghĩa là gì? Ở thời đại này có sông tất nhiên là có cá a, hơn nữa cũng không có nền công nghiệp hiện đại làm ô nhiễm, nghĩ tới trong sông này cá có khả năng có mĩ vị (ngon) Hàn Thanh cảm thấy trước mắt một màu xanh tươi đẹp.

Nhìn nhìn xung quanh, Hàn Thanh tìm thấy một cây tương đối thô, bẻ xuống một nhánh cây lại tìm một viên đá, mài nhọn đầu cành cây. Như vậy hoạt động một hồi khiến Hàn Thanh cảm giác thể lực chính mình đã chống đỡ hết nổi, thầm mắng một câu rồi chỉ có thể dựa vào dưới táng cây nghỉ ngơi một lúc.

Ai nói quân tử xa nhà bếp thì Hàn Thanh sẽ khinh thường xem như chó má. Lúc còn nhỏ Hàn Thanh đã liền đem chính vào vào quan đội, nhưng ở trong quan đội không có người quen thiếu gia nhà họ Hàn, làm sai, nói không ăn cơm sẽ bị bỏ đói.

Lúc hết nhiệm vụ quân ngũ cũng đối diện một đám lão già nhà mình mặc kệ không ăn thì chờ chết đói. Đến sau này Hàn Thanh từ nhà tổ trạch chuyển ra ngoài cũng chỉ thuê một người giúp việc, đồ ăn đều là chính mình làm. Cho nên đối với nấu ăn, Hàn Thanh không so với đầu bếp khách sạn, thế nhưng cũng làm được một vài món chuyên môn hương vị không tồi.

Không đợi bắt được cá, Hàn Thanh đã chính mình trong đầu chuẩn bị một bàn tiệc cá.

Nghỉ ngơi một lúc Hàn Thanh cảm giác thể lực khôi phục không sai biệt lắm, xăn ông quần tới đầu gối đi xuống nước. Muốn nói là cá cổ đại có thể vì không hay bị đánh bắt quá nhiều, thấy người xuống nước cũng không biết trốn ngược lại còn ngốc hướng đùi Hàn Thanh bơi tới.

Hàn Thanh mừng rỡ thoải mái chẳng mất nhiều sức bắt được hai con cá, thu thập một chút rồi hướng về nhà, đồng thời có chút buồn bực. Cá dễ bắt như vậy trong nhà không có thịt cũng có thể bắt hai con cá ăn, như thế nào lại đem bé con đói gầy như thế.

Trên đường trở về nhà gặp người nào Hàn Thanh cũng đều cười chào hỏi, ngược lại có người thấy hắn bắt cá như muốn nói gì đó cuối cùng vẫn lắc đầu quay đi. Hàn Thanh nghĩ nghĩ cũng không nói gì, tiếp tục đi về nhà. Đến nhà lại không thấy bé con, than thở một câu không phải bé con lại đi xuống ruộng rồi chứ.

Thế nhưng hắn cũng không biết ruộng nhà ở chỗ nào nên cũng không đi ra ngoài tìm người mà trước tính toán đem cá xử lý một chút. Thể nhưng tìm cả trong nhà cũng không tìm được dấm chua, liền dùng muối trước đem hai con cá ướp.

Không còn việc gì để làm, Hàn Thanh liền đứng tại trong sân đánh quyền, một bộ quyền đánh xuống Hàn Thanh cảm giác chính mình lâu rồi không có cảm giác này, sống lại khiến hắn cảm thụ triệt để.

Có thể là hôm nay đối với Hàn Thanh mà nói là vận động quá nhiều, Hàn Thanh cảm giác cả người không còn chút khí lực, không chống chê được nằm trên giường thiếp đi.

Đợi đến khi lúc Sở ca nhi trở về liền thấy Hàn Thanh nằm trên giường giày còn chưa cởi ngủ say sưa, nhìn trong phòng Hàn Thanh xử lí tốt hai con cá, do dự một chút vẫn đem cá lấy ra tính toán làm cơm chiều, tuy rằng thứ này thật sự rất khó ăn.

Lúc Sở ca nhi tính toán làm cá thì Hàn Thanh rốt cuộc tỉnh lại, liền thấy bé con mang đuôi cá muốn đem cá ném vào bên nồi, nhanh chóng ngăn cản bé con "Sở nhi, cá không phải làm như vậy."

Sở ca nghi nghi hoặc nhìn thoáng qua Hàn Thanh "Hàn đại cá, cá ăn không ăn, lại khó ăn rất đắng, ngươi muốn ăn thịt ta liền đi mua thịt cho ngươi ăn, đừng ăn cái này"

Hàn Thanh nhéo nhéo mặt bé con "Muốn cho người ăn món mới lạ a, trong nhà có dấm chua không? Lấy cho ta một ít đi." "Dấm chua là cái gì?"

Nhìn mặt bé con biểu hiện khó hiểu, Hàn Thanh cũng thật muốn nói một tiếng gạt người a "Kia có rượu không, tửu cũng được" Tiểu hài tử lắc lắc đầu "Rượu tửu thực quý, trong nhà không có"

Hàn Thanh suy xét một chút quyết định vẫn là làm cá nướng đơn giản đi, rau thơm hắn cũng vừa thấy ở phía sau, cũng không gọi Sở ca nhi đi hái mà chính mình đi ruộng sau nhà hái rồi trở lại phòng. Đem bong bóng cá vét xử lí sạch, lại đem đồ ăn thả vào, tìm xuyên ngang con cá rồi lại xử lí thêm một con cá nữa.

Nhờ Sở ca nhi trong sân thổi đống lửa liền bắt đầu nướng cá, Sở ca nhi cảm thấy kì quái nhìn Hàn Thanh và cá trên tay, về phòng thổi hai bát thô lương, nghĩ nghĩ lại đem dưa muối trong nhà lấy ra thêm một ít, nghĩ tí nữa Hàn đại ca nếu làm cá khó ăn, hắn liền phụ trách đem cá ăn sạch, còn dưa cho Hàn đại ca ăn chút lót dạ.

Nhưng một lát sau Sở ca nhi liền ngồi xổm bên cạnh Hàn Thanh ngửi ngửi "Thơm quá a, Hàn đại ca, thơm quá a" bé con không khen hắn mà nói nửa ngày cũng chỉ có hai câu trên, lại khiến Hàn Thanh bị chọc cười.

"Ngươi nói mùi người Hàn đại ca sao, ta lại không biết đó" Mắt thấy mặt bé con liền đỏ bừng, muốn đứng dậy không để ý hắn nữa chính là không đành, liền đem đầu cúi thấp không nói gì nữa. Hàn Thanh nhìn nhìn tiểu hài tử, thẹn thùng như vậy thật giống con thỏ nhỏ nha, trong lòng thầm nói một câu Sở tiểu thỏ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia