ZingTruyen.Asia

Trọng Sinh Ta Bị Tình Địch Câu Dẫn

Chương 26

Dahyun-p

Lâm Nhã Nghiên có thể nói là hoa khôi của trường, nhưng mỹ nữ vừa có sắc vừa có tiền như nàng không phải là nhiều. Tuy xét thành tích học tập nàng chẳng có gì xuất chúng, tiếng tăm ở trường cũng đầy rẫy tin đồn ăn chơi trác táng. Chỉ là xét trên gia thế của Lâm Nhã Nghiên, không ai dám công khai phỉ báng nàng.

Bởi vì hôm nay Lâm Nhã Nghiên muốn đi gặp một người, nàng liền cáo bệnh không tới trường. Trên đường đến gặp người, Nhã Nghiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ về lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, cũng nghĩ tới làm thế nào một lần nữa ở kiếp này đem cuộc đời cả 2 cột vào nhau.

Cũng như Đa Hân, Nhã Nghiên đều là người trọng sinh trở về, không hẳn bởi vì thương tiếc cho em họ yêu quý của mình mà trọng sinh, Nhã Nghiên vốn cũng có tiếc nuối rất lớn ở kiếp trước.

Lâm Nhã Nghiên làm gì có tâm hồn cao cả toàn tâm toàn ý vì hạnh phúc của người khác cơ chứ. Nàng không bao giờ phủ nhận sự ích kỷ của bản thân.

"Tiểu thư, tới nơi rồi ạ" Giọng bác tài xế vang lên bên tai, kéo về dòng suy nghĩ đang đi vào cõi thần tiên của Lâm Nhã Nghiên. Nàng định thần lại, liền bước xuống xe.

Tiếng xôn xao bàn tán của hàng xóm vang vọng bên tai. Những lời đoán mò đặt chuyện đến từ bốn phương tám hướng khiến sắc mặt Nhã Nghiên có điểm khó chịu. Mặc dù cô vốn đã quen, nhưng ít nhất đám học viên còn biết thu liễm một chút.

Đây không phải lần đầu tiên những người hàng xóm nhìn thấy những chiếc xe vô cùng đắt tiền ấy đỗ lại con phố nghèo nàn này, nhưng toàn bộ đều là vì tới tìm 2 chị em kia.

---

Yoo Jeongyeon lần đầu tiên gặp vị tiểu thư này, cô thề rằng đây chính là lần đầu tiên gặp mặt.

Biết đối phương là người nào đó có vẻ quan trọng, Jeongyeon nhịn thương đau đem loại trà đắt tiền nhất ra tiếp đãi.

Có chút ngượng ngùng, cô biết loại trà này trong mắt đối phương rẻ mạt cỡ nào.

Cũng không thể đổi được, rốt cuộc thì đây là những gì tốt nhất là cái nhà rách nát này có.

Ấn tượng đầu tiên đối với vị tiểu thư lạ mặt này là cô ấy rất xinh đẹp. Yoo Jeongyeon sau khi đắm chìm vào đó tận 10 phút đã rút ra kết luận như vậy.

Ấn tượng thứ 2 là nàng ta vô cùng thẳng thắn, còn có chút bá đạo.
Nàng hỏi cô có muốn hẹn hò với nàng không.

Làm ơn đi, đây là lần đầu tiên chúng ta biết nhau được không.

Tất nhiên cô từ chối nàng, cô nói giữa 2 người không có tình cảm cũng không có nhận thức nhau, không thể hẹn hò.

Ấn tượng thứ 3 đối với nàng là con người này không chỉ thẳng thắn còn rất ngoan cố.

Nàng không còn hỏi nữa mà lần này như ra lệnh cho cô nhất-định-phải-hẹn-hò-cùng-nàng.

Đây là cái tình huống gì?? Yoo Jeongyeon này có lực hấp dẫn đến vậy sao?

Cô một chút đều không thể hiểu được.
Jeongyeon lại từ chối.

Vị tiểu thư này quả thật bá đạo, ngang nhiên không tiếp thu ý kiến của cô, nàng còn nói ngày mai sẽ lại đến cùng cô dạo phố.

Cô tức muốn hộc máu, này là cái dạng nào bá đạo tổng tài?

Không đúng, bá đạo tổng tài nào mắt mù mới theo đuổi bản thân đi.

Ơ?

Chẳng phải vừa mới có một người sao?

Nàng khả năng mắt không có vấn đề gì chứ?

Cô có nên giới thiệu cho nàng vài phòng khám mắt?

-----

"Ơ...à...c-chào cậu, Đa Hân"

Sa Hạ từ đằng xa đã nhìn thấy Đa Hân, kiềm chế sự phấn khích tiến lại gần. Có lẽ là do quá phấn khích, nàng hoàn toàn không nhìn thấy Tỉnh Nam đứng bên cạnh.

Đa Hân nhìn Sa Hạ, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Dạo gần đây mỗi khi thấy nàng, cô lại thấy khó chịu. Khó chịu đến nỗi cô muốn trực tiếp đuổi nàng đi. Không chỉ khó chịu vì nàng vốn là đối thủ của cô, mà cảm giác khó chịu này đến từ một điều gì khác.

"Sa Hạ, chúng ta không ở trong trường, đừng quá tỏ ra thân mật với tôi"

Sa Hạ hiển nhiên biết điều này, đây không phải lần đầu tiên Đa Hân cảnh cáo nàng. Vốn nàng không phải là loại người ngoan cố, bám riết lấy một ai đó. Nhưng Đa Hân là ngoại lệ, là người bạn đầu tiên đối xử tốt với nàng.

Không phải lần nào cũng là tốt. Đa Hân cũng sẽ mắng, sẽ ghét bỏ nàng nghèo khổ, ngốc nghếch.

Nhưng cũng không đại biểu cô ấy là người xấu. Sa Hạ cảm thấy Đa Hân như là đang khẩu thị tâm phi. Đa Hân bắt nạt nàng, nhưng cô ấy lại ngăn cản người khác bắt nạt nàng. Cũng như cô ấy cố tình bỏ lại Sa Hạ ở văn phòng hội học sinh, nhưng cuối cùng Đa Hân vẫn quay trở lại đón nàng.

Nàng yêu chết tính cách này của cô ấy.

Vì thế mặc cho Đa Hân như thế nào ghét bỏ mình, Sa Hạ vẫn luôn bám theo cô ấy.

"Tôi có việc bận, không rảnh quản cậu, tạm biệt"

Đa Hân nói như thế rồi bỏ nàng mà đi. Dù ngắn ngủi nhưng may mắn là nàng được nhìn thấy Đa Hân vào ngày nghỉ, Sa Hạ không thể nào không cảm thấy hạnh phúc.

"Đa Hân, có gì buồn cười sao?" Tỉnh Nam đột ngột hỏi. Đa Hân ngơ ngác nhìn nàng, không lý giải được câu hỏi vừa rồi.

"Hả?"

"Cậu không biết bản thân đang cười rất tươi sao?"

Đa Hân bất giác không biết nói thế nào, cô quả nhiên như lời Tỉnh Nam nói, đang cười rất tươi.

Tại sao lại cười? Vì điều gì?

Cũng giống như...

Tại sao nhìn thấy Sa Hạ lại khó chịu?
Vì lời tỏ tình kia sao?

Vì Sa Hạ thân mật với Hiệu Tích sao?
Vì cái gì lại nhớ đến nàng?

Thấy Đa Hân không nói gì, Tỉnh Nam cũng không tiếp tục hỏi. Nàng biết đây chưa phải là thời điểm Đa Hân nên nhận ra điều đó, cô ấy còn chuyện phải làm.

---

"Em gái kia" Hai tên thanh niên gọi lại Sa Hạ, trong mắt dấy lên ngọn lửa dục vọng.

Giống như không nhận ra có người gọi mình, Sa Hạ vẫn tiếp tục đi thẳng.
Hai tên thanh niên bị lờ đi trở nên tức giận. Một tên trong cả hai nắm cổ tay Sa Hạ, kéo mạnh lại.

Sa Hạ biết bản thân có xác xuất gặp rắc rối nhiều hơn người khác, nhưng nàng chưa từng rơi vào trường hợp này ở ngoài trường. Cảm giác đau đớn lan truyền đến não bộ khiến nàng muốn hét lên.

Tình huống hiện tại không cho phép nàng làm điều đó, bọn chúng đã nhanh chóng bịt miệng nàng.

Sa Hạ gặp qua chuyện này rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cảm thấy sợ hãi như vậy. Ở đây là chỗ không người, rất có thể nàng còn bị giết một cách thầm lặng.

Nàng tránh đi cái ôm của tên thanh niên, muốn lách ra vùng bỏ chạy. Hắn thấy thế lấy làm đắc ý, gã liền chắc mẻm đây là con mồi béo bở nhất hắn từng bắt được.

"Phản kháng tiếp đi nào, vậy thì bọn anh mới có hứng thú chứ"

Sa Hạ nửa uất hận, nửa lại sợ hãi, cơ thể nàng run rẩy lợi hại. Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của mỹ nhân, hắn như được cổ vũ. Cần có nhiều vận may đến cỡ nào mới gặp được một mỹ nhân thanh thuần ngây thơ như thế này cơ chứ. Chưa kể đến thân hình nàng ta cũng vô cùng đầy đặn.

Bọn hắn biết chứ, biết cái hậu quả sẽ đổ lên đầu chúng một khi chúng thực hiện hành vi cưỡng bức khốn nạn này. Nhưng đấy là nếu có người biết, làm gì có ai biết được cơ chứ, chúng đã nghiên cứu kỹ địa hình và con hẻm tối tăm này chẳng bao giờ có một bóng ng-"

"Tôi đã quay lại toàn bộ, các người định làm tiếp thật sao?"

Đan Hân nở nụ cười có vài phần tinh nghịch, giống như đang xem một bộ phim hài. Hai mắt cô mở toang ra với vẻ tươi cười rạng rỡ trên gương mặt đáng yêu của mình. Còn Sa Hạ, cặp mắt nàng thì lại mở toang ra với nỗi sợ dâng trào trong khóe mắt.

Gã thanh niên đang bắt giữ Sa Hạ lắp bắp mở miệng đầy hoang mang, lo lắng.

"M-Mày, mày nói cái quái gì thế hả?"
"Tội phạm bây giờ trí thông minh đều thấp như vậy sao? Đến cả tiếng người còn không nghe hiểu được nữa"

Như không thể hiểu tại sao đối phương lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy, Đa Hân nghiêng đầu thể hiện sự bối rối. Tỉnh Nam nhìn thấy cũng phải bật cười, không thể phủ nhận là Đa Hân đang cố tỏ ra đáng yêu, mặc dù tình huống này không hợp cho lắm.
Thật ra kể từ lúc Sa Hạ bị kéo vào hẻm tối, bọn họ đã bắt gặp được rồi. Nhưng Đa Hân lại không đến cứu Sa Hạ, chỉ âm thầm quay lại quá trình.
Tỉnh Nam thật không thể hiểu nổi, nếu không định cứu Sa Hạ thì tại sao không mặc kệ mà bỏ đi, còn nếu muốn cứu, vì cái gì còn không xông lên?

Đa Hân tâm tình hiện giờ cũng phức tạp không kém. Ở kiếp trước cô vốn chính là người đã thuê 2 tên này bắt cóc và cưỡng bức Sa Hạ, mặc dù cuối cùng kế hoạch đổ bể vì sự xuất hiện của Chu Tử Du. Nhưng kiếp này cô vốn chưa từng lặp lại điều đó, vậy mà lịch sử lại tái diễn?

Cô dự định ngăn cản bọn chúng, nhưng lại chần chừ, nếu cứu Sa Hạ thì cơ hội thể hiện của Chu tiểu thư sẽ bị cô cướp mất. Cô không biết quan hệ giữa 2 người họ thế nào, nhưng thay vì chịu ơn một nữ phụ ác độc như Đa Hân thì để một người như Chu tiểu thư cứu nàng vẫn tốt hơn nhiều.

Nhưng Đa Hân đã đợi được một lúc rồi, cho đến khi cô không chịu được nữa và ra mặt, người cần đến vẫn chưa đến.

Gã đàn ông nhìn thấy đoạn video trong điện thoại thì điên cuồng lên, hắn buông Sa Hạ ra rồi lao như điên vào Đa Hân. Cho đến khi hắn thấy có vài người đi đường tò mò dừng lại xem ở đầu hẻm tối, hắn cùng đồng bọn co giò bỏ chạy.

Đa Hân chỉ nhìn Sa Hạ bơ phờ chỉnh lại quần áo mà không có ý định đỡ nàng, trong khi Tỉnh Nam giải tán đám đông.

Sa Hạ nhìn đến Đa Hân, dù không lý giải hết hành động cùng biểu cảm ấy, tuy nhiên cô vẫn là người cứu nàng, nói lời cảm ơn vẫn phải có.

Đó là nếu Đa Hân có thời giờ nghe nàng cảm ơn. Mắt thấy Chu Tử Du đang tiến lại gần, Đa Hân đem Sa Hạ giao cho cô.

"Chu học muội, em đưa Sa Hạ về đi"

"Học tỷ tại sao không tự mình đưa về?"

"Có điểm bận rộn, chiếu cố học tỷ trong trường cũng là việc học muội nên làm, tạm biệt"

Không để cho Chu Tử Du có cơ hội từ chối, Đa Hân kéo tay Tỉnh Nam bỏ đi.  Không hẳn là trốn tránh Sa Hạ, Đa Hân thật sự có lý do phải đi.

Bởi vì cha của cô, sớm hơn kiếp trước, bị tai nạn giao thông.

Lão cáo già Trịnh Chính Hàn!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia