ZingTruyen.Asia

Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước- Sự Ra Đời Của Một Anh Hùng (599-End P1)

Chap 745: Khi ta là người tức giận nhất? (5)

Ume_Oiya

Cale không khỏi nở một nụ cười ấm áp sau khi chứng kiến ​​khung cảnh yên bình trong khu vực ăn uống.

"Không!"

Tang.

Raon gõ vào tay vịn bằng chân trước. Rồi cậu nhóc lắc đầu trong khi hét lên.

"Ta ghét rau!"

"Em chỉ muốn ăn tráng miệng thôi, nya!"

Hong nói to hùa theo Raon còn On thì thờ ơ múc những hạt đậu trên đĩa salad của cô nhóc bằng nĩa và bỏ chúng đi nơi khác.

"Thiếu gia-nim."

Ron nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt và chào Cale.

Nó khiến những đứa trẻ trung bình chín tuổi giật mình một lúc trước khi tránh khỏi ánh mắt của cậu. Cale bước đi không chút do dự, ngồi xuống đầu bàn và lặng lẽ quan sát những đứa trẻ trung bình chín tuổi ngồi ở hai bên bàn.

Một trong những điều cậu đã nói với giọng nói của bài kiểm tra về điều khiến cậu tức giận...

'Khi bọn trẻ phàn nàn về các món ăn phụ.'

Đây là lần đầu tiên Cale thấy bọn trẻ phàn nàn về các món ăn phụ.

Raon lén nhìn Cale rồi nghiêng đầu bối rối.

"Nhân loại, sao ngươi lại cười như vậy?"

On đã từ từ đặt nĩa xuống và cũng đang bối rối nhìn Cale.

Cale nhẹ nhàng hỏi thay vì trả lời câu hỏi của Raon.

"Raon, năm nay nhóc bao nhiêu tuổi?"

"Ta á? Nhân loại, ngươi thậm chí còn không biết tuổi của ta sao?!"

Raon đặt nĩa xuống và dang hai chân trước ra.

"Ta năm nay bảy tuổi!"

'Là một năm sau.'

Cale nhận ra rằng ảo ảnh này dựa trên một năm tới. Thực ra, cậu đã có một số nghi hoặc ​​mơ hồ rằng đây là tương lai kể từ khi bắt đầu ảo ảnh này.

'Điện hạ không trở thành vua dù đã là một năm sau trong ảo ảnh này sao?

Và ngài ấy ngập đầu trong công việc hả?'

Khóe môi Cale giật giật. Đây là niềm vui của một người không có việc làm. Raon, người không thể nào biết được điều này đã cảnh giác liếc nhìn Cale rồi mở miệng lần nữa.

"Ngươi... Ngươi đang muốn nói rằng một đứa trẻ bảy tuổi không được kén chọn thức ăn đúng không?! Ta ghét rau!"

"Được rồi, thế thì đừng ăn chúng."

"...Hửm?"

Raon nghiêng đầu bối rối còn Hong thì ngừng lén lút nhét món tráng miệng vào túi để nhìn Cale. On chỉ đơn giản là mang một ánh nhìn nghi ngờ trên khuôn mặt của cô nhóc.

Tuy nhiên, Cale khá nghiêm túc.

"Cứ ăn những gì mấy đứa muốn. Mấy đứa có thể ăn những thứ mình không muốn ăn sau cùng hoặc bất cứ khi nào muốn ăn là được."

Cho đến bây giờ, Cale, với những đứa trẻ này trung bình chín tuổi... Không, những đứa trẻ trung bình mười tuổi ở đây... Cậu chưa bao giờ thấy lũ trẻ này phàn nàn về các món ăn phụ.

Ba đứa nhóc này ăn cái gì cũng ngon lành. Nó là một điều tốt, nhưng đối với cậu thì nó không phải khi nào cũng tốt.

Đây là những đứa trẻ đã trải qua nạn đói trước đó.

'Một chuyện thế này cũng tốt.'

Những đứa trẻ trung bình mười tuổi phàn nàn về món ăn phụ...

Cale đã muốn nhìn thấy cảnh này ít nhất một lần. Khi nào cậu sẽ được nhìn thấy cảnh chúng phàn nàn về các món ăn phụ nếu chúng không làm thế khi còn nhỏ đây chứ? Cale chưa bao giờ phàn nàn về các món ăn phụ của mình ngoại trừ khi cậu còn rất nhỏ và bố mẹ cậu vẫn còn sống. Có lẽ, việc được phàn nàn là một điều xa xỉ.

"...Nhân loại, ngươi thật kỳ lạ."

Raon thậm chí còn cảnh giác hơn với ánh mắt của Cale và nhóc bắt đầu múc rau lên bằng nĩa. Hong đặt món tráng miệng xuống và quyết định ăn bữa chính trước. On vừa lắc đầu vừa ăn đậu.

"Chẳng phải ta đã nói là không cần phải ăn những thứ mà mấy đứa không thích rồi sao?"

Cale hỏi với nụ cười hài lòng trên khuôn mặt, nhưng những đứa trẻ trung bình mười tuổi không để ý đến cậu.

"Tuyệt vời thật, thiếu gia-nim."

Ron nở một nụ cười nhân hậu và khen ngợi Cale.

Cale cau có.

Cale sau đó đã trải nghiệm một điều mà cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình.

"Đây là một ít ramen cay, thiếu gia-nim."

Beacrox đặt một bát ramen xuống trước mặt Cale.

Đây là một tình huống không thể tin được và chỉ có thể xảy ra vì đây là ảo ảnh. Cale vui vẻ tận hưởng ảo ảnh.

"Ồ."

Dù chỉ là ảo ảnh, nhưng mùi vị, mùi hương và tất cả mọi thứ đều giống thật.

Ăn ramen lại lần đầu tiên sau một thời gian dài?

"Hương vị rất ngon."

Cale đang thưởng thức món ramen của mình nhưng Beacrox thì lầm bầm với vẻ ghê tởm.

"...Ăn ramen trong cả tháng thật kinh tởm."

"Hửm? Anh vừa nói gì à?"

"Không, thiếu gia-nim. Tôi có nên nấu thêm một bát khác cho cậu không?"

"Ừ. Làm mì ramen jjajang ấy." [H: ramen jjajang là mì tương đen bên Hàn đó mn :>>]

"Vâng."

'Ồ! Anh ta cũng nấu được cả ramen jjajang hả?'

Cale đã phải kìm mình lại để không hoan hô. Cậu cảm thấy mình cũng nên hỏi liệu anh ta có làm được bibin ramen luôn hay không. Cale đang yên bình thưởng thức ramen của mình khi nhìn những đứa trẻ trung bình mười tuổi ăn mọi thứ với ánh mắt hài lòng. [H: bibim ramen là mì trộn nha]

'Hửm?'

Đũa của cậu ngừng di chuyển. Ánh mắt Cale dừng lại ở cửa sổ một lúc.

'Cái gì vậy?'

Cơ thể cậu hơi hướng về phía cửa sổ như thể sắp đứng dậy. Tuy nhiên, cậu phải quay đầu lại mà không thể tiếp tục suy nghĩ của mình.

"Cale-nim."

Choi Han bước tới và nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi không tìm thấy."

"Huh? Tìm cái gì?"

"Tìm thấy trò để chúng ta chơi hôm nay."

'Hửm?'

Cale ngây người nhìn Choi Han, người đã quay lưng lại với cậu như thể anh thấy thất vọng.

"Ta cũng vậy! Ta cũng không thể tìm được gì cả!"

"Không có gì để làm bây giờ hết á, nya!"

Raon và Hong nói với vẻ thất vọng trong khi On lắc đầu như thể cô nhóc rất buồn.

Cale nhớ lại một điều khác mà cậu đã nói với giọng nói của bài kiểm tra.

'Khi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để làm.'

'Heh.'

Khóe môi Cale bắt đầu giật giật. Cậu nhanh chóng đưa tay lên che miệng và nghiêm túc trả lời.

"Được rồi. Chắc hôm nay tôi chẳng còn làm được việc gì khác ngoài lăn lộn trên giường nữa."

"Hãy vui lên đi, thiếu gia-nim."

Ron đưa cho cậu một cốc nước chanh.

Cale thưởng thức vị đắng của nước chanh sau một thời gian không uống và hăng hái ăn hết phần mì ramen còn lại của mình.

Cuộc sống lười biếng thực sự của cậu đã bắt đầu sau đó.

* * *

"Thật tuyệt."

Cale lăn sang bên phải. Chiếc giường xê dịch.

Cale nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm một mình.

"Thế này thực sự rất tuyệt."

Không ai đến đánh thức cậu dậy.

Cale phải dậy sớm nhưng lại muốn ngủ thêm. Cậu đã nói rằng việc không có ai đến đánh thức mình làm cậu tức giận. Đó là một điều khác mà Cale đã nói với giọng nói của bài kiểm tra.

"Heh."

Cậu cảm thấy như thể sự mệt mỏi tích tụ trong mình đã hoàn toàn bị cuốn trôi.

Mặc dù chỉ mới được một ngày, nhưng cả Công tước Deruth, Nữ công tước Violan, Basen và thậm chí là cả Lily đều dường như cực kỳ hăng hái về việc Cale thậm chí còn không nghe thấy chữ 'việc' trong từ công việc.

Alberu thậm chí còn không nhận cuộc gọi của cậu và nói rằng anh quá bận. Anh chỉ đơn giản là bảo Cale đi chơi.

Choi Han đã rời đi để gặp Lock và lũ trẻ Sói, nói rằng anh ấy sẽ cố gắng tìm việc gì đó để làm.

On, Hong và Raon. Những đứa trẻ trung bình mười tuổi đã đến học buổi học của Ron. Bọn nhóc có thể sẽ đến gặp Cale sau khi bài học buổi sáng của chúng kết thúc.

Nhắc mới nhớ, Rồng cổ đại Eruhaben hình như đang bận xây dựng một hang ổ mới. Còn Rosalyn thì đang bận rộn với Tháp ma thuật.

'Mọi người khác ngoài mình đều bận rộn.'

"Heh."

Cale thậm chí còn hạnh phúc hơn khi cậu là người duy nhất không làm gì cả.

"...Nhưng hmm..."

Cale đang cười rạng rỡ và lẩm bẩm một mình trong khi để chiếc giường êm ái bao lấy cậu.

"Mình hoàn thành bài kiểm tra này kiểu gì giờ?"

Những tình huống cho đến bây giờ mà lẽ ra cậu phải cảm thấy tức giận...

Bị đuổi việc.

Ăn ramen mỗi bữa.

Nghe bọn trẻ phàn nàn về món ăn phụ.

Lăn lộn trên giường.

Ngủ nướng.

Không có tình huống nào trong số này thực sự khiến cậu tức giận.

Quên tức giận đi, cậu cảm thấy như thể mình đang trải nghiệm tương lai trong mơ.

'Mình đã trải qua tất cả những khoảnh khắc tức giận mà mình chia sẻ với giọng nói của bài kiểm tra, bao gồm cả việc chợp mắt.'

Cale tự hỏi liệu bài kiểm tra phẫn nộ này có nên kết thúc ngay bây giờ không.

Chỉ mới một ngày.

Cậu đã nghỉ ngơi một ngày nên đã đến lúc phải tiến lên phía trước một lần nữa.

"...Nhưng hmm..."

Cale lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"...Có gì đó hơi kỳ lạ ở đây."

Nụ cười trên mặt dần biến mất. Cale xuống giường, đi dép vào và bước đến cửa sổ có sân thượng.

Ánh mắt cậu tập trung vào giữa một ngọn núi có thể nhìn thấy được từ lãnh thổ.

Bắt đầu từ giữa và tất cả các con đường đến đỉnh...

Cậu quan sát một cái gì đó trên núi.

Nó mang đến cho cậu một cảm giác khó chịu không tên.

Cale nắm lấy tay nắm cửa sổ để nhìn kỹ hơn thứ ở đằng xa. Cậu muốn lên sân thượng để nhìn rõ hơn.

Tại thời điểm đó...

"Nhân loại!"

Cốc cốc cốc. Bang!

Cale nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ trước khi Raon xông vào và gọi tên cậu. On, người đã gõ cửa bước vào sau Hong và Raon.

Cale nhìn những đứa trẻ trung bình mười tuổi một lúc trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa và hỏi một cách thờ ơ.

"Raon."

"Sao vậy, nhân loại?"

"Thứ màu đen trên núi là gì vậy?"

Ngọn núi có thể được nhìn thấy khá rõ ràng từ lãnh địa. Nó ở rất xa, nhưng cậu có thể biết rằng đó là một trong những ngọn núi nơi họ khai thác đá cẩm thạch.

Từ trung tâm của ngọn núi đó đến đỉnh... Cho đến tận vị trí có viên đá cẩm thạch...

"...Cái thứ trông giống hình con rắn đó."

Có một đường dài màu đen được vẽ dọc như một con rắn.

Cale không nhớ có thứ như thế ở lãnh thổ Henituse.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Cậu cảm thấy tim mình đập một cách kỳ lạ.

Một cảm giác khó chịu bản năng trỗi dậy từ bên trong cậu.

'Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là lần đầu tiên một chuyện như này xảy ra trong quá trình kiểm tra.'

Cale không thể tìm ra câu trả lời. Tuy nhiên, Raon đã sớm cho cậu câu trả lời.

"Nhân loại, ngươi còn không biết đó là cái gì sao?!"

Raon trả lời một cách thờ ơ, như thể nhóc ta bối rối khi Cale hỏi một điều như vậy. Trên thực tế, nhóc có vẻ phấn khích khi trả lời.

"Đó là một bài học từ White Star-nim!"

'...Cái? Cái gì-nim?'

Cale vô thức nắm chặt tai mình.

'Mình vẫn còn đang ngủ mơ sao? Raon vừa gọi ai bằng nim vậy?'

Cale lặp lại cái tên đó với Raon như muốn hỏi về nó.

"...White...Star...nim?"

Hong gật đầu.

"Đúng vậy, nya! White Star! White Star-nim đã giáng xuống sức mạnh hắc ám trên ngọn núi đó để giúp chúng ta giác ngộ đó!"

"Chúng ta phải nghe lời White Star-nim! Nếu không, viên đá cẩm thạch đó sẽ biến mất khỏi lãnh thổ Henituse! Nhân loại, điều đó sẽ rất tệ đó!"

Sau khi Raon hào hứng đưa ra nhận xét ấy, On cũng bình tĩnh thêm vào.

"Đất canh tác của Vương quốc Whipper đã mất hết giá trị vì họ không nghe lời White Star-nim, nya. Hậu quả là một phần ba công dân của Vương quốc Whipper đã chết đói."

"Đúng vậy, nya! Đó là lý do tại sao Toonka cũng rất nghe lời White Star-nim! Chúng ta cũng phải nghe lời thật tốt!"

Hong gật đầu trước lời nhận xét của chị gái và hào hứng thêm những gì mình biết vào.

"Nhân loại, ngươi còn không nhớ sao? Hay ngươi giả vờ không biết vì nghĩ chúng ta không biết?"

Raon đang nhìn Cale như thể cậu thật kỳ cục.

"Ha, haha-"

Cale chỉ cười.

'Đúng rồi. Không đời nào bài kiểm tra này lại dễ dàng được.'

Cale nhận ra ngay lúc đó.

'Ah. Mình phải nhanh chóng ra ngoài và kết thúc cái tên White Star chết tiệt đó thôi.'

Cậu cũng nhận ra một điều khác.

'...Mình hơi tức giận?'

Cale đang dần cảm thấy khó chịu và tức giận.

"Nhưng, nhân loại."

"Cái gì?"

Raon tiếp cận cậu với vẻ phấn khích và mong đợi khi nhóc thận trọng hỏi.

"Khi nào chúng ta đi cầu nguyện vậy?"

"Hửm? Cầu nguyện?"

'Không thể nào, phải không......?'

"Chúng ta cần phải đi cầu nguyện với Thần Tuyệt Vọng-nim!"

'Chết tiệt.'

Cale lấy hai tay vuốt mặt.

Đây là một thế giới tương lai nơi White Star và vị thần bị phong ấn hợp tác với nhau để giành chiến thắng.

"...Chuyện này... khiến mình khá tức giận?"

Nụ cười trên khuôn mặt Cale bắt đầu méo mó.

* * *

"C, chuyện này không thể nào!"

"Tổng quản?"

"...Xin hãy rời đi một chút."

"Vâng thưa ngài! Tôi hiểu rồi!"

Cạch.

Văn phòng bây giờ im lặng khi hiệp sĩ đã rời đi.

"Chết tiệt—!"

Người đàn ông không kìm được tức giận và vò nát tờ giấy trên tay.

"Thật nhảm nhí!"

Hừ. Hừ.

Anh thở hồng hộc mà không kìm được cơn giận. Ánh mắt của người đàn ông hướng về phía cửa sổ.

Mái tóc trắng và đôi mắt xanh lục phản chiếu qua cửa sổ... Khuôn mặt Clopeh Sekka đỏ bừng vì giận trong khi đôi mắt của anh ta rực lửa.

Anh quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Anh có thể nhìn thấy thủ đô yên bình và xinh đẹp của quê hương mình, nơi hơi hoang vắng như tất cả các quốc gia ở phương bắc khác.

"...Huyền thoại... huyền thoại......!"

Anh nhìn xuống.

Anh muốn bỏ qua vì không thể tin được, nhưng mọi thứ ở đây là một bài kiểm tra mà anh cần phải vượt qua.

Tài liệu bị vò nát trên mặt đất...

Tiêu đề trên đó...

< Tin khẩn cấp: Ngày xét xử Cale Henituse, kẻ đã bị đánh bại và thuộc hạ của hắn đã được ấn định! >

Đôi mắt xanh tựa khu rừng tươi tốt đang rực cháy dữ dội như dung nham sôi sục và đen tối như đêm sâu.

"Sao chúng dám biến anh hùng thành kẻ thua cuộc......?!"

Bang!

Hai nắm đấm của anh đập xuống bàn.

Anh càng sôi sục với cơn phẫn nộ hơn khi nghĩ về điều đó.

"Vậy tại sao mình lại?!"

Các anh hùng phải chịu đựng hết lúc này tới lúc khác để trở thành huyền thoại.

Đó có thể là bị đổ oan, bị thương, hoặc đủ thứ.

Những anh hùng vĩ đại là những người vươn lên từ việc vượt qua những thử thách và đau khổ đó.

Thật khó cho Clopeh để hiểu được một điều như vậy, nhưng có những người đã nói những điều như thế.

Tuy nhiên, có một thứ khiến anh tức giận hơn bất cứ thứ gì khác.

"Tại sao mình không phải là một trong những thuộc hạ của cậu ấy? Tại sao mình lại không ở trong tù? Tại sao mình không bị xét xử?"

Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng sức nóng của sự phẫn nộ đã bị kìm nén nghe như thể nó sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.

* * *

"A, là vì mình quá tức giận à? Mình tự nhiên nổi da gà."

Cale nhún vai và thở dài.

Hiện tại, những người đã đạt đến bài kiểm tra cuối cùng là Cale và Clopeh. Chỉ có hai người họ.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia