ZingTruyen.Asia

[Trans][Thiến Ngôn Vạn Vũ] Mệnh Trung Chú Định

Chương 4

rynyauqioug12

Nữ minh tinh ngày nào cũng đi ngủ sớm, nhưng lại dậy rất muộn, buổi trưa còn ngủ trưa, gần như cả ngày đa số thời gian nàng đều ngủ. Vạn Thiến có một chút tò mò về cách đảm bảo giấc ngủ của nàng trong cuộc sống hằng ngày.

Nhưng đây không phải là trách nhiệm của cô. Cô chịu trách nhiệm mua thức ăn, chuẩn bị ba bữa mỗi ngày cho Trương Vũ Kỳ. Thời gian rảnh rỗi còn lại, cô tìm kiếm trên mạng những bộ phim mà Trương Vũ Kỳ từng đóng.

Vạn Thiến hiếm khi xem phim điện ảnh và phim truyền hình. Cô là một game trạch, không dám nói mình được đánh giá cao ở mức độ nào trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Tuy nhiên, cô đã xem các tác phẩm của Trương Vũ Kỳ, cô thấy nàng rất hấp dẫn. Có bá đạo nữ tổng tài, có tiểu khả ái, có đô thị bạch lĩnh và có thanh lâu ca kỹ. Đề tài rất đa dạng, sự tương phản của nhân vật cũng rất lớn.

Vạn Thiến không am hiểu về kỹ thuật diễn xuất, nhưng cô cảm thấy có thể diễn nhiều dạng nhân vật như vậy, làm người xem đồng cảm đã rất lợi hại.

“Cô đang xem gì vậy?” Người vừa mới ngủ dậy đi ra khỏi phòng sau, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Vạn Thiến.

Hương trà ngào ngạt thoảng qua. Vạn Thiến cảm nhận được sự ấm áp mềm mại tựa vào cơ thể cô, không dám cử động.

"A bộ này. Tỷ đã đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim châu Á rồi ~" Trương Vũ Kỳ kiêu ngạo nói, tựa đầu vào vai Vạn Thiến.

Tỷ cái gì mà tỷ, Vạn Thiến cười trong lòng, "Vậy thì tại sao trên mạng luôn nói cô là bình hoa?"

“Bởi vì tỷ quá-xinh-đẹp-a-!” Trương Vũ Kỳ đứng dậy kiêu hãnh mà xoay một vòng, kết quả là chân nàng va vào góc bàn.

Vạn Thiến lúc này cười thành tiếng, cười được một lúc, cô phát hiện nàng đang trừng mắt nhìn mình, kìm nước mắt đè cô xuống ghế sô pha.

"Tỷ tỷ, tỷ dừng một chút đi, em đi nấu cơm, ăn xong phải ra sân bay."

Địa điểm quay phim là một thành phố cấp ba ở phía Bắc, điều kiện không khác nói ở hiện tại là bao nhiêu. Y Tịnh không đến mà cử một tiểu trợ lý đi theo. Người trợ lý tên là Hứa Phi, người cũng rất gầy, mái tóc ngắn bù xù che khuất đôi mắt, thoạt nhìn có chút trầm tính.

Đoàn người xuống máy bay, còn phải mất thêm mấy tiếng đồng hồ mới tới được địa điểm quay, nơi này khá xa trung tâm.  Quản lý khách sạn nói với nàng rằng họ đã chuẩn bị hai phòng thay vì ba.

Trương Vũ Kỳ tức giận đến mức suýt nữa là khóc lóc lăn lộn. Thấy vậy, Hứa Phi vội vàng đứng dậy nói: "Vũ Kỳ tỷ, để em ngủ cùng phòng với chị, tiện hơn chăm sóc chị."

Nếu cô ấy không nói điều này, Vạn Thiến đã nghĩ rằng nàng và Hứa Phi sẽ cùng một phòng, cô tách khỏi không gian riêng tư của Trương Vũ Kỳ. Nhưng khi Hứa Phi chủ động, Vạn Thiến có chút lưu ý.

"Tôi phải bảo vệ cô ấy 24 giờ một ngày. Tôi sẽ ở cùng cô ấy." Vạn Thiến cầm thẻ phòng và cùng Trương Vũ Kỳ lên lầu.

Nội tâm Trương Vũ Kỳ đang tan nát vào lúc này. Nàng là đại minh tinh, thế nhưng quyền lên tiếng còn không có để nói!

Có mùi ẩm mốc trong phòng tiêu chuẩn nhỏ. Vạn Thiến sắp xếp chăn ga gối đệm, kiểm tra rèm cửa, xác nhận không có vật gì lạ, liền đi vào phòng tắm xả nước nóng vào bồn tắm cho Trương Vũ Kỳ.

Đại minh tinh không màng hình tượng mà gục trên giường, nhìn Vạn Thiến chạy tới chạy lui với vẻ mặt lạnh lùng. Đôi tai nhỏ xíu lấp ló sau mái tóc ngắn bồng bềnh, ánh đèn vàng ấm lập lòe trong phòng tắm trông chiếu vào người cô.

Giống như yêu tinh mà thượng đế ban tặng, Trương Vũ Kỳ mơ màng nghĩ.

Khi Vạn Thiến đi ra, cô thấy Trương Vũ Kỳ nằm trên giường, khẽ có tiếng ngáy nhẹ. Cô hơi ngẩn ra, không dám quấy rầy giấc mộng của nàng, đành phải đem chăn bông của mình đắp lên cho nàng.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa.

Vạn Thiến nhẹ nhàng bước tới, nhanh nhẹn mở cửa ra. Bên ngoài không có ai, chỉ có tiếng đóng cửa từ cuối hành lang.

Nếu là người thường thì sẽ không có cách nào, nhưng khả năng quan sát nhạy bén của Vạn Thiến, cô nghe rõ tiếng đóng cửa truyền ra từ phòng của Hứa Phi.

Sáng hôm sau, Vạn Thiến phớt lờ sự tức giận của Trương Vũ Kỳ để đứng dậy và kéo nàng dậy.  Hôm nay họ sẽ đến trường quay để gặp gỡ đoàn làm phim và nghe các bài phát biểu, vì vậy họ không thể đến muộn. Trương Vũ Kỳ đang trang điểm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vũ Kỳ tỷ, Thiến tỷ, hai chị dậy chưa? Em mang bữa sáng cho hai chị."

Vạn Thiến mở cửa, Hứa Phi tươi cười bước vào, "Vũ Kỳ tỷ, em đã liên hệ với nhà sản xuất rồi. Hôm nay trực tiếp đến lúc 9 giờ."

Vạn Thiến đứng một bên, im lặng lắng nghe công việc của họ. Vì chuyện tối hôm qua, cô càng cảnh giác Hứa Phi hơn. Nói một cách kỳ lạ, cô ấy trông giống như một người có phong cách rất Punk, nhưng cô ấy có chút nịnh bợ Trương Vũ Kỳ. Giọng nói trầm thấp, trong mắt Hứa Phi không có nhiều ý cười. Vạn Thiến không chắc lắm, liệu cô quá đa nghi, hay người bên cạnh Trương Vũ Kỳ thực sự nguy hiểm như vậy.

Cảnh mà Trương Vũ Kỳ thực hiện lần này là ngoại cảnh của một đoạn phim cổ trang, đại khái là diễn vai nữ kiếm khách thách đấu với người đứng đầu môn phái.  Giữa hai người có một đoạn đánh nhau, kết thúc bằng cái chưởng vào Trương Vũ Kỳ. Trong toàn bộ cảnh quay, nàng cần phải treo trên dây cáp.

Đến khu vực nghỉ ngơi ở địa điểm quay, Trương Vũ Kỳ hiếm khi ngồi im lặng. Vạn Thiến thấy cô hơi khác nên thầm hỏi, nguyên lai là những diễn viên đóng chung với nàng là "đối thủ" trong giới.

Vạn Thiến chưa từng nghe nói về Trương Vũ Kỳ nhưng cô đã nghe về Ninh Tịnh, đó là một nữ nhân có tính khí kỳ quái, có nét hào sảng. Cô còn nhớ em gái cô có vẻ rất thích người này, lúc còn nhỏ thỉnh thoảng vẫn nghe em cô nhắc đến vị nữ nhân đó.

Khi Ninh Tịnh đến, Vạn Thiến cảm thấy thế nào là lão đại thật sự. Có tầm chục người nhân viên đi theo, trợ lí đoàn phim tại đứng hai bên đường hoan nghênh. Ninh Tịnh để tóc ngắn ngang vai, trang điểm mắt đậm, tô son bóng đỏ đen, thoạt nhìn so với tiểu hài tử vừa ăn vụng thực giống nhau.

Trương Vũ Kỳ chủ động bước tới chào hỏi với thái độ tự nhiên. Không phải vì đối phương kém tên tuổi hơn mình, cũng không phải vì nàng có nhiều tai tiếng của dư luận. Ninh Tịnh dường như cũng rất hoan nghênh, không khiêm tốn cũng không hống hách, mỉm cười chào nàng. Vạn Thiến không thể không trông chừng nàng công chúa nhỏ.

Đạo diễn nói với hai người chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, cả hai quyết định lấy lời thoại, đến phim trường trước. Trương Vũ Kỳ đứng dậy, đưa áo khoác cho Vạn Thiến, "Vạn Thiến, cô cầm giúp tôi một chút."

Lúc này, Ninh Tịnh đã đi được mấy bước, đột nhiên dừng, quay đầu lại, "Cô gọi cô ta là gì?"

Trương Vũ Kỳ cùng Vạn Thiến sững sốt, những người xung quanh cũng không dám lên tiếng.

“Vạn, Vạn Thiến?” Trương Vũ Kỳ nghi hoặc nhìn Vạn Thiến.

Vạn Thiến cũng rất bất ngờ, căn bản cô là người không liên quan đến người nổi tiếng nhất, không biết vì sao vị minh tinh này lại đột nhiên nhắc đến mình.

“Xin chào, tôi tên là Vạn Thiến.” Sau khi lịch sự trả lời, cô đã nhìn thấy biểu hiện thú vị nhất trong cuộc đời mình cho đến nay.

Ninh Tịnh đầu tiên là kinh hỉ, tiếp là nghi hoặc, xen lẫn bi thương, cuối cùng là một chút tức giận. Từ khi vào học viện cảnh sát để làm vệ sĩ, Vạn Thiến đã nhìn thấy đủ loại người và phân tích nhiều biểu hiện vi mô khác nhau, nhưng cô thực sự không thể hiểu đây là loại hoạt động tâm lý nào.

“Cô có chị gái không?” Ninh Tịnh cuối cùng đã phá vỡ sự bối rối hiện giờ.

“Uh, có.” Vạn Thiến đã từ bỏ việc đoán già đoán non về suy nghĩ của vị lão đại này.

"Tên cô ấy là Vạn Đóa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia