ZingTruyen.Asia

【Trans/Edit-fic】𝐒𝐮𝐧𝐬𝐡𝐢𝐧𝐞 𝐇𝐚𝐫𝐛𝐨𝐮𝐫

22. Lỗ hổng trong tim

_Xiangli_

Cố gắng trốn chạy là hoàn toàn vô nghĩa.

Kageyama biết điều này, nhưng nó cũng không thể ngăn anh tìm cách thoát thân. Mặc dù cả Iwaizumi và Oikawa đều liên tục chặn mọi con đường mà anh cố gắng đi, cuối cùng Kageyama đã từ bỏ nó như một công việc tồi tệ và đồng ý đi cùng họ. Anh biết họ không thể chạm vào mình, nhưng anh có thể thử chạy nước rút vài lần trước khi cơ thể mình kiệt sức. Oikawa đã nói đùa rằng nếu Kageyama gục xuống vì kiệt sức, hắn sẽ kéo anh lên bằng lưng áo sau và mang anh đến những nơi anh muốn.

"Có lẽ tôi chỉ cần... mặc kệ cậu thôi. Cái lông vũ đó không thể bảo vệ cậu khỏi các tác động tự nhiên" -  Oikawa cười, Iwaizumi lườm hắn và bảo hắn phải hành xử nghiêm túc hơn.

Bị dắt mũi đến chỗ chết không phải là một trải nghiệm vui vẻ, mặc dù Oikawa đã cố gắng hết sức để làm cho nó nhẹ nhàng nhất có thể và tiếp tục làm phiền anh cho đến khi Iwaizumi quát và tát anh ta một cái vào sau đầu, khiến Oikawa la lên. Kageyama liên tục liếc nhìn về phía sau, hy vọng rằng những người khác sẽ xuất hiện để giải cứu anh, nhưng anh sớm thất vọng vì không có ai hết.

Có lẽ họ đã bỏ cuộc. Nếu Tanaka và Noya nói với họ rằng anh đã chạy đi thì có thể tất cả bọn họ sẽ thở phào nhẹ nhõm- vì cuối cùng, anh không còn là vấn đề của họ nữa. Có lẽ họ đều biết rằng không còn hy vọng cứu Hinata, nên Kageyama không còn là trách nhiệm của họ, vì họ sẽ không bao giờ phải thấy Hinata buồn bã và đau khổ về việc anh ra đi. Có lẽ họ đang lên kế hoạch cắt cổ Hinata ngay khoảnh khắc cậu xuất hiện.

Con đường mà hai Thiên Thần đưa anh theo là nơi dẫn đến nghĩa địa. Bước dưới bóng cây, anh cảm thấy lo lắng tột độ. Đây có phải là nơi anh sẽ chết? Họ sẽ chôn anh ở đâu trong nghĩa địa? Trong một ngôi mộ cũ? Và cuối cùng thế giới sẽ quên đi sự tồn tại của anh?

Mẹ anh lúc ấy sẽ nghĩ gì?

Anh đã không liên lạc với bà từ ngày anh đến đây, và có thể anh sẽ không bao giờ nữa. Bà sẽ ngồi trong ngôi nhà đó, một mình cho đến ngày bà qua đời, lo lắng cho những điều đã xảy ra với đứa con trai duy nhất của mình.

Suga có lẽ sẽ thông báo cho mẹ anh.

Anh không thể không hình dung ra khuôn mặt của mẹ khi bà đọc lá thư hoặc nghe cuộc điện thoại của Suga. Bà sẽ khóc trong nhiều ngày, và mọi người trong 'Thiên Đường của Thiên Sứ' sẽ không an ủi bà. Họ sẽ nói những lời bẩn thỉu, và cho rằng cái chết của anh là lẽ thường tình.

Những lời an ủi của họ có thể sẽ là 'Chúa sẽ tha thứ cho con của chị và thằng bé sẽ ở trên Thiên Đàng vĩnh viễn.'

Nhìn hai vị Thiên Thần trước mặt, Kageyama không muốn nghĩ gì đến Thiên Giới. Nếu đây là những sinh vật sống ở đó, anh thà bị đày vĩnh viễn trong Hỏa Ngục còn hơn!

Vì nếu Hinata là một Ác Ma, thì có lẽ Địa Ngục cũng không đến nỗi tệ...

"Có phải tất cả Ác Quỷ đều đến từ Địa Ngục không?" -  Kageyama hỏi. Oikawa cau mày nhìn anh qua vai:

"Tôi sẽ không kể với cậu đâu." -  Anh ta khúc khích cười, làm Kageyama nổi hắc tuyến. Iwaizumi thở dài:

"Không, họ không đến từ nơi đó." -  Anh ta trả lời và Oikawa có vẻ không vui. Hắn bĩu môi:

"Iwa! Cậu không nên nói với nó chứ!"

"Thái độ của cậu đang làm tôi bực mình đấy!"

Oikawa bực bội và tăng tốc độ của mình. Iwaizumi lùi về phía Kageyama, anh ta luôn giữ khoảng cách với anh. Nhưng Kageyama vẫn bất ngờ vì Iwaizumi vẫn còn bình tĩnh chán với Oikawa.

Tại sao họ lại dẫn anh đến tận đây? Họ có thể dễ dàng giết anh trên con phố đó mà?

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ trả lời câu hỏi của cậu, cậu không cùng đẳng cấp với tôi và tôi kinh thường cậu." -  Iwaizumi nói rất thẳng thắn -  "Chỉ nhìn cậu thôi cũng khiến tôi nhớ đến cha của cậu rồi."

"Tôi không hiểu tại sao Thiên Thần lại quan tâm nhiều đến một số du khách con người đến như vậy?"

Iwaizumi khịt mũi: "Đó là những gì họ đã nói với cậu à? Ông ta không chỉ là khách du lịch, nhưng cậu không cần biết về điều đó. Cha cậu không thuộc về nơi này, và ông ta cũng không nên có con."

"Kể tôi nghe về cha mình đi."

"Không. Tôi sẽ chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu. Cậu biết tại sao Địa Ngục được tạo ra, phải không?"

"Ờm, một phần nào đó." -  Kageyama chưa bao giờ thực sự quan tâm nhiều đến những bài học về tôn giáo của mình ở trường, mặc dù bây giờ anh bắt đầu hối hận về quyết định đó. Lúc đó anh đã nghĩ rằng đó là một đống rác rưởi và kiến ​​thức về Chúa, Thiên Đường và Địa Ngục sẽ chẳng giúp ích được gì cho anh trong tương lai. Giá như trong quá khứ anh đã biết chuyện này sẽ xảy ra -  "Cái gì đó liên quan đến Lucifer đúng chứ?"

"Chính xác. Chúa đã giam giữ Lucifer trong một cái lồng vì hắn đã phản bội Ngài."

"Lucifer đã làm gì?"

"Hắn yêu con người."

"Và điều đó khiến hắn bị nhốt trong lồng? Không phải Thượng Đế đã tạo ra loài người sao, chắc hẳn Ngài cũng yêu họ chứ?"

Iwaizumi chế giễu: "Sau khi A-đam và Ê-va phản bội lòng tin của Ngài, Đức Chúa Trời ghét những gì Ngài đã tạo ra. Ngài không kiểm soát được tất cả bọn chúng, không giống như cách Ngài kiểm soát Thiên Thần. Con người là những tội nhân bẩn thỉu. Ngay cả sự xuất hiện của Chúa cũng chẳng giúp ích được gì nhiều cho thứ giống loài như cậu."

"Điều đó hơi ngu ngốc." -  Kageyama thành thật nói. Iwaizumi trông như bị xúc phạm -  "Tất cả những gì họ làm là ăn một quả táo. Tôi biết Chúa đã bảo họ không nên làm vậy, nhưng có hơi phản ứng thái quá khi các người phán cả nhân loại chỉ vì dựa trên một hành động nhỏ bé và tầm thường của hai vị kia."

"Đi ngược lại lời Chúa là kiểu phản bội tồi tệ nhất!"

Kageyama không thể nhịn được mà bật cười, khiến Iwaizumi trông càng thêm bực bội -  "Đám Thiên Thần mấy người quả là một lũ tâm thần nhỉ?"

"Hừm! Cậu sẽ trải qua cõi vĩnh hằng trong Địa Ngục, nơi cậu xứng đáng thuộc về!" -  Iwaizumi nói, giống như tất cả những người mà Kageyama đã từng biết nói với anh trong 'Thiên Đường của Thiên Sứ'. Bây giờ anh chỉ cảm thấy thoải mái thôi, không còn bực dọc như trước. Họ đã đến nghĩa địa. Oikawa đang đứng ở lối vào nhà thờ, đợi họ: "Người yêu của cậu sẽ không ở đó, nếu đó là những gì cậu đang nghĩ. Chỉ có một số Ác Quỷ nhất định được sinh ra như con đẻ của Lucifer và Lillith, một Thiên Thần Sa Ngã khác. Họ được gọi là Hiệp Sĩ của Địa Ngục, có sức mạnh tương tự như Thiên Thần, như thể cả hai là anh em ruột thịt, nhưng được sinh ra trong Địa Ngục khiến họ bị nguyền rủa và biến dạng. Họ là những sinh vật gớm ghiếc, mong muốn duy nhất của họ là tiêu diệt Chúa và mọi thứ mà Ngài đã tạo ra. Tengu là con của một vị thần khác, một vị Thần sa ngã. Vị thần này không thuộc về Thiên Đường hay Địa Ngục. Trái Đất là ngôi nhà duy nhất mà họ biết, và khi họ chết, họ bị đưa đến Lò Luyện Ngục."

"Chỗ đó ở đâu?"

"Không ở đâu hết."

Điều này khiến Kageyama có hơi hoang mang về việc Lò Luyện Ngục là một địa điểm, nhưng nó không tồn tại ở bất kỳ chốn nào, Iwaizumi dẫn anh vào trong nhà thờ. Oikawa đóng cửa lại sau lưng họ.

Hàng trăm ngọn nến được thắp sáng xung quanh căn phòng. Tất cả các băng ghế đã được đẩy lùi vào tường và có một cây thánh giá bằng gỗ rất lớn treo trên bức tường phía trước. Tất cả các Thiên Thần khác đều tập trung quanh phòng, im lặng quan sát. Bên dưới đó là Shoyo Hinata, với đôi cánh lớn màu đen xếp sau lưng. Tay cậu đầy vuốt và mắt cậu rực lửa.

"Cậu có hai sự lựa chọn, Tobio" -   Oikawa nói, có vẻ rất vui mừng. Điều này có lẽ là một niềm vui đối với hắn. Oikawa bước đến và ngồi trên một trong những chiếc ghế dài dựa vào tường, duỗi thẳng đôi chân của mình -  "Một, chúng ta có thể làm điều đó một cách dễ dàng và cậu chỉ cần tháo mặt dây chuyền lông vũ đó ra, đặt nó xuống đất và tiếp cận Shoyo, hoặc tôi sẽ để cậu ấy tấn công cậu và tra tấn cậu cho đến khi cậu chịu tháo nó ra."

Cởi mặt dây chuyền sẽ loại bỏ mọi khả năng anh có thể tấn công Oikawa hoặc Iwaizumi, nhưng họ đã sớm biết về kế hoạch của anh và sẽ không dễ dàng để anh chạm vào họ. Ngay cả khi anh có thể bắt giữ được một Thiên Thần, thì những người khác sẵn sàng lao vào để xé xác anh ra, chưa kể Hinata có thể cắt đầu anh trong tích tắc.

Với đôi tay run rẩy, Kageyama nhấc mặt dây chuyền từ trên đầu xuống và thả nó xuống mặt sàn lạnh ngắt.

Anh đã quá mệt mỏi vì phải chiến đấu rồi. Các lựa chọn của anh bị giới hạn và anh chỉ có thể hy vọng rằng Oikawa sẽ giữ lời và làm cho cái chết của anh nhanh chóng và không đau đớn. Có thể là hắn đang nói dối và lên kế hoạch tra tấn anh, nhưng anh cũng có thể nắm lấy cơ hội này của mình và cầu nguyện cho nó sớm kết thúc.

Oikawa gật đầu và để anh đi đến chỗ Hinata.

Đôi chân thiếu vững vàng của Kageyama đi dọc theo chiều dài của nhà thờ, anh cảm thấy tim mình đập loạn xạ và tâm trí của mình đang gào thét. Anh muốn chạy, anh muốn trốn, anh muốn khóc và cứ thế rời xa thị trấn này mãi mãi. Anh đang rất sợ hãi!

Kageyama bước lên bậc thềm phía trước và đứng cách người yêu cũ của mình vài inch, những giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt của anh.

Khi Hinata mở miệng, Kageyama đã nghĩ rằng cậu sẽ nói gì đó với anh. Anh muốn cậu nói rằng mình yêu anh nhiều như thế nào, cậu sẽ luôn yêu anh như thế và cậu xin lỗi vì tất cả những gì mình đã làm, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Thay vào đó, Hinata nhe răng.

Nó chuyển động nhanh đến mức Kageyama thậm chí còn không có thời gian để hoàn hồn. Hinata vồ lấy anh, quấn chân quanh eo anh và cắm răng vào cổ Kageyama.

Anh gào lên, Kageyama lập tức mất thăng bằng và ngã xuống sàn, đập mạnh đầu xuống dưới. Tầm nhìn của anh dãn rộng ra và anh có thể ngửi thấy mùi máu trong miệng mình. Phía sau đầu của anh rất đau và anh chắc chắn rằng mình có thể đã bị vỡ đầu.

Hinata ngồi dậy, cậu trừng mắt hung bạo nhìn anh, thứ chất lỏng đỏ thẫm chảy ra từ miệng cậu. Kageyama cố gắng đẩy cậu ra, nhưng Hinata rất nặng. Cậu giơ nắm đấm lên và thụi xuống giữa mặt Kageyama. Cơn đau bùng phát trong người và Hinata cứ thế đấm anh liên tục, cho đến khi Kageyama có thể cảm thấy mũi mình như vỡ ra và dòng huyết nóng xuất hiện trên môi anh, từ từ chảy xuống cằm.

Đám Thiên Thần cười khoái chí, Oikawa là người cười to nhất.

Tất nhiên, hắn đã nói dối. Oikawa sẽ ngồi lại và xem Hinata đánh anh thừa sống thiếu chết trước khi đứng dậy để tung đòn kết liễu!

Hinata đứng dậy và Kageyama lăn ra phía trước, cố gắng bò đi, nhưng một bàn chân đạp vào xương sống khiến anh nằm dài ra sàn. Anh đập mạnh cằm xuống sàn gỗ cứng và tự cắn vào lưỡi mình.

Một bàn tay luồn vào tóc Kageyama, thô bạo kéo anh lên rồi ném người anh đi. Anh bị văng qua phòng, đập mạnh vào cánh cửa nhà thờ và trượt người xuống, toàn bộ cơ thể Kageyama quá yếu để có thể đứng dậy trở lại. Anh không thể tập trung, mọi thứ đều mờ đi. Có rất nhiều máu bết trên mặt anh, mùi tanh bốc lên nồng nặc khiến anh cảm thấy buồn nôn. Sống mũi anh nhói lên đau điếng và anh không thể thở bằng nó, nhưng hễ mở miệng ra là lại khiến máu tràn ra ngoài và mùi vị của nó khiến anh nôn khan.

Trong ánh nhìn mờ mịt của mình, anh có thể nhìn thấy khuôn miệng nhếch mép của Oikawa và vẻ mặt nghiêm túc của Iwaizumi. Tuy nhiên, anh không thể nhìn được lâu, khi Hinata đã trở lại, cậu lôi anh xềnh xệch qua sàn nhà. Anh sờ thấy chiếc lông bên dưới mình và cố gắng nắm lấy nó nhưng một Thiên Thần vô danh đã xuất hiện và chộp lấy nó ra khỏi tầm với của anh rồi ném nó cho Oikawa - người đã chộp được nó một cách dễ dàng và bắt đầu kéo, uốn cong chiếc lông.

Ngay cả hy vọng của anh về việc Tsukishima và những người khác xông qua cánh cửa để cứu mình cũng đang tắt dần. Không ai đến cả...!

Kageyama bị ném đi, đầu anh đập mạnh vào bậc thềm. Cố đẩy mình đứng dậy. Anh cứ thế loạng choạng và các Thiên Thần cười nhạo anh.

"Shoyo" -  Anh lẩm bẩm, thổ huyết. Có tới ba Hinata ở trước mặt Kageyama, bóng cậu cứ thế khuất dần trong tầm nhìn của anh -  "Shoyo, làm ơn..."

"Cầu xin không giúp được gì cho cậu đâu, Tobio" -  Oikawa chế giễu -  "Nhưng hãy tiếp tục đi, vì nó rất thú vị."

"Bắt đầu chán rồi đấy" -  Iwaizumi nói -  "Hãy kết thúc điều này đi. Chúng ta không cần làm bất cứ điều gì trong số những điều này."

"Cậu lúc nào cũng phá hỏng cuộc vui của tớ hết đó, Iwa-''

"Cậu vừa nói gì?" -  Iwaizumi bực mình, anh khóa cổ Oikawa. Họ vật lộn một lúc trước khi một Thiên Thần khác tách họ ra và nói với họ rằng bây giờ không phải là lúc cho việc này.

Kageyama chóng mặt, anh lảo đảo tiến về phía trước với đôi chân xiêu vẹo, hai tay đặt lên vai Hinata, cậu chết đứng lại một lúc. Anh áp trán mình vào Hinata, cố nén tiếng nấc: "Anh yêu em. Đồ ngốc, nếu em có thể nghe thấy anh, làm ơn hãy nhớ điều đó. Nếu bọn họ có thể mang em trở lại, thì anh muốn em biết rằng anh đã yêu em nhiều như thế nào..."

Anh ngẩng đầu lên và đập mạnh vào trán cậu. Vì Hinata đã mất cảnh giác, cậu loạng choạng lùi lại, mặc dù có vẻ như không bị thương gì nhiều. Tuy nhiên, nó làm cho đầu của Kageyama như muốn vỡ ra, anh đặt một tay vịn đầu, trong khi hai chân của mình xoắn vào nhau và anh ngã bịch xuống sàn.

"Thằng chó chết!" -  Kageyama hét lớn, anh thổ huyết nhiều hơn. Chiếc răng sau của anh lung lay. Hinata nghiêng đầu, lắng nghe. Kageyama đứng dậy một lần nữa, mặc dù anh không chắc mình có thể đứng được bao lâu. Anh chỉ vào Hinata -  "Đáng lẽ cậu phải mạnh hơn tên Thiên Thần đẹp mã ngu độn đó!"

"Aww~ cậu vừa khen tôi đẹp đấy à?" -  Oikawa cười toe toét. Kageyama phớt lờ anh ta:

"Đáng lẽ cậu nên chiến đấu chống lại hắn, cậu không nên như thế này, đồ ngu ngốc, đồ vô dụng-'' Anh thậm chí còn không thể tiếp tục. Kageyama bật ra một tiếng nức nở và để cơ thể mình gục xuống đất. Anh không rõ cơn giận đối với Hinata đến từ đâu, đó không phải là lỗi của anh, nhưng anh chỉ muốn hét lên và gào vào mặt cậu cho đến khi giọng anh khàn đi.

Một phần nào đó trong anh hy vọng rằng nếu anh có thể chọc giận Hinata đủ lâu, thì có lẽ con người thật của cậu sẽ cố gắng chống chọi lại và thoát khỏi sự điều khiển của Oikawa. Hinata luôn cãi lại Kageyama, dù cho đó chỉ là một lơi xúc phạm nhỏ nhặt.

Nhưng lần này nó không diễn ra như vậy.

Hinata có thực sự đi xa đến vậy không?

"Tiếp tục đi, Shoyo. Nó vẫn có thể đứng dậy đấy, nhiêu đó chưa đủ đâu."

"Cậu đang phá hủy mọi thứ đấy." -  Iwaizumi nói với anh ta. Oikawa bĩu môi:

"Đồ xấu tính! Nó xứng đáng bị thế mà!"

Cơ thể Kageyama dần mềm nhũn. Thật đau khi Hinata đá vào sườn anh, nhưng anh thậm chí còn không phát ra tiếng hét. Đầu óc anh tê dại, anh chỉ muốn mọi chuyện kết thúc. Anh cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn trong lồng ngực và đang bị cắt nát ra bên trong.

Một lần nữa, anh bị lôi đi. Anh không thể tự cứu mình, nhưng anh không cần phải làm vậy. Hinata đã giúp anh bằng cách thọc bộ móng vuốt nhọn hoắc của mình vào bụng Kageyama. Anh thở hổn hển, toàn bộ không khí thoát ra khỏi cơ thể, và anh thổ huyết trên vai Hinata.

Hai tay anh ôm lấy lưng Hinata và để đầu mình gục vào phần vai không dính máu. Dù cho máu có bê bết đến mức nào đi nữa, Hinata vẫn mang một hương thơm dịu nhẹ như vậy...

Nếu đây là nơi anh sẽ chết, thì hãy cứ như vậy đi! Ít nhất thì anh có thể giả vờ như đang được Hinata ôm vào lòng, anh có thể giả vờ như Hinata đang khóc, anh có thể giả vờ như cậu đang lay anh và giả vờ như cậu đang liên tục nói anh hãy gắng gượng thêm chút nữa.

Cả hai cánh tay kiệt quệ của anh buông thõng xuống và Hinata lùi lại, rút ​​bộ vuốt dài đẫm máu của mình ra...

Cơ thể của Kageyama gục xuống sàn. Anh nằm, nhìn chằm chằm lên mái vòm cao, tự hỏi liệu có ai biết có một tổ chim ở trên đó không. Hai con quạ con nhỏ bé đang nhìn trộm anh.

"Ồ không, đừng bỏ cuộc sớm vậy chứ, Tobio" -  Bước chân nói với anh rằng Oikawa đang đi tới chỗ anh. Khuôn mặt hắn hiện ra, cúi xuống nhìn anh -  "Nó thực sự khá thảm hại, cậu biết đấy. Cậu nên đặt một miếng gạc vào vết thương đó, nếu không cậu sẽ bị chảy máu."

Một bàn chân kề đến cổ anh và bắt đầu ấn xuống. Kageyama nắm lấy chân của Oikawa, cố gắng nhấc nó ra, nhưng không may chút nào! Anh không thở được!

Cuối cùng, Oikawa lại nhấc chân lên. Hắn rõ ràng không có ý định giết Kageyama bằng cách khiến anh nghẹt thở. Bởi điều đó sẽ thật nhàm chán, hắn ta ắt hẳn đã tính toán một cái gì đó thú vị hơn nhiều trong đầu mình.

Anh liên tục thở hổn hển và thổ huyết, Kageyama cố lăn đi và cảm thấy toàn thân đau đớn tột độ. Oikawa thở dài và nâng anh lên, kéo anh lên bậc thềm và đặt anh dựa vào cây thánh giá bằng gỗ lớn.

Hắn quỳ xuống trước mặt anh, đưa tay vào áo khoác và rút con dao bạc của mình ra. Hắn đung đưa nó trước mặt Kageyama.

Nếu có đủ sức mạnh, Kageyama sẽ cố gắng giật lấy nó, nhưng cánh tay của anh quá nặng và tầm nhìn của anh dần trở nên đen lại.

"Liệu chúng ta có nên kết thúc nó sớm chứ, Tobio? Cậu có thích điều đó không?"

Không còn lo lắng về hậu quả hành động của mình, Kageyama nhổ nước bọt vào mặt Oikawa. Điều này khiến hắn nổi điên lên. Oikawa lau máu, hắn quệt thứ nước bọt đầy máu của Kageyama và đâm lưỡi dao nhọn hoắc vào bả vai phải của anh, khiến anh gào lên đau đớn: "Mày làm tao kinh tởm!"

Lưỡi dao xoắn lại và Kageyama gào lên thảm thiết, quằn quại tại chỗ anh đang ngồi.

Oikawa rút con dao ra và đâm vào vai còn lại của Kageyama, lặp lại động tác vặn người tương tự. Kageyama giờ gần như không thể cử động cả hai cánh tay. Điều anh có thể làm ngay bây giờ là khiến các ngón tay của mình bị co giật trong cơn đau kinh hoàng.

Bởi vì đôi cánh khổng lồ của Oikawa, không ai trong số các Thiên thần khác có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, họ túm tụm lại xung quanh bậc thềm, đánh nhau chỉ để có được một góc nhìn tốt. Chỉ có Iwaizumi là vẫn ngồi trên ghế, khoanh tay và bắt chéo chân.

Khuôn mặt nhỏ bé của Hinata xuất hiện bên dưới một trong những đôi cánh của Oikawa. Cậu quỳ xuống để xem.

"Tao thừa biết mày muốn Shoyo bé nhỏ giết mày hơn, và tao sẽ rất vui khi biết mày đã chết dưới tay người mà mày yêu, nhưng tao cũng không muốn từ chối niềm vui khi được giết mày, vậy mày thích bên nào hơn? Tao nghe nói việc rạch cổ họng cũng khá đau đấy, bởi vì mày sẽ chết vì nghẹn máu của chính mình. Không, mày không thích âm thanh của nó à? Hmm, vậy tao có nên chặt hết tứ chi của mày và để mày chết vì mất máu không? Không, không, thế thì chán lắm, thay vào đó, tao sẽ đâm vào tim mày. Tao muốn nhìn ánh sáng dần bị rút cạn dưới đôi mắt đen kịt của mày."

"Anh đói khát tới mức đó luôn à, Oikawa?" -  Một Thiên Thần cất tiếng. Oikawa nhún vai:

"Anh đây không thường xuyên làm những việc như thế này đâu, Yahaba, vì vậy hãy để anh tận hưởng một chút đi nào." -  Đột nhiên, Iwaizumi ở đó, có vẻ lo lắng. Oikawa nhìn y, cau mày giận dữ -  "Chuyện gì?"

"Bọn chúng đến rồi."

Kageyama muốn vui mừng khi biết tin này, nhưng anh có rất ít hy vọng vào việc những người khác sẽ giải cứu anh vào lúc này. Vì Oikawa sẽ không để điều đó xảy ra, anh đã trốn thoát khỏi hắn quá nhiều lần trước đó rồi.

Nhưng bất ngờ là Oikawa mỉm cười...

"Tốt. Vậy thì bọn chúng có thể nhìn nó chết rồi!"

Không một lời cảnh báo, Oikawa cắm thẳng con dao găm vào ngực Kageyama. Lần này anh không hét, anh không thể. Cơn đau buốt đã lấy đi hơi thở của anh và thời gian như trôi chậm lại xung quanh anh...

Oikawa di chuyển sang chỗ khác để Kageyama có thể nhìn thấy cửa nhà thờ, cánh cửa nhà thờ đã bật tung. Suga đang đứng ngay cửa, phía trước và chính giữa, với Tsukishima trong hình dạng Cửu Vĩ phía sau, chiếc đuôi rực lửa của cậu ta là thứ sáng nhất trong phòng; Yamaguchi đã sao chép cậu ấy, nhưng vẫn thiếu đi ngọn lửa. Asahi đã hóa thành một người sói, Noya phóng vào trong và đang bay vòng quanh trần nhà, thả bom kim tuyến nổ khắp nơi, và cả hai anh em nhà Tanaka đều đang bẻ khớp ngón tay. Do bên ngoài vẫn còn là ban ngày nên Daichi đã không tham gia cùng họ. Kageyama tưởng tượng cảnh anh ta đi đi lại lại trong căn phòng tối đen ở chỗ của Saeko, liên tục liếc nhìn đồng hồ, ước gì mặt trời lặn nhanh hơn.

Kageyama cố gắng nói, nhưng không có từ nào anh có thể nghĩ ra được. Cơ thể anh đang bắt đầu làm anh thất vọng.

Anh nhìn xuống, thấy cán dao chìa ra trước ngực.

Kageyama hiện tại đã vô phương cữu chữa. Anh có thể cảm thấy nhịp tim của chính mình ngừng đập.

Suga hét gọi tên anh, nhưng thật tuyệt vọng...

Anh để cơ thể mình trượt xuống, Kageyama chứng kiến ​​tất cả các Thiên Thần ẩu đả với bạn bè mình, và nhìn Oikawa ra lệnh cho Hinata giật con dao ra và giao lại cho hắn. Oikawa nói điều gì đó về việc muốn sử dụng nó để cắt đầu 'Quý Ngài Dễ Tính', giống như Kenma đã cho Kageyama thấy trong giấc mơ của anh.

Khuôn mặt của Hinata cách anh vài inch. Anh cố tìm một nỗi buồn hay sự tiếc nuối nào đó trong đôi mắt rực lửa của Hinata, nhưng chẳng có chút cảm xúc nào ở đó. Ít nhất thì khuôn mặt của cậu sẽ là thứ cuối cùng anh được nhìn thấy...

Khi Hinata nhanh chóng giật con dao găm khỏi ngực Kageyama, anh cảm thấy tim mình ngừng đập. Anh thở hổn hển, máu trào ra nhiều hơn trong cổ họng, và sau đó anh không còn cảm giác gì nữa, mọi cơn đau đã biến mất...

Mọi thứ mờ dần trước mắt anh và từ từ chuyển thành màu đen...

Kageyama đã chết.

End chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia