ZingTruyen.Asia

[Trans/Edit - BJYX] Giới giải trí không thực tế lắm

8.

peacetran96

Hai người không ở cùng một chỗ quá nhiều thời gian, Vương Nhất Bác liền quay về phòng nghỉ ngơi được dựng tạm thời, cậu ngồi xuống không qua bao lâu, nhận ra đạo diễn bước vào, người vốn dĩ nên ở buổi thử vai, ngồi bên cạnh cậu trên một chiếc ghế khác, rất vô ý mà hỏi: "Tôi nghe người khác nói, cậu mới cùng một người tên là Tiêu Chiến đối diễn, cảm thấy thế nào?"

Đạo diễn này gần đây rất nổi tiếng trong giới giải trí, cũng vì anh không thích dùng những gương mặt có lưu lượng hoặc đã được công chúng biết đến, thích dùng những người mới không mấy ai biết hơn, Vương Nhất Bác được anh ta mời đến, một mặt là do phù hợp với vai diễn; mặt khác, thực sự có một số nguyên nhân.

Bấy giờ, đối diện với sự dò hỏi dạng này, Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, mới cười nhạt, đáp lời: "Không tồi."

Cậu không nói rất tốt, cũng chẳng nói không tốt, đơn thuần đứng ở góc độ của một diễn viên đưa ra đánh giá cho cộng sự trong tương lai: "Tôi chỉ cùng Tiêu Chiến đối diễn, anh cần phản hồi từ tôi, so sánh cũng không có kết quả gì, không cần phải để tâm."

"Nhưng tôi nghe nói các cậu là bạn tốt của nhau, quan hệ bạn bè đóng vai trò là đối tác, sẽ ngầm hiểu nhau hơn chứ?"

Bạn bè cái đếch.

Vương Nhất Bác bất chợt nhớ đến chiều mùa hè tràn đầy hương vị soda, bản thân và Tiêu Chiến hoàn toàn không tính là ước định đồng ý, cậu trầm mặc một chút, không có trả lời, chỉ là nói: "Tôi hợp tác với bất cứ ai, chỉ cần không phải kẻ xấu làm điều ác, đều có thể dần dần trong quá trình này trở thành bạn bè không phải sao?"

Đạo diễn bật cười, từ trên ghế đứng dậy, lúc đi sắp đến gần cửa lại bị Vương Nhất Bác gọi theo: "Cái đó... đạo diễn Lý,"

"Làm sao vậy?"

"Nếu như đến cuối, lúc phải chọn giữa Tiêu Chiến và người khác, tôi vẫn hi vọng anh chọn Tiêu Chiến, xem như yêu cầu vô lý của tôi."

"Cậu đối với cậu ấy thật có lòng tin, mà... tôi có thể hỏi lý do được không?"

Cái này hoá ra gọi là có lòng tin? Vương Nhất Bác phì cười, thật ra bản thân cũng hiểu không thấu sự kích động mới nãy rốt cuộc có ý nghĩa gì, "Là bạn tốt, việc không ảnh hưởng đến đại cục thì thuận nước đẩy thuyền, coi như chút ân huệ nhỏ."

Đạo diễn liền không hỏi gì nữa, đẩy cửa tiếp tục cuộc phỏng vấn.

Bản thân Vương Nhất Bác vẫn ngồi đó, cậu nghĩ: có thể khiến Tiêu Chiến nợ mình một ân huệ đương nhiên là chuyện tốt, chuyện này có thể vĩnh viễn đảm bảo bản thân trong mối quan hệ lợi ích không rõ ràng này luôn chiếm một vị trí chủ đạo cao hơn, nếu có một ngày rơi vào tình huống phải chia xa, ít nhất bản thân còn có át chủ bài, không chịu tổn thương thì tốt.

Cậu hoàn toàn không muốn Tiêu Chiến báo đáp gì cả, lúc đến sạch sẽ lúc đi cũng sạch sẽ là tốt nhất.

Kết quả là, Tiêu Chiến cũng không khiến cậu thất vọng, trên thực tế tình huống hai chọn một trong hình dung của cậu vốn không xảy ra, việc đối diễn với Vương Nhất Bác rất có lợi cho anh, cảm xúc đúng lúc, cộng thêm gương mặt không thể chê vào đâu, được chọn dường như là việc chắc chắn.

Chỉ là, trước khi rời đi, bản thân Tiêu Chiến có chút băn khoăn, đợi đến sau khi tất cả người đến thử vai đều rời khỏi phim trường, anh mới tìm cơ hội hỏi đạo diễn: "Đạo diễn Lý,"

"A, tiểu Tiêu, làm sao vậy?"

"Anh có phải hay không biết là..."

Tiêu Chiến muốn nói lại ngừng, nhưng đạo diễn đã hiểu ra chuyện gì, sau đó cười đáp: "Biết hay không, em cũng xứng đáng với vai diễn này."

Đạo diễn không hổ là người khôn khéo, lời nói chỉ ba phần, không nói nhiều, đủ để Tiêu Chiến khẳng định, đồng thời cũng đạt được thoả thuận với Vương Nhất Bác lúc ở phòng nghỉ, phần còn lại, đều dựa vào lý giải cá nhân, không nói thêm nữa.

Tiêu Chiến hiểu ra, do dự nửa ngày, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: "Tôi thông qua buổi thử vai rồi! Cảm ơn cậu."

Anh nghĩ, về tình về lý, vẫn nên cảm ơn. Sau đó không chú ý đến nữa như một lẽ dĩ nhiên, niềm vui dạng này, ngay lúc anh mở điện thoại, vậy mà điều đầu tiên nghĩ đến, là chia vui với người không thân thiết như Vương Nhất Bác.

Lời của tác giả:
Dựa theo cách hiểu cá nhân của tôi về chương này, hai người hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thưởng thức sắc đẹp của đối phương, chưa nói đến chuyện có động tâm hay không, dù có, cũng chỉ là bề nổi hời hợt, nên mới nói là nợ ân tình. Nợ ân tình ở đây, chính là do quan hệ bất bình đẳng, dựa trên yêu thích thật sự, đã động tâm, nên ắt phải không để cho sự bất bình đẳng này phát sinh.

— (Theo mình hiểu là vì Bo động tâm với anh rồi, giao ra chân tâm nên lấy lại nợ ân tình, vậy sẽ không thấy bất công.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia