ZingTruyen.Asia

[Trans/Edit - BJYX] Giới giải trí không thực tế lắm

2.

peacetran96

Vương Nhất Bác đột nhiên im bặt, đồng thời động tác cực nhanh kéo Tiêu Chiến người nãy giờ đã lui đến mép sofa lại, hai người lúc đầu chia ra ngồi ở hai bên chiếc sofa nhỏ, lần này khoảng cách nhanh chóng được kéo lại gần, do quán tính, Tiêu Chiến không phanh kịp, dứt khoát ngã lên người Vương Nhất Bác, anh vội vã ngọ nguậy, tay lại để ở chỗ không nên để, "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!"

Cửa phòng hoá trang nhỏ được mở ra, nhân viên trang điểm đứng ở bên ngoài một mặt kinh ngạc: "Hai người làm gì vậy?"

"Giao lưu tình cảm." Vương Nhất Bác sắc mặt bình tĩnh đáp, cùng lúc nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Chiến ra.

"Ồ ồ, là vậy à," nhân viên trang điểm cũng ngây ngốc, "Hai người quan hệ thật tốt! Trước đây cũng không nghe nói qua."

"Cũng không có ai hỏi." Vương Nhất Bác còn khoác vai Tiêu Chiến, hai anh em dường như ngồi chung một chỗ, cậu diễn tiết mục thứ ba trong chương trình, được gọi đi trang điểm trước, sau khi mái tóc xanh lộn xộn được sửa sang, cả người càng lộ rõ vẻ lãnh đạm, sắc sảo, quay lại hướng Tiêu Chiến mỉm cười, "Chiến ca, đẹp trai không?"

Tiêu Chiến suýt nữa không phản ứng lại với người được gọi "Chiến ca" này là ai, sững người một lúc mới không tự nhiên mà trả lời: "Wow, quá đẹp trai."

Chỉ cần lắng nghe kỹ, đều có thể nghe ra ngữ điệu khô khan vô lực, nhưng nhân viên trang điểm vừa điếc vừa mù, giờ đây hoàn toàn tâng bốc. "Nhất Bác chính là đẹp trai, nhan trị khỏi phải nói. Hai người là đại soái ca, nhanh nhanh nổi tiếng nhé, tôi cũng có thể đem đi khoe khoang khắp nơi."

Nói trúng tim đen.

Có lúc Tiêu Chiến sẽ nghĩ, có nổi hay không thật ra phải xem mệnh, anh hiện tại ngồi đây, vật lộn, có phải cũng chỉ là việc vô ích?

Anh xuất thần nhìn Vương Nhất Bác, đối phương bắt được ánh mắt của anh, ánh nhìn do dự không để lộ dấu vết; nhân viên hoá trang gọi anh đến trang điểm, giờ đến lượt anh ngồi vào chỗ lúc nãy đối phương mới ngồi, mùi thơm thân thuộc của mỹ phẩm làm anh đắm chìm, anh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, rồi giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác vang lên, "26 tuổi?"

"...Phải là 27 tuổi rồi."

"Một chút cũng không giống, xem ra còn nhỏ hơn em."

Vương Nhất Bác vẫn rất thân thiết sáp gần, nhìn anh một cách nghiêm túc, Tiêu Chiến không khỏi suy đoán: Hoá ra như này gọi là trói cp, mấy phút trước vẫn là bộ dạng có chết cũng không thoả hiệp, hiện tại chỉ là thân cận hơn chút, rốt cuộc xem ra cũng giống thâm tình.

Có phải Vương Nhất Bác quá thành thục, hay là do bản thân anh quá thiếu kỹ năng?

Sự trói buộc này giống như phần đầu của một vở kịch hoang đường, thẳng đến lúc Vương Nhất Bác lên sân khấu biểu diễn, cậu vẫn như cũ không hề sợ hãi, tiết mục của bọn họ tuy nói không nằm trong top đầu, nói áp chót cũng không áp chót, thực tế chính là tiết mục làm ấm sân khấu, Vương Nhất Bác biểu diễn thứ ba, anh diễn thứ tám, một người nhảy một người hát, đến lượt Vương Nhất Bác, nhân viên hoá trang vẫn tấm tắc cảm thán, "Nhất Bác là người có thực lực."

Anh giả vờ không để ý, lại sợ lộ tẩy việc bản thân không hiểu rõ những chuyện từ xưa đến nay của đối phương, thế là chỉ có thể tạm nhắm mắt khoác lác: "Đúng nha, tuổi tác cũng không quá lớn, tương lai có thể kỳ vọng."

Thật ra trong lòng thầm oán: Thế nào là tương lai có thể kỳ vọng, còn không phải là sốt ruột, không đợi được phải nỗ lực thay đổi hiện tại, bản thân chọn đi con đường tắt sao.

Anh cảm thấy thảm hại, đúng lúc Vương Nhất Bác đã hoàn thành màn trình diễn của mình và rời sân khấu, hai người đứng cạnh nhau ở hậu đài, nhìn chằm chằm vẻ mặt dường như tràn đầy suy tư của anh, cuối cùng nghĩ nghĩ một hồi, đưa cho anh một cái tai nghe màu xanh lá mà bản thân đeo bên tai, "Anh dùng không?"

"A... không cần đâu, tôi có rồi." Tiêu Chiến trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng nhìn thấy biểu hiện bình thản của đối phương, là sự giúp đỡ không cho phép nghi ngờ, trong ánh mắt của Vương Nhất Bác cái gì anh cũng không nhìn ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ, do dự nhận lấy, đến gần bên tai cậu thì thầm: "Cảm ơn."

Vương Nhất Bác dường như rất kháng cự lại với sự tiếp xúc kiểu này, người cậu vô thức ngả ra sau, đồng thời thấp giọng đáp: "Đôi bên cùng có lợi mà thôi."

Hai người không thể nói thêm mấy lời, rất nhanh liền đến Tiêu Chiến lên biểu diễn tiết mục. Sở trường của anh là những bài hát trữ tình chậm rãi, cũng không thích việc giao lưu với khán đài cho lắm, điểm này thậm chí không bằng Vương Nhất Bác, ít nhất lúc nãy đối phương còn làm cho bầu không khí nóng lên một chút, hiện tại hoàn toàn thấp xuống cực điểm.

Dưới sân khấu tiếng hoan hô thưa thớt dần, anh không nhịn được việc khống chế bản thân tự trách mình, bỗng nhiên nghe được tiếng vỗ tay tán thưởng vang dội: "Chiến ca, tuyệt quá!"

Là Vương Nhất Bác đang đội mũ lưỡi trai, những sợi tóc xanh tán loạn chút ít ở trước trán, nụ cười thật đẹp, ở nơi sân khấu mịt mờ rõ ràng toả sáng lấp lánh, trên tai mỗi người đeo một chiếc tai nghe màu xanh lá giống hệt nhau, nhưng ánh đèn có rực rỡ thế nào, sân khấu dường như bị chia thành hai nửa, ở trước mắt anh vạch xuống một đường biên rõ ràng, sáng tối không chuyển tiếp, anh tựa như nhìn không rõ khuôn mặt đối phương.

Tất cả đều là giả, anh hiểu rõ điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia