ZingTruyen.Asia

[TR] [Haitani Rindou] Phước Lành

Phiên ngoại 2

NgcPhm054

Em từng đọc được một câu như thế này "Chàng trai em gặp ở tuổi mười bảy nhất định sẽ quay lại gặp em ở năm hai mươi bảy"

Dù chẳng biết lời nói đó có thật hay không, nhưng trong thâm tâm em vẫn muốn gặp lại anh.

Nét chữ đẹp đẽ uốn lượn trên tờ giấy đã phai màu, người đàn ông tóc tím cẩn thận gấp gọn lại đặt vào chiếc hộp rồi cất vào tủ. Xuay người ngồi xuống ghế, đeo kính rồi lấy ra cuốn sách, lật vài trang.

Người con gái tóc nâu vàng nằm bên cạnh mở to đôi mắt nhìn, mãi sau mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng "Nhìn anh lúc này thật giống thời học sinh của chúng ta."

Lại vài tiếng sột soạt vang lên, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cuốn sách nhưng giọng nói chứa đầy sự kiêu ngạo "Vẫn đẹp trai như vậy, đúng không?"

Tiếng cười lảnh lót vang lên, cô chống người dậy, vuốt nhẹ sợi tóc tím bên mang tai của người kia, nhẹ nhàng nói "Vâng, anh vẫn luôn đẹp nhất."

Vẫn tự phụ như vậy, anh em Haitani quả đúng là những kẻ hất mặt lên trời.

Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, những cánh hoa trắng và tím đang lung lay trước cơn gió. Megumi giơ chiếc dây chuyền lên cao, nghiêng đầu nhìn sợi dây vì dấu vết của thời gian mà đã xỉn màu đi nhiều. Màu bạc quấn quanh ngón tay trắng nõn, đôi mắt xanh tựa biển sâu ngắm đồ vật nhỏ không rời, đôi môi bất giấc nói "Rindou này."

Người đàn ông tóc tím đằng sau nghe thấy tiếng gọi thì đáp lại "Hửm?"

Thấy người kia không trả lời, anh gấp lại quyển sách đang đọc giở rồi đặt sang một bên, đứng dậy đi đến gần người con gái, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon gọn.

"Sao vậy, Megumi?"

"Anh hẳn phải yêu em nhiều lắm nhỉ?" 

Câu hỏi đột khiến người đàn ông hơi sững lại, vòng tay lại càng siết chặt. Rindou mỉm cười "Đã cưới nhau, có cả một đứa con mà vẫn còn hỏi những câu trẻ con như vậy sao?

Megumi quay đầu, sợi tóc nâu vàng mềm mại như tơ lụa theo đó mà lướt qua bờ môi của anh. Cô đưa chiếc vòng giơ lên trước mặt người hiện tại được gọi là chồng của mình "Anh xem, vòng cổ này đã giữ được hơn mười năm rồi, còn thấy được vết rỉ sét đấy. Em phải kì kèo mãi anh mới chịu tháo nó ra để đổi một chiếc mới." Vừa nói cô vừa sờ lên chiếc dây chuyền bạc sáng ở trên cổ Rindou.

Anh bật cười "Món đồ mà em tặng đương nhiên là anh phải giữ kĩ rồi."

Khóe môi người con gái cong lên, cô vòng hai tay qua cổ anh rồi đặt lên đó một nụ hôn, tiếng cười khúc khích phát ra "Anh cứ thế này thì em sẽ càng yêu anh nhiều hơn nữa đấy."

Đôi mắt tím nhìn sâu vào màu xanh lam, bàn tay to rộng đưa nhẹ vòng eo, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian thiếu ánh sáng "Đây chẳng phải là điều tốt sao?"

Rồi không đợi người con gái của mình trả lời, Rindou tiến đến chạm đến bờ môi hồng đào kia, nuốt lấy tiếng thở dốc nhè nhẹ. Bàn tay dần không an phận cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, hai thân thể kề sát bên nhau nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Căn biệt thự ngoại ô cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại tiếng gió rít gào cùng với tiếng tán cây va đập, những cánh hoa mong manh theo cơn gió bão mà rơi xuống, đặt nụ hôn lên mặt đất.

Rindou vén những sợi tóc bết dính trên trán của người thương sang một bên, bàn tay tìm đến ngón tay búp măng rồi vân vê từng khớp tay gầy guộc. Cứ nghĩ người kia đã ngủ say, anh giật mình khi nghe thấy giọng nói của cô.

"Anh còn nhớ ngày mà anh tỏ tình với em không?"

Đôi mắt tím như nhìn vào kí ức xưa cũ, môi cong lên "Sao anh quên được chứ."

Màu vàng chói của mùa hạ, tán cây xanh, tiếng ve sầu kêu rả rích. Bông hoa mặt trời rực rỡ nhưng vẫn phải cúi đầu trước vẻ đẹp của người thiếu nữ. Chàng trai đưa bông hoa đến với người thương, những câu từ thổ lộ hoàn chỉnh tuyệt vời nhất được giãi bày.

"Tôi muốn dùng cả đời này để chứng minh cho em thấy là tôi yêu em nhưng em có thể cho tôi cơ hội đấy không?"

Thiếu nữ với bộ đồng phục hơi đỏ mặt, gương mặt ngơ ngác như con thỏ nhỏ, cô cười nhẹ một cái, đưa tay đón lấy bông hoa. Ngón tay nhỏ nhắn chạm nhẹ bàn tay đang căng thẳng, cô cất lời "Tôi cũng sẽ dành cả cuộc đời để đền đáp lại sự chân thành, nhưng liệu anh sẽ thật lòng?"

Chàng trai siết chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn vào người con gái "Em đã nguyện cả đời đền đáp thì tôi cũng thật lòng mà nói ra lời yêu."

Anh còn nhớ rõ lòng bàn tay mình khi đó đầy mồ hôi, tiếng tim đập liên hồi bên tai, cố gắng nói với người con gái trước mắt. Vừa dứt lời, cô gái kia đã ôm chặt lấy thân thể cao lớn, anh có thể nghe rõ bên tai rằng "Em tin anh."

Rời khỏi kí ức xưa, người con gái tóc nâu vàng bật cười "Lúc đó em thấy anh run như thế này."

"Còn không phải do đối phương là em sao."

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, tựa như vĩnh viễn không tách rời.

...

Cơn bão đã tan đi, để lại bầu trời xanh thẳm, áng mây trôi lững lờ. Khu vườn được bao bọc bởi màu trắng và tím của hoa tử đinh hương, tiếng nói cười của vang khắp nơi.

"Bé Ryuu, có nhớ cô Chiharu không nào?" Cô gái tóc nâu dài ngồi xổm xuống, đưa chiếc kẹo chanh ra trước mặt đứa nhóc có đôi mắt tím đặc trưng của nhà Haitani.

Bé trai cười khanh khách, cầm lấy chiếc kẹo rồi nói "Cháu nhớ cô lắm, cô có đem quà về cho cháu không?"

Xoa mái tóc nâu vàng của của cậu nhóc, Chiharu nhoẻn miệng cười "Cô để ở trong nhà đó, nhóc mau vào đi, kẻo ba của nhóc lấy hết bánh kẹo."

Nhìn dáng vẻ chạy hớt hải của cậu nhóc, Chiharu quay người uống một ngụm trà nóng, không khỏi cảm thán với người con gái ngồi bên cạnh "Thằng nhóc thối, chỉ nhớ tới quà thôi, quá giống Rinrin rồi."

Đặt tách trà xuống, Megumi oán giận "Hai ba con nhà đó tính nết y chang nhau, nếu không phải có mái tóc kia thì chị còn nghĩ là mình đang đẻ thuê đấy."

Màu xanh ngọc vẫn tươi sáng như bầu trời, Chiharu hơi nghiêng đầu chỉ ở cổ "Em thấy ngoài chị ra thì anh ấy chẳng cho ai khác đẻ thuê nữa đâu."

Gương mặt của Megumi hiện lên vệt hồng nhạt, tay che đi dấu đỏ, ngượng ngùng quay mặt lảng tránh. May mắn thay lúc này tiếng gọi của Rindou từ trong nhà vọng ra, giúp cô thoát khỏi cái cười tủm tỉm của cô gái tóc nâu.

"C-chị vào trước đây."

Chưa kịp đứng dậy, cô đã ngừng lại động tác vì giọng nói của Chiharu "Chị Megumi."

Cô quay đầu nhìn người con gái đang ngồi trên ghế đá, ngón tay búp măng đang do dự niết nhẹ tách trà "Hiện tại chị hạnh phúc chứ?"

Làn gió mát thổi từng cánh hoa rơi xuống, lướt qua màu nâu vàng trên tóc. Megumi cười rộ, nhìn vào màu xanh tựa bầu trời kia "Chị của bây giờ là một người tích cực, được đọc thêm những áng văn chương dịu dàng, được gặp gỡ người tuyệt vời như ánh dương, trong mắt tràn ngập nụ cười ấm áp. Chị đã nỗ lực hơn, tử tế hơn và lương thiện hơn, học tập chăm chỉ, nghiêm túc làm việc, tha thiết yêu đời." Khóe miệng càng cong lên, cuối cùng nói "Tất cả những gì chị có đều do có người đó bên cạnh, cho nên chị rất hạnh phúc."

Chiharu nhấp thêm một ngụm trà, nhìn một nhà ba người qua ô cửa sổ, lại đưa mắt nhìn khu vườn rộng lớn xinh đẹp.

Thầm nghĩ, thôi thì cứ để vậy đi, hiện tại vẫn là quan trọng là nhất.

...

Toàn văn hoàn

24/07/2022

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia