ZingTruyen.Asia

Touken Ranbu Cuoc Song Thay Doi Tu Do

Cuối cùng cũng đến ngày Noel. Đây là lần đầu tiên các Toudan tham dự ngày lễ này nên ai cũng háo hức. Tất nhiên, để đề phòng vụ Rin bày trò như hồi Halloween tháng 10, các Toudan đã tích cực học tiếng phương Tây, nhất là các từ thường sử dụng trong ngày lễ lớn. Sáng 24, Rin đưa tụi nhỏ xuống phố mua sắm ít đồ trang trí. Cô dặn dò mấy kiếm lớn ở nhà:
- Đừng có mà chọc giận đội bếp nghe chưa. Không là nhịn Noel đấy.
- Dạ!
- Nhớ dọn dẹp nhà cửa, phụ làm bánh nữa nhá.
- Vâng.
- Vậy ta đi.
- Tụi em đi nha!
Các bé Tantou vẫy tay tạm biệt các anh trai rồi tung tăng theo Rin đi mua sắm. Team ở nhà bắt đầu làm biếng. Jiroutachi xách bình rượu:
- Nihongou, nhậu đê.
- Oke!
- Yasusada, cậu muốn ra vườn chơi không?
- Ờ.
- Fuyumaru, chúng ta cũng đi chứ?
- Anija, em là Hizamaru cơ mà!!!
Mitsutada phì cười. Cậu quay sang Horikawa:
- Chúng ta cũng đi làm đồ ăn thôi. Nếu không lát nữa chủ nhân về lại không giúp trang trí được.
- Ừm.
- Để tôi phụ cùng với. - Ishikirimaru lên tiếng.
- Cảm ơn ngài. Nhanh nào.

Rin đưa tụi nhỏ đi mua sắm nguyên buổi sáng. Cơ bản là do có quá nhiều đồ các kiếm ở nhà nhờ mua hộ. Rin lẩm bẩm đếm từng chiếc túi:
- 1... 2.... 3.... 4... Đến 7 cái lận.... Chưa kể còn đống trang trí đang thanh toán nữa....
- Đại tướng, đưa em xách hộ cho.
Gotou nhanh nhảu xách hai chiếc túi đựng giấy gói quà và vài thứ lỉnh kỉnh khác. Mấy bé cũng mau chóng cầm túi, cười:
- Tụi em cũng giúp nữa.
- Cảm ơn mấy đứa nha. Chúng ta về nào.
- Dạ.

Trên đường về, tụi nhỏ tíu tít kể chuyện cho Rin nghe. Đi được nửa đường thì Gokotai hỏi:
- Chủ nhân đã bao giờ tổ chức giáng sinh chưa ạ?
- Rồi. Nhưng là do Sumire tổ chức.
- Su... Sumire...
Mặt các bé Tantou tái mét lại khi nghe thấy cái tên Sumire. Rin vội vàng xua tay:
- Không phải chủ nhân của mấy đứa đâu mà. Sumire khác cơ!
- Vậy đó là ai ạ? Bạn của chủ nhân sao?
- Phải... - Rin cười nhẹ, tay nắm chiếc dây chuyền trên cổ - Một người ta coi trọng hơn tất cả mọi thứ....
- Quào. Chắc hẳn Sumire - san phải tuyệt vời lắm. Bởi vì cô ấy có thể làm cho ngài cười mà.
- Ừm. Nhưng không phải ngoài Sumire ra, các em cũng làm cho ta cười đấy sao. Được rồi. Đi về nhanh thôi. Mọi người đang đợi đấy.

- RI ~~~~ N - CHA~~~~N~~~~~~~~
Vừa mới mở cửa, Natsumi đã từ trong phòng khách lao ra, nhào vào ôm lấy Rin làm cô té ngửa ra sau. Mặt Rin nghệt ra một lúc lâu. Nếu Harumi với các Toudan không chạy ra đỡ dậy chắc cô nằm đấy nguyên buổi chiều quá.
- Lâu rồi không gặp, Rin - chan.
- Lâu rồi na~~
Rin phủi phủi quần áo. Đã hai ngày không gặp, Harumi luôn luôn trang nhã với bộ kimono màu hoa anh đào cùng mái tóc bạch kim búi cao. Còn Natsumi vẫn là bộ đồng phục và chiếc áo blouse trắng từ phòng sáng chế. Rin mời hai người vào phòng khách.
- ... Hai ngài đến đây thì tôi không có ý kiến gì.... Nhưng.... Tại sao Ichigo lại ở đây?
Mikazuki nghiêng đầu, mắt gườm gườm nhìn chàng trai tóc xanh đang mỉm cười. Rin giật áo Mikazuki:
- Ngài đang chắn tầm nhìn của ta đó.
- Xin ngài thứ lỗi.
Mikazuki đành phải sang bên góc ngồi với Tsurumaru và Shishiou. Tsurumaru nói nhỏ:
- Ichigo bên đó đã làm gì mà sao trông ngài ghét cậu ta quá vậy?
- À, hai cậu không biết vụ này nhỉ. Hắn ta... Dám hôn chủ nhân đấy.
- Cái gì!?
Shishiou với Tsurumaru suýt thì hét toáng lên. Mikazuki nhìn chăm chăm vào Ichigo bản doanh Ame. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy có thứ gì đó cực kì u ám đang bao vây Mikazuki. Ichigo bản doanh Ame thấy khuôn mặt của Rin thì mắt sáng lấp lánh:
- Lâu rồi mới gặp ngài.
- Ừm. Thế mọi người qua đây có việc gì không?
- Thực ra là có cái này chuyển cho Rin nà.
Natsumi rút ra một tờ giấy từ trong túi áo. Rin đón tờ giấy, đọc qua rồi bất giác nhoẻn miệng:
- Một tin thật hấp dẫn. Cảm ơn nhé Natsumi. Nhưng chỉ có thế này thôi thì đâu nhất thiết phải dẫn Ichigo đến đây. Đáng lẽ hai người nên để cậu ấy ở lại với em trai mình trong mấy ngày lễ kiểu này mới đúng.
- Không đâu. Tại Ichigo có chuyện muốn hỏi cậu á.
- Ơ... tôi....
- Phải. Không. Nào. Ichigo?
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Ichigo, Natsumi nhéo một phát vào eo cậu. Ichigo giật bắn người, vội vàng:
- A! Phải rồi... Tôi nhờ ngài tư vấn hộ việc mua quà cho em trai.
- Hể!? Vậy thì đợi ta chút.
Rin đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài. Một lúc sau, cô quay lại, kéo theo Ichigo của mình.
- Sao thế chủ nhân?
- Ichigo bên bản doanh Ame cần nhờ tư vấn mua quà cho em trai. Cậu giúp ta nhé. Bây giờ ta phải xuống xem đội bếp nữa. Nha?
Nhìn ánh mắt của Rin, Ichigo không nỡ từ chối, gật đầu cái rụp. Rin ấn Ichigo ngồi xuống trước mặt Ichigo bản doanh Ame rồi té luôn.
- Ơ... Ngài...
Ichigo bên Natsumi không kịp níu Rin lại đành ngồi nghe Ichigo nhà Rin liến thoắng về các món quà lựa theo cá tính của từng đứa em. Cậu đánh mắt qua nhìn Mikazuki và thấy anh che miệng, cười đểu vài cái rồi đứng lên đi thẳng.

Sau hơn 20 phút ngồi nghe Ichigo nói về quà, Natsumi, Harumi và Ichigo cũng xin phép cáo lui. Rin tiễn họ ra tới tận cổng. Cô đưa cho Harumi, Natsumi một gói bánh quy vẫn còn nóng hổi, nhẹ nhàng:
- Đồ tự làm đấy. Quà giáng sinh tôi tặng mọi người. Merry Christmas.
- Merry Christmas, Rin.
Hai người đón gói bánh, gật đầu cảm ơn. Đến lúc này Rin mới ấn vào tay Ichigo một lọ kẹo dẻo nhiều màu sắc.
- Sao...?
- Vẫn là đồ nhà làm. Cảm ơn cậu vì lần trước. Với lại coi như tôi trả cho nụ hôn luôn..... Merry Christmas.
- A... Ơ.... Me... Merry... Christmas...
Ichigo ngại ngùng đón nhận lọ kẹo. Cậu ngước mắt lên thì thấy Mikazuki, Tsurumaru và Shishiou bản doanh nhà Rin đang nhìn với bộ mặt gato cùng mùi sát khí nồng nặc. Anh dửng dưng tặng cho ba người đó một nụ cười tươi. Ichigo cúi người như một vị hoàng tử thực thụ, hôn nhẹ lên tay Rin:
- Vậy, tôi về nha. Hẹn gặp lại ngài.
- AAAAAAA!!!!
Mikazuki, Tsurumaru và Shishiou la lên, chạy tới giật lấy Rin. Mikazuki ôm chặt cô, Tsuru thì lườm Ichigo đến rách mắt, Shishiou thì tí nữa định rút bản thể. Rin thở dài, đẩy ba người vào trong rồi quay lại tạm biệt chị em Harumi.

Tầm 8 giờ tối, cả bản doanh đã ngập tràn không khí giáng sinh. Mấy bé Tantou thích thú ngắm nhìn những món quà đủ màu dưới gốc cây thông Noel. Hội người già thì lại thích ngồi uống trà trong lúc đợi nhóm Uchi trang trí nốt hơn. Monoyoshi, Urashima và vài Oodachi xuống giúp đội bếp bê đồ ăn lên còn chuẩn bị đón giáng sinh. 9 giờ tối, cả bọn bắt đầu nhập tiệc. Rin nâng ly rượu vang trong tay:
- Merry Christmas!
- Merry Christmas!!!
Tiếng cụng ly vang lên trong vắt. Các Toudan chè chén tới tận 10, 11 giờ. Sau khi đánh chén và xem nốt tập cuối của bộ "Touken Ranbu Hanamaru" xong, Rin tổ chức tiết mục đổi quà. Tất cả các kiếm trong nhà đều có chuẩn bị sẵn một món quà nhỏ. Mọi người sẽ đánh số lên quà của mình rồi bốc thăm. Ai bốc giống số nhau sẽ trao quà cho nhau. Giả dụ như nếu Doutanuki và Nakigitsune đều bốc trúng số 2 thì hai người sẽ đổi quà.
- Ta đếm nhé! 1... 2.... 3.... Bốc nào!!!
Ngay sau hiệu lệnh của Rin, các kiếm đồng loạt thò tay vào chiếc hộp. Thế rồi bắt đầu nháo nhào lên:
- Ai là số 5 thế????
- Lạy trời cho không bốc giống Namazuo....
- Có ai giống số em không?
- Số 8 đâu ấy nhỉ?
- Cậu số mấy vậy Yasu?
- Hể? Của Yagen là số 20 à. Vậy qua bên Kousetsu kìa.
Mấy trò kiểu này đúng là hay thật. Ai cũng có quà. Vài người được thứ hợp sở thích. Kogitsunemaru rất may mắn... à không... Phải nói là siêu may mắn khi bốc giống số của Juzumaru. Quà của cậu là hai chai dầu gội hương thảo mộc thơm vô cùng. Ngược lại, Juzumaru cũng nhận được chiếc lược có trang trí là bông hoa bách hợp ở góc. Nhưng bù lại cũng có vài Toudan không biết nên dùng quà cho việc gì. Ví dụ như Hirano. Hirano không biết mình phải làm gì với bộ sơn móng tay cực kì hoành tráng bên trong gói quà của Kashuu. Trong khi đó Kashuu lại khá thích bức tranh mà cậu nhóc vẽ. Cái này gọi là một mất một còn nhỉ.

- Mấy cậu thích quà gì cho dịp giáng sinh này?
- Em á? Em thì muốn có mấy con gấu bông thật dễ thương nè! - Midare tinh nghịch nháy mắt.
- Tôi thích một cái chảo mới. - Mitsu cười.
- Tôi cần thêm giấy và mực để viết thư pháp.
- Tôi... Híc... thích.. rượu nha....
- Em muốn có nhiều Koban!!!!!
- Tôi thì muốn các em trai mau về hết.
- Rốt cuộc thì cậu có bao nhiêu em vậy hả Ichigo....?
- Ookanehira....
Mặt Uguisumaru xị ra một đống. Rin phì cười trước những món quà của các Toudan. Chợt Sayo rụt rè lên tiếng:
- Em... chỉ muốn chủ nhân mãi mãi khỏe mạnh thôi.
Các Toudan im lặng, mỉm cười. Kashuu gật đầu:
- Phải... Điều ước lớn nhất của tôi là mong cho ngài đừng có bệnh gì hết á.
- Ngài phải sống thật lâu đó nha.
- Đúng rồi. Phải khỏe mạnh để chơi với tụi em thật nhiều nè.
Rin cười. Không ngờ là ngoài Sumire ra lại còn có nhiều người dành điều ước cho cô đến thế. Thoáng cái đã 12 giờ. Cô đứng lên, ẩn các Toudan:
- Đi ngủ sớm nào. Phải ngủ thì ông già Noel mới mang quà đến chứ.
- Oáp... Ông ấy sẽ đến thật ạ...? - Gokotai dụi mắt.
- Tất nhiên. Các Toudan của ta đều rất ngoan mà.
Sau khi đã yên vị hết trên futon, các Toudan đồng loạt:
- Chúc ngài ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Đợi các Toudan ngủ say hết, Rin đột nhập vào từng phòng, đặt những món quà mình đã chuẩn bị cho từng kiếm. Cô không quên kèm theo đó là một nụ hôn nhẹ lên trán từng người. Riêng Uguisumaru, cô chỉ nhét một tờ giấy dưới gối của cậu rồi đi. Xong việc, Rin đi ra hành lang ngồi. Trời vẫn có trăng, chỉ có điều nó hơi mờ ảo thôi. Cô ngồi thêm vài phút nữa rồi mới quay về phòng ngủ.

Sáng ngày 25/12:
- Woa!!! Gấu bông thiệt nè!!!! Cảm ơn ông già Noel!
Tiếng hò reo vui sướng xuất phát từ phòng nhà Awataguchi trước tiên. Ngay sau đó là từ các nhà khác:
- Uầy!!! Figure của Okita!!!!
- Sơn móng tay mới!!!
- Ừm, giấy với mực trông thật trang nhã.
- Chảo này tốt đó chứ! Đi thử ngay mới được.
- Hồng... - Mắt Sayo sáng lấp lánh.
Đúng lúc các kiếm đang bàn tán về món quà mình được nhận thì tự dưng thấy Uguisumaru phi ra với tốc độ tên lửa (cơ động bùng nổ~). Cậu cầm tờ giấy gào lên:
- OOKANEHIRA!!! CUỐI CÙNG OOKANEHIRA CŨNG ĐẾN RỒI!!!! ÔI, TÔI YÊU NOEL!!!!!
- Thật á? Đưa chúng tôi coi nào!!
Các Toudan khác giật ngay lấy tờ giấy trên tay Uguisumaru, mặc kệ ngài ta vẫn đang la hét trong sung sướng. Tờ giấy ghi rõ chiến dịch event "Liên đội chiến", kèm theo đó là các mốc thưởng nhất định. Các Toudan liếc xuống mốc 100k lì xì thì thấy chữ Ookanehira cùng với tấm ảnh của ngài ta. Hirano vỗ tay:
- Chúc mừng ngài nha.
- Aaaaaa!!! OOKANEHIRA!!!!!! Chủ nhân! Xin ngài hãy tặng cho tôi Ookanehira!!!! Làm ơn đi mà!!!!
- Rồi rồi.
Rin gật đầu. Chính cô nhét tờ giấy xuống chứ sao nữa.... Nhưng tận 100k lì xì...
- Đành phải cố vậy.
Rin nhủ thầm. Đúng lúc đó thì Mikazuki đi tới. Anh nhẹ nhàng:
- Chủ nhân, tôi mượn tóc người được không?
- À. Được.
- Ngài nhắm mắt vào nhé.
- Ờ.....
Rin khó hiểu nhắm mắt lại. Cô chỉ cảm nhận bước bàn tay của Mikazuki đang luồn qua những lọn tóc nhỏ. Lát sau, Mikazuki nói nhỏ vào tai Rin:
- Ngài mở mắt ra đi.
Rin mở mắt ra thì thấy Mikazuki chìa chiếc gương trước mặt. Cô soi vào trong nó. Mái tóc đen dài của Rin được buộc gọn lên, cài trên đó là một cây kẹp hình mặt trăng xanh. Mikazuki cười:
- Giáng sinh vui vẻ, chủ nhân của ta.
- Cảm ơn ngài. Ta thích nó lắm.

Mùa giáng sinh đầu tiên của Rin khi trở thành một Saniwa ấm áp bên các Toudan. Những ngày như thế này, thật hạnh phúc khi có người bên cạnh.

Tại bản doanh Ame:
- Chủ nhân, Ichi - nii cứ nhìn chằm chằm lọ kẹo đó suốt từ hôm qua đến giờ rồi.
Maeda phụng phịu nói với Natsumi. Harumi điềm tĩnh cắn một miếng bánh quy:
- Đừng lo. Anh trai của nhóc chỉ đang tương tư thôi.
- Thật ạ?
- Ừm. Bây giờ sống chết cậu ta cũng không rời mắt khỏi nó đâu.
- Ha~~~ Rin - chan thiệt tâm lí quá mà.
Natsumi cảm thán, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Ichigo cùng đống hoa anh đào bay ngập phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia