ZingTruyen.Asia

[Tổng] Tập hợp các Fanfic đồng nhân ngắn tự viết (Anime + Manhwa).

[BSD] Hổ nhỏ của "Tử thần" (Hơi Dazatsu/AllDaz).

RiyalZero

Điều duy nhất Nakajima Atsushi nhớ được lúc mới kí sự là xóm nghèo.

Tất cả đều dơ bẩn, rối loạn.

Không ai quản nơi này.

Nơi này không bao giờ an toàn.

Atsushi thậm chí không biết làm cách nào mà cậu có thể sống sót một mình ở đây.

Nhưng....

Atsushi nhẹ nhành đụng vào nơi lúc nãy vẫn là vết thương chí mạng.

Nơi đó, đã hoàn toàn lành lặn.

Cậu, chắc chắn sẽ không chết.

* * *

Mái tóc đen nhiễm bạch ở một ngọn tóc.

Đôi mắt huyết đồng trộn lẫn hắc.

Làn da tái nhợt như người chết.

Bao nhiều vết thương nào cũng nhanh chóng biến mất không thấy.

Sức mạnh và khả năng nhanh nhẹn phi người.

Lặng im không tiếng động gặt hái đi sinh mệnh.

Tất cả đều xôn xao.

Về "Bất tử hắc hổ".

* * *

Atsushi được một người tìm thấy.

Diều sắc đôi mắt tràn đầy tò mò nhìn cậu.

Atsushi nghiêng đầu nhìn thiếu niên mang trên người tử vong khí tức.

"Ngài...là tử thần sao?"

Thiếu niên ngây người, cảm xúc đầy sức sống trong mắt chợt rút đi, như một cái hố đen âm trầm nhìn Atsushi.

"Tại sao nhóc lại hỏi thế?"

Atsushi không trả lời, chỉ tiếp tục hỏi.

"Ngài, là đến đón con sao?"

Đôi hồng đồng tràn đầy chờ mong.

Diều sắc đôi mắt hoàn toàn tối đi.

Ngài cười khẽ.

"A, đúng vậy."

* * *

Sau khi bị mang về, Atsushi vẫn hơi ngốc.

Ngửi ngửi xung quanh, ân, không thích hợp.

Atsushi bối rối.

Hình như...mình bị lừa?

Atsushi suy tư.

Bất quá nhìn thiếu niên bên cạnh, lại ổn ổn định tâm thần.

Ngô, có lẽ, đây là nơi của Tử thần ở trên đất sống đi?

Thế là Atsushi mơ màng hồ đồ ở lại Mafia.

Từ đó, cậu cũng có danh hiệu mới.

Ác hổ của Tử thần.

Hỉ để "Tử thần" danh hiệu Dazai vô ngữ nhìn đầu sỏ gây tội, đổi lại vẫn là đại hổ hình dáng Atsushi nghi hoặc nghiêng đầu.

Cuối cùng vẫn là điên cuồng xoa nắm cho hả giận.

* * *

Atsushi bị mang đi xem Mori.

Khi biết là đi nhìn "cấp trên" của Tử thần, Atsushi hơi khẩn trương nắm góc áo mà Dazai cho cậu.

Sau đó, khi nhìn thấy người này, Atsushi bối rối.

"Tử thần đại nhân, tại sao ngài lại nhận một cái máy làm cấp trên?"

Thần sắc trên mặt Mori cứng lại, vị Tử thần đáng kính của Atsushi chợt ôm bụng cười.

Sau đó Atsushi mới biết, người cạnh cậu tên Dazai Osamu.

Và không phải Tử thần.

Nhưng suy nghĩ của Atsushi vẫn quải cái cong.

Không phải Tử thần...là đồng loại sao?

Lại nhìn nhìn số lần Dazai tìm đường chết.

Ân, chắc chắn là đồng loại.

Kết quả phát hiện vị đồng loại hiếm thấy này không có khôi phục cường như cậu, lại còn dễ bị ốm.

Atsushi suy tư.

Atsushi nắm chặt tay.

Phải bảo vệ tốt ngài ấy!!!

Dazai không hiểu sao đột nhiên rùng mình.

* * *

Lúc Atsushi nhìn thấy Nakahara Chuuya, Atsushi đã nhanh chóng đứng trước Dazai, trình ra bảo hộ tư thái.

Chuuya mộng bức nhìn đứa trẻ đang đề phòng trước mặt mình.

A này....

Đối này Dazai không khách khí cười nhạo Chuuya, đồng thời cưng chiều trấn an xoa đầu Atsushi.

Sau này Atsushi mới hiểu.

Vị thần minh đầy mùi hương của sự sống là một trong lí do tại sao Dazai còn trên thế gian.

* * *

Atsushi gặp được một người đàn ông tên Oda Sakunosuke.

Khi nhìn thấy, Atsushi bối rối ngửi ngửi mùi hương của người này.

Oda Sakunosuke bất đắc dĩ nhìn tiểu đồ đệ của Dazai ngửi tới ngửi lui chính mình.

Khi Atsushi ngừng lại, Oda Sakunosuke mới hỏi cậu ngửi thấy gì.

Atsushi tủm tủm mũi, nghĩ nghĩ mới bối rối nói.

"Mùi hoàng hôn?"

Oda Sakunosuke ngốc.

Atsushi lại lắc đầu.

"Là mùi bình minh."

Mặt trời đang cố gắng đi ra từ bóng đêm, tỏa sáng ra tia sáng ôn hòa của mình.

Atsushi híp mắt.

Cậu thích mùi vị này.

Dazai ở bên cạnh nghe Atsushi nói, nhìn nhìn Odasaku, thâm chấp nhận gật đầu.

* * *

Cho dù có sức mạnh và khả năng chữa lành phi người, thể chất của Atsushi rất yếu.

Chuẩn xác hơn, dễ bị bệnh cũng dễ nhanh bệnh.

Thế nên có khả năng hôm qua Atsushi cố chống cơn sốt đi chấp thành nhiệm vụ, hôm sau đã đầy sức sống đi nhảy sông chung với Dazai.

Ân, nhảy sông chung.

Bởi vì Atsushi phát hiện, Dazai chán ghét có đàn ông cùng nhảy sông tuẫn tình với mình, thế nên sẽ tự giác bơi lên bờ.

Còn tiện thể kéo Atsushi lên chung.

Atsushi ở trên bờ vô tội nhìn Dazai.

Atsushi: Miêu miêu có thể có gì ý xấu đâu?

Dazai: Miêu miêu ý xấu nhưng nhiều đâu.

Dazai nhìn sự giảo hoạt ẩn sâu trong đôi mắt Atsushi, thở dài.

* * *

MIMIC thuận lợi giải quyết.

Atsushi nhìn Dazai thuận lợi đào tin tức từ bọn lính cũ, sau đó mang cậu đi đến căn cứ của chúng.

Atsushi ngoan ngoãn phối hợp Dazai.

Ẩn trong bóng tối, vào lúc Dazai có cơ hội đụng vào tên thủ lĩnh của MIMIC, Atsushi xông ra.

* * *

Lúc Atsushi nghĩ đây chỉ là một sự kiện bình thường như trước, cuộc sống sẽ quay lại bình thường thì chợt nghe tin khiến cậu ngây người.

Dazai Osamu trốn chạy.

Dẫn theo Oda Sakunosuke.

Đột nhiên biến thành mèo bị bỏ rơi, Atsushi hoảng loạn.

Chuuya nhìn Atsushi, thở dài, tiếp nhận trọng trách.

* * *

Hai năm sau, Atsushi cuối cùng nhận được tin tức về Dazai.

Dazai Osamu và Oda Sakunosuke gia nhập Võ trang Trinh thám xã.

Atsushi phấn khởi vẫy đuôi.

Chiều hôm đó, Trinh thám xã nghênh đón một vị tiểu khách nhân.

Tiểu hắc miêu nhảy vào từ cửa sổ, nhanh chóng nhào vào...Odasaku???

Dazai sửng sốt.

Hình như có gì đó sai sai???

Không nên là nhào vào hắn sao???

Atsushi vùi vào hơi ấm từ Odasaku, tỏ vẻ bỏ miêu là không được.

Bởi vì miêu miêu sẽ mang thù đâu.

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng sinh nhật Dazai!
(Tuy rằng thị giác là của Atsushi.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia