ZingTruyen.Asia

[Tổng Hợp Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư]_[Phần 1]

[Đồng Nhân Nhiếp Dao] Tâm Sinh Bất Chính_Thượng

tayon4869


Ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, Kim Quang Dao lăn một vòng trên giường, hắn giương cánh tay vỗ vỗ qua bên cạnh như đang tìm kiếm gì đó. Hắn quơ tay một lúc cũng không đụng tới thứ mình cần, liền nhựa giọng càu nhàu: "A Đại, trời sáng rồi sao?"

Tiếng đóng cửa nhẹ như không, một người bước vào sương phòng, đi thẳng đến bên giường.

"A Đại là kẻ nào?" Bất ngờ một giọng nam trầm thấp cương nghị vang lên, ngữ điệu tỏ rõ không hề hài lòng.

Trong tâm trí mơ màng của Kim Quang Dao giọng nói này đương nhiên quen thuộc, nhưng với sự tỉnh táo lúc này hắn không đủ để nhận ra người đó là ai. Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, trở mình lăn vào trong, không buồn trả lời câu hỏi của Xích Phong Tôn đại nhân.

Nhiếp Minh Quyết khí lạnh càng lúc càng phát tán, mi tâm chau lại tưởng chừng như có thể kẹp chết một con ruồi. Y ngồi xuống bàn tròn, từ tốn rót trà thưởng thức, thanh âm lành lạnh lần nữa vang lên: "Mạnh Dao nói A Đại là ai?

Kim Quang Dao lúc này có hơi tỉnh táo hơn lúc nãy, nghe thấy tiếng nói cương trực uy nghiêm của y liền lập tức mở mắt. Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là chăn nệm thêu gấm mềm mại mà quý giá, Kim Quang Dao sợ đến mức bật hẳn người dậy nhảy xuống giường. Cái thứ hai nhìn thấy còn khiến trái tim treo trên ngọn cây của hắn trực tiếp rụng xuống đất như lá cây, Nhiếp Minh Quyết mặt đen như than ngồi uống trà chăm chú nhìn hắn.

"Tông tông tông chủ? Thuộc hạ..." Hắn cuống cuồng lên không biết vì sao mình lại ở đây, đầu óc tỉnh táo lúc này cho hắn biết căn phòng này, chiếc giường này là của Nhiếp Minh Quyết. Còn về phần vì sao hắn ngủ trên đó thì có kề dao vào cổ hắn cũng thật sự không trả lời được.

Nhiếp Minh Quyết đặt tách trà xuống bàn, đang chiêm ngưỡng bộ dạng rối bời như gà mắc thóc của hắn, trong lòng không tự chủ mà cũng có chút buồn cười. Nhưng với thân phận Xích Phong Tôn uy nghiêm cao quý y lại không thể cười, nét mặt chính là lạnh tanh như tờ giấy, biểu cảm cũng nghèo nàn một kiểu thờ ơ nghiêm nghị.

Chỉ có thể lạnh nhạt điềm đạm mà nói: "Ngươi ngày đêm hầu cận bên ta thôi thì để tiện việc cứ dọn sang gian thất bên cạnh đi. Lúc ta cần cũng đỡ mất thì giờ."

Sự thật thì gian thất tập thể của tu sĩ Nhiếp gia quả thật cách xa nơi này rất nhiều, nhưng mục đích tiềm tàng ẩn sâu của Xích Phong Tôn lại không phải là vấn đề khoảng cách mà là nằm ở tiếng "A Đại" kia. Y vừa nghĩ tới Kim Quang Dao sẽ chung đụng trên giường cùng một gã nam nhân thô lỗ khác thì lại không chấp nhận được, y cho rằng vì hắn bây giờ đã là người thân cận bên mình nên mới sinh ra cảm giác đó cũng không có gì lạ.

Kim Quang Dao gật đầu như mổ thóc, lúc này y có nói gì hắn cũng đều chỉ biết gật đầu.

"Cái đó...tông chủ, thuộc hạ sao lại ở đây?"

Nhiếp Minh Quyết tỏ ra vẻ đương nhiên nói: "Ta ôm ngươi tới."

Kim Quang Dao há miệng trợn mắt: "Ôm thuộc hạ? Ngài ôm?"

"Ngươi nghĩ gã A Đại nào đó ôm ngươi tới à?" Y có chút buồn bực, ngữ điệu cũng xen mấy phần tức giận.

Kim Quang Dao lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải không phải! Là thuộc hạ sơ suất gây thêm phiền phức cho tông chủ."

Dường như mỗi lần nhìn thấy hắn bị mình bắt nạt đến uất ức không phản biện được thì Nhiếp Minh Quyết rất cao hứng, khóe môi y nhẹ cong lên một đường rất nhỏ, đoạn phất tay áo rồi đi ra ngoài. Trước đây lại không phát hiện thiếu niên này chơi vui như vậy.

Ra đến cửa y chợt nhớ ra quên mất một chuyện, liền đứng bên ngoài nói vọng vào: "Hôm nay Hoài Tang đến cầu học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi hãy sắp xếp đưa nó đi."

"Thuộc hạ rõ rồi."

Vậy là cả ngày hôm đó ngoài việc chuyển chổ ở thì Kim Quang Dao còn bận chuẩn bị đại lễ để đưa Nhiếp Hoài Tang đến Cô Tô Lam Thị gửi gắm, cơ mà hắn nghe nói vị Nhiếp công tử này nổi tiếng nghịch ngợm lại hoạt bát, tuy không có chí tiến thủ nhưng lại là một thiếu niên rất được lòng người vì tính cách cởi mở của mình. Bất chợt Kim Quang Dao cũng sinh ra thiện cảm với hắn.

Lúc đến Cô Tô Lam Thị điều hắn không ngờ chính là gặp phải người của Lan Lăng Kim Thị, con trai trưởng của Kim gia_Kim Tử Hiên cũng đến Vân Thâm cầu học. Lúc hai người chạm mặt hắn lại làm một bộ kiêu ngạo không coi ai ra gì, trực tiếp đem mặt mũi của Kim Quang Dao vứt ra bên ngoài. Nhiếp Hoài Tang cũng gần như biết một chút về thân phận của Kim Quang Dao nên nhìn thấy thái độ Kim Tử Hiên đối với hắn như thế cũng có chút khó xử.

Còn về phần hắn, hắn đã sớm treo nụ cười trên mặt, hoàn toàn không để ý đến thái độ lồi lõm của người Lan Lăng. Bây giờ hắn đã là một người của Thanh Hà Nhiếp Thị, dù sao đi nữa cũng không thể làm bẻ mặt tông chủ.

Vì suy nghĩ đến đại cục nên Kim Quang Dao liền ôm âm sức vào người, buổi tối hôm đó trở về Thanh Hà Nhiếp Thị cũng không nén được sự ủ dột trên mặt.

Người nhận ra sự khác lạ của hắn đầu tiên không ai khác chính là Nhiếp Minh Quyết, y cũng nghe được loáng thoáng tu sĩ hộ tống đến Cô Tô truyền miệng nhau chuyện hắn gặp phải lúc ở đó. Trong lúc Kim Quang Dao đang mài mực thì y bất ngờ hỏi chuyện.

"Tâm trạng không tốt?"

Kim Quang Dao ngẩng đầu lên, dường như không đoán được là y sẽ lên tiếng nên có chút ngỡ ngàng. Rất nhanh hắn liền lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình, lắc đầu cười trừ: "Thuộc hạ không có."

Nhiếp Minh Quyết đặt bút xuống nghiên mực, trầm ngâm nhìn hắn: "Ngươi dám lừa cả ta?"

Nhất thời Kim Quang Doa bị dọa cho xanh mặt, hắn vội vã muốn quỳ xuống xin tội nhưng hai gối vừa mới khụy xuống liền có một cánh tay vững chắc nâng vai hai khuỷu tay hắn lên.

Kim Quang Dao ngước mắt nhìn y, sự bất an không chút che giấu hiện rõ trong mắt: "Tông chủ, thuộc hạ không dám! Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."

Chẳng hiểu sao khi y nhìn thấy bộ dạng ủy khuất này của hắn thì tâm trạng liền chùng xuống, cảm giác khó chịu đang dần ăn mòn lấy tâm can y. Thiếu niên này ngoài y ra sẽ không có ai được quyền ủy khuất hắn, chỉ cần nghĩ tới việc Kim Quang Dao bị hạ nhục trước mặt nhiều người Nhiếp Minh Quyết liền muốn nổi giận.

Y một thân lưng thẳng như tùng bách, rũ mắt nhìn thiếu niên chỉ đứng tới ngực mình, bất chợt muốn ôm cơ thể nhỏ nhắn của hắn vào lòng.

"Ngươi tự nói đây là chuyện nhỏ, vậy nên đừng có bày bộ mặt đó trước mặt ta. Lan Lăng Kim Thị gì đó, Kim Quang Thiện gì đó ngươi đều vứt ra khỏi đầu cho ta. Hiện tại ngươi là người của Nhiếp gia." Nhiếp Minh Quyết dùng ánh mắt cương trực nhìn hắn, từng lời nói ra đều uy nghiêm có mực.

Lồng ngực hắn nẩy lên một nhịp, tâm can khô cằn đột nhiên chảy qua một làn gió mới. Từ trước đến nay chưa từng có ai an ủi hắn, người khác đều thi nhau chà đạp xuất thân của hắn, xua đuổi hắn. Giờ đây trước mắt có người đứng ra dùng đôi ba câu như thế cảnh tỉnh hắn, tuy lời lẽ cộc cằn nhưng cũng đủ sưởi ấm tâm can hắn rất nhiều.

Kim Quang Dao mím môi gật đầu, tiếp tục chăm chỉ mài mực cho y.

Thời gian thoáng cái cũng hai tháng trôi qua, hiện tại là lúc căng thẳng của tu chân giới khi Ôn Nhược Hàn bá trướng quyền uy. Hoàn toàn không xem các thế gia khác ra gì, người Ôn thị đi đến đâu ngang tàng đến đó, gây chiến khắp muôn nơi. Điều này đã châm lên ngọn lửa ngầm trong giới tu tiên, đồng thời các đại thế gia khác cũng đều ngấm ngầm hợp tác muốn lật đổ Ôn thị.

Mà thời điểm này lại là lúc Đao Linh của Nhiếp Minh Quyết bắt đàu khó khống chế, oán khí từ bội đao mỗi ngày đều quấy rối y, theo lẽ đó tính cách vốn không tốt của y cũng ngày một theo chiều hướng xấu đi.

Mỗi lần đêm tới trong gian thất của Nhiếp Minh Quyết đều diễn ra một "cuộc chiến" giữa y và oán khí của Đao Linh. Nếu như không khống chế được nó y nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự bạo mà chết. Mỗi lần như thế đều là đối mặt với nguy hiểm.

Đêm hôm đó như thường lệ Đao Linh bắt đầu phát tán oán khí sâu nặng muốn khống chế ngược lại y, hai thần thức đang đấu tranh qua lại thì của phòng lại đột nhiên mở tung. Sự tập trung của Nhiếp Minh Quyết chẳng may bị dao động, y bị oán khí xâm nhập dẫn đến thổ huyết.

"Tông chủ!" Kim Quang Dao sợ hãi chạy đến, hắn hai tay cố gắng đỡ lấy cơ thể nặng nề vô lực của y. Trên mặt không giấu được lo lắng.

Nhiếp Minh Quyết khó chịu ngã vào lòng hắn, phong thái tuấn dật vô song nay lại có chút chật vật suy nhược, tuy vậy những vẫn không thể che lấp được dung mạo nổi bật của y.

Kim Quang Dao lồng ngực căng thẳng đến đông nghẹn, hắn siết chặt người trong lòng không chút lỏng tay. Vừa nãy ở bên ngoài hắn nghe thấy Nhiếp Minh Quyết đau đớn thốt lên nên hắn đã không giữ được bình tĩnh mà xông vào, nhìn thấy nam nhân uy phong mạnh mẽ trước nay rơi vào tình trạng thế này khiến Kim Quang Dao rất khó chịu.

Nhìn thấy y chịu khổ, hắn cùng vô cùng đau lòng.

Bất ngờ người trong lòng có hơi chút cử động, Kim Quang Dao mừng rỡ trong lòng, hắn cuối mặt xuống nhỏ giọng gọi: "Tông chủ, ngài sao rồi?!"

Nhiếp Minh Quyết chầm chậm mở mắt, tơ máu đỏ ngầu ngồn ngộn chưa tan đi. Y đột nhiên vươn tay vòng qua gáy hắn, hữu lực bật người dậy đè hắn ngã ra giường. Kim Quang Dao trợn mắt, khuôn mặt tuấn tú của y cách hắn chưa đến một gang tay.

"Tông..."

Lời chưa ra khỏi miệng hắn đã cảm nhận được một xúc cảm mềm mại nóng hổi dán lên môi mình. Kim Quang Dao trừng mắt không phản ứng.

Hắn...bị tông chủ hôn?

Hai phím môi Kim Quang Dao bị y triệt để cắn mút, điên cuồng mà thưởng thức. Nhiếp Minh Quyết lợi dụng lúc hắn hé môi hít thở liền một đường đưa lưỡi vào khuấy đảo, cảm xúc mềm mại ẩm ướt tê liệt cả đầu óc khiến y không cách nào dừng lại. Chỉ biết rằng làm thế này với hắn y sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, chỉ biết trầm mê nương theo tiết tấu, từng đợt xúc cảm nóng bỏng trào dâng trong cơ thể.

Kim Quang Dao gần như ngạt thở, hắn dùng hai tay muốn đẩy y ra nhưng với sức lực hạn hẹp của hắn thì càng đẩy lại càng mệt mỏi. Nhiếp Minh Quyết thế nhưng lại thông qua nụ hôn mà đẩy dồn linh lực vào cơ thể hắn, Kim Quang Dao cả cơ thể cũng dần dần bị đốt nóng bởi nguồn lực lượng rối loạn trong cơ thể.

Bốn cánh môi triền miên quấn lấy nhau, ý loạn tình mê điên cuồng không hồi kết.

Lát sau sự khó chịu trong người Nhiếp Minh Quyết cũng chấm dứt, môi y rời môi hắn rồi rệu rã ngất lịm đi.

Kim Quang Dao tìm lại đường sống trong chốc lát, hắn cố gắng hít thở ngồn ngộn dưỡng khí quý giá vào ngực. Vừa nãy thôi, nếu y không buông ra hắn sẽ tắt thở mà chết vì thiếu không khí.

Hắn nhìn nam nhân suy nhược nằm trên giường, lại rụt rè dùng tay chạm hai cánh môi sưng đỏ. Một thứ cảm xúc vô hình dần hình thành trong thâm tâm.

P/s: Tự nhiên ta nghĩ nếu như theo tiến độ của nhà khác mà một tuần đăng một chương thì không biết khi nào mới hoàn truyện nữa.
Nghĩ thôi cũng thấy lâu rồi đó.
Cơ mà ra thấy giấm chua Thanh Hà đổ hơi nhiều rồi đó.
Là tâm ai sinh tình trước đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia