ZingTruyen.Asia

Tổng hợp các oneshot mà bé dịch

[Nhiều CP] Về chuyện CP tôi chèo đều trở thành thật

SomeSadMem

Tác giả: AURORA_

Source: http://xiaogangan67571.lofter.com/post/31d1064e_1cbc4e906

_______________________________________________________

Hồi tưởng lại một chút, tôi là fan của con Sông này đã là chuyện của hơn 10 năm trước. Khi đó Cúc Tịnh Y đưa tôi vào Sông, không ngờ lại vì một nhóm các cô gái nhiệt huyết sáng sủa mà chìm trong con Sông này.

Có lẽ vì khi còn trẻ không có nhiều bạn bè cho lắm, vì thế tình cảm đẹp đẽ giữa các cô gái trong Sông đã làm tôi rung động.

Quãng thời gian hơn 10 năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, tôi từ một fan cuồng trở thành một nhân viên văn phòng, cuộc sống lặp đi lặp lại đầy chán nản, vì thể tương tác của các cô gái trở thành thứ duy nhất giúp tôi bớt buồn chán. Nhưng hơn 10 năm, những thứ này đều đã bị tôi lãng quên, nhưng vẫn như trước không có hứng thú tìm cái gì đó mới để thay thế.

Tôi cứ nghĩ các cô gái ấy đã tách ra trong suốt 10 năm qua, nhưng không ngờ một cơ hội tình cờ lại cho tôi biết, CP tôi chèo thế nhưng đều thực sự trở thành thật.


Ngải Chu


Thời điểm tôi gặp được Ngải Chu là trong một chuyến công tác mà công ty giao cho.

Dưới cái nắng gay gắt của tháng 6 tháng 7, tôi đến Thành Đô với chiếc vali của mình. Bởi vì thời gian công tác lần này rất dài, tôi thuê một căn nhà nhỏ gần công ty, sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, tôi bắt đầu ra ngoài tìm chỗ ăn, dù sao cũng phải ở đây hai ba tháng, cũng phải tìm hiểu những quán ăn xung quanh để có thể chắc bụng. Sau khi đi theo bản đồ, thăm dò môi trường xunh quanh, tôi bước vào một quán cà phê chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Nói thật thì, tôi đã bị thu hút bởi cái tên của quán này. Một tấm bảng trắng đơn giản với hai chứ cái A—Z bằng tiếng Anh, góc trên bên trái là một con cừu nhỏ và một con heo nhỏ ngồi cạnh nhau. Tin tôi đi, tôi nói đến đây, mọi người cũng biết trong lòng tôi nghĩ gì. Ánh mặt trời lúc 6 giờ chiều không còn gay gắt nữa, tôi nhìn chằm chằm vào tên quán một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, hơi máy lạnh phả vào mặt giảm bớt cái nóng bên ngoài, tôi tìm một góc ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi đến hỏi tôi uống gì.

Có lẽ là vì thanh âm quá mức quen thuộc, tôi bỏ đi thói quen không ngẩng đầu mà nói đơn, bắt gặp ánh mắt của nhân viên phục vụ, có lẽ không ai hiểu được cảm giác lúc đó của tôi. Lịch sử xem video mới nhất trên B trạm trong điện thoại là một video CP nhiều năm trước mà tôi vừa xem tối hôm qua, lúc này người trong video lại đang đứng trước mặt tôi, mà tôi vẫn giữ thói quen tốt của một fan, có một loại xúc động muốn chạy trốn.

Có lẽ vì tôi ngây người quá lâu, nhân viên lại hỏi uống gì, tôi vội vàng hoàn hồn, nói một cái tên. Tôi nghĩ nàng nghe xong sẽ lập tức đi làm, không ngờ nàng lại nói.

"Mắt rất được a, đây là món đặc trưng của quán chúng tôi, vợ của tôi rất thích uống nó."

Sau đó bảo tôi chờ một chút để đi chuẩn bị.

"PENG"

Giống như có gì đó đập vào đầu, tôi nhớ rõ hương vị mà GGB thích nhất khi đó. Hôm qua tôi vừa mới xem video liên quan đến nàng, tuyệt đối sẽ không sai.

Trong lúc chờ cà phê, não bộ của tôi như sụp đổ, hiện lên vô số hình ảnh của trước kia, khi cà phê được bưng đến tôi mới có phản ứng. Thành thật mà nói, hơn 10 năm trước tôi là một yêu tinh KY chính hiệu, loại đầu sắt. Nhưng đã hơn 10 năm rồi không làm lại việc này, không biết hôm nay sao lại như vậy, bỗng nhiên bật ra một câu.

"Đây là GGB làm sao?"

Sau khi Ngải Giai nghe xong liền ngạc nhiên mà hỏi làm sao tôi biết được điều đó, trông tôi không giống khách quen a.

Tôi cho nàng xem màn hình điện thoại , là sinh nhật của Chu Chu năm 2020, hình nền là ảnh hai người ôm nhau. Đã nhiều năm rồi, tôi vẫn không thay đổi, sau này các nàng có rất nhiều lần như vậy, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy đây là bức ảnh đẹp nhất.

"Hoá ra là fan, trách không được, đúng vậy, mau nếm thử tay nghề của Chu Chu xem như thế nào."

Tôi cúi đầu thử một ngụm, uống rất ngon, vì thế tôi giơ ngón tay cái lên mỉm cười với Ngải Giai "Rất ngon!"

Nàng cười rất vui vẻ, giống như người được khen là nàng, sau đó quán lại có khách mới đến, nàng vội rời đi.

Khi tôi chuẩn bị thanh toán tiền cà phê của mình, tôi mới thấy được Chu Chu đang ngồi ngẩn người ở bên cạnh quầy thu ngân, tôi đi đến, lúc thanh toán cũng nói câu cà phê uống rất ngon. Nàng cười ngọt ngào nói câu cảm ơn, tôi vẫy tay chào tạm biệt nàng, màn hình điện thoại sáng lên theo động tác của tôi, tôi không biết nàng có nhìn thấy hay không, chỉ biết bản thân hình như đã quay trở lại nghề cũ.

Sau đó, quán cà phê này dường như đã trở thành quán giải khát độc quyền của tôi, có khi tôi đến một mình, có khi đến cùng với đồng nghiệp, thỉnh thoảng sẽ gọi rất nhiều món mang về công ty. Cứ như vậy, tôi làm quen được với hai người họ, hơn nữa còn được thêm WeChat. Mỗi lần tôi nói về việc đặt bao nhiêu cà phê mang đến công ty trong WeChat, Ngải Giai sẽ chọc tôi, nói tôi là khách hàng lớn, ngàn vạn lần không được chạy.

À, đúng rồi, quên nói, tuy rằng thỉnh thoáng sẽ đặt hàng trên điện thoại nhưng đa phần vẫn sẽ đến quán, vẫn sẽ ngồi trong góc, chỉ là không còn nhìn điện thoại nữa mà sẽ quan sát các nàng.

Nói thật thì, năm tháng tĩnh hảo dường như vì các nàng mà có, quán nhỏ do hai người kinh doanh rất tốt, khi có ít khách, các nàng sẽ ngồi ở vị trí riêng của mình, vừa uống gì đó vừa trò chuyện.

Một buổi chiều nọ, ánh mặt trời tình cờ chiếu đến chỗ các nàng, hai người ngồi bên cạnh nhau, Ngải Giai đang nghịch điện thoại, Chu Chu tựa vào vai Ngải Giai nghỉ ngơi, tay kia của Ngải Giai nâng lên đặt trên đầu Chu Chu, che nắng cho nàng, rồi thỉnh thoảng cúi đầu xuống nhìn Chu Chu.

Có lẽ mặt trời cũng cảm thấy mình nên thêm màu sắc cho bức tranh này, vì thể ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên người các nàng, tạo nên ánh sáng có đường viền màu cam nhẹ nhàng, hai chiếc bóng chiếu lên trên tường, thân mật khắng khít. Động tác thuần thục của Ngải Giai dường như đã trải qua vô số buổi chiều ấm áp giống như vậy.

Tôi bí mật chụp lại hình ảnh này, sau đó lén lưu lại.

Ngoài việc ở trong cửa hàng, vòng bạn bè của hai người các nàng cũng là thánh địa ân ái. Cách vài ngày sẽ cập nhật vài tấm ảnh cùng nhau đi chơi hoặc đi ăn, đương nhiên đa phần đều là ảnh chụp chung thân mật của hai người. Có đôi khi tôi sẽ bình luận chua một chút nhưng trong lòng là vô hạn chúc phúc.

Thật tốt, trong những ngày tôi không biết, các nàng đã đồng hành cùng nhau hơn 10 năm.

Sau khi gặp được các nàng, tôi luôn cảm thấy năm tháng đang thúc đẩy con người đi về phía trước. Từ mùa hè đến mùa thu, từ nóng bức đến mát mẻ, chuyến công tác của tôi cũng sắp kết thúc, hai ngày nữa tôi sẽ kéo vali rời khỏi nơi nóng bức này. Trước khi đi, tôi đến quán cà phê một lần cuối, in những bức ảnh mình bí mật chụp ngày đó ra tặng cho các nàng.

Các nàng rất thích bức ảnh kia, khi nhận được rất vui vẻ, nói có thể cạnh tranh với Lưu Thiến Thiến. Tôi cười nói sao có thể so được, bây giờ người ta đã là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi.

Chúng tôi tán gẫu với nhau như thường lệ, cho đến khi tôi lên máy bay mới nói cho các nàng biết việc tôi rời đi, các nàng trách tôi không nói cho các nàng biết trên WeChat, nói chưa làm gì tiễn tôi, lần sau đến nữa nhất định sẽ hãm hại tôi một chút. Tôi gõ haha nói không thành vấn đề, nhưng trong thâm tâm tôi lại biết, lần sau gặp lại là chuyện khó có thể nói trước.

Nhưng cũng không sao, tôi biết các nàng sống rất tốt, đôi khi sẽ cãi nhau nhưng vẫn sẽ ngọt ngào, có một quán nhỏ dùng tình yêu mà kinh doanh, cuộc sống được như ý nguyện, như vậy là đủ rồi.


Hắc Miêu


Trong vài tháng tôi ở Thành Đô, thật ra không chỉ gặp Ngải Giai với Chu Chu, còn gặp được Viên Nhất Kỳ. Thành Đô lớn như vậy, đi dạo luôn có thể gặp được. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên chính là. Đứng bên cạnh nàng là Thẩm Mộng Dao.

Kết cục của hai người năm đó, lúc nào nhắc đến cũng sẽ luôn làm người ta cảm thấy tiếc nuối. Thẩm Mộng Dao bị thương lui đoàn, còn Viên Nhất Kỳ trực tiếp lui đoàn vào năm mình được Thăng Đường. Khi tất cả mọi người đang kinh ngạc chờ đợi lý do, Viên Nhất Kỳ trực tiếp biến mất khỏi thế giới, một chút tin tức cũng không có.

Mười mấy năm qua, đám nữ hài nói chờ các nàng hợp lại đã làm mẹ, làm vợ, có lẽ các nàng đã buông được chấp niệm trong lòng. Phải chăng tôi là người duy nhất vẫn còn canh cánh trong lòng, tôi không rõ lắm, chỉ biết ngày đó tình cờ gặp được các nàng trên đường, tôi như người mất hồn, đứng trên đường bật khóc. Không phải gào khóc, chỉ im lặng đứng đó, không kìm được nước mắt của chính mình.

Có lẽ vì bị nhìn quá lâu, hai người họ dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn tôi. Tôi vội vàng lau nước mắt chuẩn bị chạy trốn, không ngờ Thẩm Mộng Dao đột nhiên bước đến bên cạnh đưa cho tôi một tờ khăn giấy, sau đó dịu dàng hỏi tôi làm sao vậy, Viên Nhất Kỳ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, ánh mắt không rời khỏi nàng.

Nước mắt dù được tôi lau đi vẫn không ngừng rơi xuống, Thẩm Mộng Dao vẫn dịu dàng như trước an ủi tôi, nói phòng tập nhảy của nàng ở ngay phía trước, muốn đến nghỉ ngơi một chút không, ở ngoài quá lâu sẽ bị say nắng.

Quá nhiều tin tức, não bộ của tôi xử lý không kịp, cứ như vậy mà bị Thẩm Mộng Dao kéo đến phòng tập nhảy của các nàng. Trong suốt hành trình, tôi cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, đồng thời qua lời giới thiệu vắn tắt trên tường mà tôi biết được phòng tập nhảy này là hai người hợp tác mở.

"Trương Trương, em muốn uống gì không?"

"A? Không cần đâu, em không khát."

Không đúng, sao Thẩm Mộng Dao biết tên tôi? Tôi bối rối nhìn nàng.

Thẩm Mộng Dao nhìn thấy vẻ mặt của tôi liền đứng bên cạnh cười.

"CP của em không có cái nào BE cả; trong handshake yêu cầu chị ký lên ảnh chụp của Thẩm Mộng Dao, yêu cầu Thẩm Mộng Dao ký lên ảnh chụp của chị, cũng là em nhỉ? Tình huống lúc ấy là như thế nào mà còn dám mạnh dạn KY như vậy, khó có thể không nhớ được, may mà lúc ấy hai người tụi chị đã lén làm hoà, nếu không chị liền hoài nghi em chưa bước vào cửa nhà hát đã bị ám sát rồi." Viên Nhất Kỳ giả vờ độc ác nói.

Cái này cái này, tôi xấu hổ gãi đầu, KY bị chính chủ nhớ tới hơn mười năm thì phải làm sao, online chờ, rất cấp bách.

"Được rồi, Tổng Tuyển người ta vote cho em nhiều phiếu như vậy mà em không nhớ, chỉ nhớ người ta KY, vô tâm." Thẩm Mộng Dao trách Viên Nhất Kỳ.

"Vừa rồi sao lại đột nhiên đứng khóc trên đường vậy? Có phải là gặp chuyện gì buồn không?" Thẩm Mộng Dao đi đến bên cạnh dịu dàng hỏi tôi, đương nhiên tôi không thể nói là vì biết CP mình chèo trở thành thật. Rất xấu hổ, dù rằng vừa rồi cũng rất mất mặt.

"A? Không có gì, không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ nhà thôi." Tôi tuỳ tiện tìm một lý do.

"Hừm, Dao Dao, thắt lưng của chị không sao chứ, dạy nhảy có ổn không?"

Tôi nhớ lại nguyên nhân năm đó Thẩm Mộng Dao lui đoàn là vì "chấn thương ở thắt lưng quá nặng". Dù biết đây là một kỷ niệm buồn nhưng lại lanh mồm lanh miệng hỏi ra.

"Chữa trị nhiều năm, gần như được rồi. Chị không dạy nhảy, là Viên Nhất Kỳ dạy, chị phụ trách tiêu tiền."

Sau khi nói xong Thẩm Mộng Dao lại ngây ngô cười, tôi lại không kìm được nước mắt.

"Cho dù em không có tiền, Viên Nhất Kỳ cũng nguyện ý nuôi em"

"Chúng ta sẽ có rất nhiều, đúng không?" "Đúng"

"Chúng ta phải ở bên cạnh nhau 500 tháng"

Ước định khi còn trẻ, các nàng thật sự thực hiện được từng cái một, tiểu bằng hữu không nói dối, tỷ tỷ vẫn bên cạnh tiểu bằng hữu.

"Năm đó nói chị không có tiền em cũng sẽ nuôi chị, không ngờ lại thành thật. Không mở quán cà phê mèo, đổi thành quán cà phê bình thường."

"Sao nào, em không vui sao?" Vì Viên Nhất Kỳ rất muối, hai người bắt đầu trận đấu võ mồm của học sinh tiểu học, ngươi một câu ta một câu.

Tôi lén lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này, "Sợ rằng bản thân là cẩu tử đi, sao lại thích chụp ảnh như vậy chứ" tuy thầm oán giận bản thân nhưng vẫn không dừng động tác tay lại.

Đột nhiên Thẩm Mộng Dao xoay người nói không quan tâm Viên Nhất Kỳ nữa, Viên Nhất Kỳ lập tức sợ hãi, chạy đến nhận lỗi, làm nũng với tỷ tỷ.

Thẩm Mộng Dao vẫn bất vi sở động, vì vậy Viên Nhất Kỳ chậm rãi đến gần Thẩm Mộng Dao, dựa vào trực giác của tôi, cảnh tượng sau đó không phù hợp với trẻ nhỏ, liền vội vàng quay đầu sang một bên.

Trong góc, một cục lông tròn thu hút sự chú ý của tôi, dựa vào thị lực 2.0 của mình, cục lông đó chắc chắn là Chuxi nhà chúng ta, tôi tiến đến, miệng lẩm bẩm "A, Chuxi đúng là một đứa cháu ngoan, nãi nãi rất yêu, rất nhớ con" sau đó liền ôm lấy Chuxi, trong lúc đang vui vẻ vuốt ve mèo, đột nhiên cảm nhận được trên đầu có 2 bóng người, ngẩng đầu lên liền thấy hai người đã làm lành.

Nhìn Thẩm Mộng Dao đang tìm son môi, hai gò má ửng đỏ cùng với nụ cười đăm chiêu của Viên Nhất Kỳ. Chậc, bị CP cho ăn một miệng đầy cẩu lương.

"Chuxi sắp thành mèo già rồi."

"Đúng vậy, sắp 15 tuổi rồi, càng ngày càng lười. Thậm chí mấy tiểu bằng hữu đến tập nhảy rồi chơi với nó, nó cũng lạnh lùng" Thẩm Mộng Dao đứng một bên trả lời.

Thật tốt a, Chuxi của chúng ta cuối cùng cũng trở về với gia đình ban đầu của mình, cũng đã theo các nàng trải qua nhiều năm như vậy.

"À đúng rồi, con gái của đồng nghiệp em muốn học nhảy, nếu Kỳ Kỳ dạy thì em có thể trực tiếp đưa đứa nhỏ ấy đến nơi này học được không?" Tôi đột nhiên nghĩ đến việc này, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trực tiếp đến chỗ Hắc Miêu học, tiền cũng không cần qua trung gian.

"Được a, gần đây có một lớp dành cho mấy bạn nhỏ, em cứ đưa đến đây đi."

Nói liền làm liền, thêm WeChat của hai người. Cũng đến giờ tôi nên về nhà, thế nên chào tạm biệt hai người các nàng, chuẩn bị ngày hôm sau đưa tiểu bằng hữu đến học nhảy.

Đi được vài bước, quay đầu nhìn lại.

Mặt trời hạ xuống đằng Tây, hai người cùng nhau theo hoàng hôn trở về nhà. Tôi lại nhịn không được mà cảm khái, thật tốt a, không chỉ là tiếc nuối của tôi mà còn là tiếc nuối cho mối quan hệ của hai người bọn họ, tất cả đều dần được hàn gắn theo thời gian, cuộc sống an nhàn về sau sẽ đến.





Dù đã xa Ngải Giai và Chu Chu một thời gian dài nhưng liên lạc với hai người bọn họ chưa bao giờ bị gián đoạn cũng là việc tôi thật sự không ngờ đến được. Tôi rời khỏi Thành Đô cũng đã được 1, 2 năm. Nhưng chúng tôi vẫn chia sẻ sinh hoạt của mình trong nhóm của 3 người, cùng với tiết mục tú ân ái cố định của hai người bọn họ. Tôi đã nói với hai người các nàng là muốn đi du lịch từ lâu, nói rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn vì công việc không biết đến bao giờ mới có kỳ nghỉ dài hạn mà không thành.

Cuối cùng sau 2 năm bận rộn, lão bản tốt bụng cho tôi một kỳ nghỉ dài hạn, vừa định liên lạc với Ngải Giai thì nàng đã gọi cho tôi, nói một vị bằng hữu mở homestay ở Hồ Nam mời các nàng đến chơi, hỏi tôi có thời gian đi không.

Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà hẳn là như thế này, tôi trực tiếp kéo vali đến thẳng Hồ Nam chờ các nàng, máy bay của chúng tôi không cách nhau lâu lắm, tôi xuống đất trước, vì vậy ở trong sân bay chờ các nàng. Trong lúc chờ, không ngờ lại gặp được Kỳ Kỳ và Dao Dao, từ xa đã thấy Viên Nhất Kỳ một tay kéo vali, tay kia thì nắm lấy tay của Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao!"

Tôi gọi các nàng, Thẩm Mộng Dao thấy tôi, kéo Viên Nhất Kỳ chạy về phía tôi.

"Thật trùng hợp a, em cũng đi chơi sao? Có ai đi cùng em không? Nếu không có thì đi cùng với tụi chị đi!"

Mấy tháng ở Thành Đô, từ sau khi tôi đứa con gái của bạn mình đến phòng tập nhảy của các nàng, kết quả sau lần đó đưa đón đứa nhỏ liền biến thành nhiệm vụ của tôi, thường xuyên qua lại cũng quen. Khi tôi rời khỏi Thành Đô cũng không nói cho các nàng, chỉ giải thích trên WeChat.

Cảnh tượng chia ly luôn rất bi thương, thế nên tôi mới có thói quen này, tôi là người ít nước mắt, nên không thích chia ly, cảm ơn vì sự tồn tại của WeChat đã giúp tôi không cần phải đối mặt với cảm giác bi thương vì chia ly.

Tôi cũng liên lạc với hai người, nhưng đa phần là xem hai người chia sẻ sinh hoạt của mình trong vòng bạn bè, oán trách mấy đứa nhỏ không học tốt.

Lúc tôi chuẩn bị nói là mình đi cùng Ngải Giai và Chu Chu, hai người đúng lúc xuất hiện.

"Yo, Kỳ Kỳ đệ đệ cũng đi chơi."

Ngải Giai nhìn thấy Viên Nhất Kỳ liền chọc ghẹo, Viên Nhất Kỳ đương nhiên không chịu thua kém, "Chỉ cho phép lão phu lão thê hai người ngọt ngào du ngoạn còn tụi này thì không được sao?"

"Xin lỗi, tụi này là ba người du ngoạn" nói xong, Ngải Giai chỉ chỉ tôi.

Chớ CUE, cẩu độc thân không cần mọi người quan tâm.

Khi ở Thành Đô, tôi không ngờ bốn người sẽ quen biết nhau, nhưng nghĩ lại, một đôi Thượng ba một đôi Quảng ba, sẽ luôn có một điểm giao nhau.

Sau đó ba người du ngoạn liền biến thành hai đôi tình lữ cùng một cẩu độc thân.

Khi đến nơi, bốn người nói chuyện với nhau mới hiểu được là các nàng được cùng một người mời. Cuộc trò chuyện được mã hoá, tôi hoài nghi. Bốn người đều quen thì chắc chắn là thành viên, còn sống ở Hồ Nam.

"Là Trần Kha sao?" Tôi nghi hoặc hỏi.

"Không thì là ai?" Viên Nhất Kỳ dùng ngữ khí của đệ đệ nói ra những lời này. Lúc ấy tôi muốn hỏi Thẩm Mộng Dao, nhiều năm như vậy làm sao chịu được một đệ đệ như Viên Nhất Kỳ vậy? Sau này tôi nhận ra, tên này đối với Thẩm Mộng Dao là một người dịu dàng ân cần, cẩu độc thân tôi không xứng.

Nhóm chúng tôi cười nói đi vào trong homestay, thật không tồi, homestay của Trần lão bản được trang trí rất độc đáo cũng rất đẹp. Cùng đi chơi với CP mình chèo, còn có gì hạnh phúc hơn thế này không? Không.


Đản Xác


Lúc chúng tôi vừa đến homestay, Trần Kha vẫn chưa từ ngoài trở về, nghe nói là đón ai đó, vì vậy chúng tôi đi theo nhân viên phục vụ mang hành lý lên phòng trước. Sau khi sắp xếp ổn thoả, Ngải Giai đến gõ cửa phòng tôi, nói Trần Kha đã trở lại, chuẩn bị xuống ăn cơm.

Tôi vừa xuống lầu liền nhìn thấy Trần Kha nắm tay một cô gái ngồi trong sảnh, mà cô gái đó đang dựa vào vai Trần Kha không ngừng làm nũng "Kha Kha, em rất nhớ chị" vân vân. Dù không thấy rõ mặt nhưng dựa trên khung cảnh và giọng quen thuộc này, trong đầu tôi đã tự động ghép mặt vào.

Nói thật thì, không biết có phải vì Ngải Chu với Hắc Miêu đã rèn luyện cho tôi hay không, phản ứng đầu tiên của tôi thế nhưng lại không phải là lại một đôi CP tôi chèo thành thật, mà là tôi bị ba đôi tình lữ tú ân ái làm cho ngập mặt. Tuy rằng gặm đường rất vui, nhưng cứu trẻ nhỏ với, trẻ nhỏ không muốn bị ngọt chết.

Lúc này, hai đôi kia cũng xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này nhưng lại không thể trách, còn giải thích một chút cho tôi là mấy ngày trước Trịnh Đan Ny trở về Triều Sán, vừa rồi Trần Kha ra sân bay đón nàng về. Được rồi, yêu xa rất giỏi, tiểu tình lữ rất giỏi, tôi chèo, tôi vẫn còn chèo không được sao?

Trần Kha thấy tất cả mọi người đều đã xuống, xoa xoa đầu Đan Ny, để nàng "bình tĩnh" lại một chút, chuẩn bị ăn cơm.

"Vậy thì em muốn ăn trứng hấp do chị làm! Đã vài ngày em không được ăn cơm chị nấu rồi!" Trịnh Đan Ny dùng ngữ khí làm nũng nói với Trần Kha.

"Đã chuẩn bị trước cho em rồi, nhanh đi rửa tay, có thể bắt đầu ăn" Trần Kha nuông chiều đáp.

Tôi ngây người tại chỗ, đây là Trần đại ca thẳng nam của tôi sao? Vẫn là Trần đại ca chỉ biết nói uống nhiều nước ấm sao? Không thể không bội phục Trịnh Đan Ny, dạy dỗ thẳng nam thành ấm áp nam, trâu bò!

Khi nói chuyện phiếm trên bàn cơm, tôi không ngờ Đản Xác cũng biết tôi, cứu mạng, rốt cuộc năm đó đầu tôi có bao nhiêu cứng thì mới có thể làm nhiều tiểu thần tượng nhớ rõ tôi đến như vậy? Tôi bắt đầu hối hận vì những chuyện mà mình làm hồi đó, hiện tại đúng thật là xử phạt công khai.

Nếu bị chính chủ nhớ lâu đến như vậy thì cũng không thể lãng phí kỹ năng KY của mình a. Không có camera, vậy chẳng phải là muốn chơi như thế nào thì cứ chơi thế đó sao.

Ừm, không sai, tôi đề nghị chơi trò chơi, lấy ra bộ bài mà tôi đã chuẩn bị sẵn để hãm hại Hắc Miêu và Ngải Chu, nở nụ cười triết học của mình.

"Trò chơi quốc vương, không cần em nói, chắc hẳn mọi người quen thuộc với luật chơi hơn cả em. Nào, trực tiếp rút bài đi."

Nếu đã chọn KY, vậy phải làm đến cuối cùng, nói thẳng ra là, sử dụng cách chơi của Tô Sam Sam.

Ván thứ nhất, Viên Nhất Kỳ là KING, nhìn bộ dáng Kỳ Kỳ đệ đệ cẩn thận chọn số, chúng tôi đều cười đến hỏng, Viên Nhất Kỳ luôn tự mình hại mình trong trò chơi quốc vương, không biết lần nay có phải lại là con số định mệnh nữa không.

"Hai số 1 với 0, thân mật nhảy gợi cảm 1 phút!"

Sau khi nói xong Viên Nhất Kỳ vội vàng xem số của mình.

"Em là 2, ha ha ha ha ha ha cuối cũng cũng thoát kiếp rồi!"

Trịnh Đan Ny thoải mái giơ lá bài của mình "Em là 1, ai là 0 của em vậy?"

? ? ? Trịnh Đan Ny, như vậy là không được.

Khi Viên Nhất Kỳ kích động tìm 0, Thẩm Mộng Dao lặng lẽ giơ lá bài trong tay mình lên "Chị là 0"

Sinh thời tôi vẫn còn có thể chèo được Đản Dao sao?! Nháy mắt liền bắt đầu ồn ào, Ngải Chu thành công tránh được nguy hiểm, cùng ồn ào theo, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy con số trong tay Thẩm Mộng Dao, bắt đầu hối hận vì cái gì lại chọn con số này.

"Không được, Thẩm Mộng Dao có chấn thương ở thắt lưng, không thể nhảy, em thay chị ấy!"

Viên Nhất Kỳ ngồi không yên, cuống quít muốn nhảy thay Thẩm Mộng Dao. Nàng vừa nói xong, Trần Kha ngồi không yên, không được, lão bà của mình sao có thể nhảy gợi cảm với 1 khác, tuyệt đối không được.

Lúc này Ngải Giai nói "Chơi vậy không được, chơi vậy không được, ai là số đó thì đi ra, sao có thể thay được."

Trịnh Đan Ny thoải mái đứng lên "Dao nhi, lên nào"

Tôi với Ngải Chu không ngại xem náo nhiệt, vội vàng lấy điện thoại ra chọn bài 《Yêu chưa dứt》. Không thể không nói, Thần câu Ngũ kỳ không hổ là Thần câu Ngũ kỳ, tuy rằng lúc đi đến có chút thẹn thùng, nhạc vừa lên, trực tiếp biến thành người khác, nếu không phải vì đèn trong phòng sáng, tôi thật sự cảm nhận được sự mê huyễn của bóng tối, Trịnh Đan Ny thì ngược lại, bạo dạn đi đến, kết quả bị Thẩm Mộng Dao ghẹo đến tai đỏ ửng, chạy thẳng đến chỗ Trần Kha để trốn.

Ván thứ hai tôi ngẫu nhiên lấy được KING, "Số 2 với số 3 ghẹo nhau, cho đến khi người kia chịu không được nữa thì thôi."

Sau khi bảo đảm bản thân an toàn, tôi bắt đầu tìm kiếm người may mắn được chọn, là Ngải Chu! Lão phu lão thê rất đáng xem! Bây giờ năm người chúng tôi ở một bên ồn ào. Nhưng nói gì thì nói, lão phu lão thê không vừa, cũng không ngượng ngùng gì, trực tiếp đứng lên bắt đầu chọc ghẹo đối phương, tôi thức thời bật người đổi BGM thành 《9 to 9》của Ngải Chu.

Đầu tiên Ngải Giai tiến công trước, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn chằm chằm Chu Chu, Chu Chu cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp wink một cái với Ngải Giai, sau đó tiến gần đến bên tai Ngải Giai nói câu gì đó, Ngải Giai lập tức giống như bị nấu chín, đỏ đến không thể đỏ hơn, kết quả đã rõ, Thẩm tổng của chúng ta bại hoàn toàn.

Ván thứ ba, Ngải Giai lấy được KING, trực tiếp nói "1 với 7 đi ra, mũi đối mũi hát tình ca"

"Em là 1" Thẩm Mộng Dao vui vẻ trả lời.

Lần này Thẩm Mộng Dao thừa nhận rất nhanh, luận Thẩm nữ sinh có bao nhiêu chấp nhất với việc làm 1.

"Em là 7" Viên Nhất Kỳ giơ bài đứng lên.

Ngải Chu phấn khích, Đản Xác phấn khích, tôi cũng phấn khích, cổ động viên kinh điển lại trình diễn, luận Viên Nhất Kỳ đã cùng bao nhiêu người chóp mũi chạm nhau ca hát trong trò chơi quốc vương.

Nhưng mà, tình lữ là tình lữ, chắc chắn là không kháng cự giống khi MC, trực tiếp thoải mái đứng ra chóp mũi chạm nhau. Tôi đã chuẩn bị xong BGM, bên kia mũi vừa chạm nhau, bên này tôi liền cho bật 《Cơn gió mùa hạ》.

Hai người mỗi người một câu mười phần ăn ý mà hát, đến phần điệp khúc, Thẩm nữ sĩ vẫn hát rất nghiêm túc, đến lượt Viên Nhất Kỳ, đột nhiên bị Viên Nhất Kỳ hôn.

Lập tức bùng nổ, Ngải Giai che mắt Chu Chu lại nói phi lễ chớ nhìn, Trần Kha che mắt Trịnh Đan Ny nói không phù hợp với trẻ nhỏ, một mình tôi ở bên cạnh kích động la hét.

Cho đến khi hết phần điệp khúc, Viên Nhất Kỳ mới hôn xong, mặt của Thẩm Mộng Dao trực tiếp biến thành táo đỏ, lao vào trong vòng tay của Viên Nhất Kỳ.

"Được rồi, tiếp tục tiếp tục" Viên Nhất Kỳ phấn khích nói.

Ván cuối, Trần Kha lấy được KING, muốn trêu chọc mọi người, vì thế chơi lớn

"Nào, 3 với 4 bước ra, hôn sâu 1 phút!"

Ha ha ha ha ha ha ha, tôi vui vẻ, tôi là 1, không bị ám sát, tiếp theo là xem kịch vui. Lúc này Trịnh nữ sĩ giơ lá bài số 3 lên trong im lặng.

Có cái để xem! Mắt thường cũng có thể thấy Trần đại ca đang luống cuống, Dao Dao Chu Chu cũng mở bài, không phải 4, Trần đại ca thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không chờ hai người khác, bật người mở bài của mình ra, hơn nữa còn có tư thế nếu chính mình không phải là 4 liền trực tiếp cướp bài của hai người kia. Trần Kha vô cùng may mắn, Trần đại ca may mắn lấy được 4.

Bây giờ không biết đây là trừng phạt hay khen thưởng, có lẽ vì có Hắc Miêu mở đầu, Trần Kha gọn gàng dứt khoát hôn, nghiêm túc hôn đủ 1 phút. Nhưng suy cho cùng, việc hôn sâu này, vẫn nên đặt trong mục riêng tư, dù sao chúng ta cũng không xứng được xem loại video này.

Sau khi hôn xong, mặt của Trần Kha vô thức đỏ đến hỏng, Trịnh Đan Ny cũng bị ghẹo đến mặt đỏ, Viên Nhất Kỳ ở một bên muốn gây sự liền nói "Tụi này đều hôn cả rồi, Ngải Chu không hôn là không được."

Tôi lại bắt đầu ồn ào, cả một đêm muốn vứt luôn cổ họng, Đản Xác nghe vậy cũng không ngượng ngùng nữa, cũng ồn ào theo, Thẩm tổng cũng rất mãnh, bình thường trông giống tiểu nãi cẩu nhưng phương diện này thật sự rất mãnh, không nói hai lời liền trực tiếp hôn, ước chừng là hôn trong 1 phút.

Sau đó vì không khí quá nóng, tất cả mọi người đều muốn hít thở không khí, vì vậy liền chuyển qua đại sảnh trò chuyện phiếm. Đến đại sảnh, không biết sao lại chia làm 2 phe, nhóm mama ba người cầm điện thoại cho đối phương xem video của con nhà mình, bàn về cách nuôi mèo. Còn nhóm trụ cột của gia đình, ở một bên nhìn lão bà nhà mình, bàn về cách dỗ vợ.

Nhìn khung cảnh hài hoà này, tôi lại không nhịn được mà cảm khái. Lúc ấy bước vào trong con Sông này,  chính là vì cảm tình tốt đẹp của các cô gái, không ngờ hơn 10 năm đã trôi qua, khi tất cả mọi người đều nghĩ các nàng đã mỗi người một ngả, các nàng vẫn còn có thể thỉnh thoảng tụ lại một chỗ, nói chuyện, cười đùa.

Thân mật khăng khít như trước, tốt đẹp như ban đầu, dường như tôi không thể tìm được câu nào để diễn tả được điều này.

Một nhóm người độc nhất vô nhị như vậy, cảm tình độc nhất vô nhị như vậy.

Cảm tình của nữ hài tử thật sự là điều tốt đẹp nhất thế giới này!


____________________________________________________

Chiếc fic này lưu trong kho lâu rồi nhưng đến tối hôm trước bỗng nhiên rất nhớ Ngải Chu, cảm giác muốn khóc một trận cho nhẹ lòng nhưng xem gì hay đọc gì cũng không khóc được thế nên lục lại fic này, đọc xong phần Ngải Chu liền khóc.

Thật ra, nếu là mình thì khi thấy CP mình chèo ngày xưa qua 10 mấy năm sau thành thật thì cũng đứng khóc giữa đường, nói chi đó còn là chấp niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia