ZingTruyen.Asia

Tổng hợp các oneshot mà bé dịch

[Ngải Chu] Em yêu chị

SomeSadMem




Tác giả: 甄开心a

Source: https://weibo.com/5461670779/Ju4pplkXv

________________________________________________________

Đến tận ngày công diễn sinh nhật của chị ấy, tớ còn phân vân có nên tặng một lời chúc cho chị ấy không.

Khoảng thời gian này có thể nói là những ngày khó khăn nhất của tớ từ khi gia nhập nhóm, nhớ lại lần đầu phạm quy bị giáng xuống làm dự bị sinh, mỗi ngày Tằng Ngải Giai đều ở bên cạnh bồi tớ, ăn cơm cũng tìm tớ, luyện tập cũng tìm tớ, dạo phố cũng tìm tớ, ngay cả xuống lầu lấy đồ ăn ngoài cũng muốn tớ đi cùng chị ấy.

Thật ra tớ biết, chị ấy không thiếu sự bồi bạn của tớ, mà tớ lại không thế thiếu đi sự quan tâm của chị ấy.

Khoảng thời gian đó lẽ ra phải rất đen tối, nhưng vì có Tằng Ngải Giai bên cạnh, cũng trở thành cái khiến người ta hoài niệm.

So với hiện tại, tớ thực sự rất nhớ khi đó.

Có lẽ mối quan hệ CP cũng thực sự có "Bảy năm chi ngứa", tớ không giỏi toán cho lắm, nhưng tớ biết số ngày tháng chúng tớ ở bên nhau cũng chưa đủ bảy năm. Có người nói, "Bảy năm" trong "Bảy năm chi ngứa" cũng không phải là khái niệm tuyệt đối chính xác về thời gian, tớ không thể lý giải được, tớ chỉ biết khi đứng trước mặt chị ấy, trái tim tớ như ngừng đập.

Tớ không muốn như vậy.


Trong khoảng thời gian này tớ ngủ không được tốt cho lắm, mỗi tối lại nằm trên giường, nhắm mắt lại thì lại tự động hiện ra những khoảnh khắc của tớ và chị ấy.

Tớ nhìn thấy chị ấy đang cùng tớ quay PV sinh nhật của tớ, tớ mặc váy màu trắng chạy quanh vườn bách thú, chị ấy cũng rất kiên nhẫn cầm camera chạy theo tớ. Camera ca ca bị cướp mất công việc, chỉ có thể thần tình bất lực đi theo chúng tớ.

Thật ra tớ cũng không muốn mọi người phải ăn cẩu lương, cuối cùng staff ca ca cũng có thể phát huy công lực của mình: Tằng Ngải Giai vẫy đồ thổi bong bóng theo vòng tròn, một vòng rồi lại một vòng tiến vào trong khung hình, ở bên cạnh tớ vẽ nên một bong bóng trong suốt.

Lúc phát đến cảnh này, tớ nghe được tiếng hét chói tai điên cuồng của các fan dưới sân khấu và đồng đội xung quanh, tớ kìm lại nụ cười trên khoé môi quay đầu nhìn chị ấy, nhìn chị ấy nháy mắt mấy cái đầy ẩn ý với tớ.

Tất cả mọi người đều không biết, trong vòng tròn bong bóng đầy mộng mơ ấy, Tằng Ngải đưa lưng về phía máy quay, dùng khẩu hình nói với tớ, chị yêu em.

Chị yêu em.

Ngay lúc ấy tớ đã tin rằng chị ấy thật sự yêu tớ.

Khi nói với tớ lời ấy, đôi mắt chị ấy sáng rực lên, khóe môi cong cong cười đến lộ cả hàng răng trắng tinh, đôi tai ửng hồng trong mái tóc ngắn, tớ biết chị ấy sợ, chị ấy vẫn không giỏi nói những câu tình thoại, nhưng vẫn chịu đựng sự xấu hổ mà hướng tớ biểu lộ.

Có ai lại không rung động trước tấm chân tình này đây?

Sau khi staff ca ca quay xong, tớ không kìm được mà muốn xác nhận nên liền kéo chị ấy đến buồng vệ sinh. Chúng tớ ở trong không gian nhỏ hẹp ấy mà hôn nhau, đôi môi ẩm ướt của chị ấy, tớ lưu luyến ở đôi môi ấy một hồi lâu, lệ tuôn rơi một lần rồi lại một lần ở bên tai chị ấy nói lời yêu thương.

Em yêu chị.

Em yêu chị.

Em yêu chị.

Lời nói dối lặp đi lặp lại ngàn lần sẽ thành sự thật, như vậy lặp đi lặp lại sự thật nhiều thần có thể biến thành quy luật ? Tớ hy vọng nó sẽ như thế.

Mặc dù kết quả cũng không như ý nguyện.


Tớ còn nhìn thấy lần đầu tiên của tớ và chị ấy.

Ngải Chu CP các fan giơ cao lá cờ lớn Ngải công, hiện thực lại không như vậy.

Ít nhất lần đầu tiên không phải là như vậy.

Chu công.

Trong hậu trường, mọi người cùng nhau thay quần áo cũng đã nhìn qua nơi tư mật của nhau, vì vậy tớ rất bình tĩnh trước khi cởi bỏ quần áo của chị ấy.

Ừm, chỉ là "trước khi cởi" thôi.

Cơ thể trần trụi của ái nhân tác động đến con người còn mãnh liệt hơn tưởng tượng, khi cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người chị ấy, tớ giống như bị chôn vùi dưới cát, yết hầu khát khô đến đau đớn, thanh âm khàn đến mức khiến bản thân tớ bị dọa sợ.

Tớ đã quên mất mình đã nói cái gì, chỉ nhớ sau khi nói xong Tằng Ngải Giai liền rời mặt khỏi gối quay đầu nhìn tớ, mặt đỏ bừng nhưng vẫn kiên định nhìn vào mắt tớ.

Tớ vuốt ve xương sườn cùng ngực chị ấy, nhìn chị ấy cắn môi kìm tiếng rên rỉ lại. Tay kia của tớ đảo quanh hồi lâu ở bụng mới do dự tiến xuống phía dưới, chị ấy nhiệt tình chào đón tớ, ngậm lấy ngón tay đang dây dưa tớ.

Bên trong ấm áp và ẩm ướt, ngón tay tớ không ngừng ra vào, khám phá vùng đất trời phú ấy hết lần này đến lần khác. Chị ấy bị tớ khi dễ đến mức rơi lệ, răng nanh dùng sức đè lên xương quai xanh của tớ nhưng thuỷ chung không cắn xuống, chị ấy không muốn làm tớ đau, tớ biết.

Sau khi kết thúc tớ vùi đầu trong lòng ngực của chị ấy khóc, thật hài hước, dù trên giường có như thế nào đi chăng nữa, mỗi lần đều là chị ấy bị tớ khi dễ, tớ lại là người đầu tiên rơi lệ tỏ vẻ yếu đuối, chị ấy chỉ có thể hảo hảo an ủi tớ.

Chất lỏng ở đầu ngón tay khô dần, tớ làm nũng không để chị ấy lau đi, muốn lưu loại cảm giác này lại lâu hơn một chút, ngay cả khi đầu ngón tay khô lại cảm giác cũng không thoải mái lắm, nhưng trên ấy có chút vết máu, tớ nhìn thấy tâm liền như kẹo đường bị hoà tan, hoá thành một đại dương mênh mông đầy ngọt ngào, chị ấy ở trong nơi ấy chèo thuyền nhỏ du ngoạn.

Ga giường dưới thân chị ấy sau đó đã bị tớ khoét một lỗ, miếng vuông nhỏ được gấp lại và cẩn thận cất vào trong chiếc hộp xinh đẹp. Chị ấy che mặt nhìn tớ làm mọi thứ qua khe hở ngón tay, thỉnh thoảng chị ấy sẽ không chịu được xấu hổ mà lên tiếng "Chu Chu~", tớ đi đến hôn lên mặt chị ấy một cái, ôm chặt lấy eo chị ấy ngẩng đầu cười, chị ấy cũng chỉ có thể để mặc cho tớ làm tiếp việc của mình.


Nhìn xem, tuỳ tiện nhớ lại một việc của chị ấy liền biến thành một viên kẹo đường lớn. Nghĩ đến đây, tớ cũng không nhịn được mà bật cười, cười xong lại nhớ chị ấy không còn ở bên cạnh tớ nữa, trước kia chỉ cần quay qua là có thể nhìn thấy khuôn mặt của chị ấy, hiện tại mở mắt ra thì chỉ có một bức tường trầm mặc với tớ.

Vì thế tình yêu tiêu tan trong trầm mặc, nhìn thấy chị ấy thì sóng gợn trong lòng tớ càng ngày càng nhỏ, không muốn ôm chị ấy, không muốn nắm tay chị ấy, không muốn trò chuyện với chị ấy, không muốn ngồi bên cạnh ăn cơm với chị ấy, không muốn nhảy cùng với chị ấy trong phòng tập nhảy, không muốn vuốt ve cơ thể của chị ấy, không muốn ôm chặt lấy chị ấy cùng trèo lên đỉnh cao, tóm lại tớ hiện tại không còn muốn những việc mà mình đã ham muốn trước đây nữa. Chắc tớ không còn yêu chị ấy nữa.

Thật ra không có chị ấy tớ cũng không đến mức quá tốt, xin phép công ty về nhà ngốc mấy ngày, mỗi ngày đều là thần hôn điên đảo, cơm nước xong thì ngã người lên giường đối mắt với trần nhà, ngẫu nhiên muốn đi ra ngoài thì nhắn wechat gọi người đi ăn cơm hoặc đi dạo phố, một loại cảm giác nhàm chán đầy phong phú.

Sau khi quay lại, ký túc xá mới được phân cho là ở cùng với Đường Lỵ Giai, tớ vẫn còn nhớ rõ tất cả tương tác cả tương tác của Tằng Ngải Giai với chị ấy trên công diễn, tớ không ghen, nhưng cảm giác chán ghét khó hiểu với Đường Lỵ Giai vẫn còn đó.

Tớ cố ý kéo dài thời gian chuyển phòng, lại thường xuyên tương tác với Tả Tịnh Viện trong túi phòng, một lần một lần đều thân mật gọi Tả Tả, tớ muốn tra tấn chị ấy, nhưng "Giai" bị tra tấn lại đổi tên rồi.

Tằng Ngải Giai nhìn qua túi phòng của tớ.

Của Tả Tịnh Viện nữa. Tớ qua tài khoản cá nhân nhìn các fan khóc oa oa đăng ảnh chụp màn hình lên, vô cùng lo lắng mà ghi chép lại thời gian ra vào của chị ấy. Tớ bị sự vụng về của chị ấy chọc cười, "Thần tượng hiền lành Tằng Ngải Giai", chị ấy không biết gì về những cái sẽ lưu lại dấu vết này, mà tớ lại có thể trốn dưới vỏ bọc của một ID xa lạ, thần không biết quỷ không hay quan sát chị ấy từ khi rời xa tớ.

Tằng Ngải Giai người này, ngốc quá đi.


Ngày diễn ra công diễn sinh nhật của chị ấy thì tớ đang xem 【Hannibal Rising】, có chút máu me,  ngày trước loại phim này phải có chị ấy thì tớ mới dám xem, hiện tại xem những khung cảnh doạ người này trong lòng tớ lại rất lạnh nhạt.

Giết thời gian mà thôi.

Tớ thờ ơ liếc nhìn màn hình trong khi lướt điện thoại, phim sắp hết rồi, chàng trai trẻ Hannibal đánh bại được kẻ ác đã nấu em gái ruột của mình, một giây trước khi hạ thủ lại bị kẻ ác nhe răng cười nói cho biết rằng trong lúc mình hôn mê đã vô thức nuốt xuống máu thịt của em gái mình.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Hannibal lộ ra vẻ thống khổ, tớ bị nội dung bộ phim thu hút, liền để điện thoại qua một bên.

"Liar!!!"

Tớ bị tiếng hét phẫn nộ của anh ta dọa sợ đến run cả người, xem anh ta không muốn chấp nhận sự thật mà hành hạ kẻ ác đến chết, lòng tớ cũng như bị một con dao đâm mạnh qua.

Tớ là kẻ nói dối.

Tớ yêu chị ấy.

Tớ yêu chị ấy.

Tớ yêu chị ấy.

Ngay từ lúc đầu tớ đã tự mình dối gạt bản thân, tớ muốn nắm tay chị ấy, muốn ôm chị ấy, muốn hôn chị ấy thật sâu, muốn ân ái với Tằng Ngải Giai, muốn cùng Tằng Ngải Giai trên giường một lần rồi lại một lần làm việc kia đến kiệt sức.

Tớ không thích Tả Tịnh Viện, mỗi lần dùng thanh âm làm nũng gọi "Tả Tả" trong lòng cũng chỉ thấy chán ghét. Tớ cũng không ghét Đường Lỵ Giai, tớ biết chị ấy đã không còn quan tâm đến việc này nữa, trong hậu trường công diễn sinh nhật của Lưu Lực Phi, tớ thấy hai người họ hôn nhau trong nhà vệ sinh.

Trong khoảng thời gian này, tớ đã khóc và tỉnh dậy vô số lần trong giấc mơ của mình. Trong mơ tớ cùng chị ấy vẫn yêu nhau như trước, chị ấy nắm lấy tay tớ, cùng tớ đi dạo phố; tớ xếp hàng ở nhà ăn , chị ấy chạy đến, nâng ly trà sữa lên trước môi tớ; chị ấy muốn ăn mì chua nóng lại bị tớ ép gọi "baba" mới cho order; chúng tớ cùng nhau luyện tập cho sinh nhật công diễn, chị ấy giữ chặt tay sau lưng tớ khi hạ người xuống...

Những việc đã từng rất bình thường hiện tại chỉ thể nhìn thấy lại ở trong mơ, tớ chỉ muốn giữ lấy ngọt ngào này không muốn tỉnh lại, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi được.

Tớ bật khóc nức nở ở bản nhạc cuối phim.


Trong mối quan hệ này, Tằng Ngải Giai luôn là người bình tĩnh thành thục, chị ấy dạy tớ không nên tùy tiện mà nổi giận, dạy tớ quý trọng những người và những thứ bên cạnh mình, nhưng chỉ có yêu, chị ấy không thể dạy tớ được.

Là mối tình đầu của nhau, thì tìm đâu ra kinh nghiệm để giữ gìn mối quan hệ này lâu dài đây?

Chúng tớ cũng không biết.

Lý do của cuộc cãi vã này, phải truy ngược lại tới tận cùng, là tớ đọc được một fanfic.

Trong đó, chị ấy không thể chịu được áp lực từ người nhà, như một con rối gỗ kết hôn với người mà mình không yêu, mà tớ sau khi tham gia xong hôn lễ của chị ấy, thất hồn lạc phách rời đi một mình.

Tớ đọc xong chỉ cảm thấy buồn cười, Tằng Ngải Giai không phải người như thế, chị ấy chín chắn lại còn ôn nhu, luôn giữ một tấm chân thành cho tớ, chưa bao giờ lợi dụng nhược điểm của tớ mà khi dễ tớ.

Nhưng nó lại gieo vào lòng tớ một chiếc gai nhọn, tớ biết áp lực của người nhà là vĩnh viễn không thể bỏ qua được, chứng tớ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó, mỗi ngày trôi qua sẽ lại gần hơn với cái ngày không biết ấy. Tớ hưởng thụ vị ngọt của cuộc sống lại sợ hãi một tương lai đen tối.

Loại hoảng sợ này cũng không giảm bớt dù tớ đã đọc đến phiên ngoại, ngược lại còn làm tớ thêm khổ sở. Tính cách bình tĩnh của Tằng Ngải Giai cũng dần trùng lặp với chị ấy trong fanfic. Tớ ngày càng lo lắng, núi lửa trong lòng khi nhìn thấy tương tác của chị với Đường Lỵ Giai trên công diễn thì hoàn toàn bùng nổ.

Hai chúng tớ cãi nhau một trận lớn.

Chị ấy bị lửa giận khó hiểu của tớ doạ sở, cảm xúc thất thường không được trấn an của tớ cũng khiến cảm xúc của chị ấy dao động.

Tớ không thể nói thẳng ra lý do khiến tớ nổi giận. Nên nói thế nào đây? Nghe cũng buồn cười, vì một fanfic sao?

Khi chúng tớ ở cạnh nhau, mối quan hệ ổn trọng vững chắc của người trưởng thành, nhưng tớ lại hy vọng chị ấy có thể hoàn toàn dựa vào tớ, đối lúc cũng có thể ngây thơ với tớ như một tiểu hài tử không quan tâm gì.

Trong lúc hai mắt đẫm lệ, tớ nhìn thấy điện thoại sáng lên, tớ cầm lấy chiếc điện thoại mà mình đã quên hồi lâu, nhìn thấy cái tên quen thuộc lại một lần nữa rơi lệ.

Chị ấy nói, chị muốn nghe em nói cố lên.


Tiều Phì nằm trên đầu gối tớ ngáy khò khò, tớ hít một hơi bình phục tâm tình, liếc mắt một cái qua nhìn thời gian, còn cách 1 giờ là bắt đầu công diễn sinh nhật của chị ấy.

Đi vào nhà vệ sinh dùng nước vỗ vỗ mặt, ướt sũng bước ra ngoài, nắm chặt điện thoại, ôm Tiều Phì vào trong lòng đếm thời gian.

Đợi một chút nữa.

Đợi một chút nữa.

Sau 3 tiếng đồng hồ, đợi đốt nến sinh nhật chị ấy, đợi các thành viên đưa điện thoại cho chị ấy, để Tằng Ngải Giai trả lời cuộc gọi đột ngột kia.

Nói qua điện thoại có thể có chút muộn, nhưng kiên nhẫn một chút, nhất định có thể chờ được câu kia,

Sinh nhật vui vẻ, Tằng Ngải Giai.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia