ZingTruyen.Asia

[Tổng] [ĐN Husky/Ma đạo] Thần đại nhân cùng trợ thủ mèo trắng

Chương 66: Thảm họa lần thứ 20 - Quýt ca

thuyvansataka

Đám người Mặc Nhiên đã chắc nịch, Độc Cốt Cô Lang này và Từ Sương Lâm là một đám!

Khương Hi bị lừa!

Phải tìm cách vạch trần hắn!

Tiết Mông nhanh miệng nhất, nhảy ra chỉ vào Độc Cốt Cô Lang quát: "Đêm đấu giá hội, là ngươi và Từ Sương Lâm này lấy đi Bất Quy đúng không? Ngươi đừng có chối! Ngươi và hắn ta là cùng một giuộc!"

"..." Hoa Bích Nam im lặng xé kịch bản, trọng viết.

"..." Từ Sương Lâm đã suy nghĩ kỹ càng, chốc nữa hắn sẽ chạy đường nào.

Khương Hi nhíu mày, làm như muốn hỏi cho rõ, lại nhìn thoáng qua Tiết Mông, chán ghét thể hiện ra mặt.

"Tử Sinh Đỉnh các ngươi đúng là không coi ai ra gì, xấc xược! Cha mẹ ngươi không dạy sao? Trước mặt trưởng bối phải thế nào? Người của ta, ngươi cũng dám nói?"

"..." Hoa Bích Nam/Từ Sương Lâm: Kế hoạch có biến, Khương Hi bỗng nhiên tự giác giúp phe mình!

Độc Cốt Cô Lang ho nhẹ một tiếng, lần đầu tiên xài được trong nguyên đêm nay.

"Lão đại, cũng không trách ta được, dạo đó ta thiếu tiền, cùng hắn làm chút giao dịch đen. Dù sao môn phái chúng ta làm ăn cũng không chân chính gì, kinh thiên địa nghĩa, ta lấy tiền, hắn lấy vũ khí, hời quá rồi. Ai mà biết được hắn lấy Bất Quy làm trò này!"

"..." Mọi người: Nói thẳng vậy luôn à?! Cô Nguyệt Dạ đứng đầu Thập Đại Môn phái thất đức vậy mà coi được! Còn trắng trợn tuyên dương khắp nơi thế đấy!!

"..." Đám người Mặc Nhiên: Không thể nào! Nếu thật bị cho qua thì quả thật quá... quá... 

Nhiều từ ngữ quay cuồng trong đầu bọn họ, phun một hơi không ra.

Hoa Bích Nam cười cười, thở ra trong lòng, bởi vì hắn biết, qua rồi.

Đúng thật là thế, Khương Hi không trách móc nặng nề nữa, chỉ cảnh cáo hắn: "Đừng vượt rào, ta sẽ không nuông chiều thuộc hạ."

--- CMN hắn vượt xa quá xa rồi!! Ngươi nuông chiều đến mức chúng ta muốn mù rồi!!

Vị Ngân Lang trưởng lão kia gật đầu, cam kết không có lần sau, nhưng vẫn không quên chọc ngoáy lại bên Tử Sinh Đỉnh: "Nhược nhục cường thực, ngu thì chịu."

"..." Tử Sinh Đỉnh bên này.

Khương Hi gật đầu, xem như tán đồng, châm chọc nhìn thoáng qua Tử Sinh Đỉnh, Hạ Tu Giới.

Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình nói: "Nam Hùng, cho tất cả sủa ba tiếng."

"..." Các vị khác: Sủa sủa sủa!

Tề Mộc Nam Hùng cũng thừa nhận, chính mình bị chọc giận!

Tiết Mông căm giận nhìn Khương Hi, không biết vì sao, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hắn đã thấy khó ưa. Bởi thế, bằng tất cả lòng thành, hắn mong Khương Hi sủa to nhất!

Lòng thành quy đổi ra thạch cà phê, chính là thạch cà phê to bự nhất!

Nam Hùng!! Cầu ngươi nghe thấy!!

[Ta xác thật đã nghe được, chờ ta, thạch cà phê cỡ bự.]

...

Bởi vậy, Nho Phong Môn đang làm trò cười, bỗng nhiên truyền tới vô số tiếng sủa bậy. Đợi tất cả lắng xuống, Khương Hi bỗng nhiên sắc mặt khó coi, buộc miệng thốt ra tiếng sủa trầm khàn, vô cùng thanh thúy.

"..."

Tĩnh lặng.

Mọi người trợn tròn mắt.

Hoa Bích Nam âm thầm may mắn, hắn kín đáo, không ai thấy mặt.

--- Ngân nói không sai, Sủa Ba Tiếng này, thật sự rất kinh hãi thế tục, có lẽ nên điều chế thử xem sao.

Khương Hi sắc mặt xanh trắng đan xen, nhìn về phía hai vị thuộc hạ của hắn trước: "Là ai làm?"

"..." Cả hai.

Độc Cốt Cô Lang vội phủi sạch quan hệ, giơ tay thề thốt nói: "Không thể nào là ta! Ta thậm chí chính là người bị hại đầu tiên đó! Là Hoa Hoa làm!"

"..." Hoa Bích Nam: Mẹ ngươi!

Khương Hi ánh mắt tối nghĩa nhìn về phía Hoa Bích Nam, mặc dù cảm thấy không phải hắn, nhưng có chút giận chó đánh mèo.

Đám người Tử Sinh Đỉnh bên kia khoanh tay lại, vẻ mặt sung sướng, cười nhạo vô cùng rõ ràng.

Nhục nhã chưa? Đẹp mặt chưa? Nhược nhục cường thực! 

Ngu, thì, chịu!

Độc Cốt Cô Lang thấy đã hết liên quan tới mình, nhàn nhã rảnh hơi móc móc lỗ tai nói: "Lão đại, ngươi sủa rất êm tai, sủa vài cái ta nghe lại xem."

"..." Mọi người.

"..." Hoa Bích Nam/Từ Sương Lâm: Được rồi, hết giấy.

"..." Tử Sinh Đỉnh: Chẳng lẽ là nằm vùng? Kiểu hố cha này quen quen.

Khương Hi đã chịu không được nữa, triệu hồi Tuyết Hoàng, muốn phất tay áo ngự kiếm rời đi.

Hắn ở lại đây, nhất định sẽ giết thuộc hạ.

Giết! Tất nhiên phải giết! Nhưng không phải ở đây!! 

Khương Hi chân dẫm lên Tuyết Hoàng, lạnh căm căm trừng mắt nhìn ai đó: "Chút nữa cút về gặp riêng ta!"

Dứt câu, thân ảnh xanh lá, đẹp đẽ cao quý của hắn bay mất hút.

"..." Mọi người: Dễ giận thế.

Tiết Mông và vài người rút trừu khóe miệng.

Từ Sương Lâm tùy tiện dùng ngón chân mượt mà trắng trẻo gãi gãi cẳng chân còn lại, đứng cong cong quẹo quẹo, trông vô cùng không đứng đắn, vỗ vỗ tay nói: "Đủ chưa đủ chưa? Thiếu một vị cũng không sao, trò hay còn nhiều mà! Về chính đạo nào! Các ngươi bỏ qua ta lâu lắm rồi đấy."

Độc Cốt Cô Lang vỗ tay nói: "Tiếp tiếp tiếp!"

"..." Mọi người.

--- Hai người này nhất định có một chân!! 

Mặc Nhiên bỗng nhiên nói: "Có khi nào, hắn cố ý chọc giận Khương chưởng môn, để hắn rời đi không?"

Sở Vãn Ninh nói: "Cũng có thể."

Diệp Vong Tích nói: "Ta nghĩ là chó ngáp phải ruồi."

"..." Mọi người.

Hoa Bích Nam: Không sai, chó ngáp phải ruồi mà thôi. Hắn vốn không nghĩ được nhiều như vậy đâu, ta đều sắp đội ơn hắn miệng tiện ngáp đúng con ruồi ta muốn.

Từ Sương Lâm cười cười.

Mặc Nhiện dư quang thoáng thấy được thứ gì, đột nhiên sửng sốt, sau đó sắc mặt đột biến, hô lớn: "Cháy rồi!"

Mọi người nghe vậy vội quay đầu: "Cháy? Cháy ở đâu?"

"Bên kia! Ở bên kia!"

Bốn phương tám hướng Nho Phong Môn, bảy mươi hai thành, đang bốc cháy hừng hừng, ánh lửa chiếu xa, rừng bọn họ đứng rất rậm, nên không chút ý tới, căn bản không rõ.

Đám cháy kia rất lớn, trừ phi mưa to, dùng sông ngăn lại, nếu không xung quanh sẽ bị thiêu trụi không còn ngọn cỏ, sẽ không dừng lại.

Khói đặc cuồn cuộn, ảnh lửa như nước trên lụa, rất nhanh lan ra tứ phía, một nhóm chạy ra từ biển lửa, đệ tử Nho Phong Môn ngự kiếm bay ra.

Không ít kẻ thất sắc, hét lớn: "Sao lại như thế?"

Nhìn một đám kinh sắc hoảng loạn, Từ Sương Lâm lẳng lặng đứng yên, đột nhiên gương mặt tươi cười sáng lạn, hắn cười nói: "Hay cho cảnh tượng đám khỉ chạy loạn."

Mặc Nhiên quay đầu, thấy Từ Sương Lâm búng tay một cái, ký ức lung linh rực rỡ tan thành vạn bông tuyết, tụ về bàn tay hắn.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm Từ Sương Lâm, bỗng cảm thấy không rét mà run.

Người này, trong ánh mắt có điểm không đúng, loại ánh mắt này Mặc Nhiên biết rõ...

Kiếp trước hắn ở Tử Sinh Đỉnh, hắn ở Vu Sơn Điện trống rỗng, hắn sau khi Sở Vãn Ninh chết, mỗi ngày đều tự ôm gương mà soi, thấy đôi mắt đáng sợ như vậy.

Tràn ngập điên cuồng cùng máu tanh, tự sa ngã, đôi mắt muốn tất cả mọi người tới tuẫn táng mình.

"Ngươi muốn phá huỷ Nho Phong Môn?"

Nghe Mặc Nhiên hỏi vậy, phản ứng của Từ Sương Lâm, chỉ là vắt chéo hai chân cọ lên nhau.

Sau đó mỉm cười nói.

"Thì có sao? Ta phá nhà mình, tới lượt ngươi quản à?"

"Nhà ngươi..."

Từ Sương Lâm đến bên cạnh Nam Cung Liễu, túm cổ hắn, nhấc hắn lên từ mặt đất lên, nâng mắt nói: "Đúng vậy, nhà ta."

Hắn ép buộc Nam Cung Liễu đối mặt với hắn, ở trước mặt Nam Cung Liễu đang đau đớn sống không bằng chết, nâng một tay, từng tấc từng tấc, từ dưới cổ, chậm rãi xé rách, từng chút từng chút...

Roẹt.

Cuối cùng một tiếng nhẹ vang lên, mặt nạ da người tinh xảo bị lột ra, lộ ra phía sau, là gương mặt phong hoa không hề cười.

Tề Mộc kinh ngạc, chẳng lẽ không phải con rối? Vậy tại sao không thể nghe được tiếng lòng?!

... Không có não? 

Cả người Nam Cung Liễu chấn động, run rẩy co rúm kịch liệt, hơi thở gã yếu ớt, vẫn khó khăn phát ra tiếng nói từ cổ họng.

"Ngươi... Là ngươi...?! Ngươi... Không... Chết? Ngươi thế mà... Ngươi thế mà..."

"Ta không chết, ngươi còn sống, sao ta có thể chết trước ngươi một bước chứ." Từ Sương Lâm cười tủm tỉm nói, "Ta chính là mạnh hơn ngươi quá nhiều, bao gồm cả tuổi thọ, ngươi tan thành bùn, ta vẫn sống tốt. Làm sao? Ngươi và ta cửu biệt gặp lại, vui tới mức không nói nên lời rồi sao?"

Hắn đốt một ngọn lửa, thiêu huỷ mặt nạ da người nọ, ngọn lửa lan ra, đốt tới ngón tay hắn, hắn lại không thèm để ý, cũng không thấy đau, lắc lắc tay, ấn tro tàn dính trên tay lên môi Nam Cung Liễu, nghiêng đầu cười nói.

"Chưởng môn Tiên Quân, đã lâu không gặp... Hay là nói, ta hẳn nên gọi ngươi một tiếng... Ca?"

... Đây là kẻ đáng ra đã bị băm thành trăm mảnh, Nam Cung Nhứ!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia