ZingTruyen.Asia

[Tổng] [ĐN Husky/Ma đạo] Thần đại nhân cùng trợ thủ mèo trắng

Chương 31: Tai nạn lần thứ 31 - Thần minh ngờ vực

thuyvansataka


Kim thành trì này không thể ở nữa, nhất định phải thoát khỏi đây trước.

Nhưng quả nhiên không đơn giản như vậy, bố cục của người bày cờ bị phá, tựa hồ vẫn còn kiếp nạn phía sau đang chờ đợi bọn họ.

Nước thép trong Chú Kiếm Trì của Kim Thành Trì bỗng nhiên phun trào lên không trung, biến thành sáu tấm thẻ, lơ lửng trên không trung.

"Đây là gì?" Sư Minh Tịnh hỏi.

Sở Vãn Ninh trầm ngâm trong chốc lát, nhìn thấy sáu người bọn họ, lại nhìn sáu thẻ bài treo lơ lửng trên cao, nói ra suy đoán của mình.

"Có thể, chúng ta phải rút thăm. Đây là bố cục còn sót lại của Câu Trần, e là... khó lòng thoát khỏi."

"Rút thăm? Vậy chẳng phải sẽ có kẻ gặp phải 'Đại hung' sao? Thôi, không rút." Gintoki phẩy phẩy tay.

[Nam Hùng A Mộng, nghe Gin kêu gọi sao? Ngươi làm chúng ta 'vèo' một cái ra khỏi cái thành trì quỷ quái này đi.]

[Cái gọi là 'vèo' một cái của ngươi, chính là vô cùng phiền toái.]

Đầu tiên, đánh ngất toàn bộ bọn họ.

Sau đó, lợi dụng thuấn di đem bọn họ ra khỏi đây.

Cuối cùng, giải quyết hậu quả mới là phiền toái nhất.

Chậc.

Thế nhưng, Tề Mộc vẫn quyết định thực hiện chuyện phiền toái này, bởi vì nơi này quả thật sẽ mang lại tai nạn cho bọn họ.

Lúc này, Sở Vãn Ninh nói: "Các ngươi đừng mạo hiểm, chờ ta rút xong, các ngươi hãy tới."

Dứt lời, hắn đã tiến lên chọn lấy một tấm thẻ.

Sư Minh Tịnh, Tiết Mông và Mặc Nhiên cũng chọn lấy một cái.

Còn hai cái...

Mọi người quay đầu nhìn hai tên còn lại.

"..." Gintoki: Đây là đi tìm chết tiết tấu sao a uy!!! Các ngươi thật sự không biết cách ôm đùi Nam Hùng ba ba!

"..." Tề Mộc cũng thật bất đắc dĩ, đành thuận theo ý dân, tiến lên chọn lấy một cái.

Còn một cái, người không chọn cũng bị ép phải thừa nhận.

"..." Gintoki: Không sao không sao, vẫn còn máy thời gian, còn Nam Hùng!

Vận khí của Tề Mộc vẫn luôn luôn... vô cùng tệ hại.

[Đại hung sao? Để ta tới đi.]

Mặc Nhiên không có nhìn lầm, thẻ trên tay hắn vốn là có chữ, sau đó bỗng nhiên biến mất rồi! Lại gặp quỷ!

"..." Tề Mộc nhìn tấm thẻ có chữ vặn vẹo phức tạp nhìn không ra đang ghi cái gì trong tay, thở dài.

Những người còn lại, thẻ trên tay đều không có chữ. Chỉ có Tề Mộc có.

Sư Minh Tịnh ánh mắt có chút kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một chút sầu lo.

Sở Vãn Ninh nhìn dòng chữ thượng cổ trong thẻ của Tề Mộc, sắc mặt trầm xuống: "Huyết Trích Lậu."

"Đó là ý gì?" Tiết Mông hỏi.

Sở Vãn Ninh lắc đầu, "Ta cũng không biết."

Nhưng mà như trả lời họ, đỉnh kho thần võ bỗng vang lên tiếng ù ù trầm đục, một đồng hồ cát lớn từ trên trời rơi xuống, xung quanh thân màu xanh đồng loang lổ. Có điều khác với đồng hồ cát bình thường chính là, trên mặt nó có thêm một giá đồng hình chữ thập, không biết dùng làm gì.

Sở Vãn Ninh nhìn đồng hồ cát, lại rũ mắt nhìn thẻ trong tay Tề Mộc.

Huyết trích lậu.

Trong chớp mắt, đột nhiên hiểu ra ý của "Rút thăm". Sở Vãn Ninh lập tức biến sắc, lạnh giọng quát: "Tề Mộc, mau ném tấm thẻ kia của ngươi đi!"

[Nha lặc nha lặc, không ném thứ này được, có chút phiền toái.]

Sở Vãn Ninh thấy không ổn, lập tức muốn xông lên đổi lại với hắn, nhưng không còn kịp rồi. Đồng hồ cát rỉ sét loang lổ kia bỗng vươn tới mấy chục sợi liễu sắc nhọn, đánh úp thẳng về phía Tề Mộc.

Sở Vãn Ninh vậy mà muốn xông qua chắn!

Mặc Nhiên cũng kinh hãi!

Hắn biết rồi! Huyết Trích Lậu! Hóa ra là Huyết Trích Lậu!

Chính là dùng máu người thay cát, thay nước chảy, đổ vào trong đồng hồ nước, dùng tính giờ.

Máu người chảy hết, thời gian kết thúc.

Đời trước khi hắn lên ngôi Đạp Tiên Quân, còn không phải dùng Sở Vãn Ninh làm đồng hồ máu, muốn Sở Vãn Ninh tận mắt thấy hắn dẫm trên muôn vạn chúng tiên, muốn máu Sở Vãn Ninh nhỏ từng giọt từng giọt cạn dần trước mắt hắn ư?

Sư Minh Tịnh nhìn thiếu niên cận kề hiểm cảnh, phát hiện chính mình... là xấu xí như thế.

Sư tôn có thể không màng hậu quả tiến lên nguyện ý thế thân, Mặc Nhiên cũng không chút do dự xông lên ngăn cản, còn chính mình ở đây làm gì... Khóc sao?

Đến cả khóc hắn cũng không dám, chỉ vì nước mắt không được phép chảy ra, nếu chảy ra rồi, hắn sẽ bại lộ.

Đúng là vô dụng.

Ta đúng là vô dụng.

Bả vai bị người vỗ một cái, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Đừng lo cho hắn, 'Đại hung' hắn đã lấy đi rồi, phần còn lại phải dựa vào chúng ta. Ngươi kiên cường, chính là thanh kiếm sắc bén nhất cứu hắn ra."

Sư Minh Tịnh ngơ ngác ngẩn đầu nhìn về phía nam nhân tóc bạc, chỉ thấy tròng mắt đỏ sậm của hắn tràn đầy trấn an, vị tiền bối này... đang cổ vũ hắn sao?

"Gin không nói đùa nha, mở mắt ra nhìn xem, thần minh trong lòng ngươi, cường đại đến nhường nào."

Sư Minh Tịnh làm theo lời hắn, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ cát, nơi đó đáng lẽ đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, dùng máu người làm tế phẩm, hiện tại đứng trước nó là vẻ mặt ngẩn ngơ của Mặc Nhiên và Tiết Mông, cùng thần sắc khó có thể tin được của Sở Vãn Ninh.

'Nha lặc nha lặc, thật sự bại bởi các ngươi. Nơi này giao cho ta đi.'

Dây liễu của đồng hồ cát như trăm vạn mũi tên đâm tới, thế nhưng không thể làm bị thương hắn, dây liễu rút lui, lộ ra gai nhọn, đốt cháy lên liệt diễm, lại lần nữa phóng qua, nhưng ngay cả một vết máu cũng chưa từng xuất hiện trên người Tề Mộc. 

Mấy chục dây liễu nâng hắn lên giá chữ thập, người kia bình yên không có chuyện gì hướng bọn họ cười.

Rất ít khi thấy Tề Mộc cười, hiện tại bọn họ lại hiểu được dụng ý của hắn.

Người này đang trấn an bọn họ.

Trong rừng dây liễu rậm rạp, bỗng nhiên lộ ra một thanh kiếm rực rỡ sáng ngời.

Thanh kiếm kia vừa nhìn đã biết là thần võ, tuy rằng cổ xưa, nhưng khí thế nghiêm nghị đập vào mặt. Mọi người chỉ kịp nhìn thân kiếm có hai chữ "Câu Trần", ngay cả "Thượng Cung" cũng không nhìn được, lợi kiếm của thần vạn binh đã đâm lên người Tề Mộc.

Không có máu bắn ra, chỉ có tiếng vỡ vụn quen thuộc.

Sư Minh Tịnh thật sự không biết chính mình nên cười hay nên khóc, hắn bị lừa, lại cảm thấy thật sự may mắn, người kia không có việc gì.

Trong hồ chậm rãi vang lên giọng nam nhân trong trẻo, quanh quẩn trong kho thần võ:

"Ta là binh thần Câu Trần Thượng Cung, đám trộm các ngươi tự tiện xông vào cấm địa thần võ, thật quá khinh cuồng!"

Tiết Mông gào lên không: "Thần tiên chó má! Mắt chó của ông có bị mù không? Bọn ta tự tiện xông vào ư? Bọn ta là bị bắt vào ông nhìn cho rõ đi!"

Sư Minh Tịnh trầm lặng nói: "Vô dụng thôi, đây là giọng ông ta để lại, bản tôn của ông ta không ở đây đâu. Có lẽ hắn căn bản cho rằng chúng là kẻ tự tiện xông vào mưu đồ gây rối."

Thanh âm kia tiếp tục nói:

"Kẻ xứng với thần binh lợi khí trên đời, đương nhiên biết cái gì gọi là nhân thiện, cái gì gọi là cứng cỏi, không rơi sâu vào ảo mộng, không bị mê hoặc tâm trí. Ngươi cũng tới rồi, thì hãy thử kiểm tra một lần xem. Nếu qua khảo nghiệm, ngươi không có chuyện gì, sẽ dâng thần võ lên, nhưng nếu ngươi ích kỷ, tâm tính không phải kẻ kiên cường, thì không xứng đáng làm chủ nhân thần võ!"

Sở Vãn Ninh lành lạnh nói: "Hay cho cái gọi là nhân thiện... Biến kẻ khác thành Huyết Trích Lậu, chính là thứ nhân thiện ngươi gọi à?"

Hắn biết rõ Câu Trần Thượng Cung căn bản không nghe thấy, nhưng quá giận, cho dù mỗi chữ nói ra với hơi thở nặng nề, khắc nghiệt.

Thanh âm kia tiếp tục lo quanh quẩn trong kho thần võ: "Vì kiểm tra tâm tính. Ngươi sẽ được đưa vào mộng cảnh. Nếu không kịp thời tỉnh dậy từ ảo cảnh, bằng hữu của ngươi, cứ chờ máu chảy hết, táng thân ở đây đi."

Bốn người phía dưới nghe vậy, huyết sắc đều rút sạch hầu như không còn. Theo bản năng nhìn về phía Tề Mộc, đã thấy hắn an an ổn ổn, một giọt huyết cũng chưa chảy ra được, vẻ mặt vô cảm treo trên giá chữ thập nhìn xuống bọn họ.

"..." Mọi người.

Gintoki giơ giơ cái thẻ trong tay, "Cái đồng hồ huyết này cho các ngươi thời gian rất lâu để đi lạc, tận tình hưởng thụ nhân sinh khổ ải đi. Thay vì lo cho hắn, Gin đang bận tâm làm cách nào để bảo toàn mạng nhỏ của mình trở về gặp A Trừng." 

Ý tứ là, bọn họ sắp rơi vào mộng cảnh, tự lo cho tốt đi.

Nếu không thể tỉnh dậy kịp thời, năm người họ sẽ vĩnh sinh vĩnh thế đắm chìm trong mộng đẹp, mà Tề Mộc trong hiện thực sẽ... cứ ở đó đợi tới già vẫn không chết được?

[Ta không kiên nhẫn tới mức đó đâu. Cho các ngươi thời gian một giờ, không ra được thì ta tự thoát ra ngoài, đem nơi này phá hủy.]

Tiết Mông cứng họng một lát gào lên: "Ông là thần tiên cái quái gì chứ!!! Nếu tu tiên là tu thành như ông, lão tử đời này coi thường việc đụng vào kiếm!!"

Sở Vãn Ninh cũng cả giận nói: "Quả thực vớ vẩn!"

Câu Trần Thượng Cung thở dài một tiếng, nói: "Phù thế mênh mang này, lại có mấy người, có thể vứt bỏ mộng đẹp suốt đời, chỉ vì cứu người khác? Thế gian không ngừng sát phạt, chinh chiến không dứt. Nếu thần võ rơi vào tay kẻ gian nịnh nọt, đều là lỗi của ta, ta mang tội nghiệt binh khí, làm sao có thể tự tha thứ..."

Đột nhiên, kho thần võ tối sầm lại. Những vũ khí đúc bay trên không trung cũng ngừng chuyển động. Trên đỉnh chậm rãi sáng lên ánh vàng nhạt, chiếu rọi mặt đất.

Không trung có giọng nói nỉ non: "Ngủ đi..."

Ánh sáng nhẹ nhàng trong suốt như thể có tác dụng nào đó mê hoặc lòng người, Gin, Sư Minh Tịnh và Tiết Mông tu vi không cao, rơi vào giấc ngủ rất nhanh.

"Ngủ đi..."

Mặc Nhiên cũng đã dần dần say giấc.

Sở Vãn Ninh cắn chặt răng, cố gắng chống lại, nhưng năng lực của thủy thần dữ dội quảng đại, hắn cuối cùng vẫn không có cách nào thoát khỏi cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, hoàn toàn chìm vào giấc mộng.

---- Thuật pháp, giấc mộng Nam Kha. 

Đây là yểm thuật, người dính thuật trong lúc hôn mê sẽ được như ước nguyện, mộng đẹp dài mãi, chính vì thế, mặc dù người có linh lực mạnh mẽ cảm nhận được đây là ảo giác, cũng vẫn cam tâm tình nguyện đắm chìm vào nó, vĩnh viễn không tỉnh.

Tề Mộc kiên nhẫn chờ đợi, y theo hắn đoán, người đầu tiên thoát ra được, chỉ có thể là... trợ thủ của hắn.

Người kia, vô mộng.

Quả nhiên, không đến nửa giờ sau, hắn tắm máu mà tới nơi này, dựa vào vách tường trượt xuống, thở hổn hển oán giận: "Nam Hùng, thà đừng tỉnh trước, lết tới gặp ngươi Gin phải chịu đựng các loại khổ hình tra tấn. Thế giới này thật sự là tà đạo."

Tề Mộc nhìn thấy hắn tới, cơ thể tự động thiêu đốt, đem dây liễu trói chặt quanh người hóa thành tro tàn.

[Nha lặc nha lặc, thật sự xin lỗi, để ngươi bị thương đâu.]

"Không cần áy náy a Nam Hùng, ngươi cũng bất đắc dĩ mà thôi. Tới đây trị liệu cho Gin đi, đừng ngẩn người, đau muốn chết. Ta nhịn đau tới gặp ngươi, chính là bởi vì biết ngươi đang cần được chỉ dẫn đâu, thần đại nhân."

Tề Mộc nhìn hắn, lẳng lặng nhìn.

Sakata Gintoki bạch y nhiễm đỏ, tóc bạc cũng bị huyết nhuộm, dù đầy người máu tanh nhưng cả người hắn đều tràn đầy trầm lắng, ôn hòa. 

Xác thật, ta đang cần lời khuyên của ngươi.

Ta trợ thủ.

Tề Mộc bước tới, muốn đi tới bên cạnh người này. Đồng hồ cát lại lần nữa phóng ra, lần này là trăm vạn dây liễu, tựa hồ muốn đem hắn treo lên giá chữ thập một lần nữa, nhất định không bỏ qua.

'Thật sự, đủ rồi. Các ngươi, chọc giận ta.'

Tề Mộc chần chừ, ở nhìn thấy người kia nhuộm máu, y phục bất chỉnh tới trước mặt, đã không còn do dự nữa.

Hắn, muốn chính tay phá hủy nơi này.

Bại lộ cũng được, không thể khống chế được hậu quả cũng không sao, trở thành Đại ma vương hủy diệt thế giới cũng không có cách nào, hắn rốt cuộc... từ bỏ việc làm một người bình thường.

Để bảo vệ bọn họ.

Thế giới này không đơn giản như thế giới hắn từng sống, cho dù là hắn... cũng sẽ luống cuống tay chân, cũng sẽ không thể hiểu được bước tiếp theo phải làm gì.

Bảo vệ bọn họ, không muốn được người khác chú ý, không thể tùy tiện phá hư--- Những tư tưởng ăn sâu bén rễ trong đầu hắn, những thứ rối rắm đó, kỳ thực không quan trọng... Chuyện hắn cần làm, chỉ có một.

"Thật xin lỗi."

Giọng nói của thiếu niên 17-18 tuổi, có chút trầm thấp, còn có vài phần non nớt, nhưng vẫn để lộ ra, khó mà che giấu ôn nhu.

Phía sau lưng hắn, đồng hồ huyết vỡ thành trăm mảnh.

Gintoki kinh ngạc, Tề Mộc rốt cuộc chịu nói chuyện với nhân loại sao?

"..." Tề Mộc.

Gintoki vươn tay, "Trưởng thành sao? Thiếu niên?"

"Ân. Ta sẽ mang các ngươi rời đi nơi này." Tề Mộc nắm lấy tay hắn kéo lên.

[Thời gian hồi tưởng].

Vết thương trên người Gintoki lập tức biến mất sạch sẽ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Tề Mộc lại rất khó chịu.

Còn lại, là đập tan mộng cảnh, cứu người.

Gintoki mỉm cười nói: "Giao hết cho ngươi, thần đại nhân."

Tề Mộc không phũ hắn, gật đầu, dáng vẻ đặc biệt ngoan.

Gintoki sờ sờ đầu, bất đắc dĩ nói: "Đừng khinh thường mộng cảnh này, dù là Gin, cũng bị vây khốn trong chốc lát."

Trong người hắn có bách quỷ, thực sự là khó khăn để thoát ra. Bởi vì hắn phải chịu đựng giấc mộng của mấy ả kỹ nữ nhà mình, lần lượt tát từng người ra khỏi ảo vọng.

Ảo vọng của Linh Lung... một lời khó nói hết, nhưng xác thật là do hắn làm hại, hắn đành gánh vác, tát đến mức mỏi tay a.

"..." Tề Mộc: Ta đúng là không muốn tưởng tượng ra ngươi đã làm gì.

Không chỉ là mộng cảnh đơn giản như vậy, hình như còn có thứ gì ẩn náu bên trong, hoặc là... một loại thuật pháp khác.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia