ZingTruyen.Asia

Tokyo revengers | Sống Lại Không Phải Để Tạo Nghiệp!

Chương 28. Mãi là hàng xóm với nhau.

NekoKanna1

"Yo, tôi là Haitani Ran. Rất vui được gặp mấy đứa. "

Vcl, nó mới ra tù hôm kia thôi mà. Cơ mà sao nó lại ở đây? Có vô nhầm lớp không vậy?

Thằng chả ung dung bước vô phòng học trước sự sợ hãi của phần đông đám học sinh trong lớp.

"Là Haitani Ran... Hắn ta học lớp này. "

"Nghe đồn tên đó từng giết người.. "

"Đáng sợ quá! "

Tôi biết ngay thể nào cũng như thế này mà. Bạn cùng lớp là đứa từng giết người và mới ra trại. Không hãi mới lạ. Nghĩa là nó lưu ban tận 2 năm ha.

"Lớp mình coi như xong rồi. "

"Tao muốn chuyển trường. "

Này này mấy chú, sao có thể nỡ lòng nào nói câu đó trước mặt lớp trưởng thế. Tổn thương trong lòng nhiều chút.

Ừa, năm nay tôi được bầu làm lớp trưởng đấy. Không từ chối được luôn.

Thằng ku kia bước vô lớp với bộ dạng không thể bố đời hơn. Áo bỏ ngoài quần, tóc dài ngang dú tết hai đuôi sam. Và nó bắt đầu chú ý đến sự hiện diện của tôi rồi.

"Ồ, Ao chan học cùng lớp này. "

Tôi có thể nghe thấy tiếng "HẢ! " rất to vang lên khắp lớp.

Hờ, bất ngờ không, hàng xóm giang hồ đấy.

"Ờ, có đi nhầm lớp không đó. " tôi hỏi chủ yếu để xác nhận lại. Học chung lớp với đứa bất trị như nó không phải chuyện đùa đâu.

"Lớp 2-3, được chưa? "

"Được rồi, chỗ của mày ở... "

"Ở đây. "

Tôi không chớp mắt nhìn thằng quỷ Ran xách cổ anh bạn tội nghiệp ngồi sau lưng tôi mà vứt ra. Rồi nó rất tự nhiên mà đặt mông xuống vị trí còn vương hơi đí_ vương hơi ấm mà ngồi. Cả lớp nín thở, còn tôi câm nín.

Ngang ngược, ngay cả hồi xưa mấy thằng giang hồ cũng không đến nỗi như này.

"Sau này nhờ mày giúp đỡ nhé Ao chan. " thằng nhóc Ran híp mắt cười lộ răng, "Giờ mày có thể ngồi thẳng lưng để che cho tao ngủ được rồi. "

Nói xong nó nằm ra bàn thật, không thèm nể nang ai luôn. Lông mày tôi khẽ giật giật. Bạn học chung quanh mặt xanh màu cỏ. Cô giáo quyết định coi như nó chưa từng tồn tại và quyết định tập trung vào bài giảng.

Ồi trời, cục nợ ngàn cân đến rồi đây.

Nghĩ tới việc hồi xưa cùng trường thằng em, bây giờ cùng lớp ông anh thực sự rất là... Hơn nữa tôi còn là lớp trưởng.

Cô giáo ơi, em xin từ chức được không?

(Không em)

---------

Thằng Ran ngủ thẳng tới giờ nghỉ trưa, mặc kệ tất cả mà say giấc. Bất chấp hoàn cảnh mà tha thu, kể cả sự kì thị của bạn bè cũng như sự khó chịu của đội ngũ giáo viên. Rốt cuộc thì ông nội tới trường làm chi vậy? Nghỉ mịa cho rồi. Bộ mày là thổ địa chỉ ở đây cho có hả Ran.

Thôi, coi như nó vô hình như sensei luôn đi. Dính dáng tới mấy thằng như nó chỉ tổ mệt thân. Kinh nghiệm đối phó với côn đồ một thời đấy quý vị. Tôi bước chân vào sa đọa làm du côn từ hồi đầu cấp ba, cơ mà thực sự sa chân vào con đường tha hóa thì là sau cái đợt gãy chân năm 12. Lúc đó thuộc dạng tha hóa không còn lối về luôn. Tính ra hồi đấy không còn liên quan đến trường học nữa. Đa số các vụ ấu đả hay tụ tập hút chích đều lựa chọn mấy nơi có thế phong thuỷ tốt như mấy khu bỏ hoang vắng vẻ. Đó là tôi thôi, còn mấy tên bất lương từ thời học sinh như Ran thì dám có khả năng nó kéo cả anh em đồng bọn đến trường đánh nhau lắm.

Nghĩ thế, tôi quyết định keme nó mà đi tìm mấy gái trong lớp ăn trưa cùng.

Đang tính vậy thì bị ả Lan chụp cổ lại từ phía sau.

"Ao chan~ tao đói quá ~"

Tổ sư mày.

"Cút ra cho tao đi ăn cơm. " tôi thẳng thừng nắm lấy vòng tay gọng kiềm của nó mà gỡ ra.

Thằng này khỏe vl, cạy không nổi luôn ấy. Phải như không có ai ở đây là mày vỡ mồm rồi nha con. Thả bố ra coi.

"Nhưng tao không có cơm. " thằng chả dụi dụi vào cổ tôi nói với giọng ngái ngủ.

Tôi bắt đầu thấy ánh mắt ái ngại của đám chung quanh dành cho tôi rồi đây. Cả đám bạn luôn ăn cùng cũng ra hiệu cho nhau bỏ chạy hết.

"Bỏ ra coi! Không có thì tự đi mua! Không rảnh chia phần cho mày đâu! "

Nói rồi tôi nhéo vào tay nó thật mạnh. Thằng chả la oai oái lên như con lợn bị chọt tiết. Rồi tôi tự do.

Nhưng không, game luôn lắt léo và đời không hề như mơ.

"Mày không cho tao ăn cùng là tao hôn mày ngay giữa lớp. "

Mọi kế hoạch chống đối của tôi dập tắt ngay sau khi nghe câu đó. Thằng này ngon, bữa nay dám chơi khổ nhục kế luôn. Nói chứ thằng này đã nói là 90% sẽ làm thật.

Tôi tức tối lôi hộp cơm trong hộc bàn ra đặt trước mặt nó còn đũy Ran thì cười cười như được mùa.

"Tao biết mày luôn tốt với tao mà, cảm ơn ~"

"Đừng có điêu, tao ăn nữa. " tôi quay ngược ghế ra để ngồi đối diện với nó.

Giờ mà xách mông đi mua đồ ăn trưa thì thằng hâm này sẽ càng được nước làm tới. Giờ tạm bỏ qua sĩ diện cùng ấn tượng ngày càng xấu đi trong mắt đám cùng lớp. Phải đối phó với thằng ranh này đã.

"Vậy càng vui, may mắn tao cũng đem theo đũa. "

Tổ cha mày. Thế sao không đem theo cơm.

-------

Bữa trưa vui vẻ cùng bạn hàng xóm kết thúc trong không khí đáng quan ngại của đám trong lớp. Mà kệ đi, vì tôi là lớp trưởng nên tụi nó cũng không dám ho he bàn tán gì. Đó là tôi nghĩ đơn giản là vậy.

Ngày hôm sau, cứ khi đi ra khỏi lớp thì mọi thứ đã out khỏi tầm kiểm soát. Đi hết dãy hành lang hầu như đứa nào cũng ngó qua tôi như thể sinh vật lạ mới đáp xuống hành tinh. Công nhận tốc độ lan truyền thông tin của mấy chị mẹ bà tám nhanh hơn cả tốc độ lây lan của virus. Riết rồi đi đái cũng không yên.

......

"Kuroba san, bởi vì Haitani san nhập học chậm so với mọi người nên em hãy giúp đỡ em ấy bắt kịp cả lớp nhé. "

Cô giáo chủ nhiệm ban công bố như sét đánh với khuôn mặt tươi cười khó đỡ.

"Dạ? "

Trong đầu tôi hiện lên 1000 câu hỏi tại sao. Cô ơi, cô nỡ lòng nào mà lại đẩy cục nợ đó cho em chứ. Với cả chắc gì nó muốn đi học. Nó lên trường để ngủ ấy chứ học hành mịa gì.

"Em hãy giúp đỡ bạn nhé, dù sao em cũng là lớp trưởng mà. " cô ấy nói với giọng nài nỉ, thiếu điều chỉ muốn chắp tay lại mà lạy tôi.

"vângggggg. "

Chán ói, cứ mỗi lần có chuyện gì là lại đổ vỏ cho lớp trưởng. Định mệnh như lồ_

"Với lại hai đứa cũng là hàng xóm mà. Vậy nhé. "

"HẢ???? "

Vẫn là thứ âm thanh đau khổ đó.

"Vãi! Lớp trưởng là hàng xóm của hắn! "

Vậy nhé cái l**, cô vừa gây ra tai họa không thể cứu vãn rồi đấy. Giờ thì đám kia biết cái thông tin mà tôi luôn muốn che giấu rồi. Đm cô.

"Phiền mày chăm sóc tao rồi ~" thằng khỉ không biết điều kia được thể nhào lên quàng vai tôi.

Bỏ ra đi người anh em, bởi tao đang muốn đấm mày lắm rồi đây.

Kể từ đó cuộc đời học sinh bình thường của tôi bước sang một trang sử mới. Và mang tông màu khắm lọ hơn hẳn.

______________________

Tôi vẫn đang suy nghĩ cách để bẻ cong mẻ Aoi, cơ mà tới tận bản nháp số 69 rồi mà vẫn chưa thấy khả quan lắm. Thôi thì bỏ vậy, tôi nghĩ Aoi là bi thì hợp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia